Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Lời Nguyền Lỗ Ban

Quyển 6 – Chương 21: Niết bàn sát

Tác giả: Viên Thái Cực
Chọn tập

Lão Lợi suýt nữa đã lâm vào cảnh kiếp nạn khó tránh. Lão không thể ngờ rằng động tác của Đại hộ pháp lại thay đổi chớp nhoáng đến thế, đột ngột đến thế, chẳng khác nào chớp loé gió giật. Đao pháp của lão không thể ứng phó với tốc độ tấn công thần tốc đến vậy.

Đại hộ pháp không chỉ thân thủ, chiêu thức chớp nhoáng, mà quan trọng hơn nữa là sự biến hoá linh hoạt của cơ thể. Trong Mật Tông Tây Tạng có rất nhiều công phu, chiêu thức từ Ấn Độ trực tiếp truyền sang. Ví dụ như đám mây lực sĩ mà Đại hộ pháp đánh ra chính là biến hoá từ loại cờ mây đạo tràng do tăng nhân bảo vệ đạo tràng sử dụng ở các đạo tràng giảng kinh trong Phật giáo Ấn Độ. Ngoài mây lực sĩ, Đại hộ pháp còn thành thạo công phu uốn người bẻ xương, công phu này bắt nguồn từ thuật Du Già[22] của người Ấn Độ.

Người luyện công phu này có thể bẻ, gập các khớp trên cơ thể theo những phương hướng và góc độ mà người bình thường không thể thực hiện được, bởi vậy, góc độ và phương hướng tấn công trong khi giao chiến cũng hết sức kỳ dị khó lường. Công phu này được gọi là Chuyển luân chưởng[23].

Lão Lợi dù sao cũng chỉ là một tay cao thủ, thế đao của đao Bách toái tuy hung hãn lẫm liệt, song chiêu thức rất đơn điệu. Hơn nữa, lão lại có thói quen sau mỗi cú ra đao, lại phải dừng lại hồi khí tụ lực, khiến cho chiêu thức trước sau thiếu liền mạch nhất quán. Những khiếm khuyết này khiến lão không thể ứng phó được trước sự biến hoá khó lường của công phu Chuyển luân chưởng, lão đã thi triển toàn bộ vốn liếng, song đến một chưởng cũng không thể cản nổi.

Một chưởng vừa đánh ra, cẳng tay lập tức xoay vùn vụt xung quanh khuỷu tay, bao gồm cả những hướng mà khớp khuỷu tay vốn dĩ không thể gập tới được. Tuy chỉ là một chưởng, song trong mắt lão Lợi lại là hàng trăm, hàng nghìn chưởng, không thể phân biệt thực hư. Mà lúc này, lão Lợi lại đang trong trạng thái hồi khí tụ lực, không thể kịp thời thu đao phản kích để ra đòn tấn công thay cho phòng thủ.

Chưởng của Đại hộ pháp đã đánh vào sườn phải, cơ thể lão Lợi lập tức văng đi theo hướng chưởng đánh ra. Lão Lợi chỉ kịp rú lên một tiếng sặc mùi máu tanh, song lão rú lên vì kinh hãi nhiều hơn là vì đau đớn.

Đại hộ pháp một chiêu đắc thủ, chưa kịp tiến lên đánh tiếp chiêu thứ hai, thì Dương Tiểu Đao đã kịp xông tới. Bởi vậy, chưởng thứ hai đành phải chuyển hướng sang Dương Tiểu Đao, cũng là một chưởng quái dị với góc độ và phương hướng không thể đoán lường.

Dương Tiểu Đao đã xuất đao, đường đao cũng uốn lượn vòng tròn giống hệt như lộ số Chuyển luân chưởng của Đại hộ pháp. Chẳng lẽ gã cũng học qua công pháp tương tự?

Đương nhiên là không phải. Dương Tiểu Đao không biết tới công pháp đó, hắn chỉ nắm giữ cán đao, rồi dùng cổ tay làm trọng tâm xoay tròn lưỡi đao quái dị một cách hết sức tự nhiên. Tuy cánh tay không thực hiện được động tác quái dị như Đại hộ pháp, song nếu đổi lại là cổ tay, cho dù là người bình thường cũng có thể xoay tròn mọi hướng, huống hồ cổ tay của Dương Tiểu Đao không cần chuyển động, mà là tự xoay vòng theo lưỡi đao. Thanh đao Bào Đinh trên tay gã giống hệt như một sinh vật sống, mũi đao từ đầu tới cuối luôn bám sát lấy gân cốt máu thịt, cứ như có sẵn linh tính biết tự bám đuổi theo máu tanh. Bởi vậy, dù bàn tay của Đại hộ pháp xoay theo hướng nào, biến hoá ra bao nhiêu cái bóng, thì mũi đao vẫn bám dính lấy cánh tay thật không rời.

Không ai muốn dùng xương thịt để đối đầu với đao kiếm, kể cả Đại hộ pháp. Bởi vậy cơ thể hắn uốn éo như dòng nước chảy, giật lùi ra phía sau.

Dương Tiểu Đao hăng lên, tiếp tục tiến lên áp sát. Bởi lẽ đây chính là cơ hội, chỉ cần trong quá trình thoái lui, Đại hộ pháp có một thoáng lơ là, thì cánh tay biến hoá khôn lường kia sẽ đi đời ngay tức khắc.

Nhưng sự xuất hiện bất ngờ của một đám người đã cứu được cánh tay của Đại hộ pháp. Bọn chúng nối đuôi nhau lao ra từ trong khói lửa, là đám cao thủ do Cứ Điên đường điều động tới, nhận được chỉ lệnh phối hợp với Đại hộ pháp và hai Thiên Vương đánh vào trong lỗ hổng tại đoạn tường phía tây.

Lưỡi đao trong tay Dương Tiểu Đao khoát ra hai làn ánh sáng chói rực đến quái dị, đó là chiêu gây chói mắt để giấu mình. Sau đó, gã lập tức quay người, lôi phắt lão Lợi chạy thẳng tới mảng tường vỡ. Lúc này, tình thế đã xoay ngược lại, đối thủ muốn xông vào truy bức, vậy thì hắn và lão Lợi nên cố thủ tại lỗ hổng. Nếu để đám bậu xậu này xông vào, thì Lỗ Nhất Khí sẽ hoàn toàn không còn cơ hội để hoàn thành đại sự.

Mục đích và phương pháp đều chính xác, song cố thủ được hay không, lại phải xét đến năng lực. Lúc này, hai người bọn họ phải đối mặt với cả một đám đông cao thủ, một đám cao thủ đã qua huấn luyện kỹ càng, không màng sống chết. Đám cao thủ không hề hấp tấp, mà dàn thành đội hình quy củ từ từ tiến tới bao vây lấy mảng tường đổ, binh khí trên tay đều thủ thế sẵn sàng đủ kiểu chiêu thức tàn sát.

Vừa tới lỗ hổng, Dương Tiểu Đao quăng ngay lão Lợi xuống đất, xoay vụt người lại đâm thẳng một chiêu “đâm ngang ức trâu”. Nhìn vào số lượng và đội hình của đám cao thủ Chu gia, thì chiêu thức này không thể che chắn được toàn bộ lỗ hổng. Song Dương Tiểu Đao không đổi chiêu, bởi lẽ khí thế và lực đạo của thế “đâm trâu” vô cùng dũng mãnh, hắn muốn dùng uy lực của một chiêu này để hù doạ đám người kia.

Đao xuất máu chảy, một đốm đỏ thẫm ngay trên yết hầu. Đao thủ xông lên đầu tiên vừa kịp thủ thế tấn công, thì binh khí trong tay đã không thể nâng thêm một phân nào nữa. Đao trúng yết hầu, song chưa mất mạng, mũi đao vừa chạm vào da thịt đã dừng lại ngay lập tức. Dương Tiểu Đao rất thông minh, mục đích trước mắt phải là ngăn chặn đối thủ, chứ không phải là giết người. Dùng đao khống chế một người của đối thủ, điều khiển hành động của hắn, sẽ khiến các cao thủ khác không dám ho he, sợ ném chuột hỏng đồ quý. Cũng khác nào đã kiếm được một lá chắn bằng xương thịt, có thể mở rộng phạm vi phòng thủ cho bản thân.

Đao chỉ đâm vào cổ một ly, song gã cao thủ không dám lùi bước. Với tốc độ ra đao xuất thần như vậy, hắn có lùi cũng chẳng kịp. Từ trong đám cao thủ đang dàn hình rẻ quạt vây lấy lỗ hổng, bỗng có một thân hình tách ra lách nghiêng vào, định đột kích qua rìa mép của lỗ hổng. Mũi đao của Dương Tiểu Đao lập tức xê dịch, khiến cao thủ bị đao khống chế buộc phải di chuyển theo nếu không muốn bị cứa đứt cổ họng, thân hình hắn vừa hay chặn ngang trước mặt gã cao thủ đang định xông vào.

Lại có một thân hình khác vọt ra, lao thẳng về phía cao thủ bị khống chế. Dương Tiểu Đao thoáng kinh ngạc, bởi lẽ gã không nhận ra ý đồ của cao thủ này, song hắn đã ý thức được có chuyện không hay sắp xảy ra.

Thân hình vừa lao tới lập tức tung chưởng đánh thẳng vào giữa lưng của “lá chắn bằng xương thịt”, Dương Tiểu Đao muốn thu đao về cũng không kịp, mũi đao đã xuyên thẳng vào yết hầu “lá chắn”. Cùng lúc đó, một luồng đao phong dữ dội từ phía sau “lá chắn” chém xéo về phía Dương Tiểu Đao.

Lưỡi đao của Dương Tiểu Đao đã xuyên ngập vào xác chết, không thể ra chiêu. Hơn nữa, dù gã có kịp thời rút đao về, thì lưỡi đao vừa nhỏ vừa ngắn của gã cũng không thể chạm tới đối thủ qua “lá chắn” đã chết cản ở giữa.

Dương Tiểu Đao chỉ còn cách cấp tập thoái lui, đến đao cũng không kịp rút về. Luồng đao phong của đối thủ xẹt qua sát sạt từ mặt xuống ngực, cứa qua da thịt đau rát như phải bỏng. Đao đã né được, song Dương Tiểu Đao không còn đao trong tay, liệu còn có thể làm được trò trống gì?

Hạ Táo Hoa xoay người đâm bổ về phía Âm Thiên Vương như một kẻ điên loạn. Song Âm Thiên Vương lại vô cùng tỉnh táo, gã mau chóng vạch ra thấu đáo phương cách ứng phó trước thế tấn công cuồng loạn nhường kia. Gã đứng thật vững vàng, hai lưỡi Nguyệt nha việt bắt chéo nhau trước ngực, chân xoạc hình chữ đinh, mũi chân uốn cong như cánh cung, đây là chiêu thức thuận thế chặn chém, cũng có thể nhảy bật lên lao tới tấn công. Ngoài ra, hai lưỡi Nguyệt nha việt bắt chéo nếu lật ngang mà chém ra, sẽ quét thành một vòng tròn sắc lẹm, khác nào một nút lẫy giăng sẵn trước một Hạ Táo Hoa đang trong tình trạng đầu óc rối loạn, suy sụp tinh thần.

Hạ Táo Hoa đã hoàn toàn mất lý trí, lao đi trong bộ dạng cơ thể chúi thấp, đầu cúi gằm, chẳng khác nào một con trâu điên. Liệt phách phượng chuỷ thích cũng không được bật dài ra, mà đặt ép sát sau cơ thể. Bước chân tuy nhanh, song chệnh choạng rối loạn, không hề tuân theo một lộ số bộ pháp nào. Lao về phía Âm Thiên Vương trong bộ dạng này, chẳng khác gì tự đưa cần cổ đến trước Nguyệt nha việt.

Khi Hạ Táo Hoa chỉ còn cách Âm Thiên Vương khoảng năm bước chân, Âm Thiên Vương đã chắc mẩm đứa con gái này muốn chết dưới tay mình. Đã đến khoảng cách này, dù cô ta tiến hay dừng hay lùi, cũng không thể có bất kỳ chiêu số nào cứu vãn nổi.

Khi chỉ còn cách Âm Thiên Vương khoảng ba bước chân, Hạ Táo Hoa bỗng dưng đứng khựng lại. Có lẽ vệt hàn quang lạnh lẽo loé lên trên lưỡi Nguyệt nha việt đã khiến cô hồi tỉnh lại ít nhiều, song đã không kịp nữa rồi. Âm Thiên Vương vận lực vào mũi chân hình cung, nhảy vọt lên, Nguyệt nha việt bên tay trái xoè ra như cánh én để giúp cơ thể giữ thăng bằng trong lúc tấn công. Nguyệt nha việt bên tay phải chém ngang về phía trước. Lúc này, nếu Hạ Táo Hoa ngẩng đầu, nhát chém sẽ chém đứt đôi cần cổ. Nếu không ngẩng đầu, thì hộp sọ cũng sẽ bị phạt thành hai nửa trước sau. Trừ phi hộp sọ của cô làm bằng gang thép, nếu không, cô chỉ còn đường chết.

“Keng!”

Một tiếng va đập chói tai. Nguyệt nha việt đã không thể chém vào hộp sọ Hạ Táo Hoa. Diễn biến thình lình khiến Âm Thiên Vương vô cùng sửng sốt và kinh hãi. Vốn đinh ninh chỉ cần một chiêu lập tức thành công, đột nhiên lại xảy ra biến cố, khiến Âm Thiên Vương chỉ biết vội vã thu Nguyệt nha việt về theo phản xạ, để tự vệ hoặc tiếp tục tấn công.

Chính vào thời khắc bàng hoàng đó, chính vào lúc Nguyệt nha việt giật trở về một cách vô thức, Âm Thiên Vương đã không kịp phát giác ra có một chớp sáng lạnh lẽo mang theo làn thi khí ngất trời ập về phía mình ngay phía sau lưỡi Nguyệt nha việt đang thu lại.

Thứ vừa chặn đứng Nguyệt nha việt chính là phần mũi của Liệt phách phượng chuỷ thích. Phần mũi có hình ba khía, ba khía tụ lại trên đỉnh thành một hình trăng khuyết cong cong, mài bằng thành lưỡi sắc. Điểm này rất giống với Nguyệt nha việt của Âm Thiên Vương, song kích cỡ chỉ bằng hạt đậu tương. Hạ Táo Hoa đã dùng phần lưỡi hình trăng khuyết chỉ to bằng hạt đậu tương để đón đỡ chính xác lưỡi Nguyệt nha việt đang chém ngang tới.

Âm Thiên Vương không nhìn rõ cây Liệt phách phượng chuỷ thích ẩn phía sau tấm lưng đang chúi xuống của Hạ Táo Hoa, cũng không thể ngờ rằng thứ vũ khí đó không cần chuyển động, chỉ cần bấm chốt phóng dài ra đã có thể giết người. Hơn nữa, khi mũi nhọn lao đi, diện tích tấn công của mũi nhọn là nhỏ nhất, lại bị ánh phản quang loang loáng trên lưỡi Nguyệt nha việt đang thu về che khuất, nên Âm Thiên Vương đang trong lúc sửng sốt không thể phát hiện ra.

Phượng chuỷ thích cắm phập vào mặt Âm Thiên Vương không tốn mấy sức lực. Một phần là do mũi thích cực kỳ bén nhọn, một phần nữa là nhờ vào dư lực trong tư thế xông lên của Âm Thiên Vương. Mũi thích xuyên thẳng vào mắt phải rồi chui ra sau mé trái hộp sọ. Phía trước mặt hắn, máu đỏ loè trộn lẫn sắc tố đen của con ngươi ồng ộc chảy xuống theo máng dẫn máu, còn phía sau hộp sọ, máu tươi và óc trắng nhễ nhại phun ra theo phần mũi ba múi.

Từ trong tình huống cận kề cái chết đột ngột phản chiêu đoạt mạng đối thủ, chiêu này có tên là “Phượng hoàng Niết bàn”. Bởi vì chiêu thức hiểm ác, chỉ sơ suất chút đỉnh sẽ mất mạng lập tức, nên Hạ Táo Hoa chưa từng sử dụng. Nhưng trong tình huống vừa nãy, cô đã gần như điên loạn, muốn vứt bỏ hết tất cả mọi thứ, không còn màng đến sống chết, chỉ muốn xuống tay tàn sát cho hả dạ. Vì thế mới đặt bản thân vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc mà sử ra hiểm chiêu này.

Thi thể Âm Thiên Vương lăn lông lốc xuống phía dưới cùng với đám đá vụn trên bãi Thần Hô. Phải đến lúc này, nước mắt Hạ Táo Hoa mới ầng ậc tuôn trào. Đòn tàn sát đã phát tiết được tận cùng nỗi thống khổ, chua xót trong lòng cô.

Dương Thiên Vương lập tức thu vội bước chân. Âm Thiên Vương mới chỉ một chiêu đã chết thảm, vậy khả năng chiến thắng của gã liệu có nổi mấy phần? Nhưng hắn đã kịp liếc thấy Phật sống Kim Đỉnh đứng ở phía trước, hình như còn đang khống chế một nhân vật quan trọng phía đối thủ, bởi vậy quyết định tạm thời tránh xa, im lặng quan sát động tĩnh.

Phật sống đã đột ngột ra tay dưới sự che phủ của một luồng khí bình hoà, lực đạo cực kỳ cương cường, mãnh liệt. Song không phải cú ra tay nào cũng nhằm đoạt mạng người. Phật sống vừa đánh ra một chưởng, đoạn gậy thép chưa kịp xuyên vào cơ thể Lỗ Nhất Khí đã gãy rời. Ba ngón tay vặn mạnh, lập tức xoắn đứt mũi gậy lòi ra trước bả vai. Cây gậy đã gãy thành ba đoạn, đoạn ở giữa vẫn ở lại trong cơ thể Lỗ Nhất Khí. Không còn cách nào khác, chỉ có như vậy mới giúp cậu không bị mất máu quá nhiều mà chết.

Xử lý xong cây gậy, Phật sống một tay đỡ dưới nách Lỗ Nhất Khí, nửa xốc nửa kéo lấy cậu, lập tức xoay người bước đi.

– Đặt anh ấy xuống! – Dưỡng Quỷ Tỳ quát lên một tiếng, tung người đuổi theo.

Hạ Táo Hoa ngoái lại, nhìn thấy cảnh tượng này, bèn gạt vội nước mắt, lập tức đề khí nhảy vọt lên đuổi tới, tốc độ không hề thua kém Dưỡng Quỷ Tỳ. Chỉ là khi băng qua bên xác lão mù, bước chân có chùn lại một chút.

Dương Thiên Vương không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, song gã cũng vội vã đuổi theo bén gót.

Lỗ Nhất Khí được Phật sống kéo đi, di chuyển hết sức nhẹ nhàng, bàn chân của cậu hầu như không bén đất. Song cậu bắt đầu lo lắng cho Dưỡng Quỷ Tỳ và Hạ Táo Hoa đang đuổi theo phía sau. Tuy Phật sống đi rất nhanh, song bộ pháp luôn tuân theo quy luật nhất định. Tại đoạn đình cuối hành lang, ông ta bước theo kiểu tuần hoàn năm – bốn – ba. Tại đoạn vòng qua tháp trắng, lại đổi thành hai bước trượt nhanh nối liền. Tại đây, Lỗ Nhất Khí còn nhìn thấy phía trong ngoài hành lang đều có một vài chốt lẫy đã hoạt động. Hai cột hành lang đã bắn ra bốn tầng dùi hoa sen từ trên xuống dưới. Khoảng đất bằng bên ngoài hành lang lừng lững vọt lên hai cột trụ xuyên trời hình vuông đỉnh nhọn. Ở gần tháp trắng, có rất nhiều mũi tên cháy sém cắm xiên trên mặt đất.

Có người đã xông tới tận đây. Là người của Mặc gia? Hay là đám Quỷ Nhãn Tam? Dù là ai, hẳn cũng đã trúng phải khảm nút, không chết cũng bị thương.

Dưới chân núi phía nam của dãy núi Thiên Thê, có một vách đá phẳng lì, trên vách đá có vẽ một bức bích hoạ với màu sắc rực rỡ sống động, nội dung đều là các điển tích Phật giáo như đức Phật thị hiện, rắc hoa ban phúc, thánh nữ bay lượn. Bên trái bức bích hoạ, có một dãy bậc thang đẽo vào vách đá, quanh co uốn lượn chạy lên cao. Bậc thang không rộng, song lại cực dốc, có lẽ phải dùng cả tay lẫn chân mới có thể leo lên.

Phật sống Kim Đỉnh đang dẫn theo Lỗ Nhất Khí chạy thẳng về phía bậc thang đá. Song còn chưa kịp giẫm chân lên con đường nhỏ phía trước bức bích hoạ, một tiếng quát đã đột ngột vang lên:

– Phật gia, ngài định đi đâu? – Âm thanh vang rền chẳng khác gì tiếng sấm nổ giữa không trung.

Lỗ Nhất Khí giật bắn cả mình mẩy, vội liếc mắt sang hai bên, song không tìm ra người vừa lên tiếng.

Song Phật sống vẫn dửng dưng như không, dường như đã lường trước sự việc này, chỉ cúi đầu mà đáp gọn lỏn một câu:

– Lên Thiên Thê!

– Không được! – Tiếng quát lại rền lên như sấm.

– Ta làm việc ta muốn, ngươi làm gì được ta? – Phật sống vẫn cúi đầu rủ mắt.

– Phật gia, ngài làm khó tôi rồi! Chủ nhân lệnh cho tôi canh giữ Thiên Thê, ngài muốn lên cũng phải đợi chủ nhân nói một tiếng đã.

Chỉ dùng mắt thì không thể tìm ra người đang nói, bởi vậy Lỗ Nhất Khí đã dùng cảm giác siêu phàm để rà soát xung quanh. Trên bức bích hoạ kia có một nơi khí thế cuồn cuộn, chẳng lẽ người vừa lên tiếng lại là nhân vật trong tranh? Song Lỗ Nhất Khí còn chưa kịp quan sát kỹ thêm, lại đột nhiên cảm giác thấy có một làn khí tướng khác, quen thuộc nhưng vô cùng đáng sợ, ở ngay hốc tường phía dưới con dốc sau lưng. Làn khí tướng này vừa mang vẻ huyền diệu tự nhiên của khí Đạo gia, lại vừa có sự quyết đoán bá đạo của khí vương gia, chính là Chu Chân Mệnh! Nhưng kỳ lạ là làn khí của Chu Chân Mệnh chỉ tĩnh lặng ẩn phục tại một chỗ, không hề xê dịch. Hắn có ý đồ gì? Lẽ nào đang tìm kiếm thời cơ đánh lén? Không thể, ý đồ của hắn chắc chắn phải thâm thuý hơn đánh lén rất nhiều.

– Môn trưởng Chu gia ở gần đây, nơi này không nên ở lâu! – Lỗ Nhất Khí nói khẽ nhắc nhở Phật sống.

Mí mắt Phật sống hơi nhích lên một lát, sau đó hướng về phía vách đá, cao giọng:

– Không đợi được nữa! Nghiên cứu Phật lý suốt mấy chục năm trời, chỉ vì một khoảnh khắc hôm nay, không thể chậm trễ! – Giọng ông ta vô cùng cương quyết.

– Vậy thì không còn gì để nói nữa! Tôi nhận ân sủng của Chu gia cũng đã mấy chục năm, không thể ngay cả một đoạn rìa ngoài cũng không giữ nổi! – Người trong tranh tuy ngữ khí uyển chuyển, song ý tứ quyết không nhượng bộ.

Lỗ Nhất Khí đã tìm ra nơi phát ra giọng nói, song cậu không còn dám tin vào cảm giác của mình, bởi lẽ những gì cậu cảm nhận thấy là khác biệt một trời một vực với những gì mắt thấy tai nghe.

Mảng bích hoạ tại nơi đó mô tả một đám thiên nữ đang bay lượn, với thân hình đầy đặn nuột nà, khuôn mặt bầu bĩnh phúc hậu, y phục mong manh hầu như không có, mỗi người cầm một nhạc cụ khác nhau. Có lẽ là Thiên Lạc thánh nữ từng được miêu tả trong phần “Cửu long quán thiên dục” cuốn “Phật lâm thế”.

Điều khiến Lỗ Nhất Khí cảm thấy kỳ lạ là hình tượng của các thành nữ đều trong tư thế bay ngang hoặc chúc ngược xuống. Cho dù Chu gia có thuật cải trang, tô điểm cho người thật giống hệt như tranh vẽ, thì người này cũng không thể lúc nào cũng lộn ngược hoặc treo ngang trên vách đá trơn bóng. Hơn nữa, những hình dung yểu điệu mỹ miều kia làm sao có thể phát ra giọng nói sấm rền như ban nãy?

– Xem ra ngươi nhất quyết ngăn cản việc tu hành của ta? – Phật sống từ từ ngẩng đầu lên.

– Người đời xảo trá mưu mô vô số. Phật sống không nhập thế, không nên mù quáng tin lầm lời lẽ yêu tà của phàm phu, mà lại sa chân vào ma đạo!

Giọng nói đích xác được phát ra từ một chân dung thánh nữ, hơn nữa, lại là vị thánh nữ ôm đàn tì bà treo ngược giữa trời. Lỗ Nhất Khí đã cảm giác thấy đôi môi cô ta khẽ mấp máy và làn khí tướng lên xuống phập phồng trong khi nói.

Đã tìm ra vị trí chính xác, rất nhiều hiện tượng kỳ quái cũng sẽ được sáng tỏ. Lỗ Nhất Khí sử dụng kỹ xảo “mắt năm phần” của Lỗ gia để quan sát, và phát hiện ra rằng thánh nữ trong tranh không hẳn là treo ngược, mà chính xác hơn là nằm sấp giơ chân lên cao.

– Hình như thánh nữ, giọng tựa chuông rền, trông như treo mình, song lại là nằm phục. Nếu nói về yêu tà, còn ai sánh bằng kẻ đó? Phật sống không những lún sâu vào tội ác thế tục, mà còn làm bạn với yêu ma, thảo nào thanh tu không tinh tiến, Phật lý khó thông tỏ! – Lỗ Nhất Khí nói khẽ. Lúc này, sức mạnh duy nhất mà cậu có thể nhờ cậy chỉ còn lại Phật sống, nhất thiết phải kéo ông ta về phía mình.

– Người này không phải là yêu ma, mà là tỳ thiếp của môn trưởng Chu gia Thú Cơ nương nương. Do cô ta tinh thông bí thuật Báo phòng[24] nên trong môn còn gọi cô ta là Báo Cơ nương nương. Nơi đây do cô ta canh giữ, cũng là nơi cô ta luyện công. Thân hình nằm sấp giống như treo ngược, nhằm tu âm dương đảo ngược, lấy dương bên ngoài nuôi dưỡng nơi thầm kín, để hội tụ chân khí cần thiết cho thuật Báo phòng. Song phương pháp tu luyện này cũng có mặt trái, đó là khiến dương khí thu về tích tại cổ họng trở lên, bao gồm cả khuôn mặt. Khí dương tích tụ ở mặt khiến sắc mặt hồng nhuận, tích tụ ở cổ họng sẽ khiến giọng nói vang vọng như trống như chuông, không hề thua kém đàn ông. – Phật sống là người thành thật, không phải cố tình muốn phản bác lời nói vừa rồi của Lỗ Nhất Khí, chỉ nói đúng sự thật, nhưng nghe lại giống như đang biện hộ cho Báo Cơ nương nương.

Mấy chữ “âm dương đảo ngược” vừa thốt ra từ miệng Phật sống đã khiến Lỗ Nhất Khí ớn lạnh trong lòng. Cậu lập tức nhớ tới ba chữ “điên chi uyên” trên tấm thẻ ngọc. “Điên chi uyên”, lấy đỉnh làm vực, cao thấp hoán đổi, chẳng phải cũng mang ý nghĩ âm dương đảo ngược ư? Vị trí “nội hợp khí thông”, nơi chỉ tán khí không tụ khí sẽ ở nơi nào trên ngọn núi? Là đỉnh? Hay là vực? Nhưng nếu nhìn từ thế núi, dù là đỉnh hay vực, đều không phù hợp với đặc điểm không nhật nguyệt thiếu tứ tịnh của “nội hợp”.

Chú thích

[22] Tức thuật Yoga.

[23] Tức bàn tay xoay vòng.

[24] Tức là thuật phòng the bí truyền của cung nữ trong hậu cung triều Minh.

Đại hộ pháp không chỉ thân thủ, chiêu thức chớp nhoáng, mà quan trọng hơn nữa là sự biến hoá linh hoạt của cơ thể. Trong Mật Tông Tây Tạng có rất nhiều công phu, chiêu thức từ Ấn Độ trực tiếp truyền sang. Ví dụ như đám mây lực sĩ mà Đại hộ pháp đánh ra chính là biến hoá từ loại cờ mây đạo tràng do tăng nhân bảo vệ đạo tràng sử dụng ở các đạo tràng giảng kinh trong Phật giáo Ấn Độ. Ngoài mây lực sĩ, Đại hộ pháp còn thành thạo công phu uốn người bẻ xương, công phu này bắt nguồn từ thuật Du Già[22] của người Ấn Độ.

Người luyện công phu này có thể bẻ, gập các khớp trên cơ thể theo những phương hướng và góc độ mà người bình thường không thể thực hiện được, bởi vậy, góc độ và phương hướng tấn công trong khi giao chiến cũng hết sức kỳ dị khó lường. Công phu này được gọi là Chuyển luân chưởng[23].

Lão Lợi dù sao cũng chỉ là một tay cao thủ, thế đao của đao Bách toái tuy hung hãn lẫm liệt, song chiêu thức rất đơn điệu. Hơn nữa, lão lại có thói quen sau mỗi cú ra đao, lại phải dừng lại hồi khí tụ lực, khiến cho chiêu thức trước sau thiếu liền mạch nhất quán. Những khiếm khuyết này khiến lão không thể ứng phó được trước sự biến hoá khó lường của công phu Chuyển luân chưởng, lão đã thi triển toàn bộ vốn liếng, song đến một chưởng cũng không thể cản nổi.

Một chưởng vừa đánh ra, cẳng tay lập tức xoay vùn vụt xung quanh khuỷu tay, bao gồm cả những hướng mà khớp khuỷu tay vốn dĩ không thể gập tới được. Tuy chỉ là một chưởng, song trong mắt lão Lợi lại là hàng trăm, hàng nghìn chưởng, không thể phân biệt thực hư. Mà lúc này, lão Lợi lại đang trong trạng thái hồi khí tụ lực, không thể kịp thời thu đao phản kích để ra đòn tấn công thay cho phòng thủ.

Chưởng của Đại hộ pháp đã đánh vào sườn phải, cơ thể lão Lợi lập tức văng đi theo hướng chưởng đánh ra. Lão Lợi chỉ kịp rú lên một tiếng sặc mùi máu tanh, song lão rú lên vì kinh hãi nhiều hơn là vì đau đớn.

Đại hộ pháp một chiêu đắc thủ, chưa kịp tiến lên đánh tiếp chiêu thứ hai, thì Dương Tiểu Đao đã kịp xông tới. Bởi vậy, chưởng thứ hai đành phải chuyển hướng sang Dương Tiểu Đao, cũng là một chưởng quái dị với góc độ và phương hướng không thể đoán lường.

Dương Tiểu Đao đã xuất đao, đường đao cũng uốn lượn vòng tròn giống hệt như lộ số Chuyển luân chưởng của Đại hộ pháp. Chẳng lẽ gã cũng học qua công pháp tương tự?

Đương nhiên là không phải. Dương Tiểu Đao không biết tới công pháp đó, hắn chỉ nắm giữ cán đao, rồi dùng cổ tay làm trọng tâm xoay tròn lưỡi đao quái dị một cách hết sức tự nhiên. Tuy cánh tay không thực hiện được động tác quái dị như Đại hộ pháp, song nếu đổi lại là cổ tay, cho dù là người bình thường cũng có thể xoay tròn mọi hướng, huống hồ cổ tay của Dương Tiểu Đao không cần chuyển động, mà là tự xoay vòng theo lưỡi đao. Thanh đao Bào Đinh trên tay gã giống hệt như một sinh vật sống, mũi đao từ đầu tới cuối luôn bám sát lấy gân cốt máu thịt, cứ như có sẵn linh tính biết tự bám đuổi theo máu tanh. Bởi vậy, dù bàn tay của Đại hộ pháp xoay theo hướng nào, biến hoá ra bao nhiêu cái bóng, thì mũi đao vẫn bám dính lấy cánh tay thật không rời.

Không ai muốn dùng xương thịt để đối đầu với đao kiếm, kể cả Đại hộ pháp. Bởi vậy cơ thể hắn uốn éo như dòng nước chảy, giật lùi ra phía sau.

Dương Tiểu Đao hăng lên, tiếp tục tiến lên áp sát. Bởi lẽ đây chính là cơ hội, chỉ cần trong quá trình thoái lui, Đại hộ pháp có một thoáng lơ là, thì cánh tay biến hoá khôn lường kia sẽ đi đời ngay tức khắc.

Nhưng sự xuất hiện bất ngờ của một đám người đã cứu được cánh tay của Đại hộ pháp. Bọn chúng nối đuôi nhau lao ra từ trong khói lửa, là đám cao thủ do Cứ Điên đường điều động tới, nhận được chỉ lệnh phối hợp với Đại hộ pháp và hai Thiên Vương đánh vào trong lỗ hổng tại đoạn tường phía tây.

Lưỡi đao trong tay Dương Tiểu Đao khoát ra hai làn ánh sáng chói rực đến quái dị, đó là chiêu gây chói mắt để giấu mình. Sau đó, gã lập tức quay người, lôi phắt lão Lợi chạy thẳng tới mảng tường vỡ. Lúc này, tình thế đã xoay ngược lại, đối thủ muốn xông vào truy bức, vậy thì hắn và lão Lợi nên cố thủ tại lỗ hổng. Nếu để đám bậu xậu này xông vào, thì Lỗ Nhất Khí sẽ hoàn toàn không còn cơ hội để hoàn thành đại sự.

Mục đích và phương pháp đều chính xác, song cố thủ được hay không, lại phải xét đến năng lực. Lúc này, hai người bọn họ phải đối mặt với cả một đám đông cao thủ, một đám cao thủ đã qua huấn luyện kỹ càng, không màng sống chết. Đám cao thủ không hề hấp tấp, mà dàn thành đội hình quy củ từ từ tiến tới bao vây lấy mảng tường đổ, binh khí trên tay đều thủ thế sẵn sàng đủ kiểu chiêu thức tàn sát.

Vừa tới lỗ hổng, Dương Tiểu Đao quăng ngay lão Lợi xuống đất, xoay vụt người lại đâm thẳng một chiêu “đâm ngang ức trâu”. Nhìn vào số lượng và đội hình của đám cao thủ Chu gia, thì chiêu thức này không thể che chắn được toàn bộ lỗ hổng. Song Dương Tiểu Đao không đổi chiêu, bởi lẽ khí thế và lực đạo của thế “đâm trâu” vô cùng dũng mãnh, hắn muốn dùng uy lực của một chiêu này để hù doạ đám người kia.

Đao xuất máu chảy, một đốm đỏ thẫm ngay trên yết hầu. Đao thủ xông lên đầu tiên vừa kịp thủ thế tấn công, thì binh khí trong tay đã không thể nâng thêm một phân nào nữa. Đao trúng yết hầu, song chưa mất mạng, mũi đao vừa chạm vào da thịt đã dừng lại ngay lập tức. Dương Tiểu Đao rất thông minh, mục đích trước mắt phải là ngăn chặn đối thủ, chứ không phải là giết người. Dùng đao khống chế một người của đối thủ, điều khiển hành động của hắn, sẽ khiến các cao thủ khác không dám ho he, sợ ném chuột hỏng đồ quý. Cũng khác nào đã kiếm được một lá chắn bằng xương thịt, có thể mở rộng phạm vi phòng thủ cho bản thân.

Đao chỉ đâm vào cổ một ly, song gã cao thủ không dám lùi bước. Với tốc độ ra đao xuất thần như vậy, hắn có lùi cũng chẳng kịp. Từ trong đám cao thủ đang dàn hình rẻ quạt vây lấy lỗ hổng, bỗng có một thân hình tách ra lách nghiêng vào, định đột kích qua rìa mép của lỗ hổng. Mũi đao của Dương Tiểu Đao lập tức xê dịch, khiến cao thủ bị đao khống chế buộc phải di chuyển theo nếu không muốn bị cứa đứt cổ họng, thân hình hắn vừa hay chặn ngang trước mặt gã cao thủ đang định xông vào.

Lại có một thân hình khác vọt ra, lao thẳng về phía cao thủ bị khống chế. Dương Tiểu Đao thoáng kinh ngạc, bởi lẽ gã không nhận ra ý đồ của cao thủ này, song hắn đã ý thức được có chuyện không hay sắp xảy ra.

Thân hình vừa lao tới lập tức tung chưởng đánh thẳng vào giữa lưng của “lá chắn bằng xương thịt”, Dương Tiểu Đao muốn thu đao về cũng không kịp, mũi đao đã xuyên thẳng vào yết hầu “lá chắn”. Cùng lúc đó, một luồng đao phong dữ dội từ phía sau “lá chắn” chém xéo về phía Dương Tiểu Đao.

Lưỡi đao của Dương Tiểu Đao đã xuyên ngập vào xác chết, không thể ra chiêu. Hơn nữa, dù gã có kịp thời rút đao về, thì lưỡi đao vừa nhỏ vừa ngắn của gã cũng không thể chạm tới đối thủ qua “lá chắn” đã chết cản ở giữa.

Dương Tiểu Đao chỉ còn cách cấp tập thoái lui, đến đao cũng không kịp rút về. Luồng đao phong của đối thủ xẹt qua sát sạt từ mặt xuống ngực, cứa qua da thịt đau rát như phải bỏng. Đao đã né được, song Dương Tiểu Đao không còn đao trong tay, liệu còn có thể làm được trò trống gì?

Hạ Táo Hoa xoay người đâm bổ về phía Âm Thiên Vương như một kẻ điên loạn. Song Âm Thiên Vương lại vô cùng tỉnh táo, gã mau chóng vạch ra thấu đáo phương cách ứng phó trước thế tấn công cuồng loạn nhường kia. Gã đứng thật vững vàng, hai lưỡi Nguyệt nha việt bắt chéo nhau trước ngực, chân xoạc hình chữ đinh, mũi chân uốn cong như cánh cung, đây là chiêu thức thuận thế chặn chém, cũng có thể nhảy bật lên lao tới tấn công. Ngoài ra, hai lưỡi Nguyệt nha việt bắt chéo nếu lật ngang mà chém ra, sẽ quét thành một vòng tròn sắc lẹm, khác nào một nút lẫy giăng sẵn trước một Hạ Táo Hoa đang trong tình trạng đầu óc rối loạn, suy sụp tinh thần.

Hạ Táo Hoa đã hoàn toàn mất lý trí, lao đi trong bộ dạng cơ thể chúi thấp, đầu cúi gằm, chẳng khác nào một con trâu điên. Liệt phách phượng chuỷ thích cũng không được bật dài ra, mà đặt ép sát sau cơ thể. Bước chân tuy nhanh, song chệnh choạng rối loạn, không hề tuân theo một lộ số bộ pháp nào. Lao về phía Âm Thiên Vương trong bộ dạng này, chẳng khác gì tự đưa cần cổ đến trước Nguyệt nha việt.

Khi Hạ Táo Hoa chỉ còn cách Âm Thiên Vương khoảng năm bước chân, Âm Thiên Vương đã chắc mẩm đứa con gái này muốn chết dưới tay mình. Đã đến khoảng cách này, dù cô ta tiến hay dừng hay lùi, cũng không thể có bất kỳ chiêu số nào cứu vãn nổi.

Khi chỉ còn cách Âm Thiên Vương khoảng ba bước chân, Hạ Táo Hoa bỗng dưng đứng khựng lại. Có lẽ vệt hàn quang lạnh lẽo loé lên trên lưỡi Nguyệt nha việt đã khiến cô hồi tỉnh lại ít nhiều, song đã không kịp nữa rồi. Âm Thiên Vương vận lực vào mũi chân hình cung, nhảy vọt lên, Nguyệt nha việt bên tay trái xoè ra như cánh én để giúp cơ thể giữ thăng bằng trong lúc tấn công. Nguyệt nha việt bên tay phải chém ngang về phía trước. Lúc này, nếu Hạ Táo Hoa ngẩng đầu, nhát chém sẽ chém đứt đôi cần cổ. Nếu không ngẩng đầu, thì hộp sọ cũng sẽ bị phạt thành hai nửa trước sau. Trừ phi hộp sọ của cô làm bằng gang thép, nếu không, cô chỉ còn đường chết.

“Keng!”

Một tiếng va đập chói tai. Nguyệt nha việt đã không thể chém vào hộp sọ Hạ Táo Hoa. Diễn biến thình lình khiến Âm Thiên Vương vô cùng sửng sốt và kinh hãi. Vốn đinh ninh chỉ cần một chiêu lập tức thành công, đột nhiên lại xảy ra biến cố, khiến Âm Thiên Vương chỉ biết vội vã thu Nguyệt nha việt về theo phản xạ, để tự vệ hoặc tiếp tục tấn công.

Chính vào thời khắc bàng hoàng đó, chính vào lúc Nguyệt nha việt giật trở về một cách vô thức, Âm Thiên Vương đã không kịp phát giác ra có một chớp sáng lạnh lẽo mang theo làn thi khí ngất trời ập về phía mình ngay phía sau lưỡi Nguyệt nha việt đang thu lại.

Thứ vừa chặn đứng Nguyệt nha việt chính là phần mũi của Liệt phách phượng chuỷ thích. Phần mũi có hình ba khía, ba khía tụ lại trên đỉnh thành một hình trăng khuyết cong cong, mài bằng thành lưỡi sắc. Điểm này rất giống với Nguyệt nha việt của Âm Thiên Vương, song kích cỡ chỉ bằng hạt đậu tương. Hạ Táo Hoa đã dùng phần lưỡi hình trăng khuyết chỉ to bằng hạt đậu tương để đón đỡ chính xác lưỡi Nguyệt nha việt đang chém ngang tới.

Âm Thiên Vương không nhìn rõ cây Liệt phách phượng chuỷ thích ẩn phía sau tấm lưng đang chúi xuống của Hạ Táo Hoa, cũng không thể ngờ rằng thứ vũ khí đó không cần chuyển động, chỉ cần bấm chốt phóng dài ra đã có thể giết người. Hơn nữa, khi mũi nhọn lao đi, diện tích tấn công của mũi nhọn là nhỏ nhất, lại bị ánh phản quang loang loáng trên lưỡi Nguyệt nha việt đang thu về che khuất, nên Âm Thiên Vương đang trong lúc sửng sốt không thể phát hiện ra.

Phượng chuỷ thích cắm phập vào mặt Âm Thiên Vương không tốn mấy sức lực. Một phần là do mũi thích cực kỳ bén nhọn, một phần nữa là nhờ vào dư lực trong tư thế xông lên của Âm Thiên Vương. Mũi thích xuyên thẳng vào mắt phải rồi chui ra sau mé trái hộp sọ. Phía trước mặt hắn, máu đỏ loè trộn lẫn sắc tố đen của con ngươi ồng ộc chảy xuống theo máng dẫn máu, còn phía sau hộp sọ, máu tươi và óc trắng nhễ nhại phun ra theo phần mũi ba múi.

Từ trong tình huống cận kề cái chết đột ngột phản chiêu đoạt mạng đối thủ, chiêu này có tên là “Phượng hoàng Niết bàn”. Bởi vì chiêu thức hiểm ác, chỉ sơ suất chút đỉnh sẽ mất mạng lập tức, nên Hạ Táo Hoa chưa từng sử dụng. Nhưng trong tình huống vừa nãy, cô đã gần như điên loạn, muốn vứt bỏ hết tất cả mọi thứ, không còn màng đến sống chết, chỉ muốn xuống tay tàn sát cho hả dạ. Vì thế mới đặt bản thân vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc mà sử ra hiểm chiêu này.

Thi thể Âm Thiên Vương lăn lông lốc xuống phía dưới cùng với đám đá vụn trên bãi Thần Hô. Phải đến lúc này, nước mắt Hạ Táo Hoa mới ầng ậc tuôn trào. Đòn tàn sát đã phát tiết được tận cùng nỗi thống khổ, chua xót trong lòng cô.

Dương Thiên Vương lập tức thu vội bước chân. Âm Thiên Vương mới chỉ một chiêu đã chết thảm, vậy khả năng chiến thắng của gã liệu có nổi mấy phần? Nhưng hắn đã kịp liếc thấy Phật sống Kim Đỉnh đứng ở phía trước, hình như còn đang khống chế một nhân vật quan trọng phía đối thủ, bởi vậy quyết định tạm thời tránh xa, im lặng quan sát động tĩnh.

Phật sống đã đột ngột ra tay dưới sự che phủ của một luồng khí bình hoà, lực đạo cực kỳ cương cường, mãnh liệt. Song không phải cú ra tay nào cũng nhằm đoạt mạng người. Phật sống vừa đánh ra một chưởng, đoạn gậy thép chưa kịp xuyên vào cơ thể Lỗ Nhất Khí đã gãy rời. Ba ngón tay vặn mạnh, lập tức xoắn đứt mũi gậy lòi ra trước bả vai. Cây gậy đã gãy thành ba đoạn, đoạn ở giữa vẫn ở lại trong cơ thể Lỗ Nhất Khí. Không còn cách nào khác, chỉ có như vậy mới giúp cậu không bị mất máu quá nhiều mà chết.

Xử lý xong cây gậy, Phật sống một tay đỡ dưới nách Lỗ Nhất Khí, nửa xốc nửa kéo lấy cậu, lập tức xoay người bước đi.

– Đặt anh ấy xuống! – Dưỡng Quỷ Tỳ quát lên một tiếng, tung người đuổi theo.

Hạ Táo Hoa ngoái lại, nhìn thấy cảnh tượng này, bèn gạt vội nước mắt, lập tức đề khí nhảy vọt lên đuổi tới, tốc độ không hề thua kém Dưỡng Quỷ Tỳ. Chỉ là khi băng qua bên xác lão mù, bước chân có chùn lại một chút.

Dương Thiên Vương không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, song gã cũng vội vã đuổi theo bén gót.

Lỗ Nhất Khí được Phật sống kéo đi, di chuyển hết sức nhẹ nhàng, bàn chân của cậu hầu như không bén đất. Song cậu bắt đầu lo lắng cho Dưỡng Quỷ Tỳ và Hạ Táo Hoa đang đuổi theo phía sau. Tuy Phật sống đi rất nhanh, song bộ pháp luôn tuân theo quy luật nhất định. Tại đoạn đình cuối hành lang, ông ta bước theo kiểu tuần hoàn năm – bốn – ba. Tại đoạn vòng qua tháp trắng, lại đổi thành hai bước trượt nhanh nối liền. Tại đây, Lỗ Nhất Khí còn nhìn thấy phía trong ngoài hành lang đều có một vài chốt lẫy đã hoạt động. Hai cột hành lang đã bắn ra bốn tầng dùi hoa sen từ trên xuống dưới. Khoảng đất bằng bên ngoài hành lang lừng lững vọt lên hai cột trụ xuyên trời hình vuông đỉnh nhọn. Ở gần tháp trắng, có rất nhiều mũi tên cháy sém cắm xiên trên mặt đất.

Có người đã xông tới tận đây. Là người của Mặc gia? Hay là đám Quỷ Nhãn Tam? Dù là ai, hẳn cũng đã trúng phải khảm nút, không chết cũng bị thương.

Dưới chân núi phía nam của dãy núi Thiên Thê, có một vách đá phẳng lì, trên vách đá có vẽ một bức bích hoạ với màu sắc rực rỡ sống động, nội dung đều là các điển tích Phật giáo như đức Phật thị hiện, rắc hoa ban phúc, thánh nữ bay lượn. Bên trái bức bích hoạ, có một dãy bậc thang đẽo vào vách đá, quanh co uốn lượn chạy lên cao. Bậc thang không rộng, song lại cực dốc, có lẽ phải dùng cả tay lẫn chân mới có thể leo lên.

Phật sống Kim Đỉnh đang dẫn theo Lỗ Nhất Khí chạy thẳng về phía bậc thang đá. Song còn chưa kịp giẫm chân lên con đường nhỏ phía trước bức bích hoạ, một tiếng quát đã đột ngột vang lên:

– Phật gia, ngài định đi đâu? – Âm thanh vang rền chẳng khác gì tiếng sấm nổ giữa không trung.

Lỗ Nhất Khí giật bắn cả mình mẩy, vội liếc mắt sang hai bên, song không tìm ra người vừa lên tiếng.

Song Phật sống vẫn dửng dưng như không, dường như đã lường trước sự việc này, chỉ cúi đầu mà đáp gọn lỏn một câu:

– Lên Thiên Thê!

– Không được! – Tiếng quát lại rền lên như sấm.

– Ta làm việc ta muốn, ngươi làm gì được ta? – Phật sống vẫn cúi đầu rủ mắt.

– Phật gia, ngài làm khó tôi rồi! Chủ nhân lệnh cho tôi canh giữ Thiên Thê, ngài muốn lên cũng phải đợi chủ nhân nói một tiếng đã.

Chỉ dùng mắt thì không thể tìm ra người đang nói, bởi vậy Lỗ Nhất Khí đã dùng cảm giác siêu phàm để rà soát xung quanh. Trên bức bích hoạ kia có một nơi khí thế cuồn cuộn, chẳng lẽ người vừa lên tiếng lại là nhân vật trong tranh? Song Lỗ Nhất Khí còn chưa kịp quan sát kỹ thêm, lại đột nhiên cảm giác thấy có một làn khí tướng khác, quen thuộc nhưng vô cùng đáng sợ, ở ngay hốc tường phía dưới con dốc sau lưng. Làn khí tướng này vừa mang vẻ huyền diệu tự nhiên của khí Đạo gia, lại vừa có sự quyết đoán bá đạo của khí vương gia, chính là Chu Chân Mệnh! Nhưng kỳ lạ là làn khí của Chu Chân Mệnh chỉ tĩnh lặng ẩn phục tại một chỗ, không hề xê dịch. Hắn có ý đồ gì? Lẽ nào đang tìm kiếm thời cơ đánh lén? Không thể, ý đồ của hắn chắc chắn phải thâm thuý hơn đánh lén rất nhiều.

– Môn trưởng Chu gia ở gần đây, nơi này không nên ở lâu! – Lỗ Nhất Khí nói khẽ nhắc nhở Phật sống.

Mí mắt Phật sống hơi nhích lên một lát, sau đó hướng về phía vách đá, cao giọng:

– Không đợi được nữa! Nghiên cứu Phật lý suốt mấy chục năm trời, chỉ vì một khoảnh khắc hôm nay, không thể chậm trễ! – Giọng ông ta vô cùng cương quyết.

– Vậy thì không còn gì để nói nữa! Tôi nhận ân sủng của Chu gia cũng đã mấy chục năm, không thể ngay cả một đoạn rìa ngoài cũng không giữ nổi! – Người trong tranh tuy ngữ khí uyển chuyển, song ý tứ quyết không nhượng bộ.

Lỗ Nhất Khí đã tìm ra nơi phát ra giọng nói, song cậu không còn dám tin vào cảm giác của mình, bởi lẽ những gì cậu cảm nhận thấy là khác biệt một trời một vực với những gì mắt thấy tai nghe.

Mảng bích hoạ tại nơi đó mô tả một đám thiên nữ đang bay lượn, với thân hình đầy đặn nuột nà, khuôn mặt bầu bĩnh phúc hậu, y phục mong manh hầu như không có, mỗi người cầm một nhạc cụ khác nhau. Có lẽ là Thiên Lạc thánh nữ từng được miêu tả trong phần “Cửu long quán thiên dục” cuốn “Phật lâm thế”.

Điều khiến Lỗ Nhất Khí cảm thấy kỳ lạ là hình tượng của các thành nữ đều trong tư thế bay ngang hoặc chúc ngược xuống. Cho dù Chu gia có thuật cải trang, tô điểm cho người thật giống hệt như tranh vẽ, thì người này cũng không thể lúc nào cũng lộn ngược hoặc treo ngang trên vách đá trơn bóng. Hơn nữa, những hình dung yểu điệu mỹ miều kia làm sao có thể phát ra giọng nói sấm rền như ban nãy?

– Xem ra ngươi nhất quyết ngăn cản việc tu hành của ta? – Phật sống từ từ ngẩng đầu lên.

– Người đời xảo trá mưu mô vô số. Phật sống không nhập thế, không nên mù quáng tin lầm lời lẽ yêu tà của phàm phu, mà lại sa chân vào ma đạo!

Giọng nói đích xác được phát ra từ một chân dung thánh nữ, hơn nữa, lại là vị thánh nữ ôm đàn tì bà treo ngược giữa trời. Lỗ Nhất Khí đã cảm giác thấy đôi môi cô ta khẽ mấp máy và làn khí tướng lên xuống phập phồng trong khi nói.

Đã tìm ra vị trí chính xác, rất nhiều hiện tượng kỳ quái cũng sẽ được sáng tỏ. Lỗ Nhất Khí sử dụng kỹ xảo “mắt năm phần” của Lỗ gia để quan sát, và phát hiện ra rằng thánh nữ trong tranh không hẳn là treo ngược, mà chính xác hơn là nằm sấp giơ chân lên cao.

– Hình như thánh nữ, giọng tựa chuông rền, trông như treo mình, song lại là nằm phục. Nếu nói về yêu tà, còn ai sánh bằng kẻ đó? Phật sống không những lún sâu vào tội ác thế tục, mà còn làm bạn với yêu ma, thảo nào thanh tu không tinh tiến, Phật lý khó thông tỏ! – Lỗ Nhất Khí nói khẽ. Lúc này, sức mạnh duy nhất mà cậu có thể nhờ cậy chỉ còn lại Phật sống, nhất thiết phải kéo ông ta về phía mình.

– Người này không phải là yêu ma, mà là tỳ thiếp của môn trưởng Chu gia Thú Cơ nương nương. Do cô ta tinh thông bí thuật Báo phòng[24] nên trong môn còn gọi cô ta là Báo Cơ nương nương. Nơi đây do cô ta canh giữ, cũng là nơi cô ta luyện công. Thân hình nằm sấp giống như treo ngược, nhằm tu âm dương đảo ngược, lấy dương bên ngoài nuôi dưỡng nơi thầm kín, để hội tụ chân khí cần thiết cho thuật Báo phòng. Song phương pháp tu luyện này cũng có mặt trái, đó là khiến dương khí thu về tích tại cổ họng trở lên, bao gồm cả khuôn mặt. Khí dương tích tụ ở mặt khiến sắc mặt hồng nhuận, tích tụ ở cổ họng sẽ khiến giọng nói vang vọng như trống như chuông, không hề thua kém đàn ông. – Phật sống là người thành thật, không phải cố tình muốn phản bác lời nói vừa rồi của Lỗ Nhất Khí, chỉ nói đúng sự thật, nhưng nghe lại giống như đang biện hộ cho Báo Cơ nương nương.

Mấy chữ “âm dương đảo ngược” vừa thốt ra từ miệng Phật sống đã khiến Lỗ Nhất Khí ớn lạnh trong lòng. Cậu lập tức nhớ tới ba chữ “điên chi uyên” trên tấm thẻ ngọc. “Điên chi uyên”, lấy đỉnh làm vực, cao thấp hoán đổi, chẳng phải cũng mang ý nghĩ âm dương đảo ngược ư? Vị trí “nội hợp khí thông”, nơi chỉ tán khí không tụ khí sẽ ở nơi nào trên ngọn núi? Là đỉnh? Hay là vực? Nhưng nếu nhìn từ thế núi, dù là đỉnh hay vực, đều không phù hợp với đặc điểm không nhật nguyệt thiếu tứ tịnh của “nội hợp”.

Chú thích

[22] Tức thuật Yoga.

[23] Tức bàn tay xoay vòng.

[24] Tức là thuật phòng the bí truyền của cung nữ trong hậu cung triều Minh.

Chọn tập
Bình luận