Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Lời Nguyền Lỗ Ban

Quyển 5 – Chương 23: Xương lân tinh

Tác giả: Viên Thái Cực
Chọn tập

Giúp Lỗ môn trưởng buộc cho chắc, thả xuống cẩn thận! – Lời Chu Chân Mệnh vừa cất lên, bàn tay của gã mắt đỏ liền dừng lại trên vai phải Lỗ Nhất Khí.

Nhìn thấy bộ dạng lúng túng của gã mắt đỏ, Lỗ Nhất Khí bật cười khoái chí.

-Đừng vội! Buộc chung ta và Chu môn trưởng vào một nút, trật tự trước sau phải giống nhau! – Lỗ Nhất Khí vẫn cười thoải mái.

Quái nhân mắt đỏ hành động rất chóng vánh. Hắn tròng dây thừng vòng qua vai phải Lỗ Nhất Khí, rồi từ từ thả cậu xuống.

Sau khi thả Lỗ Nhất Khí xuống, quái nhân mắt đỏ quay đầu nhìn Chu Chân Mệnh, mồm miệng mấp máy vài cái không phát ra âm thanh.

Chu Chân Mệnh khẽ chau mày:

-Người này lòng dạ khó lường, chúng ta lấy bất biến ứng vạn biến, phải theo dõi hắn thật sát sao.

Quái nhân mắt đỏ gật đầu, rồi tung người lộn về phía sau, mất hút sau cửa hầm.

Khi Chu Chân Mệnh xuống tới nơi, lão cao thủ Chồn Đào đã đốt lên một đống lửa. Dưới này vốn có một đống gỗ tạp nham, sau khi đốt lên, đã chiếu sáng bừng một không gian kín được phong bế vô cùng nghiêm mật.

Ba mặt là đất, một mặt là tường, trên tường có một cánh cửa hình vuông. Phần nóc hình vòm được ráp bởi những tấm ván. Do bọn họ đã đục thủng nóc mà xuống, nên đã ảnh hưởng tới độ vững chãi của nóc hình vòm, dưới áp lực đè xuống của khảm diện Cát lở đá vùi, trông nó vô cùng nguy hiểm, như muốn sập xuống đến nơi.

Gian mật thất có kết cấu rất đơn giản, người trong nghề chỉ cần đưa mắt một lượt đã có thể xác nhận được rất nhiều thứ.

-Ở đây không có phần nóc cố định, xem ra chúng ta chưa tìm tới đúng nơi. Theo lý mà nói thì ám cấu thực sự có lẽ ở mặt bên kia của bức tường, còn nơi đây chỉ là đoạn cuối của đường hầm, cũng có thể là nơi trung chuyển nguyên vật liệu trong lúc xây dựng ám cấu. – Chu Chân Mệnh vừa xuống, lão già đã vội vàng báo cáo tình hình.

-Lỗ môn trưởng, cậu cảm thấy thế nào? – Chu Chân Mệnh hỏi Lỗ Nhất Khí, vẻ đầy ẩn ý.

-Người của tôi đâu rồi? Lỗ Nhất Khí muốn biết Hứa Tiểu Chỉ tại sao lại mất tích.

-Không biết! – Lão già quả thực không hay biết.

-Không để lại vết tích nào ư? – Chu Chân Mệnh xen vào một câu.

-Không phải, có vết tích, song không biết phải tìm thế nào. – Lão già nói, giọng điệu đột nhiên có vẻ hơi run rẩy, tựa như là bị ma bóp cổ.

-Là sao? – Đến Chu Chân Mệnh cũng ngẩn người ra.

-Vết tích rất nhiều, trước khi chúng ta xuống dường như đã có rất nhiều người đến đây. Hơn nữa nơi này, nền không một mảy bụi, vách không một vệt mốc, góc tường không một vụn rêu, chỗ nào cũng thấy vết quét dọn. Phía trước chân tường bên trái có một vết bụi, là vết chân giẫm lên. – Lão già bẩm báo với Chu Chân Mệnh mọi hiện tượng mà mình quan sát được.

-Mặt trời xoay lâu (thời gian lâu rồi à)? Đường cào của quật mộ (dấu vết do kẻ trộm mộ để lại)? – Chu Chân Mệnh bắt đầu dùng ám ngữ, bởi lẽ hắn cảm thấy không nên để Lỗ Nhất Khí biết rõ mọi chi tiết.

-Hơi thuốc nóng miệng (mới gần đây thôi), khách quen ba bữa (thường xuyên ra vào), giống chổi phẩy bụi (dấu vết giống như có người quét dọn)! – Lão già trả lời.

-Ông đừng có hù doạ tôi, tôi nhát gan nên sợ ma lắm đấy! Xung quanh kín mít thế này, lại sâu hun hút đến sắp chạm cả vào mái điện Diêm Vương mà ông nói có người thường xuyên ra vào, lại còn quét dọn nữa chứ! Ngoài lũ ma quỷ chết toi, thì còn cái quái gì lượn lờ ở đây được? – Không ngờ tay thị vệ béo trắng lại hiểu được ám ngữ của Chu gia.

-Lỗ môn trưởng, vậy thì phiền cậu xem xét kỹ rồi cho kết luận! – Chu Chân Mệnh không thèm đếm xỉa tới tay thị vệ, mà đẩy nhiệm vụ gai góc này cho Lỗ Nhất Khí.

-Đã kiểm tra chất tường, chất đất và nền đất dưới chân chưa? – Lỗ Nhất Khí hỏi.

-Vẫn chưa kịp làm!

-Vậy còn chỗ ráp nối của gạch trên tường, chỗ giao nhau giữa mặt tường và mặt nền, đã kiểm tra chưa? Còn nữa, cánh cửa chưa mở kia là mặt hư (làm giả hình dạng của cửa) hay là lỗ thực (cửa thực mở ra lối đi)?

-Là sao? – Lão già không hiểu những thuật ngữ của Lỗ gia, mặt mũi có phần ngơ ngác.

Chu Chân Mệnh hiểu ý của Lỗ Nhất Khí, bước lại góc giao nhau giữa tường và nền đất, bắt đầu kiểm tra.

-A! Đây không những là mặt hư, mà còn là sương mù trên mặt (hiện tượng giả bề ngoài), hái tướng đổi nhau! – Tay thị vệ béo trắng kia còn thông hiểu các lý thuyết của Lỗ gia hơn cả lão già, vừa mới quan sát đã kêu lên ầm ĩ.

-Không sai! Quả nhiên tường là đất, đất là tường, mọi người hãy nhìn gạch trên tường, bẩy ra chỉ dày bằng ngón tay, hoàn toàn chỉ là nguỵ trang, chứ không phải dùng để chống đỡ trọng lực. Cánh cửa chỉ là một khe hở trên nền thực, không thể mở ra. Đất trên ba mặt còn lại đều là đầm chắc mà thành, có xen lần sợi đay, sợi gai, rơm rạ, có khả năng mở ra được. – Sau khi xem xét kỹ lưỡng, Lỗ Nhất Khí cũng đưa ra kết luận tương tự.

-Vậy sau tường đất có đường đi ư? – Chu Chân Mệnh chỉ quan tâm tới điểm này.

-Không có! – Điều này lão già có thể khẳng định.

-Ba mặt đều là tường móng, dưới chân là khối đá liền, không có cơ quan chốt lẫy. – Lỗ Nhất Khí cũng khẳng định chắc chắn.

-Vậy người của cậu đã đi đâu? – Chu Chân Mệnh muốn có được lời giải thích hợp lý.

-Ông hỏi vậy khác nào bảo người của tôi cố tình chơi trốn tìm, giấu giếm điều gì không để cho các người biết. Câu hỏi này đáng lẽ không nên hỏi tôi! – Lỗ Nhất Khí cãi lý.

-Vậy thì nên hỏi ai?

-Hỏi những kẻ đã quét dọn ở đây! – Lỗ Nhất Khí đột nhiên hạ thấp giọng, ngữ điệu kéo dài, khiến người nghe muốn sởn tóc gáy.

Chu Chân Mệnh là bậc kỳ tài hiếm có, kiến thức uyên thâm, bởi vậy hắn dễ dàng nhìn thấu tâm lý của người khác. Thường khi những kẻ trẻ người non dạ tỏ vẻ ta đây, ra điều huyền bí đều là vì muốn lên mặt, bởi lẽ họ đã nhìn ra mấu chốt của vấn đề.

-Các người hãy quan sát kỹ những vết quét kia, quét dọn không phải để cho sạch sẽ, mà là muốn che giấu đầu mối. – Chu Chân Mệnh khẽ đảo mắt, căn cứ vào lời nói của Lỗ Nhất Khí, hắn đã lập tức nhận ra manh mối.

-Lợi hại! Quả không hổ danh là môn trưởng. – Lời ca ngợi thốt ra từ miệng Lỗ Nhất Khí rõ ràng nghe rất gượng gạo và giả dối.

-Cậu mới lợi hại! Dấu vết che đậy như tơ nhện chân kiến, vậy mà cũng không lọt qua nổi mắt cậu.

-Có lẽ ông đã hiểu lầm rồi, tôi không hề phát hiện ra dấu vết che đậy, tôi chỉ cảm thấy việc quét dọn ở nơi đây là không cần thiết, cũng không có ý nghĩa gì.

Chu Chân Mệnh chắp tay sau lưng, Lỗ Nhất Khí khoanh tay trước ngực, cả hai môn trưởng đứng nhìn ba người còn lại đang chăm chú tìm tòi với vẻ mặt thản nhiên không chút biểu cảm.

-Ở đây! – Lão cao thủ Chồn Đào kêu lên, nhưng người phát hiện ra manh mối lại là gã mắt đỏ. Hắn đang dùng ngón tay vạch vẽ loằng ngoằng cho lão già kia xem, vị trí đó ở lưng chừng một vách tường đất, gần chỗ góc tường.

-Đúng rồi! – Lão già tỏ rõ vẻ phấn khích – Vết quét to bằng sợi gai, cách nhau hai lưỡi xẻng[22], giữa hai vết quét có đường nối liền, sau đó từ một vết quét khác hướng lên trên khoảng nửa xẻng, lại nối liền với một vết quét khác, cứ lặp đi lặp lại liên tục như vậy, cuối cùng uốn lượn thành vòng tròn, chu vi khoảng cánh cung chín phân[23]. Đây có lẽ là cửa hầm.

-Có chốt mở hay lẫy khoá không? – Chu Chân Mệnh hỏi.

Lão già không trả lời, lão muốn xem xét kỹ thêm lần nữa rồi mới hồi đáp. Một lúc sau, lão ta vẻ hơi thất vọng, lên tiếng:

-Không có! Đây có vẻ như là tấm nút[24], không biết được làm từ loại khuôn gì, kỹ thuật rất cao siêu.

Lỗ Nhất Khí đã không nén nổi tò mò, bước lên phía trước xem xét kỹ lưỡng một hồi. Đợi cậu xem xong, Chu Chân Mệnh mới bước lại xem.

Sau khi đã quan sát tỉ mỉ, Chu Chân Mệnh hỏi:

-Lỗ môn trưởng, có nhìn ra gì không?

-Không! – Lỗ Nhất Khí rất thành thực.

Chu Chân Mệnh cũng không phát hiện ra được điều gì, song hắn lại đề xuất ý kiến:

-Loại tấm nút không có chốt lẫy, phương pháp mở chắc chắn chỉ có bốn cách đẩy, kéo, xoay, lật. Trên vách đất bằng phẳng nhẵn nhụi không có tay nắm cửa tấm nút, có lẽ không thể dùng cách kéo. Viền mép ngoằn ngoèo, nên không thể dùng cách xoay. Những chỗ uống khúc trên viền mép lại không đối xứng, nên không thể dùng cách lật. Bởi vậy, chỉ còn cách thử dùng phương pháp đẩy xem sao.

Lão già nghe Chu Chân Mệnh nói vậy, lập tức đưa một bàn tay lên, xoè rộng năm ngón, áp lên vách đất, sau đó từ từ vận lực mạnh dần, gắng sức đẩy tấm nút ra. Chỉ nhìn thấy các khớp xương và cơ bắp trên bàn tay dần dần lồi hẳn lên, huyết quản và kinh mạch co giật rùng rùng, toàn bộ mu bàn tay chuyển sang đỏ bầm, rồi tím ngắt. Nhìn vào đó có thể thấy, lão ta đã vận ra lực đạo lớn nhất có thể.

-Thôi, đừng phí sức nữa! Tôi đã nói ở đây không có đường đâu! – Lỗ Nhất Khí nói.

-Vậy ở đó là thứ gì? – Lão già chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

-Đó không phải là đường, mà là cửa bịt kín ở đoạn cuối cùng của công trình kiến trúc ngầm dưới đất. Nhìn vào hành động cố gắng bất thành của ông, có thể suy đoán rằng, loại tấm nút này rất có thể dùng phương pháp “nút rơi ngược”, mép tấm nút rơi xéo vào bên trong, dùng phương pháp đẩy sẽ không thể đẩy được, chỉ có thể kéo. Song ở đây không có tay nắm, nếu ở phía kia lại có thêm hàng rào chắn ngang, thì chỉ có thể mở cửa từ phía bên kia. – Những gì Lỗ Nhất Khí vừa nói, kỳ thực Chu Chân Mệnh cũng đã nhận ra.

-Vậy là từ đây không thể vào được ư? – Tay thị vệ béo trắng lên tiếng nói, song nét mặt tỉnh bơ không hề có vẻ lo lắng, dường như gã chắc mẩm Lỗ Nhất Khí biết cách mở.

-Có cách vào, lại rất đơn giản, Chu môn trưởng sở trường nhất ngón này, giải không được thì phá.

Tay thị vệ lập tức hiểu ra, liền rút lấy một thanh đao nhỏ từ trong ống quần. Đó là một lưỡi đao nhọn hoắt và vô cùng sắc bén, nhưng không giống với đao thông thường, vì lưỡi đao cong queo một cách lạ lùng, thân đao có chỗ rộng hẹp, dày mỏng khác nhau, có lẽ liên quan tới độ cong của từng bộ phận. Tuy hình thù của lưỡi đao rất phức tạp, song tay béo kia lại sử dụng một cách vô cùng thô thiển, vừa cầm đao lên lập tức cắm phập vào trong vách đất, lỗ mãng hệt như một tên đồ tể.

Lưỡi đao sắc bén vô cùng, cú đâm nào cũng cắm lút vào trong vách đất. Bởi vậy khi trên tấm nút xuất hiện rất nhiều vết đao sâu hoắm, vách đất bắt đầu lỏng ra. Lão già lại tiếp tục ấn bàn tay lên, chỉ đẩy nhẹ một cái, toàn bộ tấm nút đã vỡ vụn.

Tấm nút vừa vỡ vụn, một khối bạc loa loá lập tức ào ra.

-Dòng thuỷ ngân! Chạy mau! – Lỗ Nhất Khí phản ứng rất nhanh, vội vàng lùi lại, vấp một cái suýt nữa ngã nhào.

Những người khác đều đứng im, chỉ khoái chí nhìn phản ứng của Lỗ Nhất Khí. Lần này cậu đã mất mặt thậm tệ, bởi lẽ khối sáng bạc kia không phải là thuỷ ngân thường dùng trong huyệt mộ, mà là một đám lửa lân tinh có độ tinh khiết cực cao.

Nhìn bộ dạng cuống quýt của Lỗ Nhất Khí, không chỉ quái nhân mắt đỏ mặt mũi âm trầm như ma quỷ và lão già luôn mang bộ mặt nghiêm túc cảm thấy nực cười, mà ngay cả tay thị vệ mà cậu dẫn theo cũng muốn bật cười. Một môn trường, một cao thủ tuyệt đỉnh, mà nhãn lực lại tệ đến vậy, đảm lượng lại khiếp nhược đến vậy hay sao.

Chu Chân Mệnh không cười, hắn chỉ chau tít đôi mày. Phản ứng khoa trương của Lỗ Nhất Khí thường là khởi đầu cho một chiêu trò gì đấy, vì thế hắn càng nâng cao cảnh giác với cậu.

-A! Là lân tinh ư? Làm tôi sợ hết cả hồn vía, cứ tưởng là đã mở trúng dòng thuỷ ngân. Ồ, mà sao có nhiều lân tinh vậy nhỉ? – Câu nói cuối cùng của Lỗ Nhất Khí đã thức tỉnh mọi người. Đúng vậy, cho dù trong hầm mộ, quan quách có mục nát xương cốt có tan tành, cũng không thể có nhiều lân tinh như vậy được.

-Lân tinh chính là lửa ma trơi. Nhiều lân tinh thế này, không chừng bên trong toàn là ma mãnh cũng nên! – Khi nói câu này, biểu cảm của Lỗ Nhất Khí rất quái dị, song không phải là sợ hãi.

-Lỗ môn trưởng mà cũng sợ ma ư? Cậu không giở trò ma mãnh đã phải tạ ơn trời Phật lắm lắm! – Chu Chân Mệnh trả lời một câu đa nghĩa.

-Quá lời, quá lời! Như nhau cả thôi! – Vẻ mặt Lỗ Nhất Khí đã bình thản trở lại.

Tay thị vệ béo trắng đứng cạnh dường như chợt nhớ ra điều gì, vội vàng tìm lại tấm ván trên nóc mà Hứa Tiểu Chỉ gỡ xuống khi nãy. Sau khi xem xét cẩn thận một hồi, gã nói như đinh đóng cột:

-Đây đúng là xương! Thảo nào có nhiều lân tinh đến vậy. Thử nghĩ mà xem, ngay cả phần nóc cũng làm bằng xương, thì xương cốt ở bên trong kia không thể ít được! Xương nhiều thì lân tinh chắc chắn cũng nhiều.

-Có nhận ra đây là xương của giống gì không? – Chu Chân Mệnh hỏi.

-Đã sơ chế qua, không nhìn ra được. – Tay béo rất thành thực.

-Xương ở đây đáng ra cũng phải có lân tinh chứ? – Lỗ Nhất Khí băn khoăn.

-Đã được ngâm qua thuốc, nướng trên lửa. – Lão già tranh phần trả lời, xem ra không phải lần đầu tiên lão gặp loại xương như thế này.

Tai nghe không bằng mắt thấy, suy đoán có chính xác tới đâu cũng không bằng đích thân vào bên trong xem xét. Tay thị vệ béo của Lỗ Nhất Khí đi theo sau lão cao thủ Chồn Đào bước vào trong địa thất bên cạnh. Trước khi Chu Chân Mệnh bước vào, lại mấp máy môi ra hiệu gì đó với quái nhân mắt đỏ. Gã mắt đỏ bèn tụt xuống cuối cùng, sau khi rắc thứ gì đó ở xung quanh, mới bước vào địa thất bên cạnh.

Mọi người đều đã đi hết. Đống lửa vẫn cháy rừng rực trong gian địa thất vắng vẻ. Tuy nhiên đôi lúc đốt lửa lại không hẳn để chiếu sáng, mà có lẽ còn có tác dụng gì khác.

Thứ quái nhân mắt đỏ rắc ra xung quanh đã nhanh chóng lan toả khắp không gian. Trong chốc lát, từ đỉnh nóc, góc tường, khe hở và không biết là ở những nơi nào nữa lúc nhúc chui ra vô số rắn dẹt ngũ sắc. Chúng kéo tới xoắn xuýt với nhau thành một đống phía trước cửa hầm mà bọn họ vừa đi qua. Lũ rắn được gọi tới để cản trở đường rút lui.

Cũng chính vào lúc này, trong đường hầm chạy qua khảm diện. Cát lở đá vùi, dòng nước mưa đã cuốn theo cát chảy xuống. Cát dần dần tích tụ thành đống trên mặt đất bên dưới cửa hầm. Đống cát ướt mỗi lúc một lớn, trọng lượng mỗi lúc một nặng thêm. Trong khi phần nền địa thất nơi đống cát đang đè lên vẫn là một bề mặt chưa hề được quan sát kỹ càng.

Trong địa thất chứa đầy lân tinh sáng choang, nên không cần phải thắp thêm đèn. Khi Chu Chân Mệnh bước qua cửa hầm, đã quan sát kỹ lưỡng phần viền cửa và tấm nút. Đúng như phán đoán của Lỗ Nhất Khí, đây quả thực là “nút rơi ngược” có bề mặt xéo ngược vào trong. Bên trong tấm nút không có hàng rào, song trên bề mặt nền đất phía dưới tấm nút có một vài lỗ nhỏ kích cỡ bằng ngón tay. Do tấm nút đã bị phá vỡ, nên nhìn không rõ màu đất trong lỗ, cũng có nghĩa là không thể biết được những lỗ này được tạo thành bởi vật gì, vào lúc nào.

Còn nguồn gốc của lân tinh, cũng đúng như tay béo kia đã nói. Vách tường ở đây do một lượng xương lớn xếp chồng lên nhau mà thành, ngay đến hai cột trụ bằng đất nện trong địa thất cũng đều khảm đầy xương trắng đã ngả vàng. Ở chân tường và chân cột còn chồng chất một đống xương vụn.

Không cần mất thời gian xem xét, đã có thể khẳng định chắc chắn toàn bộ xương cốt ở đây đều là xương người. Trước sự thực này, cả đám người không ai tỏ ra kinh ngạc. Họ đều biết rằng, vào thời cổ đại, để xây dựng được một công trình kiến trúc ngầm dưới đất có quy mô lớn, chắc chắn sẽ phải lấy đi mạng sống của rất nhiều thợ thuyền và phu phen. Nếu địa thất này đích thị là lăng mộ, vậy thì thi thể của những đám phu thợ sẽ được chôn ở xung quanh, để mộ chủ xuống âm gian còn có người sai khiến. Cũng có một số con cháu của mộ chủ vì muốn bảo vệ bí mật cho lăng mộ, sau khi thi công lăng mộ xong, sẽ giết chết tất cả thợ thuyền ngay trong mộ.

Thế nhưng đám xương người ở đây vẫn có chỗ khác thường, họ không phát hiện ra một chiếc xương sọ nào trong đó. Cũng tức là ở đây toàn là xác không đầu.

Khi quan sát cửa vào, Chu Chân Mệnh đã cảm thấy nghi hoặc trong lòng; sau khi nhìn thấy đám hài cốt, mối hoài nghi lại càng nặng nề hơn. Nhưng Chu Chân Mệnh cố gắng không đưa ra câu hỏi, bởi lẽ nói ra chỗ nghi ngờ trong thời điểm không thích hợp sẽ chỉ khiến cho người khác có cơ hội để biện hộ hoặc đề phòng. Thế là hắn quyết định tiếp tục chờ đợi. Suy cho cùng Lỗ Nhất Khí vẫn đang chung một con đường với hắn, cần câu vẫn đang trong tay hắn, móc câu và mồi nhử cũng vẫn đang bị hắn theo dõi sát sao.

Địa thất này không rộng, song có một số chỗ uốn lượn. Từ vị trí cửa vào tới mặt trong cùng của địa thất, cứ khoảng chục bước lại có một điểm nhô lên. Ở phía sau điểm nhô lên thứ ba, họ nhìn thấy một cánh cửa, một cánh cửa đã mở sẵn, một cánh cửa nối thông với một con đường sâu hun hút.

Cánh cửa vừa hay ở chính giữa địa thất, cách hai vách tường trong ngoài một khoảng bằng nhau. Vách tường đất đối diện với cánh cửa khác hẳn với xung quanh, không những không có xương cốt, mà chất đất lại lỏng lẻo, móng ở chân tường đất là loại đá có hoa văn ngoằn ngoèo.

-Đây là đường hầm mộ chính, lối vào đáng lẽ phải xuất phát từ bức tường đất dày. Còn chúng ta lại xuống theo hầm vật liệu dùng khi xây mộ, rồi phá tường vào trong địa thất. – Lão cao thủ Chồn Đào báo cáo với Chu Chân Mệnh.

-Ngươi dựa vào đâu mà khẳng định rằng nơi đây là hầm mộ? Tại sao không phải là ám thất với một tác dụng khác ngầm ẩn dưới lòng đất? – Lỗ Nhất Khí không phải cố tình bắt bẻ, mà cho tới lúc này, vẫn chưa có bằng chứng đáng tin cậy nào chứng minh nơi đây là lăng mộ.

-Có một thứ có thể làm bằng chứng! – Lão già lập tức phản ứng gay gắt, điều này nằm ngoài dự liệu của Lỗ Nhất Khí.

-Tôi biết, ý ông là ở đây có nhiều xương cốt? – Gã béo ra vẻ thông minh cướp lời.

-Cũng có một phần, song không phải là trọng điểm. Mọi người hãy nhìn xem hình dạng của gian địa thất này. Hai bên có bốn điểm nhô lên, hai đầu bằng phẳng, góc lượn vòng cung, giống gì?

-Giống cái gì? Tôi thấy giống cái giỏ đựng đồ ăn cỡ lớn. – Gã béo lại cướp lời.

-A! Ý ông nói là “quan tài Đại phu”?

Chú thích

[22] Khoảng 3mm.

[23] Khoảng 0,8 mét vuông.

[24] Dùng khuôn đúc thành hai bộ phận có thể tách rời và khớp lại.

Nhìn thấy bộ dạng lúng túng của gã mắt đỏ, Lỗ Nhất Khí bật cười khoái chí.

-Đừng vội! Buộc chung ta và Chu môn trưởng vào một nút, trật tự trước sau phải giống nhau! – Lỗ Nhất Khí vẫn cười thoải mái.

Quái nhân mắt đỏ hành động rất chóng vánh. Hắn tròng dây thừng vòng qua vai phải Lỗ Nhất Khí, rồi từ từ thả cậu xuống.

Sau khi thả Lỗ Nhất Khí xuống, quái nhân mắt đỏ quay đầu nhìn Chu Chân Mệnh, mồm miệng mấp máy vài cái không phát ra âm thanh.

Chu Chân Mệnh khẽ chau mày:

-Người này lòng dạ khó lường, chúng ta lấy bất biến ứng vạn biến, phải theo dõi hắn thật sát sao.

Quái nhân mắt đỏ gật đầu, rồi tung người lộn về phía sau, mất hút sau cửa hầm.

Khi Chu Chân Mệnh xuống tới nơi, lão cao thủ Chồn Đào đã đốt lên một đống lửa. Dưới này vốn có một đống gỗ tạp nham, sau khi đốt lên, đã chiếu sáng bừng một không gian kín được phong bế vô cùng nghiêm mật.

Ba mặt là đất, một mặt là tường, trên tường có một cánh cửa hình vuông. Phần nóc hình vòm được ráp bởi những tấm ván. Do bọn họ đã đục thủng nóc mà xuống, nên đã ảnh hưởng tới độ vững chãi của nóc hình vòm, dưới áp lực đè xuống của khảm diện Cát lở đá vùi, trông nó vô cùng nguy hiểm, như muốn sập xuống đến nơi.

Gian mật thất có kết cấu rất đơn giản, người trong nghề chỉ cần đưa mắt một lượt đã có thể xác nhận được rất nhiều thứ.

-Ở đây không có phần nóc cố định, xem ra chúng ta chưa tìm tới đúng nơi. Theo lý mà nói thì ám cấu thực sự có lẽ ở mặt bên kia của bức tường, còn nơi đây chỉ là đoạn cuối của đường hầm, cũng có thể là nơi trung chuyển nguyên vật liệu trong lúc xây dựng ám cấu. – Chu Chân Mệnh vừa xuống, lão già đã vội vàng báo cáo tình hình.

-Lỗ môn trưởng, cậu cảm thấy thế nào? – Chu Chân Mệnh hỏi Lỗ Nhất Khí, vẻ đầy ẩn ý.

-Người của tôi đâu rồi? Lỗ Nhất Khí muốn biết Hứa Tiểu Chỉ tại sao lại mất tích.

-Không biết! – Lão già quả thực không hay biết.

-Không để lại vết tích nào ư? – Chu Chân Mệnh xen vào một câu.

-Không phải, có vết tích, song không biết phải tìm thế nào. – Lão già nói, giọng điệu đột nhiên có vẻ hơi run rẩy, tựa như là bị ma bóp cổ.

-Là sao? – Đến Chu Chân Mệnh cũng ngẩn người ra.

-Vết tích rất nhiều, trước khi chúng ta xuống dường như đã có rất nhiều người đến đây. Hơn nữa nơi này, nền không một mảy bụi, vách không một vệt mốc, góc tường không một vụn rêu, chỗ nào cũng thấy vết quét dọn. Phía trước chân tường bên trái có một vết bụi, là vết chân giẫm lên. – Lão già bẩm báo với Chu Chân Mệnh mọi hiện tượng mà mình quan sát được.

-Mặt trời xoay lâu (thời gian lâu rồi à)? Đường cào của quật mộ (dấu vết do kẻ trộm mộ để lại)? – Chu Chân Mệnh bắt đầu dùng ám ngữ, bởi lẽ hắn cảm thấy không nên để Lỗ Nhất Khí biết rõ mọi chi tiết.

-Hơi thuốc nóng miệng (mới gần đây thôi), khách quen ba bữa (thường xuyên ra vào), giống chổi phẩy bụi (dấu vết giống như có người quét dọn)! – Lão già trả lời.

-Ông đừng có hù doạ tôi, tôi nhát gan nên sợ ma lắm đấy! Xung quanh kín mít thế này, lại sâu hun hút đến sắp chạm cả vào mái điện Diêm Vương mà ông nói có người thường xuyên ra vào, lại còn quét dọn nữa chứ! Ngoài lũ ma quỷ chết toi, thì còn cái quái gì lượn lờ ở đây được? – Không ngờ tay thị vệ béo trắng lại hiểu được ám ngữ của Chu gia.

-Lỗ môn trưởng, vậy thì phiền cậu xem xét kỹ rồi cho kết luận! – Chu Chân Mệnh không thèm đếm xỉa tới tay thị vệ, mà đẩy nhiệm vụ gai góc này cho Lỗ Nhất Khí.

-Đã kiểm tra chất tường, chất đất và nền đất dưới chân chưa? – Lỗ Nhất Khí hỏi.

-Vẫn chưa kịp làm!

-Vậy còn chỗ ráp nối của gạch trên tường, chỗ giao nhau giữa mặt tường và mặt nền, đã kiểm tra chưa? Còn nữa, cánh cửa chưa mở kia là mặt hư (làm giả hình dạng của cửa) hay là lỗ thực (cửa thực mở ra lối đi)?

-Là sao? – Lão già không hiểu những thuật ngữ của Lỗ gia, mặt mũi có phần ngơ ngác.

Chu Chân Mệnh hiểu ý của Lỗ Nhất Khí, bước lại góc giao nhau giữa tường và nền đất, bắt đầu kiểm tra.

-A! Đây không những là mặt hư, mà còn là sương mù trên mặt (hiện tượng giả bề ngoài), hái tướng đổi nhau! – Tay thị vệ béo trắng kia còn thông hiểu các lý thuyết của Lỗ gia hơn cả lão già, vừa mới quan sát đã kêu lên ầm ĩ.

-Không sai! Quả nhiên tường là đất, đất là tường, mọi người hãy nhìn gạch trên tường, bẩy ra chỉ dày bằng ngón tay, hoàn toàn chỉ là nguỵ trang, chứ không phải dùng để chống đỡ trọng lực. Cánh cửa chỉ là một khe hở trên nền thực, không thể mở ra. Đất trên ba mặt còn lại đều là đầm chắc mà thành, có xen lần sợi đay, sợi gai, rơm rạ, có khả năng mở ra được. – Sau khi xem xét kỹ lưỡng, Lỗ Nhất Khí cũng đưa ra kết luận tương tự.

-Vậy sau tường đất có đường đi ư? – Chu Chân Mệnh chỉ quan tâm tới điểm này.

-Không có! – Điều này lão già có thể khẳng định.

-Ba mặt đều là tường móng, dưới chân là khối đá liền, không có cơ quan chốt lẫy. – Lỗ Nhất Khí cũng khẳng định chắc chắn.

-Vậy người của cậu đã đi đâu? – Chu Chân Mệnh muốn có được lời giải thích hợp lý.

-Ông hỏi vậy khác nào bảo người của tôi cố tình chơi trốn tìm, giấu giếm điều gì không để cho các người biết. Câu hỏi này đáng lẽ không nên hỏi tôi! – Lỗ Nhất Khí cãi lý.

-Vậy thì nên hỏi ai?

-Hỏi những kẻ đã quét dọn ở đây! – Lỗ Nhất Khí đột nhiên hạ thấp giọng, ngữ điệu kéo dài, khiến người nghe muốn sởn tóc gáy.

Chu Chân Mệnh là bậc kỳ tài hiếm có, kiến thức uyên thâm, bởi vậy hắn dễ dàng nhìn thấu tâm lý của người khác. Thường khi những kẻ trẻ người non dạ tỏ vẻ ta đây, ra điều huyền bí đều là vì muốn lên mặt, bởi lẽ họ đã nhìn ra mấu chốt của vấn đề.

-Các người hãy quan sát kỹ những vết quét kia, quét dọn không phải để cho sạch sẽ, mà là muốn che giấu đầu mối. – Chu Chân Mệnh khẽ đảo mắt, căn cứ vào lời nói của Lỗ Nhất Khí, hắn đã lập tức nhận ra manh mối.

-Lợi hại! Quả không hổ danh là môn trưởng. – Lời ca ngợi thốt ra từ miệng Lỗ Nhất Khí rõ ràng nghe rất gượng gạo và giả dối.

-Cậu mới lợi hại! Dấu vết che đậy như tơ nhện chân kiến, vậy mà cũng không lọt qua nổi mắt cậu.

-Có lẽ ông đã hiểu lầm rồi, tôi không hề phát hiện ra dấu vết che đậy, tôi chỉ cảm thấy việc quét dọn ở nơi đây là không cần thiết, cũng không có ý nghĩa gì.

Chu Chân Mệnh chắp tay sau lưng, Lỗ Nhất Khí khoanh tay trước ngực, cả hai môn trưởng đứng nhìn ba người còn lại đang chăm chú tìm tòi với vẻ mặt thản nhiên không chút biểu cảm.

-Ở đây! – Lão cao thủ Chồn Đào kêu lên, nhưng người phát hiện ra manh mối lại là gã mắt đỏ. Hắn đang dùng ngón tay vạch vẽ loằng ngoằng cho lão già kia xem, vị trí đó ở lưng chừng một vách tường đất, gần chỗ góc tường.

-Đúng rồi! – Lão già tỏ rõ vẻ phấn khích – Vết quét to bằng sợi gai, cách nhau hai lưỡi xẻng[22], giữa hai vết quét có đường nối liền, sau đó từ một vết quét khác hướng lên trên khoảng nửa xẻng, lại nối liền với một vết quét khác, cứ lặp đi lặp lại liên tục như vậy, cuối cùng uốn lượn thành vòng tròn, chu vi khoảng cánh cung chín phân[23]. Đây có lẽ là cửa hầm.

-Có chốt mở hay lẫy khoá không? – Chu Chân Mệnh hỏi.

Lão già không trả lời, lão muốn xem xét kỹ thêm lần nữa rồi mới hồi đáp. Một lúc sau, lão ta vẻ hơi thất vọng, lên tiếng:

-Không có! Đây có vẻ như là tấm nút[24], không biết được làm từ loại khuôn gì, kỹ thuật rất cao siêu.

Lỗ Nhất Khí đã không nén nổi tò mò, bước lên phía trước xem xét kỹ lưỡng một hồi. Đợi cậu xem xong, Chu Chân Mệnh mới bước lại xem.

Sau khi đã quan sát tỉ mỉ, Chu Chân Mệnh hỏi:

-Lỗ môn trưởng, có nhìn ra gì không?

-Không! – Lỗ Nhất Khí rất thành thực.

Chu Chân Mệnh cũng không phát hiện ra được điều gì, song hắn lại đề xuất ý kiến:

-Loại tấm nút không có chốt lẫy, phương pháp mở chắc chắn chỉ có bốn cách đẩy, kéo, xoay, lật. Trên vách đất bằng phẳng nhẵn nhụi không có tay nắm cửa tấm nút, có lẽ không thể dùng cách kéo. Viền mép ngoằn ngoèo, nên không thể dùng cách xoay. Những chỗ uống khúc trên viền mép lại không đối xứng, nên không thể dùng cách lật. Bởi vậy, chỉ còn cách thử dùng phương pháp đẩy xem sao.

Lão già nghe Chu Chân Mệnh nói vậy, lập tức đưa một bàn tay lên, xoè rộng năm ngón, áp lên vách đất, sau đó từ từ vận lực mạnh dần, gắng sức đẩy tấm nút ra. Chỉ nhìn thấy các khớp xương và cơ bắp trên bàn tay dần dần lồi hẳn lên, huyết quản và kinh mạch co giật rùng rùng, toàn bộ mu bàn tay chuyển sang đỏ bầm, rồi tím ngắt. Nhìn vào đó có thể thấy, lão ta đã vận ra lực đạo lớn nhất có thể.

-Thôi, đừng phí sức nữa! Tôi đã nói ở đây không có đường đâu! – Lỗ Nhất Khí nói.

-Vậy ở đó là thứ gì? – Lão già chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

-Đó không phải là đường, mà là cửa bịt kín ở đoạn cuối cùng của công trình kiến trúc ngầm dưới đất. Nhìn vào hành động cố gắng bất thành của ông, có thể suy đoán rằng, loại tấm nút này rất có thể dùng phương pháp “nút rơi ngược”, mép tấm nút rơi xéo vào bên trong, dùng phương pháp đẩy sẽ không thể đẩy được, chỉ có thể kéo. Song ở đây không có tay nắm, nếu ở phía kia lại có thêm hàng rào chắn ngang, thì chỉ có thể mở cửa từ phía bên kia. – Những gì Lỗ Nhất Khí vừa nói, kỳ thực Chu Chân Mệnh cũng đã nhận ra.

-Vậy là từ đây không thể vào được ư? – Tay thị vệ béo trắng lên tiếng nói, song nét mặt tỉnh bơ không hề có vẻ lo lắng, dường như gã chắc mẩm Lỗ Nhất Khí biết cách mở.

-Có cách vào, lại rất đơn giản, Chu môn trưởng sở trường nhất ngón này, giải không được thì phá.

Tay thị vệ lập tức hiểu ra, liền rút lấy một thanh đao nhỏ từ trong ống quần. Đó là một lưỡi đao nhọn hoắt và vô cùng sắc bén, nhưng không giống với đao thông thường, vì lưỡi đao cong queo một cách lạ lùng, thân đao có chỗ rộng hẹp, dày mỏng khác nhau, có lẽ liên quan tới độ cong của từng bộ phận. Tuy hình thù của lưỡi đao rất phức tạp, song tay béo kia lại sử dụng một cách vô cùng thô thiển, vừa cầm đao lên lập tức cắm phập vào trong vách đất, lỗ mãng hệt như một tên đồ tể.

Lưỡi đao sắc bén vô cùng, cú đâm nào cũng cắm lút vào trong vách đất. Bởi vậy khi trên tấm nút xuất hiện rất nhiều vết đao sâu hoắm, vách đất bắt đầu lỏng ra. Lão già lại tiếp tục ấn bàn tay lên, chỉ đẩy nhẹ một cái, toàn bộ tấm nút đã vỡ vụn.

Tấm nút vừa vỡ vụn, một khối bạc loa loá lập tức ào ra.

-Dòng thuỷ ngân! Chạy mau! – Lỗ Nhất Khí phản ứng rất nhanh, vội vàng lùi lại, vấp một cái suýt nữa ngã nhào.

Những người khác đều đứng im, chỉ khoái chí nhìn phản ứng của Lỗ Nhất Khí. Lần này cậu đã mất mặt thậm tệ, bởi lẽ khối sáng bạc kia không phải là thuỷ ngân thường dùng trong huyệt mộ, mà là một đám lửa lân tinh có độ tinh khiết cực cao.

Nhìn bộ dạng cuống quýt của Lỗ Nhất Khí, không chỉ quái nhân mắt đỏ mặt mũi âm trầm như ma quỷ và lão già luôn mang bộ mặt nghiêm túc cảm thấy nực cười, mà ngay cả tay thị vệ mà cậu dẫn theo cũng muốn bật cười. Một môn trường, một cao thủ tuyệt đỉnh, mà nhãn lực lại tệ đến vậy, đảm lượng lại khiếp nhược đến vậy hay sao.

Chu Chân Mệnh không cười, hắn chỉ chau tít đôi mày. Phản ứng khoa trương của Lỗ Nhất Khí thường là khởi đầu cho một chiêu trò gì đấy, vì thế hắn càng nâng cao cảnh giác với cậu.

-A! Là lân tinh ư? Làm tôi sợ hết cả hồn vía, cứ tưởng là đã mở trúng dòng thuỷ ngân. Ồ, mà sao có nhiều lân tinh vậy nhỉ? – Câu nói cuối cùng của Lỗ Nhất Khí đã thức tỉnh mọi người. Đúng vậy, cho dù trong hầm mộ, quan quách có mục nát xương cốt có tan tành, cũng không thể có nhiều lân tinh như vậy được.

-Lân tinh chính là lửa ma trơi. Nhiều lân tinh thế này, không chừng bên trong toàn là ma mãnh cũng nên! – Khi nói câu này, biểu cảm của Lỗ Nhất Khí rất quái dị, song không phải là sợ hãi.

-Lỗ môn trưởng mà cũng sợ ma ư? Cậu không giở trò ma mãnh đã phải tạ ơn trời Phật lắm lắm! – Chu Chân Mệnh trả lời một câu đa nghĩa.

-Quá lời, quá lời! Như nhau cả thôi! – Vẻ mặt Lỗ Nhất Khí đã bình thản trở lại.

Tay thị vệ béo trắng đứng cạnh dường như chợt nhớ ra điều gì, vội vàng tìm lại tấm ván trên nóc mà Hứa Tiểu Chỉ gỡ xuống khi nãy. Sau khi xem xét cẩn thận một hồi, gã nói như đinh đóng cột:

-Đây đúng là xương! Thảo nào có nhiều lân tinh đến vậy. Thử nghĩ mà xem, ngay cả phần nóc cũng làm bằng xương, thì xương cốt ở bên trong kia không thể ít được! Xương nhiều thì lân tinh chắc chắn cũng nhiều.

-Có nhận ra đây là xương của giống gì không? – Chu Chân Mệnh hỏi.

-Đã sơ chế qua, không nhìn ra được. – Tay béo rất thành thực.

-Xương ở đây đáng ra cũng phải có lân tinh chứ? – Lỗ Nhất Khí băn khoăn.

-Đã được ngâm qua thuốc, nướng trên lửa. – Lão già tranh phần trả lời, xem ra không phải lần đầu tiên lão gặp loại xương như thế này.

Tai nghe không bằng mắt thấy, suy đoán có chính xác tới đâu cũng không bằng đích thân vào bên trong xem xét. Tay thị vệ béo của Lỗ Nhất Khí đi theo sau lão cao thủ Chồn Đào bước vào trong địa thất bên cạnh. Trước khi Chu Chân Mệnh bước vào, lại mấp máy môi ra hiệu gì đó với quái nhân mắt đỏ. Gã mắt đỏ bèn tụt xuống cuối cùng, sau khi rắc thứ gì đó ở xung quanh, mới bước vào địa thất bên cạnh.

Mọi người đều đã đi hết. Đống lửa vẫn cháy rừng rực trong gian địa thất vắng vẻ. Tuy nhiên đôi lúc đốt lửa lại không hẳn để chiếu sáng, mà có lẽ còn có tác dụng gì khác.

Thứ quái nhân mắt đỏ rắc ra xung quanh đã nhanh chóng lan toả khắp không gian. Trong chốc lát, từ đỉnh nóc, góc tường, khe hở và không biết là ở những nơi nào nữa lúc nhúc chui ra vô số rắn dẹt ngũ sắc. Chúng kéo tới xoắn xuýt với nhau thành một đống phía trước cửa hầm mà bọn họ vừa đi qua. Lũ rắn được gọi tới để cản trở đường rút lui.

Cũng chính vào lúc này, trong đường hầm chạy qua khảm diện. Cát lở đá vùi, dòng nước mưa đã cuốn theo cát chảy xuống. Cát dần dần tích tụ thành đống trên mặt đất bên dưới cửa hầm. Đống cát ướt mỗi lúc một lớn, trọng lượng mỗi lúc một nặng thêm. Trong khi phần nền địa thất nơi đống cát đang đè lên vẫn là một bề mặt chưa hề được quan sát kỹ càng.

Trong địa thất chứa đầy lân tinh sáng choang, nên không cần phải thắp thêm đèn. Khi Chu Chân Mệnh bước qua cửa hầm, đã quan sát kỹ lưỡng phần viền cửa và tấm nút. Đúng như phán đoán của Lỗ Nhất Khí, đây quả thực là “nút rơi ngược” có bề mặt xéo ngược vào trong. Bên trong tấm nút không có hàng rào, song trên bề mặt nền đất phía dưới tấm nút có một vài lỗ nhỏ kích cỡ bằng ngón tay. Do tấm nút đã bị phá vỡ, nên nhìn không rõ màu đất trong lỗ, cũng có nghĩa là không thể biết được những lỗ này được tạo thành bởi vật gì, vào lúc nào.

Còn nguồn gốc của lân tinh, cũng đúng như tay béo kia đã nói. Vách tường ở đây do một lượng xương lớn xếp chồng lên nhau mà thành, ngay đến hai cột trụ bằng đất nện trong địa thất cũng đều khảm đầy xương trắng đã ngả vàng. Ở chân tường và chân cột còn chồng chất một đống xương vụn.

Không cần mất thời gian xem xét, đã có thể khẳng định chắc chắn toàn bộ xương cốt ở đây đều là xương người. Trước sự thực này, cả đám người không ai tỏ ra kinh ngạc. Họ đều biết rằng, vào thời cổ đại, để xây dựng được một công trình kiến trúc ngầm dưới đất có quy mô lớn, chắc chắn sẽ phải lấy đi mạng sống của rất nhiều thợ thuyền và phu phen. Nếu địa thất này đích thị là lăng mộ, vậy thì thi thể của những đám phu thợ sẽ được chôn ở xung quanh, để mộ chủ xuống âm gian còn có người sai khiến. Cũng có một số con cháu của mộ chủ vì muốn bảo vệ bí mật cho lăng mộ, sau khi thi công lăng mộ xong, sẽ giết chết tất cả thợ thuyền ngay trong mộ.

Thế nhưng đám xương người ở đây vẫn có chỗ khác thường, họ không phát hiện ra một chiếc xương sọ nào trong đó. Cũng tức là ở đây toàn là xác không đầu.

Khi quan sát cửa vào, Chu Chân Mệnh đã cảm thấy nghi hoặc trong lòng; sau khi nhìn thấy đám hài cốt, mối hoài nghi lại càng nặng nề hơn. Nhưng Chu Chân Mệnh cố gắng không đưa ra câu hỏi, bởi lẽ nói ra chỗ nghi ngờ trong thời điểm không thích hợp sẽ chỉ khiến cho người khác có cơ hội để biện hộ hoặc đề phòng. Thế là hắn quyết định tiếp tục chờ đợi. Suy cho cùng Lỗ Nhất Khí vẫn đang chung một con đường với hắn, cần câu vẫn đang trong tay hắn, móc câu và mồi nhử cũng vẫn đang bị hắn theo dõi sát sao.

Địa thất này không rộng, song có một số chỗ uốn lượn. Từ vị trí cửa vào tới mặt trong cùng của địa thất, cứ khoảng chục bước lại có một điểm nhô lên. Ở phía sau điểm nhô lên thứ ba, họ nhìn thấy một cánh cửa, một cánh cửa đã mở sẵn, một cánh cửa nối thông với một con đường sâu hun hút.

Cánh cửa vừa hay ở chính giữa địa thất, cách hai vách tường trong ngoài một khoảng bằng nhau. Vách tường đất đối diện với cánh cửa khác hẳn với xung quanh, không những không có xương cốt, mà chất đất lại lỏng lẻo, móng ở chân tường đất là loại đá có hoa văn ngoằn ngoèo.

-Đây là đường hầm mộ chính, lối vào đáng lẽ phải xuất phát từ bức tường đất dày. Còn chúng ta lại xuống theo hầm vật liệu dùng khi xây mộ, rồi phá tường vào trong địa thất. – Lão cao thủ Chồn Đào báo cáo với Chu Chân Mệnh.

-Ngươi dựa vào đâu mà khẳng định rằng nơi đây là hầm mộ? Tại sao không phải là ám thất với một tác dụng khác ngầm ẩn dưới lòng đất? – Lỗ Nhất Khí không phải cố tình bắt bẻ, mà cho tới lúc này, vẫn chưa có bằng chứng đáng tin cậy nào chứng minh nơi đây là lăng mộ.

-Có một thứ có thể làm bằng chứng! – Lão già lập tức phản ứng gay gắt, điều này nằm ngoài dự liệu của Lỗ Nhất Khí.

-Tôi biết, ý ông là ở đây có nhiều xương cốt? – Gã béo ra vẻ thông minh cướp lời.

-Cũng có một phần, song không phải là trọng điểm. Mọi người hãy nhìn xem hình dạng của gian địa thất này. Hai bên có bốn điểm nhô lên, hai đầu bằng phẳng, góc lượn vòng cung, giống gì?

-Giống cái gì? Tôi thấy giống cái giỏ đựng đồ ăn cỡ lớn. – Gã béo lại cướp lời.

-A! Ý ông nói là “quan tài Đại phu”?

Chú thích

[22] Khoảng 3mm.

[23] Khoảng 0,8 mét vuông.

[24] Dùng khuôn đúc thành hai bộ phận có thể tách rời và khớp lại.

Chọn tập
Bình luận