Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Lời Nguyền Lỗ Ban

Quyển 5 – Chương 17: Vượt xoáy trời

Tác giả: Viên Thái Cực
Chọn tập

Trong lúc con sóng lớn đang cuồn cuộn đuổi theo con thuyền, những bóng người đang đuổi gấp phía trên bờ cũng nảy sinh biến đổi. Kẻ không đầu cầm ô và Chu thiên sư đã tụt lại phía sau, còn vượt lên trên lúc này lại là một bóng người màu tía. Bóng người này chẳng khác nào cưỡi mây vượt gió, tăng tốc không ngừng, chẳng mấy chốc đã vượt qua cả con thuyền đồng đang lao vùn vụt như bay.

-Chưởng giáo thiên sư!

-Thuỷ Du Bạo!

Lỗ Thiên Liễu và Du Hữu Thích đồng thanh kêu lên, họ đã nhận ra bóng người đó. Đích thị là Trương Truyền Đạo. Thử nghĩ xem, ngoài chưởng giáo thiên sư của núi Long Hổ, còn ai có được công phu tuyệt luân đến thế?

Không biết chưởng giáo thiên sư đã thay bộ đồ này từ lúc nào. Vào khoảnh khắc ông ta vượt qua con thuyền, Lỗ Thiên Liễu cảm thấy khác nào một vệt ráng tía vụt ngang trời. Lão đạo sĩ chạy băng băng tới một mỏm đất cao cách đó rất xa rồi mới dừng lại, quay mặt về phía con thuyền của Lỗ Thiên Liễu, vừa la hét vừa múa may ra hiệu.

Tiếng ầm ào của dòng nước lũ quá lớn, cho dù Lỗ Thiên Liễu có thính giác nhạy bén, nhưng cũng không thể nghe ra chưởng giáo thiên sư đang hò hét điều gì. Còn các thế tay ra hiệu của ông, Lỗ Thiên Liễu và Du Hữu Thích lại càng không hiểu.

Chưởng giáo thiên sư đột nhiên dừng ra hiệu, cởi phăng tấm áo bào, trên mình chỉ còn lớp y phục sát người, sau đó hướng về phía con thuyền, bắt đầu nhảy nhót trông rất quái dị.

-Ông ta làm trò gì thế? Là có ý gì? – Lỗ Thiên Liễu càng nhìn càng khó hiểu.

-Ba dòng hội tụ cuộn thành xoáy trời, đầu thuyền chếch trái đâm vách phía đông! – Du Hữu Thích đưa tay vuốt nước và mồ hôi ròng ròng trên mặt, nói như hé với Lỗ Thiên Liễu. Đúng vậy, hắn đã hiểu được ý nghĩa của “điệu nhảy” kia.

-Được! Chúng ra sẽ làm theo! – Lỗ Thiên Liễu vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ hai câu nói của Du Hữu Thích.

Du Hữu Thích gật đầu, sục lưỡi phác đao xuống mặt nước phía trước mũi, cố gắng điều khiển phương hướng của con thuyền. Tình hình lúc này chỉ cho phép hắn làm theo lời chỉ dẫn, không còn lấy một giây rảnh rỗi để suy nghĩ đến những khuất tất ẩn bên trong. Ví dụ tại sao chưởng giáo thiên sư lại biết được chiêu pháp “hình tín” độc nhất vô nhị của tổ tiên nhà họ Du.

Điệu nhảy quái dị của chưởng giáo thiên sư có tên là “hình tín”, chỉ được sử dụng khi Trịnh Hoà vượt biển sang Tây Dương. Trong “Minh ký hải hành” có viết: “Tam Bảo ra biển, có mấy người của ngư gia đi theo, cử động thân hình làm tín hiệu, có thể nhìn thấy từ xa, không truyền cho người ngoài…”. Kỳ thực “mấy người của ngư gia” đúng ra phải là “mấy người của Du gia”, chính là tổ tiên của Du Hữu Thích. “Hình tín” là do tổ tiên của họ sáng tạo ra, là phương pháp dùng động tác của cơ thể để truyền tin tức. So với phương pháp ra hiệu bằng tay, phương pháp này có thể truyền tin ở khoảng cách xa hơn, ý nghĩa biểu đạt cũng đa dạng hơn, rõ ràng hơn. Sau khi tổ tiên nhà họ Du phát tài, kỹ thuật “hình tín” không còn được sử dụng nữa, song gia tộc họ vẫn chú ý bảo tồn, không truyền ra ngoài. Tất cả mọi hình vẽ về tư thế chỉ làm thành hai bản, một bản truyền lại cho huyết mạch nhà họ Du, một bản chôn theo quan tài của ông tổ.

Mặc dù Du Hữu Thích thuộc lòng “hình tín”, nhưng đây lại là lần đầu tiên sử dụng trong thực tế. Có điều lần này hắn chỉ mong mình đã giải thích sai, vì nếu phía trước đúng là “ba dòng hội tụ cuộn thành xoáy trời” như trong truyền thuyết, thì bọn họ chỉ còn nước tuyệt vọng hoàn toàn.

Chữ “ba” trong “ba dòng hội tụ” phiếm chỉ số nhiều. Nơi đây núi non “trập trùng ngàn đỉnh như lông vũ xoè”, núi dàn như lông vũ, khe núi đan xen ngang dọc, hiện tượng nhiều dòng nước lũ hội tụ tại không phải là hiếm.

Ở phía trước, cách chỗ con thuyền đồng không xa, núi non đan xen, quấn quýt lấy nhau, hình thành một khe sâu nhiều góc cạnh. Ở giữa đám núi non ngang dọc, vừa hay có ba dòng nước lũ kích thước tương đương chảy đến từ ba phía cùng hội tụ tại đó. Đáng sợ nhất là ở chỗ, ba dòng nước lũ không phải đấu đầu tại một chỗ. Nếu chúng lao thẳng vào một chỗ, còn có thể làm giảm bớt lực đạo. Đằng này ba ngọn lũ lại giao cắt so le, mỗi dòng một hướng, kết quả là hoà quyện với nhau thành một vòng xoáy hình phễu khổng lồ giữa khe sâu. Có nghĩa là từ trung tâm vòng xoáy đến tận đáy khe không hề có nước, giữa vòng xoáy là một vực rỗng hình trụ tròn trên to dưới nhỏ, mà người ta gọi đó là xoáy trời. “Phía trong xoáy trời, có nước chết đuối, không nước chết vặn”, chính là câu nói hình dung về xoáy trời trong truyền thuyết. Có nghĩa là nếu sa vào vòng xoáy trời, nơi có nước sẽ bị dìm chết đuối, nơi không có nước sẽ bị lực xoáy xoắn vặn cho đến tan tành.

Còn ở xung quanh vòng xoáy trời, dòng nước lũ đã tràn qua vách núi, đổ ào ào xuống những chỗ trũng thấp xung quanh, gây lũ lụt cho toàn bộ vùng núi Thiên Linh và các khu vực lân cận.

Việc cần kíp nhất lúc này với Lỗ Thiên Liễu và Du Hữu Thích là phải tìm cách thoát khỏi vòng xoáy hình phễu khủng khiếp đó. Trương Truyền Đạo đứng ở trên cao chỉ có thể cảnh báo cho họ tình hình phía trước và con đường có thể đi. Còn việc có thoát khỏi vòng xoáy hay không, phải dựa vào bản thân họ, hoặc giả là phải dựa vào ý trời.

Vòng qua một chỗ ngoặt gấp, Du Hữu Thích đã nhìn thấy một vòng xoáy trời còn khủng khiếp hơn cả trong truyền thuyết. Trong khoảnh khắc đó, ý thức của hắn đã hoàn toàn tê liệt trong tuyệt vọng, cả người đờ ra như pho tượng.

-Con sóng phía sau sắp ập đến rồi! – Lỗ Thiên Liễu không chỉ quan sát tình hình trước mặt, mà còn liên tục ngoái lại nhìn con sóng cao ngất ngưởng đang đuổi tới sau lưng.

Tiếng hô của cô đã khiến Du Hữu Thích choàng tỉnh, trong ánh mắt lại bừng lên một tia hy vọng. Hắn xoay thanh phác đao trong tay, đưa mặt đao chắn ngang dòng nước, hai tay vận lực, ghìm chặt lấy mũi thuyền. Con thuyền lập tức xoay ngang sau nhát chèo của Du Hữu Thích.

Con thuyền xoay ngang trước dòng nước lũ có thể bị lật úp bất cứ lúc nào, đặc biệt là ở vùng nước chảy nghiêng bên mép xoáy nước. Con thuyền đã bắt đầu xoay theo vòng xoáy và lao dần về phía tâm xoáy. Từ trên thuyền vươn cổ nhìn ra đã có thể thấy được đáy nước sâu hun hút. Con thuyền đã sắp rơi thẳng xuống phía dưới.

Con sóng lừng lững như trái núi cuối cùng cũng đã ập đến, và ập đến rất đúng lúc. Con thuyền sắp sửa rơi xuống vực xoáy đột nhiên bị đầu ngọn sóng khổng lồ đẩy vọt lên, bắn qua bên kia vòng xoáy.

Vực xoáy trong nháy mắt đã bị lấp đầy bởi con sóng khổng lồ, nhưng con sóng lập tức lại bị nghiền vỡ thành vòng xoáy. Mặc dù con thuyền đồng đã vượt được qua mắt xoáy, nhưng vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi phạm vi của ba dòng hội tụ. Vòng xoáy vừa biến mất lại thình lình xuất hiện, nhanh chóng quăng vụt con thuyền đi, tựa như ném một miếng vỏ cây khô héo.

Mũi thuyền đồng đã cắm chênh chếch vào đám đất đá trên một vách núi trơ trọi, giống hệt như một lá cờ kéo căng bất động.

Ba người bị hất văng ra khỏi con thuyền đồng, mắt toé sao vàng, tai ù như trống. Du Hữu Thích gắng gượng ngóc nửa thân trên dậy, nhưng lại lập tức đổ vật xuống. Quan Ngũ Lang nằm bất động, anh ta vẫn chìm trong hôn mê.

Lỗ Thiên Liễu cũng không cử động, cô không cử động là vì trong ba người, cô là người tỉnh táo nhất. Công phu khinh công cộng với bộ áo giáp đồng rẽ nước mặc trong người đã giúp cô giảm nhẹ được lực va đập khi rơi xuống.

Một bóng người lao vọt đến. Chính là chưởng giáo thiên sư Trương Truyền Đạo. Ông ta nhìn thấy Lỗ Thiên Liễu nằm bất động trên nền đất, liền vội vàng đưa tay lật người cô lại.

Chưởng giáo thiên sư đã sững lại một thoáng vì bất ngờ khi người Lỗ Thiên Liễu vừa lật qua, đôi mắt đen nhánh của cô đã nhìn chằm chằm vào ông.

-Thứ đó đâu? Không bị rơi chứ? – Trương Truyền Đạo vừa dứt lời, lập tức cảm thấy có chút hối hận.

Lỗ Thiên Liễu không trả lời, trong ánh mắt vụt qua một điều khác lạ.

Trương Truyền Đạo đã nhìn thấy một thứ khác lạ từ trong đôi mắt của Lỗ Thiên Liễu, giống như hai đám mây đang lướt tới, thì vội vàng quay phắt người lại.

Chính là Chu thiên sư và kẻ không đầu.

-Buông cô ta ra!

-Đưa cho ta!

Mục tiêu tấn công của cả hai người đều là chưởng giáo thiên sư, mục tiêu cướp đoạt của cả hai người đều là Lỗ Thiên Liễu.

Trương Truyền Đạo lập tức tiếp chiêu, sau một chuỗi những tiếng va chạm chát chúa và tiếng la hét vận lực, ba người lập tức tách ra, hình thành thế chạc sừng. Tư thế của Trương Truyền Đạo rất vững vàng, giống như đang lễ bái Tam Thanh. Chu thiên sư cầm kiếm chĩa thẳng về phía trước, nhưng trong hơi thở dường như có chút xáo động. Kẻ không đầu hổn hển, chiếc ô vàng trên tay đã bị rách một mảng lớn.

Thông qua chỗ rách, Lỗ Thiên Liễu đã nhìn rõ chân tướng của kẻ không đầu. Kẻ không đầu không phải là không có đầu, mà là có một cái đầu rất nhỏ, chỉ to bằng quả dưa lê, có hình trụ tròn, rụt vào trong cổ áo dựng đứng, thoạt nhìn giống hệt như cần cổ.

Mặc dù bộ dạng của kẻ cầm ô vô cùng quái dị, nhưng vẫn chưa nhằm nhò gì so với một cảnh tượng quái dị khác sắp sửa phát sinh. Mặc dù Lỗ Thiên Liễu vẫn nằm bất động trên mặt đất, nhưng tất cả tinh khí thần đều đã được ngưng tụ tại linh khiếu tâm huyệt, cô đang dốc hết khả năng để tìm kiếm, nhận biết sự việc quái lạ đó.

Tiếng ù tai ư? Không phải. Vì tiếng ù tai không thể nhịp nhàng đến vậy.

Tiếng tim đập ư? Là tiếng tim đập mạnh trong cơn sợ hãi? Cũng không phải! Thứ âm thanh đó truyền đến từ bên phía dưới cơ thể cô, sâu trong lòng núi.

Âm thanh rất lớn, nhịp điệu mạnh mẽ, cảm giác như đang nằm trên một bộ ngực cực lớn. Nhưng Lỗ Thiên Liễu lấy làm lạ khi thấy những người xung quanh không hề có phản ứng gì trước những âm thanh chấn động kia. Lẽ nào chỉ có mình cô nghe thấy?

-Các người hãy đi đi! Không lấy được bảo bối mà giữ được cái mạng cũng đáng giá! – Trương chưởng giáo mềm mỏng khuyên giải.

-Đưa bảo bối cho ngươi, liệu chúng ta còn giữ được cái mạng này không? – Chu thiên sư lạnh lùng đáp trả.

Gã không đầu không lên tiếng, nhưng tư thế công thủ song toàn lại càng trở nên kín kẽ hơn.

-Kẻ tiểu nhân rốt cuộc vẫn chỉ là kẻ tiểu nhân, cái tâm hẹp hòi sao có thể hiểu được người quân tử! – Trương chưởng giáo nói.

-Ha ha, kẻ gian rốt cuộc vẫn chỉ là kẻ gian, cái loại mặt tê giác lưỡi lò xo như người mà dám tự cho mình là quân tử? Thật không có lấy một chút tâm tính của người tu đạo! – Chu thiên sư cũng không hề kém miếng.

-Ngươi thì hiểu gì về tâm tính tu đạo? Tu đạo cần phải tu đến chí thượng, coi đạo học là thứ chí tôn trong thiên hạ, tâm tính của ngươi liệu có đạt tới cảnh giới đó? – Trương chưởng giáo vặc lại.

-Đây không phải là tôn sùng đạo học, mà là khiếm khuyết trong giáo phái của ngươi. Trương tổ sư phát động môn đồ nghiên cứu “Đạo đức kinh”, sáng lập ra đạo Ngũ Đấu Mễ, được tôn làm thiên sư của nước nhà, quả xứng danh là bậc “khách thần tiên nơi Kỳ Lân điện, bậc tể tướng trên Long Hổ sơn”. Nhưng mặc dù Thiên Sư đạo được truyền thừa liên tục đã mấy mươi đời, vẫn chưa ai có thể khôi phục lại thành tựu của tổ sư, cái danh tiếng thiên sư đã trở thành một danh xưng hão. Bao năm nay ông âm thầm nỗ lực, thậm chí lần này đã còn hạ mình cải trang thành người đê tiện để nhập bọn đi theo, chính vì muốn chiếm được bảo bối, nhờ vào sức mạnh của bảo bối để bù đắp lại điều khiếm khuyết, giúp Thiên Sư giáo của ông trở thành giáo phái đệ nhất trong thiên hạ. – Trong lời lẽ của Chu thiên sư tỏ rõ vẻ khinh miệt.

Lỗ Thiên Liễu đang nằm sóng sượt trên đất đột nhiên bò liền ba bốn bước lên trên vách núi. Hành động bất ngờ của cô khiến ba kẻ đang thủ thế đều giật nảy mình, nhưng không kẻ nào cử động. Trong tình thế này, ai manh động kẻ đó sẽ lộ sơ hở.

Lỗ Thiên Liễu nhẹ nhàng vạch đám lá cỏ xanh mướt ướt sũng nước mưa trước mặt, và nhìn thấy ở phía trước có một vòng đá rối loạn, mặc dù khấp khểnh như răng chó, nhưng lại tạo thành một hình tròn vành vạnh.

Đúng vào thời khắc nhìn thấy những viên đá lộn xộn, ba giác nhạy bén của Lỗ Thiên Liễu lập tức được nâng cao đến cực điểm. Dường như cô đã hoà tan vào trong vòng đá, tai nghe thấy những tiếng vang rền như sấm dậy, tay chạm phải những đợt nhấp nhô như sóng triều, mũi ngửi thấy mùi nước tanh nồng nơi trăm dòng hội tụ. Trong thời khắc này, cô bỗng thấy lâng lâng, mơ màng, đờ dại, thần hồn tản mạn, nhập hư nhập hoá…

-Dám bôi nhọ đạo hạnh thanh tu của ta, có tin ta sẽ giết ngươi không? – Trương Truyền Đạo nghiến răng trèo trẹo rít lên.

-Thành thế tam giác đối đầu, ngươi đang ở vị trí song sát. Chiêu Tiên chỉ lộ của ta và chiêu Quỷ khuy môn của anh bạn cầm ô đây hợp sức tấn công, ngươi sẽ đánh bên nào? Đánh bên nào người cũng sa vào thế bất lợi! – Chu thiên sư đã nắm chắc tình thế.

-Nếu ta bày thế Đế xuất thiên môn, các ngươi có thể làm gì ta? – Trương chưởng giáo ngạo mạn nói.

Nhất thời không còn gì để nói, cả ba người im lặng một hồi lâu. Cả ba người và Lỗ Thiên Liễu cùng bất động, mặc kệ cho những sợi mưa dày đặc táp đầy mặt mũi.

-Nếu lại có một người tấn công ngươi từ bên cạnh, thì chiêu Đế xuất thiên môn của ngươi còn giữ vững được hay không? – Chu thiên sư đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.

-Hừm! Nếu như có người giúp ta tấn công các ngươi, chỉ cần đứng vào một vị trí trong cục, thì các ngươi một tiên một quỷ liệu có thể hợp sức được không? – Giọng điệu của Trương Truyền Đạo vẫn gắng ra vẻ trấn tĩnh – Nhưng nói làm gì cho thừa thãi! Trợ thủ của ta không đến, quân tiếp viện của các ngươi cũng đã chết hết, làm gì còn ai nữa!

Chu thiên sư bật cười, đưa ánh mắt nhìn về một phía. Trương Truyền Đạo nhìn theo ánh mắt của Chu thiên sư, cũng liếc về phía đó.

Du Hữu Thích đã ngồi dậy được. Cú ngã trời giáng vừa rồi đã khiến hắn huyết khí đảo lộn, đầu đau như búa bổ. Hắn phải nằm yên để điều hoà nãy giờ, trạng thái cũng đã ổn định trở lại.

-Cậu Du, nhà cậu gặp chuyện ác phá, suýt phải diệt môn, cậu có biết là loại phá gì không? – Trương Truyền Đạo không đợi Chu thiên sư lên tiếng đã tranh nói trước.

-Ở cột hành lang phía trước sân có chôn nửa chiếc đầu lâu và một khúc xương cẳng chân vót nhọn đã ngâm qua máu, nghe nói là loại bùa chú “đầu đứt chân vát” – Sự việc này Du Hữu Thích từ lâu đã khắc cốt ghi tâm.

-Thứ bùa chú “đầu đứt chân vát” này là yêu pháp của phái Phục Sinh núi Quỳ Đới ở vùng Vân Nam. Do môn phái này thường xuyên sử dụng những chiêu số độc địa âm tà nên bị trời quả báo, lại thêm trong quá trình tập luyện phải uống nhiều thứ thuốc để tránh không cho trùng độc mà bọn họ nuôi dưỡng xâm phạm, nhiều đời tích tụ lại, khiến cho con cháu đời sau thường bị dị tật, phần đầu co rút lại bé nhỏ khác thường.

Mặc dù Trương Truyền Đạo chưa nói rõ, nhưng Du Hữu Thích cũng đã hiểu ra. Tuy hắn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng đã gầm lên một tiếng dữ dội rồi nhảy bật dậy, tiến từng bước về phía kẻ không đầu, ánh mắt rừng rực lửa, ngay cả cơn mưa ào ạt cũng không thể dập tắt.

-Tại sao? Tại sao ngươi lại làm như vậy? – Du Hữu Thích gầm lên với kẻ không đầu.

-Môn phái của ta muốn hoàn thành đại sự, phải có nguồn tiền của dồi dào. Tiêu diệt nhà các ngươi, việc kinh doanh tốt đẹp sẽ dễ dàng chuyển sang tay chúng ta. Không chỉ có riêng gia tộc các ngươi bị trúng thủ đoạn này đâu! – Kẻ không đầu nói.

Du Hữu Thích nước mắt tuôn trào, song vẫn không thể dập tắt lửa giận đang bừng bừng bốc trong hai mắt. Nghĩ đến cảnh tượng cả nhà chết thảm, máu nóng chốc lát đã nghẹn cứng ngang cổ họng. Bàn tay hắn nắm chặt cây Nga Mi thích, gân xanh co giật rùng rùng, các khớp xương vặn lên răng rắc.

-Khoan đã! – Vào khoảnh khắc Du Hữu Thích thủ thế chuẩn bị lao tới, Chu thiên sư đã quát lớn ngăn cản – Ngươi có biết cái cây toả diêm nghìn rễ “diệt tổ tuyệt mạch” đã phá huỷ phong thuỷ mộ tổ nhà ngươi từ đâu mà ra không? Giống cây này được bí mật trồng trên đỉnh Tỳ Bà núi Long Hổ, vốn dĩ dùng để bắt cương thi, ác ma dưới lòng đất. Có người đã âm thầm trồng cây này lên mộ tổ nhà ngươi, vì có ý đồ bất chính.

Du Hữu Thích bắt đầu hoang mang. Trước đây hắn luôn nghĩ rằng kẻ chôn ác phá và huỷ mộ tổ là cùng một bọn, nhưng ý tứ trong lời nói của Chu thiên sư rõ ràng là do hai người làm, vả lại dường như còn có liên quan đến Thiên Sư giáo trên núi Long Hổ.

Chu thiên sư điều chỉnh thế Tiên chỉ lộ đến trạng thái công thủ lý tưởng nhất, sau đó mới tiếp lời:

-Thiên Sư giáo trên núi Long Hổ từ rất lâu đã biết được bí mật về Bát bảo định cõi phàm thông qua thư tịch cổ. Nhưng nhiều thế hệ chưởng giáo trước đây đều là những cao sĩ thanh tâm tu đạo, chưa bao giờ nghĩ tới việc lợi dụng thứ bảo bối tạo phúc chúng sinh kia để mưu cầu việc gì. Nhưng tay Trương Truyền Đạo kia mờ mắt vì danh lợi, muốn sử dụng bảo bối để phục hưng địa vị hiển hách của Thiên Sư giáo. Tổ tiên của ngươi từng theo đội thuyền của Trịnh Hoà đi tìm báu vật, sau khi trở về liền thành cự phú. Vì vậy Trương Truyền Đạo cho rằng nhà họ Du đã có được Thuỷ bảo, nên phái người đến trộm mộ tổ, nhưng không tìm kiếm được gì, mới cho trồng cây toả diêm nghìn rễ “diệt tổ tuyệt mạch” lên mộ, muốn ép nhà họ Du phải lấy báu vật ra để giải cứu gia đạo. Song hắn đã lầm, thứ giúp nhà họ Du vượng phát có lẽ chỉ là tấm áo giáp đồng rẽ nước, mà bảo khí của tấm áo giáp đồng còn xa mới có thể chế ngự nổi chiêu “diệt tổ tuyệt mạch”!

Lời Chu thiên sư còn chưa nói dứt, sắc mặt của Trương chưởng giáo đã biến đổi đến mấy lần.

Du Hữu Thích như người say rượu chưa tỉnh. Câu đối của Tam Bảo thái giám đề trên Bát quái gỗ, Trương Truyền Đạo biết được kỳ xảo “hình tín” của tổ tiên hắn, lại thêm tai hoạ mà gia tộc hắn phải gánh chịu, biết bao cao nhân không thể phá giải, cuối cùng khi người nhà họ Lỗ đến, đã dễ dàng tìm ra chỗ ác phá. Thì ra tất cả đều nằm trong kế hoạch của người khác.

Ánh mắt hắn liền chuyển hướng, nhìn trừng trừng vào Trương Truyền Đạo. Song sắc mặt của lão đạo sĩ vẫn ung dung bình thản như không.

-Ngươi tin lời của hắn ư? – Lời nói của Trương Truyền Đạo cũng thản nhiên y như thần thái của ông ta.

Khí phách của ông ta đã khiến cho Du Hữu Thích phải băn khoăn. Trong khoảnh khắc đó, những chuyện xảy ra hệt như chớp xẹt, hệt như gió thốc, hệt như sao băng xẹt qua bầu trời đêm.

Cả ba kẻ đang trong thế chạc sừng đều hành động gần như cùng một lúc, trong đó mục tiêu của Trương Truyền Đạo và kẻ không đầu lại biến thành Du Hữu Thích. Chu thiên sư lập tức lợi dụng thời cơ lao thẳng về phía Trương Truyền Đạo.

Thình lình lọt vào chiến cục, Du Hữu Thích chỉ kịp giơ hai tay lên, tay phải cầm Nga Mi thích hướng về phía Trương Truyền Đạo, vì Trương Truyền Đạo quá gần, khí thế cũng quá mãnh liệt; tay trái nắm quyền đánh về chiếc ô của kẻ không đầu, thực ra chiêu thức này không hề có khả năng chống chọi, mà chỉ là hy sinh xác thịt để bảo toàn tính mạng.

-Chưởng giáo thiên sư!

-Thuỷ Du Bạo!

Lỗ Thiên Liễu và Du Hữu Thích đồng thanh kêu lên, họ đã nhận ra bóng người đó. Đích thị là Trương Truyền Đạo. Thử nghĩ xem, ngoài chưởng giáo thiên sư của núi Long Hổ, còn ai có được công phu tuyệt luân đến thế?

Không biết chưởng giáo thiên sư đã thay bộ đồ này từ lúc nào. Vào khoảnh khắc ông ta vượt qua con thuyền, Lỗ Thiên Liễu cảm thấy khác nào một vệt ráng tía vụt ngang trời. Lão đạo sĩ chạy băng băng tới một mỏm đất cao cách đó rất xa rồi mới dừng lại, quay mặt về phía con thuyền của Lỗ Thiên Liễu, vừa la hét vừa múa may ra hiệu.

Tiếng ầm ào của dòng nước lũ quá lớn, cho dù Lỗ Thiên Liễu có thính giác nhạy bén, nhưng cũng không thể nghe ra chưởng giáo thiên sư đang hò hét điều gì. Còn các thế tay ra hiệu của ông, Lỗ Thiên Liễu và Du Hữu Thích lại càng không hiểu.

Chưởng giáo thiên sư đột nhiên dừng ra hiệu, cởi phăng tấm áo bào, trên mình chỉ còn lớp y phục sát người, sau đó hướng về phía con thuyền, bắt đầu nhảy nhót trông rất quái dị.

-Ông ta làm trò gì thế? Là có ý gì? – Lỗ Thiên Liễu càng nhìn càng khó hiểu.

-Ba dòng hội tụ cuộn thành xoáy trời, đầu thuyền chếch trái đâm vách phía đông! – Du Hữu Thích đưa tay vuốt nước và mồ hôi ròng ròng trên mặt, nói như hé với Lỗ Thiên Liễu. Đúng vậy, hắn đã hiểu được ý nghĩa của “điệu nhảy” kia.

-Được! Chúng ra sẽ làm theo! – Lỗ Thiên Liễu vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ hai câu nói của Du Hữu Thích.

Du Hữu Thích gật đầu, sục lưỡi phác đao xuống mặt nước phía trước mũi, cố gắng điều khiển phương hướng của con thuyền. Tình hình lúc này chỉ cho phép hắn làm theo lời chỉ dẫn, không còn lấy một giây rảnh rỗi để suy nghĩ đến những khuất tất ẩn bên trong. Ví dụ tại sao chưởng giáo thiên sư lại biết được chiêu pháp “hình tín” độc nhất vô nhị của tổ tiên nhà họ Du.

Điệu nhảy quái dị của chưởng giáo thiên sư có tên là “hình tín”, chỉ được sử dụng khi Trịnh Hoà vượt biển sang Tây Dương. Trong “Minh ký hải hành” có viết: “Tam Bảo ra biển, có mấy người của ngư gia đi theo, cử động thân hình làm tín hiệu, có thể nhìn thấy từ xa, không truyền cho người ngoài…”. Kỳ thực “mấy người của ngư gia” đúng ra phải là “mấy người của Du gia”, chính là tổ tiên của Du Hữu Thích. “Hình tín” là do tổ tiên của họ sáng tạo ra, là phương pháp dùng động tác của cơ thể để truyền tin tức. So với phương pháp ra hiệu bằng tay, phương pháp này có thể truyền tin ở khoảng cách xa hơn, ý nghĩa biểu đạt cũng đa dạng hơn, rõ ràng hơn. Sau khi tổ tiên nhà họ Du phát tài, kỹ thuật “hình tín” không còn được sử dụng nữa, song gia tộc họ vẫn chú ý bảo tồn, không truyền ra ngoài. Tất cả mọi hình vẽ về tư thế chỉ làm thành hai bản, một bản truyền lại cho huyết mạch nhà họ Du, một bản chôn theo quan tài của ông tổ.

Mặc dù Du Hữu Thích thuộc lòng “hình tín”, nhưng đây lại là lần đầu tiên sử dụng trong thực tế. Có điều lần này hắn chỉ mong mình đã giải thích sai, vì nếu phía trước đúng là “ba dòng hội tụ cuộn thành xoáy trời” như trong truyền thuyết, thì bọn họ chỉ còn nước tuyệt vọng hoàn toàn.

Chữ “ba” trong “ba dòng hội tụ” phiếm chỉ số nhiều. Nơi đây núi non “trập trùng ngàn đỉnh như lông vũ xoè”, núi dàn như lông vũ, khe núi đan xen ngang dọc, hiện tượng nhiều dòng nước lũ hội tụ tại không phải là hiếm.

Ở phía trước, cách chỗ con thuyền đồng không xa, núi non đan xen, quấn quýt lấy nhau, hình thành một khe sâu nhiều góc cạnh. Ở giữa đám núi non ngang dọc, vừa hay có ba dòng nước lũ kích thước tương đương chảy đến từ ba phía cùng hội tụ tại đó. Đáng sợ nhất là ở chỗ, ba dòng nước lũ không phải đấu đầu tại một chỗ. Nếu chúng lao thẳng vào một chỗ, còn có thể làm giảm bớt lực đạo. Đằng này ba ngọn lũ lại giao cắt so le, mỗi dòng một hướng, kết quả là hoà quyện với nhau thành một vòng xoáy hình phễu khổng lồ giữa khe sâu. Có nghĩa là từ trung tâm vòng xoáy đến tận đáy khe không hề có nước, giữa vòng xoáy là một vực rỗng hình trụ tròn trên to dưới nhỏ, mà người ta gọi đó là xoáy trời. “Phía trong xoáy trời, có nước chết đuối, không nước chết vặn”, chính là câu nói hình dung về xoáy trời trong truyền thuyết. Có nghĩa là nếu sa vào vòng xoáy trời, nơi có nước sẽ bị dìm chết đuối, nơi không có nước sẽ bị lực xoáy xoắn vặn cho đến tan tành.

Còn ở xung quanh vòng xoáy trời, dòng nước lũ đã tràn qua vách núi, đổ ào ào xuống những chỗ trũng thấp xung quanh, gây lũ lụt cho toàn bộ vùng núi Thiên Linh và các khu vực lân cận.

Việc cần kíp nhất lúc này với Lỗ Thiên Liễu và Du Hữu Thích là phải tìm cách thoát khỏi vòng xoáy hình phễu khủng khiếp đó. Trương Truyền Đạo đứng ở trên cao chỉ có thể cảnh báo cho họ tình hình phía trước và con đường có thể đi. Còn việc có thoát khỏi vòng xoáy hay không, phải dựa vào bản thân họ, hoặc giả là phải dựa vào ý trời.

Vòng qua một chỗ ngoặt gấp, Du Hữu Thích đã nhìn thấy một vòng xoáy trời còn khủng khiếp hơn cả trong truyền thuyết. Trong khoảnh khắc đó, ý thức của hắn đã hoàn toàn tê liệt trong tuyệt vọng, cả người đờ ra như pho tượng.

-Con sóng phía sau sắp ập đến rồi! – Lỗ Thiên Liễu không chỉ quan sát tình hình trước mặt, mà còn liên tục ngoái lại nhìn con sóng cao ngất ngưởng đang đuổi tới sau lưng.

Tiếng hô của cô đã khiến Du Hữu Thích choàng tỉnh, trong ánh mắt lại bừng lên một tia hy vọng. Hắn xoay thanh phác đao trong tay, đưa mặt đao chắn ngang dòng nước, hai tay vận lực, ghìm chặt lấy mũi thuyền. Con thuyền lập tức xoay ngang sau nhát chèo của Du Hữu Thích.

Con thuyền xoay ngang trước dòng nước lũ có thể bị lật úp bất cứ lúc nào, đặc biệt là ở vùng nước chảy nghiêng bên mép xoáy nước. Con thuyền đã bắt đầu xoay theo vòng xoáy và lao dần về phía tâm xoáy. Từ trên thuyền vươn cổ nhìn ra đã có thể thấy được đáy nước sâu hun hút. Con thuyền đã sắp rơi thẳng xuống phía dưới.

Con sóng lừng lững như trái núi cuối cùng cũng đã ập đến, và ập đến rất đúng lúc. Con thuyền sắp sửa rơi xuống vực xoáy đột nhiên bị đầu ngọn sóng khổng lồ đẩy vọt lên, bắn qua bên kia vòng xoáy.

Vực xoáy trong nháy mắt đã bị lấp đầy bởi con sóng khổng lồ, nhưng con sóng lập tức lại bị nghiền vỡ thành vòng xoáy. Mặc dù con thuyền đồng đã vượt được qua mắt xoáy, nhưng vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi phạm vi của ba dòng hội tụ. Vòng xoáy vừa biến mất lại thình lình xuất hiện, nhanh chóng quăng vụt con thuyền đi, tựa như ném một miếng vỏ cây khô héo.

Mũi thuyền đồng đã cắm chênh chếch vào đám đất đá trên một vách núi trơ trọi, giống hệt như một lá cờ kéo căng bất động.

Ba người bị hất văng ra khỏi con thuyền đồng, mắt toé sao vàng, tai ù như trống. Du Hữu Thích gắng gượng ngóc nửa thân trên dậy, nhưng lại lập tức đổ vật xuống. Quan Ngũ Lang nằm bất động, anh ta vẫn chìm trong hôn mê.

Lỗ Thiên Liễu cũng không cử động, cô không cử động là vì trong ba người, cô là người tỉnh táo nhất. Công phu khinh công cộng với bộ áo giáp đồng rẽ nước mặc trong người đã giúp cô giảm nhẹ được lực va đập khi rơi xuống.

Một bóng người lao vọt đến. Chính là chưởng giáo thiên sư Trương Truyền Đạo. Ông ta nhìn thấy Lỗ Thiên Liễu nằm bất động trên nền đất, liền vội vàng đưa tay lật người cô lại.

Chưởng giáo thiên sư đã sững lại một thoáng vì bất ngờ khi người Lỗ Thiên Liễu vừa lật qua, đôi mắt đen nhánh của cô đã nhìn chằm chằm vào ông.

-Thứ đó đâu? Không bị rơi chứ? – Trương Truyền Đạo vừa dứt lời, lập tức cảm thấy có chút hối hận.

Lỗ Thiên Liễu không trả lời, trong ánh mắt vụt qua một điều khác lạ.

Trương Truyền Đạo đã nhìn thấy một thứ khác lạ từ trong đôi mắt của Lỗ Thiên Liễu, giống như hai đám mây đang lướt tới, thì vội vàng quay phắt người lại.

Chính là Chu thiên sư và kẻ không đầu.

-Buông cô ta ra!

-Đưa cho ta!

Mục tiêu tấn công của cả hai người đều là chưởng giáo thiên sư, mục tiêu cướp đoạt của cả hai người đều là Lỗ Thiên Liễu.

Trương Truyền Đạo lập tức tiếp chiêu, sau một chuỗi những tiếng va chạm chát chúa và tiếng la hét vận lực, ba người lập tức tách ra, hình thành thế chạc sừng. Tư thế của Trương Truyền Đạo rất vững vàng, giống như đang lễ bái Tam Thanh. Chu thiên sư cầm kiếm chĩa thẳng về phía trước, nhưng trong hơi thở dường như có chút xáo động. Kẻ không đầu hổn hển, chiếc ô vàng trên tay đã bị rách một mảng lớn.

Thông qua chỗ rách, Lỗ Thiên Liễu đã nhìn rõ chân tướng của kẻ không đầu. Kẻ không đầu không phải là không có đầu, mà là có một cái đầu rất nhỏ, chỉ to bằng quả dưa lê, có hình trụ tròn, rụt vào trong cổ áo dựng đứng, thoạt nhìn giống hệt như cần cổ.

Mặc dù bộ dạng của kẻ cầm ô vô cùng quái dị, nhưng vẫn chưa nhằm nhò gì so với một cảnh tượng quái dị khác sắp sửa phát sinh. Mặc dù Lỗ Thiên Liễu vẫn nằm bất động trên mặt đất, nhưng tất cả tinh khí thần đều đã được ngưng tụ tại linh khiếu tâm huyệt, cô đang dốc hết khả năng để tìm kiếm, nhận biết sự việc quái lạ đó.

Tiếng ù tai ư? Không phải. Vì tiếng ù tai không thể nhịp nhàng đến vậy.

Tiếng tim đập ư? Là tiếng tim đập mạnh trong cơn sợ hãi? Cũng không phải! Thứ âm thanh đó truyền đến từ bên phía dưới cơ thể cô, sâu trong lòng núi.

Âm thanh rất lớn, nhịp điệu mạnh mẽ, cảm giác như đang nằm trên một bộ ngực cực lớn. Nhưng Lỗ Thiên Liễu lấy làm lạ khi thấy những người xung quanh không hề có phản ứng gì trước những âm thanh chấn động kia. Lẽ nào chỉ có mình cô nghe thấy?

-Các người hãy đi đi! Không lấy được bảo bối mà giữ được cái mạng cũng đáng giá! – Trương chưởng giáo mềm mỏng khuyên giải.

-Đưa bảo bối cho ngươi, liệu chúng ta còn giữ được cái mạng này không? – Chu thiên sư lạnh lùng đáp trả.

Gã không đầu không lên tiếng, nhưng tư thế công thủ song toàn lại càng trở nên kín kẽ hơn.

-Kẻ tiểu nhân rốt cuộc vẫn chỉ là kẻ tiểu nhân, cái tâm hẹp hòi sao có thể hiểu được người quân tử! – Trương chưởng giáo nói.

-Ha ha, kẻ gian rốt cuộc vẫn chỉ là kẻ gian, cái loại mặt tê giác lưỡi lò xo như người mà dám tự cho mình là quân tử? Thật không có lấy một chút tâm tính của người tu đạo! – Chu thiên sư cũng không hề kém miếng.

-Ngươi thì hiểu gì về tâm tính tu đạo? Tu đạo cần phải tu đến chí thượng, coi đạo học là thứ chí tôn trong thiên hạ, tâm tính của ngươi liệu có đạt tới cảnh giới đó? – Trương chưởng giáo vặc lại.

-Đây không phải là tôn sùng đạo học, mà là khiếm khuyết trong giáo phái của ngươi. Trương tổ sư phát động môn đồ nghiên cứu “Đạo đức kinh”, sáng lập ra đạo Ngũ Đấu Mễ, được tôn làm thiên sư của nước nhà, quả xứng danh là bậc “khách thần tiên nơi Kỳ Lân điện, bậc tể tướng trên Long Hổ sơn”. Nhưng mặc dù Thiên Sư đạo được truyền thừa liên tục đã mấy mươi đời, vẫn chưa ai có thể khôi phục lại thành tựu của tổ sư, cái danh tiếng thiên sư đã trở thành một danh xưng hão. Bao năm nay ông âm thầm nỗ lực, thậm chí lần này đã còn hạ mình cải trang thành người đê tiện để nhập bọn đi theo, chính vì muốn chiếm được bảo bối, nhờ vào sức mạnh của bảo bối để bù đắp lại điều khiếm khuyết, giúp Thiên Sư giáo của ông trở thành giáo phái đệ nhất trong thiên hạ. – Trong lời lẽ của Chu thiên sư tỏ rõ vẻ khinh miệt.

Lỗ Thiên Liễu đang nằm sóng sượt trên đất đột nhiên bò liền ba bốn bước lên trên vách núi. Hành động bất ngờ của cô khiến ba kẻ đang thủ thế đều giật nảy mình, nhưng không kẻ nào cử động. Trong tình thế này, ai manh động kẻ đó sẽ lộ sơ hở.

Lỗ Thiên Liễu nhẹ nhàng vạch đám lá cỏ xanh mướt ướt sũng nước mưa trước mặt, và nhìn thấy ở phía trước có một vòng đá rối loạn, mặc dù khấp khểnh như răng chó, nhưng lại tạo thành một hình tròn vành vạnh.

Đúng vào thời khắc nhìn thấy những viên đá lộn xộn, ba giác nhạy bén của Lỗ Thiên Liễu lập tức được nâng cao đến cực điểm. Dường như cô đã hoà tan vào trong vòng đá, tai nghe thấy những tiếng vang rền như sấm dậy, tay chạm phải những đợt nhấp nhô như sóng triều, mũi ngửi thấy mùi nước tanh nồng nơi trăm dòng hội tụ. Trong thời khắc này, cô bỗng thấy lâng lâng, mơ màng, đờ dại, thần hồn tản mạn, nhập hư nhập hoá…

-Dám bôi nhọ đạo hạnh thanh tu của ta, có tin ta sẽ giết ngươi không? – Trương Truyền Đạo nghiến răng trèo trẹo rít lên.

-Thành thế tam giác đối đầu, ngươi đang ở vị trí song sát. Chiêu Tiên chỉ lộ của ta và chiêu Quỷ khuy môn của anh bạn cầm ô đây hợp sức tấn công, ngươi sẽ đánh bên nào? Đánh bên nào người cũng sa vào thế bất lợi! – Chu thiên sư đã nắm chắc tình thế.

-Nếu ta bày thế Đế xuất thiên môn, các ngươi có thể làm gì ta? – Trương chưởng giáo ngạo mạn nói.

Nhất thời không còn gì để nói, cả ba người im lặng một hồi lâu. Cả ba người và Lỗ Thiên Liễu cùng bất động, mặc kệ cho những sợi mưa dày đặc táp đầy mặt mũi.

-Nếu lại có một người tấn công ngươi từ bên cạnh, thì chiêu Đế xuất thiên môn của ngươi còn giữ vững được hay không? – Chu thiên sư đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.

-Hừm! Nếu như có người giúp ta tấn công các ngươi, chỉ cần đứng vào một vị trí trong cục, thì các ngươi một tiên một quỷ liệu có thể hợp sức được không? – Giọng điệu của Trương Truyền Đạo vẫn gắng ra vẻ trấn tĩnh – Nhưng nói làm gì cho thừa thãi! Trợ thủ của ta không đến, quân tiếp viện của các ngươi cũng đã chết hết, làm gì còn ai nữa!

Chu thiên sư bật cười, đưa ánh mắt nhìn về một phía. Trương Truyền Đạo nhìn theo ánh mắt của Chu thiên sư, cũng liếc về phía đó.

Du Hữu Thích đã ngồi dậy được. Cú ngã trời giáng vừa rồi đã khiến hắn huyết khí đảo lộn, đầu đau như búa bổ. Hắn phải nằm yên để điều hoà nãy giờ, trạng thái cũng đã ổn định trở lại.

-Cậu Du, nhà cậu gặp chuyện ác phá, suýt phải diệt môn, cậu có biết là loại phá gì không? – Trương Truyền Đạo không đợi Chu thiên sư lên tiếng đã tranh nói trước.

-Ở cột hành lang phía trước sân có chôn nửa chiếc đầu lâu và một khúc xương cẳng chân vót nhọn đã ngâm qua máu, nghe nói là loại bùa chú “đầu đứt chân vát” – Sự việc này Du Hữu Thích từ lâu đã khắc cốt ghi tâm.

-Thứ bùa chú “đầu đứt chân vát” này là yêu pháp của phái Phục Sinh núi Quỳ Đới ở vùng Vân Nam. Do môn phái này thường xuyên sử dụng những chiêu số độc địa âm tà nên bị trời quả báo, lại thêm trong quá trình tập luyện phải uống nhiều thứ thuốc để tránh không cho trùng độc mà bọn họ nuôi dưỡng xâm phạm, nhiều đời tích tụ lại, khiến cho con cháu đời sau thường bị dị tật, phần đầu co rút lại bé nhỏ khác thường.

Mặc dù Trương Truyền Đạo chưa nói rõ, nhưng Du Hữu Thích cũng đã hiểu ra. Tuy hắn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng đã gầm lên một tiếng dữ dội rồi nhảy bật dậy, tiến từng bước về phía kẻ không đầu, ánh mắt rừng rực lửa, ngay cả cơn mưa ào ạt cũng không thể dập tắt.

-Tại sao? Tại sao ngươi lại làm như vậy? – Du Hữu Thích gầm lên với kẻ không đầu.

-Môn phái của ta muốn hoàn thành đại sự, phải có nguồn tiền của dồi dào. Tiêu diệt nhà các ngươi, việc kinh doanh tốt đẹp sẽ dễ dàng chuyển sang tay chúng ta. Không chỉ có riêng gia tộc các ngươi bị trúng thủ đoạn này đâu! – Kẻ không đầu nói.

Du Hữu Thích nước mắt tuôn trào, song vẫn không thể dập tắt lửa giận đang bừng bừng bốc trong hai mắt. Nghĩ đến cảnh tượng cả nhà chết thảm, máu nóng chốc lát đã nghẹn cứng ngang cổ họng. Bàn tay hắn nắm chặt cây Nga Mi thích, gân xanh co giật rùng rùng, các khớp xương vặn lên răng rắc.

-Khoan đã! – Vào khoảnh khắc Du Hữu Thích thủ thế chuẩn bị lao tới, Chu thiên sư đã quát lớn ngăn cản – Ngươi có biết cái cây toả diêm nghìn rễ “diệt tổ tuyệt mạch” đã phá huỷ phong thuỷ mộ tổ nhà ngươi từ đâu mà ra không? Giống cây này được bí mật trồng trên đỉnh Tỳ Bà núi Long Hổ, vốn dĩ dùng để bắt cương thi, ác ma dưới lòng đất. Có người đã âm thầm trồng cây này lên mộ tổ nhà ngươi, vì có ý đồ bất chính.

Du Hữu Thích bắt đầu hoang mang. Trước đây hắn luôn nghĩ rằng kẻ chôn ác phá và huỷ mộ tổ là cùng một bọn, nhưng ý tứ trong lời nói của Chu thiên sư rõ ràng là do hai người làm, vả lại dường như còn có liên quan đến Thiên Sư giáo trên núi Long Hổ.

Chu thiên sư điều chỉnh thế Tiên chỉ lộ đến trạng thái công thủ lý tưởng nhất, sau đó mới tiếp lời:

-Thiên Sư giáo trên núi Long Hổ từ rất lâu đã biết được bí mật về Bát bảo định cõi phàm thông qua thư tịch cổ. Nhưng nhiều thế hệ chưởng giáo trước đây đều là những cao sĩ thanh tâm tu đạo, chưa bao giờ nghĩ tới việc lợi dụng thứ bảo bối tạo phúc chúng sinh kia để mưu cầu việc gì. Nhưng tay Trương Truyền Đạo kia mờ mắt vì danh lợi, muốn sử dụng bảo bối để phục hưng địa vị hiển hách của Thiên Sư giáo. Tổ tiên của ngươi từng theo đội thuyền của Trịnh Hoà đi tìm báu vật, sau khi trở về liền thành cự phú. Vì vậy Trương Truyền Đạo cho rằng nhà họ Du đã có được Thuỷ bảo, nên phái người đến trộm mộ tổ, nhưng không tìm kiếm được gì, mới cho trồng cây toả diêm nghìn rễ “diệt tổ tuyệt mạch” lên mộ, muốn ép nhà họ Du phải lấy báu vật ra để giải cứu gia đạo. Song hắn đã lầm, thứ giúp nhà họ Du vượng phát có lẽ chỉ là tấm áo giáp đồng rẽ nước, mà bảo khí của tấm áo giáp đồng còn xa mới có thể chế ngự nổi chiêu “diệt tổ tuyệt mạch”!

Lời Chu thiên sư còn chưa nói dứt, sắc mặt của Trương chưởng giáo đã biến đổi đến mấy lần.

Du Hữu Thích như người say rượu chưa tỉnh. Câu đối của Tam Bảo thái giám đề trên Bát quái gỗ, Trương Truyền Đạo biết được kỳ xảo “hình tín” của tổ tiên hắn, lại thêm tai hoạ mà gia tộc hắn phải gánh chịu, biết bao cao nhân không thể phá giải, cuối cùng khi người nhà họ Lỗ đến, đã dễ dàng tìm ra chỗ ác phá. Thì ra tất cả đều nằm trong kế hoạch của người khác.

Ánh mắt hắn liền chuyển hướng, nhìn trừng trừng vào Trương Truyền Đạo. Song sắc mặt của lão đạo sĩ vẫn ung dung bình thản như không.

-Ngươi tin lời của hắn ư? – Lời nói của Trương Truyền Đạo cũng thản nhiên y như thần thái của ông ta.

Khí phách của ông ta đã khiến cho Du Hữu Thích phải băn khoăn. Trong khoảnh khắc đó, những chuyện xảy ra hệt như chớp xẹt, hệt như gió thốc, hệt như sao băng xẹt qua bầu trời đêm.

Cả ba kẻ đang trong thế chạc sừng đều hành động gần như cùng một lúc, trong đó mục tiêu của Trương Truyền Đạo và kẻ không đầu lại biến thành Du Hữu Thích. Chu thiên sư lập tức lợi dụng thời cơ lao thẳng về phía Trương Truyền Đạo.

Thình lình lọt vào chiến cục, Du Hữu Thích chỉ kịp giơ hai tay lên, tay phải cầm Nga Mi thích hướng về phía Trương Truyền Đạo, vì Trương Truyền Đạo quá gần, khí thế cũng quá mãnh liệt; tay trái nắm quyền đánh về chiếc ô của kẻ không đầu, thực ra chiêu thức này không hề có khả năng chống chọi, mà chỉ là hy sinh xác thịt để bảo toàn tính mạng.

Chọn tập
Bình luận