Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lời Nguyền Lỗ Ban

Quyển 3 – Chương 13: Đường khả nghi

Tác giả: Viên Thái Cực
Chọn tập

Lỗ Nhất Khí vẫn không chịu đồng ý với điều kiện của Thuỷ đại nương, không phải là cậu không muốn biết con đường dẫn tới vùng đất thần kỳ kia, mà là cậu muốn bàn bạc với mọi người. Dù gì họ cũng là những người đã bảo vệ và giúp đỡ cậu suốt dọc đường đi, giờ đây tự dưng lại dẫn thêm hai người đàn bà, thêm một gánh nặng cũng tức là tăng thêm nguy hiểm. Hơn nữa trước khi chết, Tùng Đắc Lễ đã nhắc tới một nơi thần bí và nói rằng Tùng Đắc Kim có thể dẫn cậu đi. “Không được tin bất kỳ ai, trừ phi người đó đã hy sinh tính mạng vì con”, lời trăng trối của bác cậu lại văng vẳng bên tai. Người đã vì mình mà chết chắc chắn sẽ không lừa dối mình, bởi vậy cậu không có lý do gì để từ chối đi theo Tùng Đắc Kim tìm đến bảo địa. Song cậu cũng không muốn bỏ lại Thuỷ đại nương. Không hiểu tại sao, ngay từ lúc chạm mặt người phụ nữ này, cậu đã cảm thấy giữa mình và chị ta sẽ có rất nhiều sự tình ràng buộc.

Nhậm Hoả Cuồng chắc chắn sẽ đồng ý lập tức. Xem ra dù không có phi vụ làm ăn kia, ông ta cũng đã dự định dẫn mụ béo đi theo.

Phó Lợi Khai đang cắm cúi vốc tuyết lau chùi những vết máu trên mặt, chưa kịp ngẩng lên đã gật đầu lia lịa. Anh mắt thô thiển đục ngầu của gã đã cho thấy gã rất hào hứng nếu có đàn bà đi cùng.

Vừa nghe đến việc dẫn đàn bà theo, Tùng Đắc Kim đã nhảy dựng lên, luôn miệng “Không được!” đến mấy lần. Nhất là chốn đó bản thân Thuỷ đại nương cũng mơ hồ không rõ, khiến gã càng cảm thấy khó tin. Còn vùng đất mà gã biết được lại là bí mật mà các thế hệ tổ tiên của dòng họ Tùng đời đời truyền lại.

Lão mù từ đầu tới cuối chỉ im lặng, dường như đang chăm chú lắng nghe tiếng gió Bắc vi vút thổi trong rừng.

Quỷ Nhãn Tam nhoài người sang đẩy khẽ lão mù một cái, lão vẫn đứng trơ trơ, nhưng đám da thịt nhăn nheo trên mặt rung giật một hồi, và ngay sau đó là một cái lắc đầu quả quyết.

Thế là mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Quỷ Nhãn Tam. Đã có hai người đồng ý, hai người phản đối, chỉ còn Quỷ Nhãn Tam chưa đưa ra ý kiến.

Quỷ Nhãn Tam vốn là tay đào mồ trộm mả chuyên nghiệp không sợ quỷ thần, song trong lúc này lại tỏ vẻ ngần ngừ do dự. Hắn đưa mắt nhìn Lỗ Nhất Khí, nhưng vẻ mặt của cậu thản nhiên như không. Hắn lại quay nhìn Thuỷ đại nương, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta cũng không lộ chút cảm xúc. Điều này khiến hắn hơi bất an, cô ta hẳn không phải tay vừa, cho cô ta đi cùng không chừng lại thêm phiền phức.

– Dẫn cô ta theo! Sẽ có ích!

Cuối cùng thì Quỷ Nhãn Tam cũng đã đưa ra một quyết định gọn lỏn. Sở dĩ hắn đồng ý, vì hắn vừa nhìn thấy một hành động rất nhỏ của Thuỷ đại nương. Cô ta vừa khẽ xoay lưng sang bên, và Quỷ Nhãn Tam đã nhìn thấy một nửa bộ mông tròn trịa.

Cô ta đang mặc một chiếc quần bông với mặt ngoài được ghép bằng nhiều mảnh da thú, bên nửa mông trái có một mảnh da hình dạng hơi giống đồng tiền xu, có khác ở chỗ đồng tiền xu hình tròn giữa có lỗ vuông, còn mảnh da này hình bầu dục ở giữa có lỗ hình chữ nhật. Quỷ Nhãn Tam biết đây là biểu tượng của phái Một tay trong giới trộm mộ. Phái Một tay có kỹ thuật tìm huyệt vô cùng độc đáo, có thể xác định được vị trí của huyệt mộ chính, thậm chí là vị trí của quan tài chính ngay từ trên mặt đất, bởi vậy họ chỉ cần dùng dụng cụ đặc biệt để đào một lỗ nhỏ xuyên thẳng tới huyệt chính, sau đó dùng một tay để nhặt lấy báu vật. Kỹ thuật của phái này là đơn giản nhất, cũng là an toàn nhất trong giới trộm mộ. Biểu tượng hình đồng xu kia kỳ thực chính là một kiểu gương có tên gọi “gương thoắt biến”, là một loại gương có hình ống, cũng là một dụng cụ đặc biệt chỉ có trong môn phái của họ, có thể dùng để so sánh cục tướng xa gần khi đo đạc phong thuỷ xác định huyệt vị.

Và sự việc đã định, tất cả mọi người mau chóng thu dọn hành lý lên đường. Lần chần quá lâu ở một nơi, nguy hiểm sẽ càng áp sát.

Nhưng vừa đặt chân lên con đường tiến về phía bắc, Lỗ Nhất Khí đột nhiên quay đầu lại. Một luồng khí tướng quen thuộc như đang phảng phất tại một nơi nào đó không xa trong khu rừng, song khi cậu ngoảnh đầu, lại chẳng phát hiện thấy gì, chỉ cảm thấy một nỗi bất an rất khó diễn tả.

Trên một đỉnh núi xa xa, có một người áo xanh đang đứng giữa rừng cây, ánh mắt khó đoán xuyên qua các khe hở của cây cối rậm rạp, nhìn chằm chằm vào Lỗ Nhất Khí. Vẻ mặt hắn bình thản như không, chỉ có làn khí bao bọc quanh người khẽ chập chờn một thoáng.

Một người mắt đỏ hình dung cổ quái xuyên qua rừng cây, tiến tới sát bên người áo xanh, hơi cúi người xuống mà nói:

– Tất cả đang được tiến hành theo đúng kế hoạch!

Người mặc áo xanh không có phản ứng gì, chỉ thu lại làn khí quanh mình cho thật bình ổn.

Một đoàn người men theo đường núi quanh co mà đi, tốc độ rất chậm chạp, vì càng đi sâu vào trong rừng, tuyết phủ càng dày, di chuyển vô cùng khó khăn, đặc biệt là Lỗ Nhất Khí và hai người đàn bà.

Nhậm Hoả Cuồng đã rút dây thừng ở hai bên đòn gánh đến mức ngắn nhất, vậy mà đáy sọt và bếp lò vẫn liên tục quét xuống nền tuyết.

Suốt dọc đường di Quỷ Nhãn Tam không lúc nào rời mắt khỏi Thuỷ Băng Hoa. Hắn không nói cho ai biết phát hiện của mình, bởi vì mối liên hệ giữa cô ta và mảnh da kia không phải nhìn thoáng qua là biết ngay được. Hắn phải quan sát kỹ từng hành vi cử chỉ của cô ta để phán đoán xem cô ta có bản lĩnh gì ghê gớm.

Tùng Đắc Kim đẵn một chạc cây lớn, đi ở phía sau cùng, xoá sạch các dấu chân trên tuyết.

Cho tới tận buổi trưa ngày hôm sau, bọn họ không gặp phải bất cứ rắc rối nào, chỉ cảm thấy đường đi càng lúc càng thêm gian nan. Tuy nhiên đến chập tối, Thuỷ Băng Hoa và Tùng Đắc Kim bắt đầu tranh cãi về đường đi, bởi vậy đêm đó họ đành tìm một hang núi nông để nghỉ tạm. Khi chạy khỏi Kim gia trại, không ai kịp mang theo thứ gì, chỉ có Thuỷ đại nương là chuẩn bị được chút đồ ăn, nhờ vậy mà mọi người cũng ấm bụng đôi chút. Tùng Đắc Kim ra ngoài kiếm chác một vòng, khi quay về cũng được kha khá hạt khô.

Lỗ Nhất Khí hầu như chẳng ăn gì, chỉ cắm cúi nghiền ngẫm “Ban kinh”. “Cơ xảo tập” cậu đã đọc hết rồi, nhưng kỳ thực không hiểu được bao nhiêu, chỉ có thể cố gắng thuộc lòng nội dung trong đó để có thể dễ dàng vận dụng khi cần thiết. Song “Ban kinh” lại khá dễ hiểu, hơn nữa còn có rất nhiều công pháp có thể chứng minh cho lý luận trong “Cơ xảo tập”.

Sáu công phu của Lỗ gia gồm Bố cát, Định cơ, Tịch trần, Lập trụ, Cố lương, Phô thạch. Cậu đã biết Quỷ Nhãn Tam học được nguyên tắc tổng và Phô thạch, chính là công phu xây tường lợp ngói san nền; lão mù học được nguyên tắc tổng và Tịch trần. Thế nhưng bọn họ đều học không thực đến nơi đến chốn, đa phần chỉ dựa vào công phu mà bản thân đã thành thạo để thay thế cho công phu Lục hợp.

Lúc này Lỗ Nhất Khí tay cầm “Ban kinh”, song mắt lại nhìn ra ngoài cửa hang, miệng lẩm bà lẩm bẩm: “Đối xảo, đối xảo”.

“Đối xảo” chính là quan hệ tiếp nối giữa các khe gạch khe tường và khe gạch lát nền trong công phu Phô thach, vừa phải đảm bảo kết cấu vững chắc, kiên cố, lại phải đảm bảo mỹ quan, trong các kiến trúc lớn còn phải đat được yêu cầu phong thuỷ “đường tụ thành dòng, nạp tài tụ phúc”.

Nhậm Hoả Cuồng cũng không ăn, chỉ ngồi bóc hạt cho bà béo, dường như đang ngẫm ngợi điều gì.

Phó Lợi Khai và Quỷ Nhãn Tam đều nhìn Thuỷ Băng Hoa không chớp mắt, song khác ở chỗ Phó Lợi Khai săm soi cô ta từ đầu tới chân, còn Quỷ Nhãn Tam chỉ nhìn dán mắt vào bên mông của cô ta.

Thuỷ Băng Hoa và Tùng Đắc Kim tranh luận không lâu, bởi lẽ Thuỷ Băng Hoa đã thôi không đôi co nữa. Cũng dễ hiểu thôi, vì bản thân cô ta cũng không thực sự chắc chắn, rất có thể tay thợ săn kia đã dùng một mảnh da vô dụng để lừa lấy chút ít thức ăn và cảm giác ấm áp trong cơn hấp hối. Hơn nữa, cô ta cũng đã đạt được mục đích, giờ dây dù là đi theo đường của ai, cô ta vẫn được theo cùng. Cô ta đâu cần phải tốn nước bọt để đấu khẩu với cái gã cứng đầu họ Tùng, cứ để cho anh chàng môn trưởng Ban môn trẻ tuổi song điềm tĩnh khác thường kia đưa ra quyết định cuối cùng.

Tùng Đắc Kim rõ ràng rất mực tự tin với bí mật mà tổ tiên truyền lại. Nhìn vào bộ mặt phừng phừng nộ khí của gã trong khi tranh cãi với Thuỷ Băng Hoa, đủ để biết rằng gã rất muốn mọi người lựa chọn con đường của mình.

Đã quá nửa đêm, song khu rừng lại có vẻ không được yên tĩnh như buổi ban ngày, chốc chốc lại vẳng lên những âm thanh kỳ quái. Đám người lần lượt tỉnh dậy, song đều nằm im không động cựa, chỉ có những bàn tay nắm chặt hơn vào vũ khí.

Nếu Nhậm Hoả Cuồng không vươn tay vào trong sọt với lấy cái búa đánh sắt, thì bà béo đã không giật mình choàng tỉnh. Sau khi thức dậy, bà ta bèn làu bàu đi ra khỏi hang. Cũng giống như những người đàn bà đứng tuổi khác, cứ nửa đêm tỉnh dậy là mót tiểu, bà ta phải đi tìm chỗ để giải phóng.

Bà béo chỉ đi khỏi hang một đoạn ngắn, đã tụt quần ngồi xuống, con mắt cú vọ của Quỷ Nhãn Tam vẫn nhìn thấy bộ mông phốp pháp lộ ra trắng loà.

Do khoảng cách rất gần nên mọi người đều nghe thấy giọng nói ấm ớ của bà ta:

– Là ông ư? Mới tới à?

Ai? Trong khu rừng đêm tối đen như mực này, ngoài họ ra còn có ai nữa? Chả nhẽ bà ta đang nói mơ?

Nhưng ngay lập tức, bà béo đứng phắt dậy, quần còn chưa kịp kéo đã hét lên the thé:

– Ai? Ngươi là ai?

Người đầu tiên vụt ra khỏi hang là lão mù. Quả không hổ danh là tặc vương, thân thủ động tác khác hẳn người thường. Theo sát sau lão là Tùng Đắc Kim, bước chân của gã trai cực kỳ nhanh nhẹn, dù sao gã cũng đã luyện được tuyệt kỹ di chuyển trên gỗ lăn.

Lão mù đã nghe thấy rõ tiếng bước chân chạy trên tuyết bước chân di chuyển rất nhanh, không những có công phu của người luyện võ, mà cách thức chạy nhảy cũng rất thích hợp với việc di chuyển trên tuyết. Song dù là vậy, lão mù vẫn chắc chắn lão có thể đuổi kịp.

– Đừng đuổi, cẩn thận có mai phục! – Tùng Đắc Kim ở phía sau hét lớn.

Lão mù không đuổi, không phải vì nghe lời Tùng Đắc Kim, mà vì lão đã nghe thấy những tiếng bước chân khác. Không chỉ có một người.

Nhậm Hoả Cuồng tay xách chiếc búa rèn lớn, chỉ vài bước đã chạy đến bên mụ béo.

– Không phải đâu! – Bà béo tuy vẫn chưa hết kinh hoàng, nhưng vẫn không quên hạ giọng thật thấp nói với Nhậm Hoả Cuồng. Và cũng chỉ có đôi tai cực thính của lão mù mới nghe thấy tiếng thì thầm của bà ta.

– Cái gì không phải? – Cơ bắp trên nửa khuôn mặt lão mù co giật dữ dội, khoé miệng bị kéo lên lộ ra hai chiếc răng trắng ởn.

– Không phải người! Là ma, một con ma! – Câu trả lơi lập tức bật ra khỏi miệng bà béo.

Mọi người đều im lặng, những âm thanh quái đản khi nãy cũng đột nhiên biến mất tăm, chỉ thi thoảng mới vọng lên vài tiếng loạt soạt khi đám tuyết đọng trên cành cây trút ào xuống đất.

Lỗ Nhất Khí bỗng cảm thấy vô cùng khó chịu, trong bóng đêm dường như hiện ra một lồng thép lớn úp chụp lên người cậu, và đang dần dần thu hẹp lại. Cậu bắt đầu cảm thấy khó thở, buồn nôn, ruột gan như lộn ngược. Lỗ Nhất Khí từng nghe bác sĩ Tây y nói rằng, triệu chứng này là do tâm lý gây ra, gọi là chứng sợ bóng đêm hay là chứng sợ hãi không lý do. Song Lỗ Nhất Khí mau chóng thoát khỏi cảm giác đó, trở lại trạng thái bình thường, và buông một lời bình thản:

– Đi! Đi ngay bây giờ!

Đi trong rừng sâu lúc nửa đêm vô cùng vất vả, lại thêm phương hướng rất khó xác định. Có người đã bắt đầu cảm thấy vị môn trưởng Ban môn trẻ tuổi này thật thiếu kinh nghiệm.

– Tối mò mò như thế này, làm sao nhận ra đường mà đi? – Phó Lợi Khai làu bàu một câu, rụt tay vào trong tay áo, đi sát sau lưng Thuỷ đại nương,

– Tôi nhận ra đường, đi theo tôi! – Tùng Đắc Kim tuy không nói nhiều, song lời nói vô cùng chắc chắn.

Không ai nói gì, ngay cả Thuỷ Băng Hoa cũng không lên tiếng. Cũng phải thôi, cô ta chỉ có một tấm bản dồ da dê, chỉ biết được một con đường mà bản thân chưa từng đi qua, cũng không biết cách đi rừng, biết dựa vào cái gì để tranh cãi với Tùng Đắc Kim? Cuộc tranh cãi còn chưa đợi đến lúc Lỗ Nhất Khí đứng ra phân giải, giờ tự nhiên đã được quyết định.

Thế là họ tiếp tục dò dẫm bước đi trong đêm tối như bưng. Tùng Đắc Kim đi đầu, xem ra gã rất thông thạo đường đi lối lại nơi đây, tuy đi trong đêm tối song cũng chẳng chậm hơn so với ban ngày là mấy.

Đi ngay sau gã là Nhậm Hoả Cuồng và bà béo. Họ không cần nhìn đường, chỉ cần đi theo cái bóng đen thù lù của Tùng Đắc Kim phía trước.

Đi thêm một đoạn nữa, trước mặt họ hiện ra một khoảng trống nhỏ, ở đây không có tán cây che phủ, ít nhiều vẫn lọt xuống chút ánh sáng trời. Màn đêm đen quánh như mực đến đây đã ngả sang màu xám sẫm.

Vừa bước vào khoảng đất trống, bà béo bỗng “ồ” lên một tiếng.

Cả Nhậm Hoả Cuồng và lão mù đều nghe thấy, song không ai hỏi gì. Nhậm Hoả Cuồng biết tính người đàn bà này, chuyện gì mà bà ta chắc chắn, thế nào cũng quang quác lên rồi. Còn chỉ kêu lên một tiếng thế này, chứng tỏ bà ta vẫn chưa biết đó là chuyện gì, có hỏi cũng vô ích. Còn lão mù không hỏi, là vì lão cảm thấy người đàn bà này sẽ không nói thực với lão, nên lão chỉ lăng lặng tập trung tinh thần để kịp thời nghe ngóng những lời thì thào giữa bà béo và Nhậm Hoả Cuồng.

– Dừng lại! Im lặng!

Lão mù đột ngột quát khẽ khiến cả đám suýt vỡ mật, khựng lại tại chỗ, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Và tất cả mọi người đều nghe thấy những âm thanh quái đản lúc thưa lúc nhặt, lúc có lúc không, cách họ không xa, trái phải đều có, tựa như đang đi song hành với họ.

– Đi mau!

Tùng Đắc Kim nói xong, lập tức rảo nhanh chân bước đi vùn vụt. Những người còn lại chỉ còn cách bám theo nếu không muốn bị bỏ lại phía sau. Người khác còn đỡ, nhưng bà béo và Thuỷ Băng Hoa rõ ràng khó lòng theo kịp, tiếng thở bắt đầu hổn hển nặng nề.

Đến lúc tờ mờ sáng, cuối cùng bọn họ cũng ra khỏi cánh rừng, đến bên một sườn đồi trọc lóc. Tùng Đắc Kim lúc này mới dừng bước mà nói:

– Nghỉ chân một chút, chỗ này có vẻ an toàn!

Mọi người dường như chỉ chờ có thế, lập tức dừng ngay lại. Bà béo và Thuỷ Băng Hoa quăng người ngã phịch luôn xuống đất.

Nghỉ thở được một hồi, bà béo liền đứng dậy, đi sang vạt rừng bên cạnh.

– Đi đâu? – Nhậm Hoả Cuồng hỏi.

Bà béo không trả lời, cứ thế ngoay ngoảy bước đi, đưa tay vỗ vỗ vào bộ mông đồ sộ.

– Mụ già khỉ gió, lấy đâu mà nhiều phân nhiều nước thế không biết. Rồi có ngày chết vì đi bậy cho xem! – Nhậm Hoả Cuồng làu bàu.

Nhưng thoắt một cái bà ta đã quay trở lại, nhanh tới mức gần như chưa đủ thời gian tháo dây quần. Bước đi vẫn ngoay ngoảy lắc lư, nhưng nét mặt không hề có vẻ thoải mái sau khi đã bài tiết xong xuôi.

Khi còn cách vài bước chân, bà ta chợt khựng lại, giơ cánh tay lên chỉ thẳng vào mọi người, đôi mắt trợn trừng ngây dại hệt như trúng tà. Một đốm máu ứa ra đỏ loè phía dưới ngực trái, rồi nhanh chóng loang rộng, ướt sũng cả một mảng áo. Chốc lát, từ gấu áo viền lông thú máu đã nhỏ xuống tong tỏng như mưa rào, khoảng tuyết dưới chân thoắt đã nhuộm thành một vũng đỏ chói.

Bà ta đổ gục xuống tuyết, cánh tay vẫn duỗi thẳng đơ, không nói nổi một lời. Nếu được nói một câu, liệu bà ta có hối hận mà rằng: “Có mót đến đâu thì tôi cũng nhịn”.

Lão mù, Nhậm Hoả Cuồng và Tùng Đắc Kim gần như nhảy lên một lượt, cùng lao bổ về phía trước. Khi vụt qua bên cạnh bà béo, bà ta vẫn chưa gục xuống hẳn, song không ai đưa tay ra dỡ, mà đều lao thẳng vào trong rừng.

Lão mù cố tình ghìm bước chân chậm lại để đợi hai người kia. Những trải nghiệm trong mấy ngày qua đã khiến lão không dám liều mạng, đúng là giang hồ càng già gan càng nhỏ, câu nói này quả thực không sai. Cả ba người cùng lao vào rừng, song vừa tiến lên hai bước, lại chẳng ai bảo ai cùng khựng cả lại. Xem ra dù họ có ba người, nhưng vẫn khó tránh kinh sợ.

– Không có dấu chân! – Giọng Tùng Đắc Kim có phần run rẩy. Không có dấu chân không có nghĩa là không hề có một dấu chân nào. Trên tuyết chỉ có dấu chân của bà béo, song bà béo chắc chắn không thể tự giết mình. Lẽ nào kẻ giết bà ta có thể lướt đi trên tuyết không để lại dấu vết?

Lão mù nhăn tít đôi mày, giơ gậy gõ gõ vào thân cây. Nhậm Hoả Cuồng lập tức hiểu ý, lập tức quay người sờ soạng trên thân cây.

Sau một hồi lần mò, Nhậm Hoả Cuồng lên tiếng:

– Chỗ cao trượng ba có vết cọ xát, cao trượng mốt có ít vết đạp.

Lão mù đảo ngược tròng mắt trắng dã, nói chắc như đinh đóng cột:

– Treo dây trên không, phi thân đoạt mệnh, tiếp tục đi về phía trước, sẽ thấy trên thân cây có nhiều dấu tích hơn nữa!

– Thôi đừng, hãy quay lại đi, mọi người tụ lại một chỗ sẽ an toàn hơn! – Tùng Đắc Kim dường như vô cùng sợ hãi, song gã nói nghe cũng có lý.

Cả ba người bèn quay lại. Lão mù rất chuẩn xác đi thẳng tới bên thi thể của bà béo, ngồi thụp xuống, đưa tay cởi tấm áo bông trên người bà ta ra, rồi dùng ngón út và ngón áp út vạch bầu vú đồ sộ lên, đưa ngón trỏ và ngón giữa luồn vào miệng vết thương.

– Mũi đao xuyên vào từ mé dưới bên trái, hơi chếch lên trên, cứa thủng tim, cắt đứt xương ức. Đao cầm bên tay trái, thế đao cắt ngược từ dưới lên trên! – Lão mù vừa kiểm tra đã lập tức đưa ra kết luận.

Lão nói là cắt chứ không phải là đâm? Đến cả ương ức cũng bị cắt rời ư? – Nhậm Hoả Cuồng kinh ngạc hỏi.

– Đúng vậy! Lão già mù này có thể chắc chắn! – Xem ra quãng thời gian lão tu luyện trong ngôi mộ nghìn xác không hề uổng phí.

Nhậm Hoả Cuồng cũng cúi xuống xem xét vết thương, rồi thở dài một tiếng, nói:

– Lưỡi mỏng như tờ giấy, sống đao như thẻ tre, mũi sắc nhọn như kim, dài không quá hai thước, rộng hơn ba tấc, cắt xương đứt thành khe, cứa thịt tự dính liền, đi hơn chục bước huyết mạch tuôn trào, phá vỡ vết thương mà chết.

– Một lưỡi đao như vậy hẳn là có thể cắt đứt dễ dàng những đai sắt ở hàng rào quanh Kim gia trại? – Lỗ Nhất Khí buột miệng hỏi một câu.

– Được chứ! Chắc chắn là được! – Câu trả lời của Nhậm Hoả Cuồng khiến Lỗ Nhất Khí bất chợt nhớ ra rất nhiều tiểu tiết, cậu lập tức cảm thấy lợm giọng như vừa nhai nuốt phải dòi. Bản thân đã thận trọng hết nước, vậy mà vẫn trúng phải mồi nhử. Nhưng ai là kẻ quăng mồi? Vì lý do gì?

Giờ đây, cậu đang hồi tưởng thật kỹ lưỡng từng tình tiết xảy ra trong Kim gia trại. Dường như sức mạnh và độ chuẩn xác của đám phi mâu và mũi tên có gì đó bất thường, mục tiêu cũng không rõ rệt, dường như chỉ nhằm vào cây Vũ Kim Cương của Quỷ Nhãn Tam và những người không liên can như Tùng Đắc Lễ và người đàn bà mà Phó Lợi Khai lôi đi cùng. Đặc biệt là mũi tên ống sáo không lông vũ cuối cùng đã bị Phó Lợi Khai đánh rơi, nếu không phải lực đạo của nó quá yếu, hẳn là Phó Lợi Khai phải có một bản lĩnh phi thường, thế nhưng trông gã không có vẻ gì giống như cao thủ. Còn nữa, khi cậu chạy tới góc tây bắc, sự tấn công lập tức trở nên dữ dội, tên mâu cùng bắn như mưa, cứ như cố tình muốn ép cậu chạy về phía lỗ hổng. Tại sao nhất thiết phải theo hướng này? Phải chăng là muốn cậu gặp được đám Thuỷ Băng Hoa ở hướng đó.

Lỗ Nhất Khí nhìn khắp lượt tất cả mọi người với con mắt dò xét. Quỷ Nhãn Tam đã cùng cậu liều mạng chạy Khỏi Kim gia trại, lại sẵn sàng hy sinh cả tính mạng vì cậu, có lẽ không vấn đề gì. Lão mù tuy có chút xích mích với Quỷ Nhãn Tam, hành vi ít nhiều kỳ quặc, song hẳn cũng đáng tin, dù sao lão ta cũng đã từng sẵn sàng liều chết nhảy lên khối đá Thái Hồ để cứu sống bọn họ.

Tiếp theo là những người mới quen hai hôm về trước.

Nhậm Hoả Cuồng nói rằng, ông ta là bạn của cha cậu, cũng từng được Lỗ gia uỷ thác đại sự, song những hành động của ông ta trong hai ngày qua vẫn có những điểm bất thường khó mà giải thích cho thoả đáng.

Phó Lợi Khai, một đệ tử Ban môn nhưng thậm chí còn không biết mình là đệ tử Ban môn, con người này có rất nhiều điểm khó lường, thật khó kết luận gã là người như thế nào. Chỉ biết trên con người gã toát ra vẻ nhát gan háo sắc của phường du đãng và sự tham lam giảo hoạt của con buôn.

Tùng Đắc Kim không có điểm gì đáng ngờ, ngoài viêc gã là thợ phụ cùng làm ăn với Phó Lợi Khai. Song kỳ thực, dù gã có là một tay thợ đáng ngờ cũng chẳng nói lên được điều gì. Dùng những người khù khờ chất phác để che giấu thân phận cũng là một chiêu thường thấy trong giang hồ.

Còn Thuỷ đại nương Thuỷ Băng Hoa, thoạt tiên nghe qua thân thế của cô ta, đã thấy đó là một người đàn bà khác thường. Song trong vụ giao dịch này, tại sao cô ta lại nhất quyết đòi đi cùng? Cô ta rút cục là người như thế nào?

– Chị Thuỷ, người của chị đã chết rồi, chị có muốn căn dặn gì không để chúng tôi giúp một tay chôn cất cho chị ta? – Lỗ Nhất Khí biết dù Thuỷ Băng Hoa không nói, Nhậm Hoả Cuồng cũng tự biết thu xếp hậu sự đàng hoàng, cậu chỉ muốn xem phản ứng của cô ta mà thôi.

– Bà ta không phải người của tôi, tôi không quản đến! – Câu trả lời của Thuỷ Băng Hoa khiến Lỗ Nhất Khí ngây ra một thoáng – Bà ta sống gần Kim gia trại, thường xuvên tới trại bán mấy thứ son phấn, kim chỉ. Hôm trước quá nửa đêm mới tới trại thuê một phòng để nghỉ chân.

– Bà ta là người của tôi, là tôi bảo bà ta tới Kim gia trại! – Nhậm Hoả Cuồng lên tiếng, trong ánh mắt thoáng qua một nỗi đau xót – Kim gia trại là một điểm dừng chân trên chặng đường mà chúng ta buộc phải đi qua, dù để ăn uống hay nghỉ chân, đều phải tìm tới đó. Tôi sợ đối thủ đã mai phục sẵn, nên đã bảo bà bạn già của tôi đến trước nghe ngóng thăm dò, bởi lẽ trong thời điểm này, chỉ có đàn bà đến trại mới không bị nghi ngờ!

Chọn tập
Bình luận