Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Lời Nguyền Lỗ Ban

Quyển 6 – Chương 8: Đường Âm Thế mơ tên đá

Tác giả: Viên Thái Cực
Chọn tập

Cảm giác chèn ép nặng nề mà đường canh Âm Thế gây ra cho con người lúc đứt lúc nối, lúc có lúc không. Ban đầu có lẽ là cảm giác tức ngực, bứt rứt, ngột ngạt khó thở, sau khi đi được một lúc, cơ thể cũng từ từ thích ứng. Song thích ứng với hoàn cảnh chưa hẳn đã là chuyện tốt, bởi lẽ trạng thái cảnh giác cũng theo đó mà lỏng lẻo ít nhiều.

Ngược lại, người vốn giỏi điều tiết cơ thể thích ứng với môi trường nhất là Lỗ Nhất Khí lúc này lại cảm thấy khó chịu hơn nhiều. Trước hết là đau đầu, ù tai, chóng mặt, lử đử muốn ngủ, tiếp đến là ngực tức như đá đè, buồn nôn, khó thở, nôn khan, đây đều là biểu hiện của hội chứng độ cao dữ dội. Sau khi qua hồ Tiên Tề, dù là vào khe cỏ hay lên núi Quy Giới, từ đầu tới cuối họ đều liên tục leo lên, nên lúc này bọn họ đã ở một vị trí rất cao so với mực nước biển. Lỗ Nhất Khí đã liên tục xuất hiện ảo giác, lúc thì thấy bị mây đen tấn công, lúc thì thấy đao khí ập thẳng vào trước mặt, lúc thì thấy có đường đi, song không thể nhấc nổi chân lên.

– Ồ! Đường canh Âm Thế sao lại có ngã ba nhỉ? – Hạ Táo Hoa kêu khẽ một tiếng khiến Lỗ Nhất Khí gắng gượng tỉnh lại từ trong cơn mụ mị.

– Thế ư? Lẽ nào đường canh Âm Thế ở đây chỉ có một nửa, vẫn chưa hoàn chỉnh? – Lão mù cũng cảm thấy quái lạ.

Quỷ Nhãn Tam rời khỏi Lỗ Nhất Khí, chạy lên phía trước quan sát kỹ lưỡng một hồi, rồi nói:

– Trong mộ cổ của Hiếu Tế Vương thời Hậu Hán ở núi Ma Nhai có đường hầm mộ chín khúc, thiết kế cuối cùng của đường hầm mộ chính là ngã rẽ đôi, một đường dẫn tới mộ thất thiên đình, gọi là đường thăng thiên; một đường dẫn tới mộ thất phàm cư, gọi là đường hoàn dương. Đường canh Âm Thế này liệu có phải cũng được thiết kế theo kiểu đó?

– Không thể! Tuyệt đối không thể! Đường canh Âm Thế thiên nhiên sẽ thay đổi theo canh giờ, và chỉ có sự thay đổi sắc trời sáng tối, tuyệt đối không chia nhánh hay giao cắt, lại càng không thể phân thành thăng thiên hay hoàn dương gì hết. Hơn nữa, cho dù đường canh Âm Thế có bị lợi dụng làm khảm diện, chúng ta mới chỉ đi được quá nửa, vẫn chưa tới vị trí tận cùng nơi dương xuất hiện, năm canh chấm dứt. Hạ Táo Hoa phủ định thẳng thừng ý kiến của Quỷ Nhãn Tam.

Lỗ Nhất Khí lên tiếng một cách khó khăn, hơi thở nặng nề:

– Trong “Kham dư Âm Dương hình hậu biện” có nói rằng, trong đường canh Âm Thế nếu có đường cùng tuyệt giáp trời chạm đất, có thể phân thành đường chính và đường phụ. Đường chính gọi là đường Tuần Luân (vòng tròn), đường phụ gọi là đường Vĩnh Luân (đắm chìm vĩnh viễn). Đường Tuần Luân có đường ra ánh sáng, còn đường Vĩnh Luân chính là đường tuyệt, đường tử. Tôi cảm thấy ngã ba này có lẽ sẽ chia thành hai ngả Tuần Luân và Vĩnh Luân.

– Cậu vừa nói trong hai ngả rẽ có một đường chết ư? – Viêm Hoá Lôi hỏi.

– Nói luôn là đi đường nào cho xong, lắm lời làm gì vô ích! – Dương Tiểu Đao đang rất nóng nảy. Cũng chẳng trách được gã, tự dưng rơi vào một chốn hệt như địa ngục, đối diện với sự lựa chọn giữa một bên là có thể chết và một bên là chắc chắn chết, liệu mấy ai còn giữ được bình tĩnh?

Lặng phắc như tờ. Câu hỏi của Dương Tiểu Đao vô cùng thực tế, song không ai có thể trả lời.

Lỗ Nhất Khí đờ đẫn nhìn về hai ngả rẽ phía trước, rồi nói:

– Tôi muốn nằm một lát! – Nói đoạn, lập tức cơ thể mềm nhũn, đổ vật xuống đất, nhanh đến mức người bên cạnh muốn đỡ cũng không kịp.

Từ khe núi cuộn ra từng cơn gió âm u lạnh thấu xương tuỷ, mái tóc và vạt áo của Lỗ Nhất Khí chẳng khác gì đám cỏ hoang bấy bớt đang run lên bần bật. Cậu đổ nghiêng xuống một tảng đá đen lạnh buốt như băng, song dáng vẻ lại rất thư thái mãn nguyện, tựa như đang được sà vào lòng người thân đang đợi sẵn ở quê nhà.

Hạ Táo Hoa và Hứa Tiểu Chỉ định chạy tới kéo cậu dậy, còn Niên Thiết Cao cởi ngay áo khoác ngoài, định đắp lên người cậu.

Dưỡng Quỷ Tỳ khẽ vẫy dải lụa trắng, ngăn bọn họ lại:

– Đừng động vào, để anh ta nhập tĩnh! – Giọng cô hết sức khẽ khàng, sợ đánh động đến Lỗ Nhất Khí.

Nghe vậy, mọi người đều dừng lại, cũng không ai nói gì. Tất cả đều chìm trong suy tư, song luồng suy tư xoay chuyển chóng vánh nhất lại chính là Lỗ Nhất Khí đang ngủ say sưa.

Lúc này, ở mặt bên kia của núi Quy Giới, năm con chim ưng săn mỏ hoa Trường Bạch đang bay vụt lên cao tựa như năm bóng ma. Sau khi lượn qua đỉnh núi, chúng lại đồng loạt lao thẳng xuống, chớp mắt đã khuất dạng sau đám đá tảng đen trùi trũi.

Phía sau đám Lỗ Nhất Khí không xa, Dương Thanh Phan dẫn theo một đoàn người cầm đèn mà đi tới. Loài đèn chúng mang theo có lồng chụp bên ngoài, nên gió thổi không động, chao đảo cũng không tắt. Biểu tượng hình ba ngọn lửa của Chu gia trên lồng chụp nhờ ánh lửa phản chiếu càng sáng loà đến chói mắt. Song do đường đi quanh co khúc khuỷu, ánh sáng bị sườn núi thò thụt gồ ghề che lấp nên đám Lỗ Nhất Khí không nhìn thấy được.

Ở phía trước đám Lỗ Nhất Khí, Lưu Chi Thủ dẫn theo môn nhân thúc ngựa ra roi băng băng lao trên con đường tắt với tốc độ nhanh nhất có thể. Mức độ hung hiểm của vùng núi Quy Giới, hắn đã nghe thấy từ lâu, bản thân hắn và các cao thủ Mặc gia khác bình thường đều chọn đường vòng để đi, tuy xa hơn nhưng an toàn. Song hiện tại, hắn buộc phải liều mạng xông vào nguy hiểm. Môn trưởng Lỗ gia chính là điểm mấu chốt trong việc khai quật bảo bối chính tây, bằng bất cứ giá nào cũng phải cứu ra bằng được.

Lỗ Nhất Khí đang chìm vào giấc ngủ say sưa, một bên má áp sát vào mặt đá đen lạnh buốt, song cậu lại mơ hồ cảm giác thấy một niềm thân thiết lạ thường, tựa như đang được ôm lấy bạn bè, người thân đã lâu ngày không gặp mặt.

Một giấc mơ. Một giấc mơ của một thể xác đang ở trong địa ngục, khiến tất cả các dây thần kinh não bộ của cậu đều căng thẳng tựa dây đàn.

Giấc mơ từ mặt đá đen trùi trũi áp dưới nơi gò má cứ thế lan rộng ra, men theo hai ngả rẽ tiến thẳng về phía trước. Thế là trên một ngả rẽ, cậu đã nhìn thấy một cung điện âm u chỉ có ở nơi địa phủ. Bên trong cung điện, đao quang chớp loá, hồn phách tan tành, máu thịt tơi tả, tiếng hồn ma gào khóc thê thảm thật không nỡ nghe. Còn lưỡi đao đang nằm trong tay một con ác quỷ đen đúa to cao lừng lững.

Truyền thuyết kể rằng tầng thứ tám của địa ngục Diêm La có địa ngục Bằm Nát, con quỷ cầm đao hành quyết ở nơi đó tên là Lợi Qua Sinh, là một con ác quỷ mình đen cao lớn.

Ác quỷ trong mơ tóc dài phủ mặt, lấp ló hai chiếc răng nanh trắng nhởn. Ác quỷ dường như đã phát giác ra sự xuất hiện của Lỗ Nhất Khí, lừ lừ quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy răng nanh rung lên khe khẽ. Nó đang cười, cái cười rộng ngoác mà không thành tiếng.

Lợi Qua Sinh vừa cười không thành tiếng, vừa tiến từng bước lại gần Lỗ Nhất Khí, chậm rãi giơ cánh tay đao phủ lên. Lỗ Nhất Khí muốn bỏ chạy, song cậu phát hiện ra mình không thể cử động được nữa. Lợi Qua Sinh mỗi lúc một gần, đã mặt đối mặt với cậu. Cậu chỉ biết giương mắt trừng trừng nhìn vệt đao quang đang bổ xuống đỉnh đầu, rú lên một tiếng khủng khiếp…

– Á…! – Lỗ Nhất Khí vừa rú lên lập tức choàng tỉnh.

– Sao thế? – Dưỡng Quỷ Tỳ nhẹ nhàng đỡ lấy vai cậu, thỏ thẻ lên tiếng hỏi.

– Mau đi theo hướng kia! – Giọng Lỗ Nhất Khí cực kỳ khiếp đảm, chỉ vội về ngả rẽ không có Lợi Qua Sinh trong giấc mơ.

Đám Dưỡng Quỷ Tỳ, Quỷ Nhãn Tam chưa bao giờ nhìn thấy Lỗ Nhất Khí hoảng hốt đến vậy, ngay cả những lúc cận kề cái chết. Mọi người lập tức lây nhiễm sự kinh hoảng của cậu, không ai nói câu nào, chỉ mau chóng dìu cậu dậy, chạy nhanh về phía con đường cậu vừa chỉ.

– Có khí đao!

– Có khí sắc bén!

Lão Lợi và Dương Tiểu Đao gần như đồng thanh hét tướng lên, trong tiếng hét còn kèm theo tiếng đao ngân lên u u.

Vuông nhiễu bọc đao của lão Lợi vụt bay lên lồng lộng, đao đầu quỷ hiện ra sáng loáng, rung lên bần bật từng hồi. Lưỡi đao nhỏ trong tay Dương Tiểu Đao tựa như bị vật gì sắc nhọn rạch thẳng từ gốc tới lưỡi, nghe “két” một tiếng ghê tai, tựa như huýt sáo.

– Đao khí dụ xung! – Lão Lợi trầm giọng nói.

Vẻ nghênh ngang bất cần đời lập tức biến mất trên khuôn mặt Dương Tiểu Đao, hắn lập tức nâng đao ngưng thần, hai mắt vụt ra những tia sáng quắc.

– Đi mau! Chúng ta ngăn chặn được! – Lão Lợi quay sang phía đám Lỗ Nhất Khí hét lớn, song khẩu khí rất yếu ớt, vì trong thâm tâm lão không chắc nổi đến một phần.

Ngay từ khi còn cách núi Quy Giới khá xa, lão Lợi đã cảm giác thấy sự tồn tại của một thứ đao khí vô cùng ghê gớm, đó là một thanh đao sẵn sàng tàn sát tất thảy. Sau khi bước vào đường canh Âm Thế, đao khí lại tàng ẩn không hiện, song lúc này bỗng thình lình bùng lên dữ dội, hơn nữa đã ở sát gần, đến thanh đao của lão cũng đã bị luồng nhẫn khí kia dẫn dụ xông ra, hoàn toàn không còn cơ hội né tránh. Thế nhưng tổ tiên lão đã từng nhắc nhở, tuyệt đối không nên đụng đầu với những đối thủ mang theo đao khí kiểu này, vì chắc chắn sẽ không thể chiến thắng.

Nên lão Lợi đã gửi gắm hy vọng vào Dương Tiểu Đao. Thanh đao của lão là đao trảm quyết, trong “Tiêu đao kỳ binh phả” quy loại đao này thuộc về loại vũ khí giết nhanh bằng cương mãnh. Còn lưỡi đao của Dương Tiểu Đao là kiểu đao khéo léo, thuộc loại vũ khí giết khéo bằng kỹ xảo. Lão Lợi liên thủ với Dương Tiểu Đao, chính là dùng sức mạnh và khéo léo bổ sung cho nhau, có lẽ sẽ cầm cự được một lát với thanh đao đáng sợ kia.

Dương Tiểu Đao không biết nhiều như lão Lợi, song cảm giác về đao của gã vô cùng chính xác. Đao khí vừa thình lình xuất hiện tại lối rẽ, gã đã nhận ra, mức độ sắc bén hung tàn của nó, cả đời gã chưa từng gặp phải. Gã lập tức điều chỉnh cơ thể ở trạng thái tốt nhất, từng sợi thần kinh đều kéo căng hết cỡ tựa dây cung.

– Tốt lắm! Hiếm khi giang hồ Trung Nguyên có được những đao thủ thế này! – Từ ngã rẽ không thể đi qua thình lình vẳng lại một giọng nói rất xa xăm, chất giọng oang oang vang dội, tựa như tiếng gõ trên mặt khánh đồng, từng chữ rời rạc, không lên không xuống, thoạt nghe cứ ngỡ không phải là tiếng người.

Cao độ của giọng nói và vị trí phát ra tiếng nói đều không hề có một mảy may biến động, tức là kẻ đang nói không hề xê dịch. Song thực tế lại không phải vậy, kẻ đó không những đang chuyển động, mà còn chuyển động với tốc độ cực nhanh. Từ lúc nhìn thấy bóng người cho đến khi thân hình kia đã lừng lững như trái núi phía trước lão Lợi và Dương Tiểu Đao hơn mười bước, chỉ bằng một cái chớp mắt.

Ngay từ khoảnh khắc bóng người xuất hiện, tất cả mọi người đều cảm thấy có một luồng kình đạo vô hình khoá cứng lấy thân tâm, tựa như bị lưỡi đao sắc nhọn dí sát cổ, tì chặt lấy yết hầu.

Lỗ Nhất Khí vùng khỏi tay Dưỡng Quỷ Tỳ và Quỷ Nhãn Tam, dấn lên hai bước về phía người kia. Cậu muốn nhìn thử xem, kẻ đó có phải là Lợi Qua Sinh mà mình vừa mới gặp trong giấc mộng hay không.

– Ồ! Hiếm có hiếm có! – Thấy Lỗ Nhất Khí tiến về phía mình, bóng người kia bỗng phấn khích thấy rõ, ngữ điệu cũng bắt đầu có sự lên xuống trầm bổng.

Tuy đường canh Âm Thế vách núi ken kín, khó thấy ánh mặt trời, song Lỗ Nhất Khí vẫn lờ mờ nhìn thấy diện mạo của kẻ này. Cũng nước da đen bóng như than, chẳng kém cạnh gì so với Lợi Qua Sinh; cũng tóc dài thõng thượt, song không che kín mặt như Lợi Qua Sinh, mà xoã dài rợp gáy kín tai, trước trán lại thấy buộc ngang một băng vải vàng. Do không bị tóc tai che khuất, nên có thể nhìn rõ bộ mặt ma quái cô hồn, với hốc mắt sâu hoắm, mũi khoằm như móc câu, gò má nhọn hoắt như dao gọt, vẻ độc địa vô cùng.

– Thiên táng sư? Nhưng theo truyền thuyết, Thiên táng sư của núi Quy Giới đã hơn chín mươi tuổi, còn người này trông trẻ hơn nhiều! – Hạ Táo Hoa đứng cạnh lẩm bẩm.

Áo choàng chéo vai, cổ đeo bùa xương, ngang lưng buộc tấm da bò, nhìn vào phục sức, đích thị là Thiên táng sư. Song nhìn vào dung mạo, thấy người này tóc tai đen bóng, da căng không một nếp nhăn, cùng lắm cũng chỉ ngoài bốn mươi, chưa tới năm chục. Là Hạ Táo Hoa trước đây đã nghe nhầm, hay Thiên táng sư này không phải là Thiên táng sư đó?

– Ngươi chưa nhìn thấy ta, đã biết ta ở đây, năng lực cảm nhận này ta chưa từng gặp! – Thiên táng sư lại cất giọng oang oang.

Lỗ Nhất Khí biết những lời này là nói với mình, song đối mặt với một cao thủ nhường ấy, cậu không dám tuỳ tiện đáp lời, mà chỉ tụ khí ngưng thần, âm thầm điều chỉnh bản thân.

– Xem ra ngươi đúng là người ta đang đợi! – Ngữ điệu của Thiên táng sư bắt đầu có vẻ giống con người.

Lỗ Nhất Khí vẫn không nói. Một con mồi đối diện với tên thợ săn đang chuẩn bị giết mình còn có thể nói được gì đây? Trong tình huống này, con mồi chỉ còn một phản ứng duy nhất là bỏ chạy. Bởi vậy, Lỗ Nhất Khí liền quay người đi luôn.

Thiên táng sư vẫn đứng im lìm, đến tận khi Lỗ Nhất Khí đi được khoảng hơn chục bước, lão mới lại lên tiếng.

– Đi luôn thế à? Không nói gì ư?

Ngữ điệu đã hoàn toàn giống tiếng người thường, song Lỗ Nhất Khí lại nghe như tiếng trống đồng vang dội đập thẳng vào tim não.

Lỗ Nhất Khí đột ngột dừng bước, nhưng không quay người lại, chỉ hơi cúi đầu xuống. Đứng bất động như thế một hồi lâu, cậu lại ngẩng đầu lên như bình thường, rồi kiên quyết lắc đầu thật mạnh.

Thiên táng sư hết sức kinh ngạc trong lòng, lão không ngờ “giọng nói vỡ tim” của mình chẳng hề có tác dụng gì với cậu thanh niên kia. Ban đầu, lão đã ẩn phục giấu mình, hy vọng đám người kia sẽ đi vào ngã rẽ đã giăng sẵn rất nhiều cạm bẫy như “Đường mặt đao chém nghiêng”, “Núi đao đẩy đổ”, “Lá vàng bay”… Song không ngờ cậu thanh niên kia có thể cảm nhận được mối nguy hiểm, hơn nữa còn dùng sức cảm tri mạnh mẽ tiếp xúc trực tiếp với bản tính của lão. Khi xuất đầu lộ diện, lão đã cố tình khuếch đại đao khí và tử khí đến cực điểm, song không ngờ cậu ta không những tiếp nhận một cách tự nhiên, mà còn toả ra một luồng khí tướng kỳ lạ để phản kích. Cuối cùng, lão dồn toàn bộ lực đạo của “giọng nói vỡ tim” lên cơ thể cậu ta, hy vọng có thể nửa đánh nửa dụ, khiến cho nội khí tắc nghẽn mà tẩu hoả nhập ma. Kết quả là cậu ta vẫn chẳng hề hấn gì. Nghiêm chỉnh mà nói, lão đã thất bại ba lần liên tiếp, quả là một mối đại nhục chưa từng có.

– Được! Được lắm! Đúng là một thủ lĩnh thực thụ! – Lời nói của Thiên táng sư lúc này đã tràn đầy cảm xúc, đây là một lời khen ngợi xuất phát tự đáy lòng.

– Ha ha! Có thể thoát qua trước lưỡi ma đao từng tuyệt sát bát đại gia trong giang hồ, mà chỉ ở mức “được” thôi sao? – Lão Lợi nhìn thấy Lỗ Nhất Khí bước đi, cũng đã trấn tĩnh trở lại.

Thiên táng sư quay mặt lại. Ngoài lão Lợi và Dương Tiểu Đao, Niên Thiết Cao cũng không đi, vì hắn và Dương Tiểu Đao tình cảm thắm thiết, sống chết có nhau. Ba người thủ thế nghiêm mật, triển khai chiêu thức nhắm vào Thiên táng sư.

– Châm đao Âm ma, coi giết người là thiên chức, coi đoạt mạng là niềm vui, lấy thịt người làm lương thực. Trong giang hồ khi nhắc tới ngươi, ai chẳng tim đập chân run, hồn xiêu phách lạc! – Lão Lợi nói.

– Thật ư? Sao ta thấy ba người các ngươi lại không có vẻ như thế? – Thiên táng sư vừa nói, vừa chậm rãi rút ra một thanh đao từ bên dưới vạt da bò, một thanh đao đầu đuôi vuông vức, lưỡi trắng sống đen, dài hơn một thước, rộng một gang tay. Hình đao thô vụng, chuôi ngắn bằng gỗ, bóng nhẫy một lớp mỡ dày, càng nhìn càng giống thứ dao phay chuyên chặt xương thái thịt.

Song thanh đao xấu xí thô thiển kia vừa xuất hiện, lưỡi đao đầu quỷ sáng quắc của lão Lợi đột nhiên biến sắc, bộ mặt quỷ cười chốc đã như khóc mếu, vuông nhiễu thấm đầy máu đỏ không gió mà run rẩy bay tung, kêu lên phần phật.

Thanh đao nhỏ của Dương Tiểu Đao cũng lập tức như phải chịu một sức xoắn vặn vô hình. Gã vội vã ngầm vận thêm lực vào cánh tay, cổ tay để giữ chặt cán đao. Cúi đầu nhìn xuống, thì thấy mũi đao đã hơi cong lại.

Trên ngón tay Niên Thiết Cao bật ra một tiếng ngân trầm trầm, tuy không lớn, song nghe khác nào tiếng rồng gầm. Đó là sợi tơ tằm lửa ẩn trong chiếc nhẫn hình rồng của gã đang rung lên kịch liệt.

Cảm giác chèn ép nặng nề mà đường canh Âm Thế gây ra cho con người lúc đứt lúc nối, lúc có lúc không. Ban đầu có lẽ là cảm giác tức ngực, bứt rứt, ngột ngạt khó thở, sau khi đi được một lúc, cơ thể cũng từ từ thích ứng. Song thích ứng với hoàn cảnh chưa hẳn đã là chuyện tốt, bởi lẽ trạng thái cảnh giác cũng theo đó mà lỏng lẻo ít nhiều.

Ngược lại, người vốn giỏi điều tiết cơ thể thích ứng với môi trường nhất là Lỗ Nhất Khí lúc này lại cảm thấy khó chịu hơn nhiều. Trước hết là đau đầu, ù tai, chóng mặt, lử đử muốn ngủ, tiếp đến là ngực tức như đá đè, buồn nôn, khó thở, nôn khan, đây đều là biểu hiện của hội chứng độ cao dữ dội. Sau khi qua hồ Tiên Tề, dù là vào khe cỏ hay lên núi Quy Giới, từ đầu tới cuối họ đều liên tục leo lên, nên lúc này bọn họ đã ở một vị trí rất cao so với mực nước biển. Lỗ Nhất Khí đã liên tục xuất hiện ảo giác, lúc thì thấy bị mây đen tấn công, lúc thì thấy đao khí ập thẳng vào trước mặt, lúc thì thấy có đường đi, song không thể nhấc nổi chân lên.

– Ồ! Đường canh Âm Thế sao lại có ngã ba nhỉ? – Hạ Táo Hoa kêu khẽ một tiếng khiến Lỗ Nhất Khí gắng gượng tỉnh lại từ trong cơn mụ mị.

– Thế ư? Lẽ nào đường canh Âm Thế ở đây chỉ có một nửa, vẫn chưa hoàn chỉnh? – Lão mù cũng cảm thấy quái lạ.

Quỷ Nhãn Tam rời khỏi Lỗ Nhất Khí, chạy lên phía trước quan sát kỹ lưỡng một hồi, rồi nói:

– Trong mộ cổ của Hiếu Tế Vương thời Hậu Hán ở núi Ma Nhai có đường hầm mộ chín khúc, thiết kế cuối cùng của đường hầm mộ chính là ngã rẽ đôi, một đường dẫn tới mộ thất thiên đình, gọi là đường thăng thiên; một đường dẫn tới mộ thất phàm cư, gọi là đường hoàn dương. Đường canh Âm Thế này liệu có phải cũng được thiết kế theo kiểu đó?

– Không thể! Tuyệt đối không thể! Đường canh Âm Thế thiên nhiên sẽ thay đổi theo canh giờ, và chỉ có sự thay đổi sắc trời sáng tối, tuyệt đối không chia nhánh hay giao cắt, lại càng không thể phân thành thăng thiên hay hoàn dương gì hết. Hơn nữa, cho dù đường canh Âm Thế có bị lợi dụng làm khảm diện, chúng ta mới chỉ đi được quá nửa, vẫn chưa tới vị trí tận cùng nơi dương xuất hiện, năm canh chấm dứt. Hạ Táo Hoa phủ định thẳng thừng ý kiến của Quỷ Nhãn Tam.

Lỗ Nhất Khí lên tiếng một cách khó khăn, hơi thở nặng nề:

– Trong “Kham dư Âm Dương hình hậu biện” có nói rằng, trong đường canh Âm Thế nếu có đường cùng tuyệt giáp trời chạm đất, có thể phân thành đường chính và đường phụ. Đường chính gọi là đường Tuần Luân (vòng tròn), đường phụ gọi là đường Vĩnh Luân (đắm chìm vĩnh viễn). Đường Tuần Luân có đường ra ánh sáng, còn đường Vĩnh Luân chính là đường tuyệt, đường tử. Tôi cảm thấy ngã ba này có lẽ sẽ chia thành hai ngả Tuần Luân và Vĩnh Luân.

– Cậu vừa nói trong hai ngả rẽ có một đường chết ư? – Viêm Hoá Lôi hỏi.

– Nói luôn là đi đường nào cho xong, lắm lời làm gì vô ích! – Dương Tiểu Đao đang rất nóng nảy. Cũng chẳng trách được gã, tự dưng rơi vào một chốn hệt như địa ngục, đối diện với sự lựa chọn giữa một bên là có thể chết và một bên là chắc chắn chết, liệu mấy ai còn giữ được bình tĩnh?

Lặng phắc như tờ. Câu hỏi của Dương Tiểu Đao vô cùng thực tế, song không ai có thể trả lời.

Lỗ Nhất Khí đờ đẫn nhìn về hai ngả rẽ phía trước, rồi nói:

– Tôi muốn nằm một lát! – Nói đoạn, lập tức cơ thể mềm nhũn, đổ vật xuống đất, nhanh đến mức người bên cạnh muốn đỡ cũng không kịp.

Từ khe núi cuộn ra từng cơn gió âm u lạnh thấu xương tuỷ, mái tóc và vạt áo của Lỗ Nhất Khí chẳng khác gì đám cỏ hoang bấy bớt đang run lên bần bật. Cậu đổ nghiêng xuống một tảng đá đen lạnh buốt như băng, song dáng vẻ lại rất thư thái mãn nguyện, tựa như đang được sà vào lòng người thân đang đợi sẵn ở quê nhà.

Hạ Táo Hoa và Hứa Tiểu Chỉ định chạy tới kéo cậu dậy, còn Niên Thiết Cao cởi ngay áo khoác ngoài, định đắp lên người cậu.

Dưỡng Quỷ Tỳ khẽ vẫy dải lụa trắng, ngăn bọn họ lại:

– Đừng động vào, để anh ta nhập tĩnh! – Giọng cô hết sức khẽ khàng, sợ đánh động đến Lỗ Nhất Khí.

Nghe vậy, mọi người đều dừng lại, cũng không ai nói gì. Tất cả đều chìm trong suy tư, song luồng suy tư xoay chuyển chóng vánh nhất lại chính là Lỗ Nhất Khí đang ngủ say sưa.

Lúc này, ở mặt bên kia của núi Quy Giới, năm con chim ưng săn mỏ hoa Trường Bạch đang bay vụt lên cao tựa như năm bóng ma. Sau khi lượn qua đỉnh núi, chúng lại đồng loạt lao thẳng xuống, chớp mắt đã khuất dạng sau đám đá tảng đen trùi trũi.

Phía sau đám Lỗ Nhất Khí không xa, Dương Thanh Phan dẫn theo một đoàn người cầm đèn mà đi tới. Loài đèn chúng mang theo có lồng chụp bên ngoài, nên gió thổi không động, chao đảo cũng không tắt. Biểu tượng hình ba ngọn lửa của Chu gia trên lồng chụp nhờ ánh lửa phản chiếu càng sáng loà đến chói mắt. Song do đường đi quanh co khúc khuỷu, ánh sáng bị sườn núi thò thụt gồ ghề che lấp nên đám Lỗ Nhất Khí không nhìn thấy được.

Ở phía trước đám Lỗ Nhất Khí, Lưu Chi Thủ dẫn theo môn nhân thúc ngựa ra roi băng băng lao trên con đường tắt với tốc độ nhanh nhất có thể. Mức độ hung hiểm của vùng núi Quy Giới, hắn đã nghe thấy từ lâu, bản thân hắn và các cao thủ Mặc gia khác bình thường đều chọn đường vòng để đi, tuy xa hơn nhưng an toàn. Song hiện tại, hắn buộc phải liều mạng xông vào nguy hiểm. Môn trưởng Lỗ gia chính là điểm mấu chốt trong việc khai quật bảo bối chính tây, bằng bất cứ giá nào cũng phải cứu ra bằng được.

Lỗ Nhất Khí đang chìm vào giấc ngủ say sưa, một bên má áp sát vào mặt đá đen lạnh buốt, song cậu lại mơ hồ cảm giác thấy một niềm thân thiết lạ thường, tựa như đang được ôm lấy bạn bè, người thân đã lâu ngày không gặp mặt.

Một giấc mơ. Một giấc mơ của một thể xác đang ở trong địa ngục, khiến tất cả các dây thần kinh não bộ của cậu đều căng thẳng tựa dây đàn.

Giấc mơ từ mặt đá đen trùi trũi áp dưới nơi gò má cứ thế lan rộng ra, men theo hai ngả rẽ tiến thẳng về phía trước. Thế là trên một ngả rẽ, cậu đã nhìn thấy một cung điện âm u chỉ có ở nơi địa phủ. Bên trong cung điện, đao quang chớp loá, hồn phách tan tành, máu thịt tơi tả, tiếng hồn ma gào khóc thê thảm thật không nỡ nghe. Còn lưỡi đao đang nằm trong tay một con ác quỷ đen đúa to cao lừng lững.

Truyền thuyết kể rằng tầng thứ tám của địa ngục Diêm La có địa ngục Bằm Nát, con quỷ cầm đao hành quyết ở nơi đó tên là Lợi Qua Sinh, là một con ác quỷ mình đen cao lớn.

Ác quỷ trong mơ tóc dài phủ mặt, lấp ló hai chiếc răng nanh trắng nhởn. Ác quỷ dường như đã phát giác ra sự xuất hiện của Lỗ Nhất Khí, lừ lừ quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy răng nanh rung lên khe khẽ. Nó đang cười, cái cười rộng ngoác mà không thành tiếng.

Lợi Qua Sinh vừa cười không thành tiếng, vừa tiến từng bước lại gần Lỗ Nhất Khí, chậm rãi giơ cánh tay đao phủ lên. Lỗ Nhất Khí muốn bỏ chạy, song cậu phát hiện ra mình không thể cử động được nữa. Lợi Qua Sinh mỗi lúc một gần, đã mặt đối mặt với cậu. Cậu chỉ biết giương mắt trừng trừng nhìn vệt đao quang đang bổ xuống đỉnh đầu, rú lên một tiếng khủng khiếp…

– Á…! – Lỗ Nhất Khí vừa rú lên lập tức choàng tỉnh.

– Sao thế? – Dưỡng Quỷ Tỳ nhẹ nhàng đỡ lấy vai cậu, thỏ thẻ lên tiếng hỏi.

– Mau đi theo hướng kia! – Giọng Lỗ Nhất Khí cực kỳ khiếp đảm, chỉ vội về ngả rẽ không có Lợi Qua Sinh trong giấc mơ.

Đám Dưỡng Quỷ Tỳ, Quỷ Nhãn Tam chưa bao giờ nhìn thấy Lỗ Nhất Khí hoảng hốt đến vậy, ngay cả những lúc cận kề cái chết. Mọi người lập tức lây nhiễm sự kinh hoảng của cậu, không ai nói câu nào, chỉ mau chóng dìu cậu dậy, chạy nhanh về phía con đường cậu vừa chỉ.

– Có khí đao!

– Có khí sắc bén!

Lão Lợi và Dương Tiểu Đao gần như đồng thanh hét tướng lên, trong tiếng hét còn kèm theo tiếng đao ngân lên u u.

Vuông nhiễu bọc đao của lão Lợi vụt bay lên lồng lộng, đao đầu quỷ hiện ra sáng loáng, rung lên bần bật từng hồi. Lưỡi đao nhỏ trong tay Dương Tiểu Đao tựa như bị vật gì sắc nhọn rạch thẳng từ gốc tới lưỡi, nghe “két” một tiếng ghê tai, tựa như huýt sáo.

– Đao khí dụ xung! – Lão Lợi trầm giọng nói.

Vẻ nghênh ngang bất cần đời lập tức biến mất trên khuôn mặt Dương Tiểu Đao, hắn lập tức nâng đao ngưng thần, hai mắt vụt ra những tia sáng quắc.

– Đi mau! Chúng ta ngăn chặn được! – Lão Lợi quay sang phía đám Lỗ Nhất Khí hét lớn, song khẩu khí rất yếu ớt, vì trong thâm tâm lão không chắc nổi đến một phần.

Ngay từ khi còn cách núi Quy Giới khá xa, lão Lợi đã cảm giác thấy sự tồn tại của một thứ đao khí vô cùng ghê gớm, đó là một thanh đao sẵn sàng tàn sát tất thảy. Sau khi bước vào đường canh Âm Thế, đao khí lại tàng ẩn không hiện, song lúc này bỗng thình lình bùng lên dữ dội, hơn nữa đã ở sát gần, đến thanh đao của lão cũng đã bị luồng nhẫn khí kia dẫn dụ xông ra, hoàn toàn không còn cơ hội né tránh. Thế nhưng tổ tiên lão đã từng nhắc nhở, tuyệt đối không nên đụng đầu với những đối thủ mang theo đao khí kiểu này, vì chắc chắn sẽ không thể chiến thắng.

Nên lão Lợi đã gửi gắm hy vọng vào Dương Tiểu Đao. Thanh đao của lão là đao trảm quyết, trong “Tiêu đao kỳ binh phả” quy loại đao này thuộc về loại vũ khí giết nhanh bằng cương mãnh. Còn lưỡi đao của Dương Tiểu Đao là kiểu đao khéo léo, thuộc loại vũ khí giết khéo bằng kỹ xảo. Lão Lợi liên thủ với Dương Tiểu Đao, chính là dùng sức mạnh và khéo léo bổ sung cho nhau, có lẽ sẽ cầm cự được một lát với thanh đao đáng sợ kia.

Dương Tiểu Đao không biết nhiều như lão Lợi, song cảm giác về đao của gã vô cùng chính xác. Đao khí vừa thình lình xuất hiện tại lối rẽ, gã đã nhận ra, mức độ sắc bén hung tàn của nó, cả đời gã chưa từng gặp phải. Gã lập tức điều chỉnh cơ thể ở trạng thái tốt nhất, từng sợi thần kinh đều kéo căng hết cỡ tựa dây cung.

– Tốt lắm! Hiếm khi giang hồ Trung Nguyên có được những đao thủ thế này! – Từ ngã rẽ không thể đi qua thình lình vẳng lại một giọng nói rất xa xăm, chất giọng oang oang vang dội, tựa như tiếng gõ trên mặt khánh đồng, từng chữ rời rạc, không lên không xuống, thoạt nghe cứ ngỡ không phải là tiếng người.

Cao độ của giọng nói và vị trí phát ra tiếng nói đều không hề có một mảy may biến động, tức là kẻ đang nói không hề xê dịch. Song thực tế lại không phải vậy, kẻ đó không những đang chuyển động, mà còn chuyển động với tốc độ cực nhanh. Từ lúc nhìn thấy bóng người cho đến khi thân hình kia đã lừng lững như trái núi phía trước lão Lợi và Dương Tiểu Đao hơn mười bước, chỉ bằng một cái chớp mắt.

Ngay từ khoảnh khắc bóng người xuất hiện, tất cả mọi người đều cảm thấy có một luồng kình đạo vô hình khoá cứng lấy thân tâm, tựa như bị lưỡi đao sắc nhọn dí sát cổ, tì chặt lấy yết hầu.

Lỗ Nhất Khí vùng khỏi tay Dưỡng Quỷ Tỳ và Quỷ Nhãn Tam, dấn lên hai bước về phía người kia. Cậu muốn nhìn thử xem, kẻ đó có phải là Lợi Qua Sinh mà mình vừa mới gặp trong giấc mộng hay không.

– Ồ! Hiếm có hiếm có! – Thấy Lỗ Nhất Khí tiến về phía mình, bóng người kia bỗng phấn khích thấy rõ, ngữ điệu cũng bắt đầu có sự lên xuống trầm bổng.

Tuy đường canh Âm Thế vách núi ken kín, khó thấy ánh mặt trời, song Lỗ Nhất Khí vẫn lờ mờ nhìn thấy diện mạo của kẻ này. Cũng nước da đen bóng như than, chẳng kém cạnh gì so với Lợi Qua Sinh; cũng tóc dài thõng thượt, song không che kín mặt như Lợi Qua Sinh, mà xoã dài rợp gáy kín tai, trước trán lại thấy buộc ngang một băng vải vàng. Do không bị tóc tai che khuất, nên có thể nhìn rõ bộ mặt ma quái cô hồn, với hốc mắt sâu hoắm, mũi khoằm như móc câu, gò má nhọn hoắt như dao gọt, vẻ độc địa vô cùng.

– Thiên táng sư? Nhưng theo truyền thuyết, Thiên táng sư của núi Quy Giới đã hơn chín mươi tuổi, còn người này trông trẻ hơn nhiều! – Hạ Táo Hoa đứng cạnh lẩm bẩm.

Áo choàng chéo vai, cổ đeo bùa xương, ngang lưng buộc tấm da bò, nhìn vào phục sức, đích thị là Thiên táng sư. Song nhìn vào dung mạo, thấy người này tóc tai đen bóng, da căng không một nếp nhăn, cùng lắm cũng chỉ ngoài bốn mươi, chưa tới năm chục. Là Hạ Táo Hoa trước đây đã nghe nhầm, hay Thiên táng sư này không phải là Thiên táng sư đó?

– Ngươi chưa nhìn thấy ta, đã biết ta ở đây, năng lực cảm nhận này ta chưa từng gặp! – Thiên táng sư lại cất giọng oang oang.

Lỗ Nhất Khí biết những lời này là nói với mình, song đối mặt với một cao thủ nhường ấy, cậu không dám tuỳ tiện đáp lời, mà chỉ tụ khí ngưng thần, âm thầm điều chỉnh bản thân.

– Xem ra ngươi đúng là người ta đang đợi! – Ngữ điệu của Thiên táng sư bắt đầu có vẻ giống con người.

Lỗ Nhất Khí vẫn không nói. Một con mồi đối diện với tên thợ săn đang chuẩn bị giết mình còn có thể nói được gì đây? Trong tình huống này, con mồi chỉ còn một phản ứng duy nhất là bỏ chạy. Bởi vậy, Lỗ Nhất Khí liền quay người đi luôn.

Thiên táng sư vẫn đứng im lìm, đến tận khi Lỗ Nhất Khí đi được khoảng hơn chục bước, lão mới lại lên tiếng.

– Đi luôn thế à? Không nói gì ư?

Ngữ điệu đã hoàn toàn giống tiếng người thường, song Lỗ Nhất Khí lại nghe như tiếng trống đồng vang dội đập thẳng vào tim não.

Lỗ Nhất Khí đột ngột dừng bước, nhưng không quay người lại, chỉ hơi cúi đầu xuống. Đứng bất động như thế một hồi lâu, cậu lại ngẩng đầu lên như bình thường, rồi kiên quyết lắc đầu thật mạnh.

Thiên táng sư hết sức kinh ngạc trong lòng, lão không ngờ “giọng nói vỡ tim” của mình chẳng hề có tác dụng gì với cậu thanh niên kia. Ban đầu, lão đã ẩn phục giấu mình, hy vọng đám người kia sẽ đi vào ngã rẽ đã giăng sẵn rất nhiều cạm bẫy như “Đường mặt đao chém nghiêng”, “Núi đao đẩy đổ”, “Lá vàng bay”… Song không ngờ cậu thanh niên kia có thể cảm nhận được mối nguy hiểm, hơn nữa còn dùng sức cảm tri mạnh mẽ tiếp xúc trực tiếp với bản tính của lão. Khi xuất đầu lộ diện, lão đã cố tình khuếch đại đao khí và tử khí đến cực điểm, song không ngờ cậu ta không những tiếp nhận một cách tự nhiên, mà còn toả ra một luồng khí tướng kỳ lạ để phản kích. Cuối cùng, lão dồn toàn bộ lực đạo của “giọng nói vỡ tim” lên cơ thể cậu ta, hy vọng có thể nửa đánh nửa dụ, khiến cho nội khí tắc nghẽn mà tẩu hoả nhập ma. Kết quả là cậu ta vẫn chẳng hề hấn gì. Nghiêm chỉnh mà nói, lão đã thất bại ba lần liên tiếp, quả là một mối đại nhục chưa từng có.

– Được! Được lắm! Đúng là một thủ lĩnh thực thụ! – Lời nói của Thiên táng sư lúc này đã tràn đầy cảm xúc, đây là một lời khen ngợi xuất phát tự đáy lòng.

– Ha ha! Có thể thoát qua trước lưỡi ma đao từng tuyệt sát bát đại gia trong giang hồ, mà chỉ ở mức “được” thôi sao? – Lão Lợi nhìn thấy Lỗ Nhất Khí bước đi, cũng đã trấn tĩnh trở lại.

Thiên táng sư quay mặt lại. Ngoài lão Lợi và Dương Tiểu Đao, Niên Thiết Cao cũng không đi, vì hắn và Dương Tiểu Đao tình cảm thắm thiết, sống chết có nhau. Ba người thủ thế nghiêm mật, triển khai chiêu thức nhắm vào Thiên táng sư.

– Châm đao Âm ma, coi giết người là thiên chức, coi đoạt mạng là niềm vui, lấy thịt người làm lương thực. Trong giang hồ khi nhắc tới ngươi, ai chẳng tim đập chân run, hồn xiêu phách lạc! – Lão Lợi nói.

– Thật ư? Sao ta thấy ba người các ngươi lại không có vẻ như thế? – Thiên táng sư vừa nói, vừa chậm rãi rút ra một thanh đao từ bên dưới vạt da bò, một thanh đao đầu đuôi vuông vức, lưỡi trắng sống đen, dài hơn một thước, rộng một gang tay. Hình đao thô vụng, chuôi ngắn bằng gỗ, bóng nhẫy một lớp mỡ dày, càng nhìn càng giống thứ dao phay chuyên chặt xương thái thịt.

Song thanh đao xấu xí thô thiển kia vừa xuất hiện, lưỡi đao đầu quỷ sáng quắc của lão Lợi đột nhiên biến sắc, bộ mặt quỷ cười chốc đã như khóc mếu, vuông nhiễu thấm đầy máu đỏ không gió mà run rẩy bay tung, kêu lên phần phật.

Thanh đao nhỏ của Dương Tiểu Đao cũng lập tức như phải chịu một sức xoắn vặn vô hình. Gã vội vã ngầm vận thêm lực vào cánh tay, cổ tay để giữ chặt cán đao. Cúi đầu nhìn xuống, thì thấy mũi đao đã hơi cong lại.

Trên ngón tay Niên Thiết Cao bật ra một tiếng ngân trầm trầm, tuy không lớn, song nghe khác nào tiếng rồng gầm. Đó là sợi tơ tằm lửa ẩn trong chiếc nhẫn hình rồng của gã đang rung lên kịch liệt.

Chọn tập
Bình luận