Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Lời Nguyền Lỗ Ban

Quyển 5 – Chương 18: Sớm thức tỉnh

Tác giả: Viên Thái Cực
Chọn tập

Cánh tay cầm theo Nga Mi thích bay vọt lên không trung, xoay tít rồi rơi phịch xuống bên cạnh Lỗ Thiên Liễu, máu tươi phun ướt đẫm mặt mũi và cơ thể cô. Trương Truyền Đạo chỉ vung nhẹ cánh tay, lưỡi sắc vô hình đã cắt đứt phăng cánh tay của Du Hữu Thích.

Nắm đấm đánh vào mặt ô lập tức nát vụn, chỉ còn lại một đám máu thịt bầy nhầy dính trên cổ tay. Máu tươi bắn tung toé lên mặt ô của kẻ không đầu, phun qua lỗ thủng trên tán ô văng đầy ngực và mặt hắn.

Lưỡi kiếm của Chu thiên sư đã đến được vị trí mong muốn, nhưng Trương Truyền Đạo đã nghiêng mình tung đòn tấn công Du Hữu Thích, di chuyển khỏi vị trí ban đầu. Chu thiên sư lập tức rượt sát theo sau tiếp tục xuất chiêu.

Mặc dù là cú tấn công thứ hai, song lưỡi kiếm của Chu thiên sư vẫn nhanh như tia chớp, không phải ai cũng đủ khả năng né tránh, cuối cùng đã xuyên thẳng vào cơ thể Trương Truyền Đạo. Chỉ có điều mũi kiếm không đâm vào phía dưới mạng sườn như dự định, mà lại trúng ngay xương hông. Mũi kiếm vừa đâm vào, Chu thiên sư đã than thầm trong dạ, vì chính Trương Truyền Đạo đã nhảy lên chủ động đưa hông ra đỡ đòn. Trong lúc bật lên, còn đạp Du Hữu Thích ngã gục xuống đất.

Vị trí mà Trương Truyền Đạo đưa ra đỡ đòn rất hợp lý và cũng có mục đích. Vị trí xương hông không có huyết quản lớn, không gây nguy hiểm đến tính mạng, đồng thời phần xương hông rắn chắc khiến cho lưỡi kiếm thép vân mỏng manh của Chu thiên sư không thể tiếp tục đâm sâu. Đương nhiên, dám lựa chọn cách này, trước tiên phải chịu được đau đớn.

Sau khi Trương Truyền Đạo cắt đứt một cánh tay của Du Hữu Thích, vũ khí trong tay liền từ trên đầu thuận thế vòng trở lại chỉ thẳng vào giữa mặt Chu thiên sư. Chu thiên sư biết trong tay đối thủ có thanh kiếm thuỷ tinh vô hình không tiền khoáng hậu, nhưng thanh kiếm không dài, chỉ cần giữ khoảng cách thích hợp, kiếm của đối thủ sẽ không thể chạm tới mặt mình. Vì vậy Chu thiên sư một tay nắm một tay đẩy, kiểm soát thật tốt lực đạo của thanh kiếm trong tay, vừa không để Trương Truyền Đạo bẻ cong thanh kiếm của mình, vừa không cho ông ta có cơ hội rảnh tay tẩu thoát.

Sau khi kẻ không đầu đánh vỡ nắm đấm của Du Hữu Thích, lập tức xoay chuyển mặt ô, dùng đầu nhọn của gọng ô đánh thẳng về phía Trương Truyền Đạo. Song hắn không hy vọng gọng ô đánh trúng mục tiêu, mà chỉ muốn dùng nó để che khuất tấm nhìn của đối phương, sau đó từ dưới tán ô đột ngột ra đòn tấn công.

Nhưng chiêu thức dự định mới chỉ thực hiện được một nửa, bình rượu bên tay trái Trương Truyền Đạo đã nổ tung, đập vỡ toang mặt ô, cản đám gọng ô lại. Mảnh vỡ của bình rượu sắc bén như đao, kẻ không đầu không dám tiếp tục tấn công, cũng không dám rút gọng ô lại. Đánh gãy gọng ô hay giật gọng ô lại đều có thể tạo cơ hội cho Trương Truyền Đạo thuận thế tấn công.

Tất cả đều đã dừng lại, đều đã bất động, vẫn trong một cục thế chết cứng. Có điều cục thế chặt chẽ hơn, đẫm máu hơn.

Luồng khí xoay vần trong ngực bụng Trương Truyền Đạo, bật ra một tiếng hú dài, song đó không phải là tiếng kêu rú đau đớn sau khi bị kiếm đâm trúng, vì tiếng hú vừa vang lên, một bóng đen lập tức từ trên không trung lao vụt xuống. Đó chính là con sáo trời, nó vươn thẳng chiếc mỏ cứng cáp sắc nhọn mổ về phía Chu thiên sư.

Chu thiên sư chẳng thèm để ý tới cú tấn công từ trên không trung, chỉ tập trung kiểm soát thanh kiếm trong tay, không để đối thủ có bất cứ cơ hội nào để thoát thân.

Con sáo cuối cùng đã không tấn công Chu thiên sư, vì nó là một giống linh cầm, biết xem xét thời thế. Bám sát sau nó là con vẹt Lửa ma đêm của Chu thiên sư, vì vậy khi chưa xử lý xong con chim to hơn nó gấp nhiều lần kia, nó sẽ tuyệt đối không khinh suất mạo hiểm.

Hai con chim lượn tròn mấy vòng, sau đó dưới sự dẫn dắt của con sáo, chúng lao thẳng về phía chính giữa xoáy trời ba dòng hội tụ ở bên dưới đỉnh núi.

-Lo sợ rồi ư? Ngươi biết con chim của ta sẽ quay trở lại, còn con của ngươi thì chưa chắc. Vì vậy phần thắng vẫn sẽ nằm trong tay ta! – Trương Truyền Đạo dường như vô cảm trước vết thương đau đớn trên hông, vẻ mặt dương dương đắc ý.

Chu thiên sư trong thâm tâm hiểu rõ Trương Truyền Đạo nói đúng. Lúc này trời mưa dày hạt, ba dòng nước giao chéo nhau, tập trung khí thế của các dòng nước xiết khổng lồ mà tạo thành xoáy trời. Trong dòng xoáy không những có lực hút cực mạnh, mà còn mù mịt hơi nước và nước mưa. So với con sáo mắt đỏ, Lửa ma đêm thân hình to lớn, lông vũ dày rậm, rất không thích hợp để bay lượn trong tình cảnh đó.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, chỉ một lúc sau, một bóng đen từ trong xoáy trời lao thẳng đứng lên trên. Đây là phương pháp nhanh nhất, trực tiếp nhất để thoát khỏi áp lực của xoáy trời. Sau khi bóng đen lao lên một độ cao nhất định, lập tức chuyển hướng, lao chênh chếch xuống mổ thẳng vào giữa mặt Chu thiên sư.

Trương Truyền Đạo đang mỉm cười, vì ông ta đã nhìn thấy thắng lợi ngay trước mắt.

Chu thiên sư kéo thật căng từng thớ da, từng múi thịt trên khuôn mặt, ông quyết định phải chịu đựng cú mổ. Trong tình thế trước mắt, hoảng loạn và lùi bước đều có thể khiến bản thân mất mạng trong nháy mắt.

“Phạch!”

Bỗng vang lên một tiếng va đập lớn, một chùm bụi nước văng mù mịt giữa không trung, tiếp đó là một đám nước bùn bắn tung toé trên mặt đất.

Khi mỏ và vuốt con sáo mắt đỏ sắp chạm đến mắt Chu thiên sư, một quả cầu sắt bọc trong tấm khăn đã đánh trúng nó. Cú va đập khiến nước mưa bám đầy trên lông chim bắn tung toé như sương, cơ thể nó khựng lại rồi rơi thẳng xuống đất, giãy giụa đến mức bùn nước bắn tứ tung.

Không ai ngờ được lại xảy ra sự biến này. Lỗ Thiên Liễu vừa mới thất thần như ngây dại, lúc này đang đứng thẳng bên cạnh vòng tròn đá khấp khểnh, trong tay là sợi Phi nhứ bạc còn sót lại. Quả cầu thép vẫn đang lắc lư bên dưới bàn tay, bên trên còn dính vài sợi lông vũ đen tuyền.

-Ha ha ha! – Chu thiên sư bật ra một tràng cười lớn – Người hôn mê sớm muộn gì cũng tỉnh, con chim của ngươi đã thành vô dụng, còn phía ta lại có thêm một người! Ha ha ha!

-Đừng cười nữa, tôi không phải người phía ông! – Lời nói của Lỗ Thiên Liễu rất mực điềm tĩnh nhu hoà, tựa như đang an ủi một lão già đang lên cơn hoang tưởng.

-Ta đã nói mà, con bé Liễu kia rất giàu linh tính, làm sao có thể tin ngươi được! – Sắc mặt Trương Truyền Đạo đã dễ coi hơn rất nhiều.

-Tôi cũng không tin ông, sở dĩ tôi ra tay, vì tôi cho rằng thế giằng co của hai người rất có lợi cho tôi!

-Tại sao không tin ta? Không phải từ đầu đến cuối ta luôn giúp đỡ ngươi hay sao? – Lời Trương Truyền Đạo tuy không hoàn toàn sai, nhưng lại có phần khiên cưỡng.

-Đáng lẽ ông không nên cho tôi đọc cuốn “Huyền giác”, “giác được đến chỗ vô cùng, hiểu được lẽ huyền trong ý”! – Lỗ Thiên Liễu đáp.

-Vậy sao? Ta đã có chỗ nào khiến ngươi cảm giác bất thường? – Trương Truyền Đạo thấy hơi tò mò.

-Tôi cảm giác được dục vọng hừng hực của ông, vào những lúc ông nhắc đến thứ đó!

-Chỉ có điều này thôi ư?

-Tất nhiên là còn nữa! Khi ông lật tẩy chân tướng của Chu thiên sư, kỳ thực cũng là lật tẩy chính mình. Trong khe Quải Phát, ông đi cùng Hoàng Đại Giải, với thân thủ của ông, cho dù bằng phương pháp trực tiếp hay ngấm ngầm, đều hoàn toàn có khả năng bảo vệ được tính mạng của Hoàng Đại Giải. Nhưng ông không làm vậy, ngược lại còn nói rằng phải giả bộ ngất đi mới thoát được kiếp nạn, điều này có hợp lý chăng? Trong rừng Giá Trinh, rõ ràng ông biết có yêu khảm, nhưng lại không chủ động ra tay trước, cũng không cảnh báo. Đó là do ông muốn tìm cách loại trừ bớt lực lượng của chúng tôi, vì dù sao ông cũng một thân một mình. Trong vùng đất dưỡng thi, ông biết rõ kế hoạch của Chu thiên sư nhưng lại không vạch mặt ông ta, vì muốn biến ông ta và tay đệ tử làm cây gậy dò đường. Sau đó trong rừng đạm trúc, ông thấy tay đệ tử của Chu thiên sư đã chết, lại không có thu hoạch gì, mới quyết định dẫn theo chúng tôi tách khỏi Chu thiên sư, vì ông biết rõ, các khảm diện trước mắt chỉ có thể trông đợi vào người nhà họ Lỗ, có thêm Chu thiên sư sẽ chỉ gây cản trở cho mục đích của ông!

Sắc mặt Trương Truyền Đạo lúc xanh lúc tái, ông ta không ngờ bí mật và ý đồ của mình lại bị vạch trần một cách triệt để như vậy.

-Thông minh lắm! Hậu sinh khả uý! – Chu thiên sư thốt lên đầy cảm khái, không giấu nổi vẻ thất vọng tràn trề.

-Sau khi thoát khỏi trận Trăm đốt đan xen, mọi người chia đường mà đi, ông đã lựa chọn đi cùng chú thợ đan, bởi vì chỉ có chú ấy là am hiểu ít nhiều về khu vực này. Ông muốn dựa vào chú ấy để mong tìm ra bảo bối trước, hoặc mong tìm thấy tôi trước. Còn nữa, lúc nãy khi tôi ngã văng xuống sườn núi, ông vốn dĩ định lục soát đồ trên người tôi, nhưng không ngờ tôi vẫn tỉnh táo, trong lúc bối rối đã buột miệng hỏi bảo bối ở đâu.

Sắc mặt Trương Truyền Đạo phải mất một hồi lâu mới trở lại bình thường:

-Ngươi quả nhiên không phải tầm thường, tất cả mọi việc đều đoán ra được!

-Không! Có một chuyện tôi nghĩ mãi mà vẫn không hiểu. Sau khi ông gặp lại tôi, trong lời nói dường như muốn khẳng định tôi đã lấy được bảo bối, ông dựa vào đâu mà đoán như vậy?

-Dựa vào huyền giác, “cái động từ trong tim, lấy ý để tiếp xúc, mới cảm nhận được cái khí vô hình”. Khi gặp lại ngươi, ngươi đã không còn là ngươi nữa, khắp cơ thể tràn trề một khí tướng vô hình, hệt như một bức tường bao bọc quanh thân, nên ta đoán rằng bảo bối đã ở trong người ngươi.

-Ông có thể khẳng định thứ mà ta mang trên người là Thuỷ bảo trong ngũ hành cất giấu ở nơi đây?

-Không thể! Trên đời này chỉ có một vài người có khả năng thiên bẩm mới có thể nhận ra, trong đó không có ta, nhưng lại có ngươi. – Giọng điệu của Trương Truyền Đạo có vẻ đắc ý của kẻ biết nhìn người.

-Trương chưởng giáo đã quá khen! Thế nhưng tôi thực sự không hề lấy được một thứ gì, chứ đừng nói đến là bảo bối gì gì đó. Còn cái khí tướng mà ông vừa nói tới hẳn chỉ là lời huyễn hoặc để thăm dò tôi mà thôi.

-Không phải!

-Có!

-Đúng đấy!

Cả ba cao thủ cùng đồng loạt lên tiếng. Thì ra không chỉ Trương Truyền Đạo nhìn thấy khí tướng khác lạ đang bao trùm quanh Lỗ Thiên Liễu, mà ngay cả Chu thiên sư và kẻ không đầu cũng nhận ra.

-Vậy các người có phát hiện trường khí nơi đây có chỗ khác thường hay không? – Lỗ Thiên Liễu vừa nói vừa chỉ tay về phía vòng đá phía sau.

Cả ba người kia đều thấy ngạc nhiên, đặc biệt là chưởng giáo Trương Truyền Đạo. Sở hữu công phu tu luyện huyền giác trong suốt nhiều năm, song ông ta vẫn không thể phát hiện ra điều gì khác biệt từ phía Lỗ Thiên Liễu đang chỉ.

-Đây là giếng Hải Tế! – Kẻ cầm ô bật lên một tiếng kêu the thé. Trương Truyền Đạo và Chu thiên sư đều sững người lại, lập tức nhớ đến những lời Chúc Tiết Cao mô tả về giếng Hải Tế khi giải thích hai dòng ám ngữ trên tấm lụa vàng.

Trong cảm giác của Lỗ Thiên Liễu, cái lỗ đen kịt đó khí hung ngùn ngụt, uế khí bao trùm, hàn độc lạnh lẽo, một luồng áp lực vô hình không ngừng lên xuống, tựa như nhịp tim của ác ma, như mạch đập của yêu nghiệt. Lúc nãy, khi cô tụ khí ngưng thần để tìm kiếm hiện tượng quái lạ này, đột nhiên đã bị hôn mê bất tỉnh, quên đi tất cả, không thể thoát ra, cứ như bị sa vào vòng ma chướng. May sao cánh tay đứt rời của Du Hữu Thích đã rơi xuống ngay bên cạnh, máu tươi phun tung toé lên mặt cô, vẽ thành một tấm bùa Thiên tinh, cô mới tỉnh lại được.

-Tôi biết rồi! – Giọng nói điềm tĩnh của Lỗ Thiên Liễu đối lập hẳn với tiếng kêu đầy kích động của kẻ không đầu – Cảm ơn các người đã cho tôi biết tôi phải làm gì.

Lỗ Thiên Liễu nói xong, liền lùi một bước về phía vòng đá lởm chởm sau lưng. Lúc này trong mắt những kẻ kia, một Lỗ Thiên Liễu lấm lem bùn đất, bê bết máu tanh bỗng trở nên rực rỡ lạ thường, phong thái thoát tục tựa như một cây liễu tiên trên thiên giới.

Sau phút bàng hoàng kinh ngạc, Trương Truyền Đạo gầm lên một tiếng trầm trầm:

-Giết nó đi! Phải giết chết nó! – Phương pháp của ông ta rất dứt khoát, chỉ còn cách giết chết Lỗ Thiên Liễu mới có thể ngăn chặn những hành động tiếp theo của cô.

Lời vừa dứt, những mảnh bình rượu vỡ đang chặn lấy gọng ô của kẻ không đầu lập tức vỡ thành những mảnh nhỏ hơn, bắn thẳng vào kẻ không đầu qua lỗ thủng trên mặt ô.

Cú tấn công bất ngờ khiến kẻ không đầu không kịp tránh né và cũng không thể tránh né, hai mắt lập tức bị mảnh vỡ găm trúng, cái đầu bé tí như cần cổ lập tức rách toanh như bông hoa nở. Đám gọng ô cũng gãy lìa, đầu gậy nhọn hoắt lao thẳng vào vai trái của Trương Truyền Đạo, lập tức da thịt rách toác, gân mạch đứt đoạn, xương cốt nứt vỡ. Cánh tay trái của Trương Truyền Đạo nhanh chóng mất đi cảm giác.

Tay trái tê liệt, nhưng tay phải đã hành động. Thanh kiếm vô hình đang chỉ thẳng về phía Chu thiên sư lập tức thu lại, thuận thế chém đức phăng gọng ô cắm trên vai trái. Trương Truyền Đạo nghiêng người nhảy bật đi, mặc cho mũi kiếm thép vân của Chu thiên sư rạch đứt da thịt trên hông khiến máu trào ra như suối. Cơ thể của ông ta lao vụt đi như một thanh kiếm đang bay, mục tiêu chính là Lỗ Thiên Liễu đang đứng bên giếng Hải Tế. Nhưng thanh kiếm này đã không thể bay đi, vì ông ta quên mất dưới chân mình vẫn còn một người, một người vừa bị ông ta chém đứt cánh tay.

Du Hữu Thích một tay vòng qua ngực quặp dưới nách, cong người quặp quanh lưng, hai chân chụm lại xuyên qua dưới háng, nháy mắt đã quấn chặt lấy cơ thể của Trương Truyền Đạo. Đây chính là công phu độc nhất vô nhị “tôm leo sậy” do hắn tự sáng chế ra. Nếu như cánh tay phải của hắn vẫn còn, thì Nga Mi thích đã đâm thẳng vào đối thủ.

Chính vào lúc Trương Truyền Đạo khựng lại, thì kiếm của Chu thiên sư đã lao đến, đâm thẳng vào hậu tâm Trương Truyền Đạo.

Cũng chính vào lúc Trương Truyền Đạo khựng lại, thanh kiếm vô hình trong tay ông ta đã thay thế cơ thể bay đi, một tiếng xé gió vô hình lao thẳng tới trước ngực Lỗ Thiên Liễu.

Song một luồng gió xoáy đã nổi lên, chặn đứng thanh kiếm ngay trước mặt Lỗ Thiên Liễu. Cũng chỉ có luồng gió xoáy cực mạnh như vậy mới có thể ngăn chặn thế đâm của thanh kiếm vô hình. Luồng gió vô hình và vòng xoáy va chạm vào nhau, bật lên một tiếng kêu chát chúa. Thanh kiếm vô hình liền đổi hướng, bay vọt qua đỉnh đầu Lỗ Thiên Liễu, cứa đứt nhành hoa cài trên mái tóc, rớt xuống một đoá hoa bé nhỏ.

Đoá hoa nhỏ xíu trắng muốt phảng phất sắc lam đã rơi trúng giữa lòng bàn tay trên cánh tay đứt đoạn của Du Hữu Thích. Cánh hoa lập tức chụm lại, biến thành một búp nụ mang hình giọt nước, trong suốt long lanh, tựa như giọt lệ.

Quan Ngũ Lang vừa vung được một đao cũng ngã ngồi xuống đất, cơ thể bùn vàng nhem nhuốc, tựa như móc dưới đất lên. Cũng may nhờ có lớp bùn vàng bọc kín, nên các vết thương ngang dọc khắp người anh ta mới được cầm máu. một đao vừa rồi đã phải tích luỹ lực đạo rất lâu mới có thể gắng gượng tung ra, nhưng sau cú va chạm với thanh kiếm vô hình, anh ta lập tức hai châm mềm nhũn, mắt loè đom đóm, cơ thể đang cực kỳ yếu ớt lại tiếp tục đổ vật xuống.

Mũi kiếm của Chu thiên sư đâm trúng giữa lưng Trương Truyền Đạo, nhưng chưa đâm thấu tim. Trương Truyền Đạo biết không thể tránh được đòn này, chỉ còn biết dịch chuyển vị trí tim ra xa nhất có thể. Cùng lúc đó, ông ta thu tay phải lại, thuận thế chụp cứng lấy cổ tay Chu thiên sư, lôi tuột ông ta lại gần, rồi nhanh như chớp vòng tay quặp chặt lấy cổ Chu thiên sư, ngón cái và ngón trỏ cắm ngập vào da thịt, bóp chặt lấy xương yết hầu của ông ta.

Trương Truyền Đạo chỉ cần vận thêm một chút lực đạo, xương yết hầu sẽ bị bóp nát. Nhưng đúng vào lúc này, Du Hữu Thích tưởng như đã mất khả năng tấn công lại đột ngột xuất chiêu, khiến Trương Truyền Đạo lập tức khí huyết đứt đoạn, ngón tay không còn phát lực được nữa.

Chiêu thức của Du Hữu Thích có tên là “rùa khớp răng”. Người ta nói rằng nếu bị rùa cắn, chỉ trong trường hợp răng trên răng dưới không khớp vào nhau mới có thể gỡ ra. Du Hữu Thích đã ngộ ra chiêu này từ đặc tính trên của loài rùa, từ nhỏ đã luyện cắn hạt cứng, về sau răng có thể nhấc ném khoá đá, cắn đứt dây thép. Vì vậy sau khi hai hàm răng cứng như sắt thép của Du Hữu Thích cắn chặt lấy một bên động mạch cổ của Trương Truyền Đạo, Trương Truyền Đạo đã không còn cách nào vùng ra được.

Lại hình thành một thế cục bất động. Trương Truyền Đạo không thể buông tay, nếu buông tay, chỉ cần Chu thiên sư lấy lại được hơi thở, sẽ lập tức biến chiêu chém nát cơ thể ông ta.

Du Hữu Thích không thể nhả ra, nếu nhả ra Trương Truyền Đạo sẽ lập tức giết chết Chu thiên sư, sau đó sẽ đến lượt hắn.

Chu thiên sư không thể thu kiếm lại, điểm yếu hại của ông ta đang bị xiết chặt, sống chết chỉ trong nháy mắt. Bây giờ chỉ có thể cố gắng nghĩ cách để Trương Truyền Đạo chết thật mau, như vậy ông ta mới có hy vọng sống sót. Thế là hai tay ông tiếp tục vừa đẩy vừa xoay chuôi kiếm, chỉ có điều cổ họng đã bị bóp chặt, khiến ông ta không thể phát lực đề khí, nên mũi kiếm chỉ có thể từ từ chọc sâu vào cơ thể Trương Truyền Đạo.

Kẻ không đầu hai mắt bị đâm mù, chiếc ô rách nát đã lăn xuống tận dưới vách núi. Đột ngột không nhìn thấy gì khiến hắn trở nên sợ hãi và hoảng loạn. Xông vào tham chiến ư, hắn không dám; nhanh chóng tẩu thoát ư, hắn không muốn. Hắn đành phải một chân quỳ xuống đất, sợ hãi nghe ngóng tình hình xung quanh.

-Kỳ thực ngay từ đầu tôi đã biết mình lấy được một thứ khác thường, nhưng chưa bao giờ dám nghĩ rằng đây lại là Thuỷ bảo trong ngũ hành. Chính các người đã gợi ý cho tôi, giúp tôi biết được vật đã lấy được là thứ gì. – Lỗ Thiên Liễu bình thản lên tiếng, khiến ba kẻ đang trong thế giằng co nới lỏng một chút lực đạo. Bọn họ đều không muốn chết ngay, bọn họ đều muốn biết thứ mà mình đang liều mạng cướp đoạt rốt cục là thứ gì.

-Trước khi tiến vào khe đá, nhờ có dòng nước thuần khiết đổ xuống từ thác Nhạn Linh giúp tôi rửa sạch tất cả bùn đất ô uế trên người, nên khứu giác của tôi đã hoàn toàn hồi phục. – Trong lúc thuật lại, Lỗ Thiên Liễu hai mắt mơ hồ, tựa như đang hồi tưởng lại cảnh tượng xảy ra lúc đó.

-Thực ra, khi ở trong một nơi tràn ngập hương hoa thanh khiết, thứ mà khứu giác mẫn tiệp dễ nhận ra nhất lại là những thứ không vị không hương. Vì vậy trong số hàng nghìn hàng vạn đoá hoa toả hương thơm ngát, tôi đã phát hiện ra một cành hoa tuy bề ngoài giống hệt nhưng lại không hề có chút hương thơm. Vốn dĩ đây không phải là hiện tượng gì kỳ lạ, song nó lại xuất hiện trong một vách nứt thần kỳ, vì vậy chắc chắn nó không chỉ đơn giản là một đoá hoa khác biệt. Và tôi đã tiện tay hái luôn cành hoa đó một cách vô thức.

Vừa nói, cô vừa lấy xuống cành hoa cài trên búi tóc:

-Sau khi hái được cành hoa này, tôi bỗng cảm thấy trong cõi vô hình có thứ gì đang thôi thúc, đang dẫn dắt, khiến tôi lập tức từ bỏ tất cả để bỏ chạy ra ngoài, đi thẳng đến giếng Hải Tế.

-Ngay từ trước khi chú thợ đan nói rằng ám ngữ trên tấm lụa vàng trùng hợp với một số địa danh, mọi người đều đã biết giếng Hải Tế là một vị trí tà sát. Đứng bên miệng giếng, tôi càng cảm nhận rõ ràng hơn về thế hung cực độ của nó, song các người lại không có bất cứ phản ứng nào, kể cả Trương chưởng giáo vốn đã tu thành huyền giác. Vậy thì nguyên nhân duy nhất chỉ có thể là thế hung của giếng đã bị bảo khí chế ngự. Chỉ có mình tôi đứng trước miệng giếng, chỉ có mình tôi mới cảm nhận được thế hung, chứng tỏ bảo bối chế ngự hung huyệt đang ở trên người tôi. Vừa hay các người đều nói rằng khí tướng của tôi phát sinh biến đổi, nên tôi cũng ngẫm nghĩ một lượt, thì thấy rằng điểm khác biệt duy nhất là có thêm cành hoa này!

-Hoa lạc thần! – Mặc dù Trương Truyền Đạo bị Du Hữu Thích cắn chặt vào động mạch cổ, nghe cô nói vậy cũng gắng gượng vận khí bật ra được ba từ.

Nắm đấm đánh vào mặt ô lập tức nát vụn, chỉ còn lại một đám máu thịt bầy nhầy dính trên cổ tay. Máu tươi bắn tung toé lên mặt ô của kẻ không đầu, phun qua lỗ thủng trên tán ô văng đầy ngực và mặt hắn.

Lưỡi kiếm của Chu thiên sư đã đến được vị trí mong muốn, nhưng Trương Truyền Đạo đã nghiêng mình tung đòn tấn công Du Hữu Thích, di chuyển khỏi vị trí ban đầu. Chu thiên sư lập tức rượt sát theo sau tiếp tục xuất chiêu.

Mặc dù là cú tấn công thứ hai, song lưỡi kiếm của Chu thiên sư vẫn nhanh như tia chớp, không phải ai cũng đủ khả năng né tránh, cuối cùng đã xuyên thẳng vào cơ thể Trương Truyền Đạo. Chỉ có điều mũi kiếm không đâm vào phía dưới mạng sườn như dự định, mà lại trúng ngay xương hông. Mũi kiếm vừa đâm vào, Chu thiên sư đã than thầm trong dạ, vì chính Trương Truyền Đạo đã nhảy lên chủ động đưa hông ra đỡ đòn. Trong lúc bật lên, còn đạp Du Hữu Thích ngã gục xuống đất.

Vị trí mà Trương Truyền Đạo đưa ra đỡ đòn rất hợp lý và cũng có mục đích. Vị trí xương hông không có huyết quản lớn, không gây nguy hiểm đến tính mạng, đồng thời phần xương hông rắn chắc khiến cho lưỡi kiếm thép vân mỏng manh của Chu thiên sư không thể tiếp tục đâm sâu. Đương nhiên, dám lựa chọn cách này, trước tiên phải chịu được đau đớn.

Sau khi Trương Truyền Đạo cắt đứt một cánh tay của Du Hữu Thích, vũ khí trong tay liền từ trên đầu thuận thế vòng trở lại chỉ thẳng vào giữa mặt Chu thiên sư. Chu thiên sư biết trong tay đối thủ có thanh kiếm thuỷ tinh vô hình không tiền khoáng hậu, nhưng thanh kiếm không dài, chỉ cần giữ khoảng cách thích hợp, kiếm của đối thủ sẽ không thể chạm tới mặt mình. Vì vậy Chu thiên sư một tay nắm một tay đẩy, kiểm soát thật tốt lực đạo của thanh kiếm trong tay, vừa không để Trương Truyền Đạo bẻ cong thanh kiếm của mình, vừa không cho ông ta có cơ hội rảnh tay tẩu thoát.

Sau khi kẻ không đầu đánh vỡ nắm đấm của Du Hữu Thích, lập tức xoay chuyển mặt ô, dùng đầu nhọn của gọng ô đánh thẳng về phía Trương Truyền Đạo. Song hắn không hy vọng gọng ô đánh trúng mục tiêu, mà chỉ muốn dùng nó để che khuất tấm nhìn của đối phương, sau đó từ dưới tán ô đột ngột ra đòn tấn công.

Nhưng chiêu thức dự định mới chỉ thực hiện được một nửa, bình rượu bên tay trái Trương Truyền Đạo đã nổ tung, đập vỡ toang mặt ô, cản đám gọng ô lại. Mảnh vỡ của bình rượu sắc bén như đao, kẻ không đầu không dám tiếp tục tấn công, cũng không dám rút gọng ô lại. Đánh gãy gọng ô hay giật gọng ô lại đều có thể tạo cơ hội cho Trương Truyền Đạo thuận thế tấn công.

Tất cả đều đã dừng lại, đều đã bất động, vẫn trong một cục thế chết cứng. Có điều cục thế chặt chẽ hơn, đẫm máu hơn.

Luồng khí xoay vần trong ngực bụng Trương Truyền Đạo, bật ra một tiếng hú dài, song đó không phải là tiếng kêu rú đau đớn sau khi bị kiếm đâm trúng, vì tiếng hú vừa vang lên, một bóng đen lập tức từ trên không trung lao vụt xuống. Đó chính là con sáo trời, nó vươn thẳng chiếc mỏ cứng cáp sắc nhọn mổ về phía Chu thiên sư.

Chu thiên sư chẳng thèm để ý tới cú tấn công từ trên không trung, chỉ tập trung kiểm soát thanh kiếm trong tay, không để đối thủ có bất cứ cơ hội nào để thoát thân.

Con sáo cuối cùng đã không tấn công Chu thiên sư, vì nó là một giống linh cầm, biết xem xét thời thế. Bám sát sau nó là con vẹt Lửa ma đêm của Chu thiên sư, vì vậy khi chưa xử lý xong con chim to hơn nó gấp nhiều lần kia, nó sẽ tuyệt đối không khinh suất mạo hiểm.

Hai con chim lượn tròn mấy vòng, sau đó dưới sự dẫn dắt của con sáo, chúng lao thẳng về phía chính giữa xoáy trời ba dòng hội tụ ở bên dưới đỉnh núi.

-Lo sợ rồi ư? Ngươi biết con chim của ta sẽ quay trở lại, còn con của ngươi thì chưa chắc. Vì vậy phần thắng vẫn sẽ nằm trong tay ta! – Trương Truyền Đạo dường như vô cảm trước vết thương đau đớn trên hông, vẻ mặt dương dương đắc ý.

Chu thiên sư trong thâm tâm hiểu rõ Trương Truyền Đạo nói đúng. Lúc này trời mưa dày hạt, ba dòng nước giao chéo nhau, tập trung khí thế của các dòng nước xiết khổng lồ mà tạo thành xoáy trời. Trong dòng xoáy không những có lực hút cực mạnh, mà còn mù mịt hơi nước và nước mưa. So với con sáo mắt đỏ, Lửa ma đêm thân hình to lớn, lông vũ dày rậm, rất không thích hợp để bay lượn trong tình cảnh đó.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, chỉ một lúc sau, một bóng đen từ trong xoáy trời lao thẳng đứng lên trên. Đây là phương pháp nhanh nhất, trực tiếp nhất để thoát khỏi áp lực của xoáy trời. Sau khi bóng đen lao lên một độ cao nhất định, lập tức chuyển hướng, lao chênh chếch xuống mổ thẳng vào giữa mặt Chu thiên sư.

Trương Truyền Đạo đang mỉm cười, vì ông ta đã nhìn thấy thắng lợi ngay trước mắt.

Chu thiên sư kéo thật căng từng thớ da, từng múi thịt trên khuôn mặt, ông quyết định phải chịu đựng cú mổ. Trong tình thế trước mắt, hoảng loạn và lùi bước đều có thể khiến bản thân mất mạng trong nháy mắt.

“Phạch!”

Bỗng vang lên một tiếng va đập lớn, một chùm bụi nước văng mù mịt giữa không trung, tiếp đó là một đám nước bùn bắn tung toé trên mặt đất.

Khi mỏ và vuốt con sáo mắt đỏ sắp chạm đến mắt Chu thiên sư, một quả cầu sắt bọc trong tấm khăn đã đánh trúng nó. Cú va đập khiến nước mưa bám đầy trên lông chim bắn tung toé như sương, cơ thể nó khựng lại rồi rơi thẳng xuống đất, giãy giụa đến mức bùn nước bắn tứ tung.

Không ai ngờ được lại xảy ra sự biến này. Lỗ Thiên Liễu vừa mới thất thần như ngây dại, lúc này đang đứng thẳng bên cạnh vòng tròn đá khấp khểnh, trong tay là sợi Phi nhứ bạc còn sót lại. Quả cầu thép vẫn đang lắc lư bên dưới bàn tay, bên trên còn dính vài sợi lông vũ đen tuyền.

-Ha ha ha! – Chu thiên sư bật ra một tràng cười lớn – Người hôn mê sớm muộn gì cũng tỉnh, con chim của ngươi đã thành vô dụng, còn phía ta lại có thêm một người! Ha ha ha!

-Đừng cười nữa, tôi không phải người phía ông! – Lời nói của Lỗ Thiên Liễu rất mực điềm tĩnh nhu hoà, tựa như đang an ủi một lão già đang lên cơn hoang tưởng.

-Ta đã nói mà, con bé Liễu kia rất giàu linh tính, làm sao có thể tin ngươi được! – Sắc mặt Trương Truyền Đạo đã dễ coi hơn rất nhiều.

-Tôi cũng không tin ông, sở dĩ tôi ra tay, vì tôi cho rằng thế giằng co của hai người rất có lợi cho tôi!

-Tại sao không tin ta? Không phải từ đầu đến cuối ta luôn giúp đỡ ngươi hay sao? – Lời Trương Truyền Đạo tuy không hoàn toàn sai, nhưng lại có phần khiên cưỡng.

-Đáng lẽ ông không nên cho tôi đọc cuốn “Huyền giác”, “giác được đến chỗ vô cùng, hiểu được lẽ huyền trong ý”! – Lỗ Thiên Liễu đáp.

-Vậy sao? Ta đã có chỗ nào khiến ngươi cảm giác bất thường? – Trương Truyền Đạo thấy hơi tò mò.

-Tôi cảm giác được dục vọng hừng hực của ông, vào những lúc ông nhắc đến thứ đó!

-Chỉ có điều này thôi ư?

-Tất nhiên là còn nữa! Khi ông lật tẩy chân tướng của Chu thiên sư, kỳ thực cũng là lật tẩy chính mình. Trong khe Quải Phát, ông đi cùng Hoàng Đại Giải, với thân thủ của ông, cho dù bằng phương pháp trực tiếp hay ngấm ngầm, đều hoàn toàn có khả năng bảo vệ được tính mạng của Hoàng Đại Giải. Nhưng ông không làm vậy, ngược lại còn nói rằng phải giả bộ ngất đi mới thoát được kiếp nạn, điều này có hợp lý chăng? Trong rừng Giá Trinh, rõ ràng ông biết có yêu khảm, nhưng lại không chủ động ra tay trước, cũng không cảnh báo. Đó là do ông muốn tìm cách loại trừ bớt lực lượng của chúng tôi, vì dù sao ông cũng một thân một mình. Trong vùng đất dưỡng thi, ông biết rõ kế hoạch của Chu thiên sư nhưng lại không vạch mặt ông ta, vì muốn biến ông ta và tay đệ tử làm cây gậy dò đường. Sau đó trong rừng đạm trúc, ông thấy tay đệ tử của Chu thiên sư đã chết, lại không có thu hoạch gì, mới quyết định dẫn theo chúng tôi tách khỏi Chu thiên sư, vì ông biết rõ, các khảm diện trước mắt chỉ có thể trông đợi vào người nhà họ Lỗ, có thêm Chu thiên sư sẽ chỉ gây cản trở cho mục đích của ông!

Sắc mặt Trương Truyền Đạo lúc xanh lúc tái, ông ta không ngờ bí mật và ý đồ của mình lại bị vạch trần một cách triệt để như vậy.

-Thông minh lắm! Hậu sinh khả uý! – Chu thiên sư thốt lên đầy cảm khái, không giấu nổi vẻ thất vọng tràn trề.

-Sau khi thoát khỏi trận Trăm đốt đan xen, mọi người chia đường mà đi, ông đã lựa chọn đi cùng chú thợ đan, bởi vì chỉ có chú ấy là am hiểu ít nhiều về khu vực này. Ông muốn dựa vào chú ấy để mong tìm ra bảo bối trước, hoặc mong tìm thấy tôi trước. Còn nữa, lúc nãy khi tôi ngã văng xuống sườn núi, ông vốn dĩ định lục soát đồ trên người tôi, nhưng không ngờ tôi vẫn tỉnh táo, trong lúc bối rối đã buột miệng hỏi bảo bối ở đâu.

Sắc mặt Trương Truyền Đạo phải mất một hồi lâu mới trở lại bình thường:

-Ngươi quả nhiên không phải tầm thường, tất cả mọi việc đều đoán ra được!

-Không! Có một chuyện tôi nghĩ mãi mà vẫn không hiểu. Sau khi ông gặp lại tôi, trong lời nói dường như muốn khẳng định tôi đã lấy được bảo bối, ông dựa vào đâu mà đoán như vậy?

-Dựa vào huyền giác, “cái động từ trong tim, lấy ý để tiếp xúc, mới cảm nhận được cái khí vô hình”. Khi gặp lại ngươi, ngươi đã không còn là ngươi nữa, khắp cơ thể tràn trề một khí tướng vô hình, hệt như một bức tường bao bọc quanh thân, nên ta đoán rằng bảo bối đã ở trong người ngươi.

-Ông có thể khẳng định thứ mà ta mang trên người là Thuỷ bảo trong ngũ hành cất giấu ở nơi đây?

-Không thể! Trên đời này chỉ có một vài người có khả năng thiên bẩm mới có thể nhận ra, trong đó không có ta, nhưng lại có ngươi. – Giọng điệu của Trương Truyền Đạo có vẻ đắc ý của kẻ biết nhìn người.

-Trương chưởng giáo đã quá khen! Thế nhưng tôi thực sự không hề lấy được một thứ gì, chứ đừng nói đến là bảo bối gì gì đó. Còn cái khí tướng mà ông vừa nói tới hẳn chỉ là lời huyễn hoặc để thăm dò tôi mà thôi.

-Không phải!

-Có!

-Đúng đấy!

Cả ba cao thủ cùng đồng loạt lên tiếng. Thì ra không chỉ Trương Truyền Đạo nhìn thấy khí tướng khác lạ đang bao trùm quanh Lỗ Thiên Liễu, mà ngay cả Chu thiên sư và kẻ không đầu cũng nhận ra.

-Vậy các người có phát hiện trường khí nơi đây có chỗ khác thường hay không? – Lỗ Thiên Liễu vừa nói vừa chỉ tay về phía vòng đá phía sau.

Cả ba người kia đều thấy ngạc nhiên, đặc biệt là chưởng giáo Trương Truyền Đạo. Sở hữu công phu tu luyện huyền giác trong suốt nhiều năm, song ông ta vẫn không thể phát hiện ra điều gì khác biệt từ phía Lỗ Thiên Liễu đang chỉ.

-Đây là giếng Hải Tế! – Kẻ cầm ô bật lên một tiếng kêu the thé. Trương Truyền Đạo và Chu thiên sư đều sững người lại, lập tức nhớ đến những lời Chúc Tiết Cao mô tả về giếng Hải Tế khi giải thích hai dòng ám ngữ trên tấm lụa vàng.

Trong cảm giác của Lỗ Thiên Liễu, cái lỗ đen kịt đó khí hung ngùn ngụt, uế khí bao trùm, hàn độc lạnh lẽo, một luồng áp lực vô hình không ngừng lên xuống, tựa như nhịp tim của ác ma, như mạch đập của yêu nghiệt. Lúc nãy, khi cô tụ khí ngưng thần để tìm kiếm hiện tượng quái lạ này, đột nhiên đã bị hôn mê bất tỉnh, quên đi tất cả, không thể thoát ra, cứ như bị sa vào vòng ma chướng. May sao cánh tay đứt rời của Du Hữu Thích đã rơi xuống ngay bên cạnh, máu tươi phun tung toé lên mặt cô, vẽ thành một tấm bùa Thiên tinh, cô mới tỉnh lại được.

-Tôi biết rồi! – Giọng nói điềm tĩnh của Lỗ Thiên Liễu đối lập hẳn với tiếng kêu đầy kích động của kẻ không đầu – Cảm ơn các người đã cho tôi biết tôi phải làm gì.

Lỗ Thiên Liễu nói xong, liền lùi một bước về phía vòng đá lởm chởm sau lưng. Lúc này trong mắt những kẻ kia, một Lỗ Thiên Liễu lấm lem bùn đất, bê bết máu tanh bỗng trở nên rực rỡ lạ thường, phong thái thoát tục tựa như một cây liễu tiên trên thiên giới.

Sau phút bàng hoàng kinh ngạc, Trương Truyền Đạo gầm lên một tiếng trầm trầm:

-Giết nó đi! Phải giết chết nó! – Phương pháp của ông ta rất dứt khoát, chỉ còn cách giết chết Lỗ Thiên Liễu mới có thể ngăn chặn những hành động tiếp theo của cô.

Lời vừa dứt, những mảnh bình rượu vỡ đang chặn lấy gọng ô của kẻ không đầu lập tức vỡ thành những mảnh nhỏ hơn, bắn thẳng vào kẻ không đầu qua lỗ thủng trên mặt ô.

Cú tấn công bất ngờ khiến kẻ không đầu không kịp tránh né và cũng không thể tránh né, hai mắt lập tức bị mảnh vỡ găm trúng, cái đầu bé tí như cần cổ lập tức rách toanh như bông hoa nở. Đám gọng ô cũng gãy lìa, đầu gậy nhọn hoắt lao thẳng vào vai trái của Trương Truyền Đạo, lập tức da thịt rách toác, gân mạch đứt đoạn, xương cốt nứt vỡ. Cánh tay trái của Trương Truyền Đạo nhanh chóng mất đi cảm giác.

Tay trái tê liệt, nhưng tay phải đã hành động. Thanh kiếm vô hình đang chỉ thẳng về phía Chu thiên sư lập tức thu lại, thuận thế chém đức phăng gọng ô cắm trên vai trái. Trương Truyền Đạo nghiêng người nhảy bật đi, mặc cho mũi kiếm thép vân của Chu thiên sư rạch đứt da thịt trên hông khiến máu trào ra như suối. Cơ thể của ông ta lao vụt đi như một thanh kiếm đang bay, mục tiêu chính là Lỗ Thiên Liễu đang đứng bên giếng Hải Tế. Nhưng thanh kiếm này đã không thể bay đi, vì ông ta quên mất dưới chân mình vẫn còn một người, một người vừa bị ông ta chém đứt cánh tay.

Du Hữu Thích một tay vòng qua ngực quặp dưới nách, cong người quặp quanh lưng, hai chân chụm lại xuyên qua dưới háng, nháy mắt đã quấn chặt lấy cơ thể của Trương Truyền Đạo. Đây chính là công phu độc nhất vô nhị “tôm leo sậy” do hắn tự sáng chế ra. Nếu như cánh tay phải của hắn vẫn còn, thì Nga Mi thích đã đâm thẳng vào đối thủ.

Chính vào lúc Trương Truyền Đạo khựng lại, thì kiếm của Chu thiên sư đã lao đến, đâm thẳng vào hậu tâm Trương Truyền Đạo.

Cũng chính vào lúc Trương Truyền Đạo khựng lại, thanh kiếm vô hình trong tay ông ta đã thay thế cơ thể bay đi, một tiếng xé gió vô hình lao thẳng tới trước ngực Lỗ Thiên Liễu.

Song một luồng gió xoáy đã nổi lên, chặn đứng thanh kiếm ngay trước mặt Lỗ Thiên Liễu. Cũng chỉ có luồng gió xoáy cực mạnh như vậy mới có thể ngăn chặn thế đâm của thanh kiếm vô hình. Luồng gió vô hình và vòng xoáy va chạm vào nhau, bật lên một tiếng kêu chát chúa. Thanh kiếm vô hình liền đổi hướng, bay vọt qua đỉnh đầu Lỗ Thiên Liễu, cứa đứt nhành hoa cài trên mái tóc, rớt xuống một đoá hoa bé nhỏ.

Đoá hoa nhỏ xíu trắng muốt phảng phất sắc lam đã rơi trúng giữa lòng bàn tay trên cánh tay đứt đoạn của Du Hữu Thích. Cánh hoa lập tức chụm lại, biến thành một búp nụ mang hình giọt nước, trong suốt long lanh, tựa như giọt lệ.

Quan Ngũ Lang vừa vung được một đao cũng ngã ngồi xuống đất, cơ thể bùn vàng nhem nhuốc, tựa như móc dưới đất lên. Cũng may nhờ có lớp bùn vàng bọc kín, nên các vết thương ngang dọc khắp người anh ta mới được cầm máu. một đao vừa rồi đã phải tích luỹ lực đạo rất lâu mới có thể gắng gượng tung ra, nhưng sau cú va chạm với thanh kiếm vô hình, anh ta lập tức hai châm mềm nhũn, mắt loè đom đóm, cơ thể đang cực kỳ yếu ớt lại tiếp tục đổ vật xuống.

Mũi kiếm của Chu thiên sư đâm trúng giữa lưng Trương Truyền Đạo, nhưng chưa đâm thấu tim. Trương Truyền Đạo biết không thể tránh được đòn này, chỉ còn biết dịch chuyển vị trí tim ra xa nhất có thể. Cùng lúc đó, ông ta thu tay phải lại, thuận thế chụp cứng lấy cổ tay Chu thiên sư, lôi tuột ông ta lại gần, rồi nhanh như chớp vòng tay quặp chặt lấy cổ Chu thiên sư, ngón cái và ngón trỏ cắm ngập vào da thịt, bóp chặt lấy xương yết hầu của ông ta.

Trương Truyền Đạo chỉ cần vận thêm một chút lực đạo, xương yết hầu sẽ bị bóp nát. Nhưng đúng vào lúc này, Du Hữu Thích tưởng như đã mất khả năng tấn công lại đột ngột xuất chiêu, khiến Trương Truyền Đạo lập tức khí huyết đứt đoạn, ngón tay không còn phát lực được nữa.

Chiêu thức của Du Hữu Thích có tên là “rùa khớp răng”. Người ta nói rằng nếu bị rùa cắn, chỉ trong trường hợp răng trên răng dưới không khớp vào nhau mới có thể gỡ ra. Du Hữu Thích đã ngộ ra chiêu này từ đặc tính trên của loài rùa, từ nhỏ đã luyện cắn hạt cứng, về sau răng có thể nhấc ném khoá đá, cắn đứt dây thép. Vì vậy sau khi hai hàm răng cứng như sắt thép của Du Hữu Thích cắn chặt lấy một bên động mạch cổ của Trương Truyền Đạo, Trương Truyền Đạo đã không còn cách nào vùng ra được.

Lại hình thành một thế cục bất động. Trương Truyền Đạo không thể buông tay, nếu buông tay, chỉ cần Chu thiên sư lấy lại được hơi thở, sẽ lập tức biến chiêu chém nát cơ thể ông ta.

Du Hữu Thích không thể nhả ra, nếu nhả ra Trương Truyền Đạo sẽ lập tức giết chết Chu thiên sư, sau đó sẽ đến lượt hắn.

Chu thiên sư không thể thu kiếm lại, điểm yếu hại của ông ta đang bị xiết chặt, sống chết chỉ trong nháy mắt. Bây giờ chỉ có thể cố gắng nghĩ cách để Trương Truyền Đạo chết thật mau, như vậy ông ta mới có hy vọng sống sót. Thế là hai tay ông tiếp tục vừa đẩy vừa xoay chuôi kiếm, chỉ có điều cổ họng đã bị bóp chặt, khiến ông ta không thể phát lực đề khí, nên mũi kiếm chỉ có thể từ từ chọc sâu vào cơ thể Trương Truyền Đạo.

Kẻ không đầu hai mắt bị đâm mù, chiếc ô rách nát đã lăn xuống tận dưới vách núi. Đột ngột không nhìn thấy gì khiến hắn trở nên sợ hãi và hoảng loạn. Xông vào tham chiến ư, hắn không dám; nhanh chóng tẩu thoát ư, hắn không muốn. Hắn đành phải một chân quỳ xuống đất, sợ hãi nghe ngóng tình hình xung quanh.

-Kỳ thực ngay từ đầu tôi đã biết mình lấy được một thứ khác thường, nhưng chưa bao giờ dám nghĩ rằng đây lại là Thuỷ bảo trong ngũ hành. Chính các người đã gợi ý cho tôi, giúp tôi biết được vật đã lấy được là thứ gì. – Lỗ Thiên Liễu bình thản lên tiếng, khiến ba kẻ đang trong thế giằng co nới lỏng một chút lực đạo. Bọn họ đều không muốn chết ngay, bọn họ đều muốn biết thứ mà mình đang liều mạng cướp đoạt rốt cục là thứ gì.

-Trước khi tiến vào khe đá, nhờ có dòng nước thuần khiết đổ xuống từ thác Nhạn Linh giúp tôi rửa sạch tất cả bùn đất ô uế trên người, nên khứu giác của tôi đã hoàn toàn hồi phục. – Trong lúc thuật lại, Lỗ Thiên Liễu hai mắt mơ hồ, tựa như đang hồi tưởng lại cảnh tượng xảy ra lúc đó.

-Thực ra, khi ở trong một nơi tràn ngập hương hoa thanh khiết, thứ mà khứu giác mẫn tiệp dễ nhận ra nhất lại là những thứ không vị không hương. Vì vậy trong số hàng nghìn hàng vạn đoá hoa toả hương thơm ngát, tôi đã phát hiện ra một cành hoa tuy bề ngoài giống hệt nhưng lại không hề có chút hương thơm. Vốn dĩ đây không phải là hiện tượng gì kỳ lạ, song nó lại xuất hiện trong một vách nứt thần kỳ, vì vậy chắc chắn nó không chỉ đơn giản là một đoá hoa khác biệt. Và tôi đã tiện tay hái luôn cành hoa đó một cách vô thức.

Vừa nói, cô vừa lấy xuống cành hoa cài trên búi tóc:

-Sau khi hái được cành hoa này, tôi bỗng cảm thấy trong cõi vô hình có thứ gì đang thôi thúc, đang dẫn dắt, khiến tôi lập tức từ bỏ tất cả để bỏ chạy ra ngoài, đi thẳng đến giếng Hải Tế.

-Ngay từ trước khi chú thợ đan nói rằng ám ngữ trên tấm lụa vàng trùng hợp với một số địa danh, mọi người đều đã biết giếng Hải Tế là một vị trí tà sát. Đứng bên miệng giếng, tôi càng cảm nhận rõ ràng hơn về thế hung cực độ của nó, song các người lại không có bất cứ phản ứng nào, kể cả Trương chưởng giáo vốn đã tu thành huyền giác. Vậy thì nguyên nhân duy nhất chỉ có thể là thế hung của giếng đã bị bảo khí chế ngự. Chỉ có mình tôi đứng trước miệng giếng, chỉ có mình tôi mới cảm nhận được thế hung, chứng tỏ bảo bối chế ngự hung huyệt đang ở trên người tôi. Vừa hay các người đều nói rằng khí tướng của tôi phát sinh biến đổi, nên tôi cũng ngẫm nghĩ một lượt, thì thấy rằng điểm khác biệt duy nhất là có thêm cành hoa này!

-Hoa lạc thần! – Mặc dù Trương Truyền Đạo bị Du Hữu Thích cắn chặt vào động mạch cổ, nghe cô nói vậy cũng gắng gượng vận khí bật ra được ba từ.

Chọn tập
Bình luận