Khoan đã! Tôi cũng muốn biết mình đã lộ sơ hở chỗ nào, để ông sớm có kế sách chặn đứng đường rút lui của tôi? – Lỗ Nhất Khí lại bước lên hai bước, rồi đứng thẳng hiên ngang, khí thế không hề thua kém Chu Chân Mệnh.
-Sơ hở của ngươi quá nhiều! – Chu Chân Mệnh khẽ nhếch miệng khinh khỉnh – Vừa mới vào gian địa thất trên đỉnh, thoắt cái đã không thấy tay cao thủ dùng ngón tay đào thông Cát lở đá vùi phía ngươi đâu, bên dưới lại không có dấu vết giao đấu hay giằng co. Tuy ngươi nói vết quét có thể che đậy manh mối, song ta đã nhận thấy, vết quét sâu không quá trôn kim, không thể che đậy dấu vết giằng co. Sau đó, ta lại nhìn thấy trên mép tấm nút cửa có một lỗ nhỏ, có lẽ là vết ngón tay cắm vào. Cũng có nghĩa là có người đã dùng tay cắm vào tấm nút rồi nhấc lên, sau đó lắp lại vào trong cửa. Người có chỉ lực đáng gờm như vậy, chỉ có tên trợ thủ của ngươi. Bởi vậy, chắc chắn hắn đã tự nấp đi.
-Đáng tiếc là lúc đó ông vẫn chưa thể khẳng định! – Lỗ Nhất Khí đã nói trúng tim đen của đối phương.
Chu Chân Mệnh không thèm để ý tới lời châm chọc của Lỗ Nhất Khí, nói tiếp:
-Sau khi vào trong địa thất, chỉ nhìn thấy khung xương mà không thấy đầu lâu, mới đầu ta cũng không cảm thấy quái lạ. Tới khi nhìn thấy vết bẻ gãy còn rất mới trên xương, ta mới hiểu rằng tất cả đều nhắm vào Chu gia ta. Do bọn ngươi biết rõ thuật Vanh Sa của thuộc hạ ta có thể điều khiển hài cốt, song khiếm khuyết là ở chỗ không thể điều khiển đầu lâu không xương và xương không đầu lâu. Bởi vậy, từ trước đó ngươi đã cho người tách rời thân và sọ.
-Quả thực không sai! Tuy phía ông cũng chỉ có ba người xuống, song nếu để tay thuộc hạ mắt đỏ của ông điều khiển hài cốt, thì tương quan lực lượng giữa chúng ta quá chênh lệch. Có điều việc này ông cũng chỉ mới nhận ra khi nhìn thấy đầu lâu, còn lúc mới tới thì không hề để ý.
-Khi xuống khỏi đường hầm, ngươi và tay béo kia cố tình giở trò hề, kỳ thực là muốn giật thanh gỗ rơi xuống, để cắt đuôi ta.
-Là tôi đã tính sai. Nếu sớm nghĩ ra phía ông có lão cao thủ đào đất đi theo, tôi cũng không cần phải sử dụng thêm chiêu này.
-Còn tay béo kia, lúc thì nói không dám đi, lúc lại chủ động đòi dẫn đường, tất cả đều nhằm dắt mũi bọn ta vào khảm diện, rồi thủ tiêu từng người một. – Chu Chân Mệnh đã sắp bước xuống khỏi đài.
-Chu môn trưởng, ông đã làm tôi thất vọng rồi. Trong quá trình sự việc đang diễn biến, những điều này mới chỉ là suy đoán. Chưa tới bước này, ông vẫn chưa thể khẳng định tôi đang lừa ông.
-Không, ngươi còn phạm một sai lầm cực kỳ nghiêm trọng nữa. Ngay từ thời khắc đó, ta đã chắc chắn chuyến đi này đã nằm trong tính toán của ngươi. Sở dĩ ta vẫn tiếp tục đi cùng ngươi, chỉ là muốn kiểm soát ngươi, để ngươi dẫn ta tới ám cấu cất giấu bảo bối thực sự.
-Còn một sai lầm nghiêm trọng nữa ư? – Lỗ Nhất Khí có vẻ hơi nghi hoặc.
-Đúng vậy! Khi vừa bước chân vào trong mê cung Xương gãy, đáng lẽ ngươi không nên ba hoa với ta về nguyên lý “bảo, hung cùng tồn tại”. Thổ bảo di dời vị trí mà tới đây, nên ở đây không phải là vị trí hung huyệt ban đầu. Nếu nơi đây quả thực có giấu Thiên bảo, thì làm gì còn thứ cực hung nào có thể tồn tại cùng bảo bối?
-Đúng! Là do tôi nhất thời ăn nói khinh suất, nhầm lẫn nơi đây với vị trí trấn hung huyệt thực sự! – Lỗ Nhất Khí thừa nhận mình đã sai lầm.
-Có điều phản ứng của ngươi cũng cực nhanh, biết mình lỡ lời nên lập tức đổi giọng nói rằng không biết nơi này có bảo bối thực hay không, cũng không biết hung cỡ nào, rồi đùn đẩy cho ta phán đoán.
-Tôi biết không nên phạm phải sai lầm này, song rốt cục vẫn không thoát khỏi suy nghĩ kín kẽ của ông! – Nụ cười đã tắt trên môi Lỗ Nhất Khí.
-Còn một chuyện nữa, có lẽ ngươi cũng không ngờ tới. Từ lúc đi cùng với ngươi, ta chí ít đã bắt thóp được quá nửa chân tướng của ngươi.
-Chân tướng gì?
-Thân thủ của ngươi có lẽ khác xa với suy đoán ban đầu của ta, đáng lẽ ngươi không nên ở bên ta quá lâu. Hơi thở, sự vận hành của kinh mạch, sự co duỗi của cơ bắp đều có thể vô tình để lộ ra rất nhiều thứ! – Chu Chân Mệnh đã có phần đắc ý. Mồi nhử và lưỡi câu đều nằm trong tay hắn, vậy thì con cá này chạy đâu cho thoát.
-Bởi vậy, lúc này ông mới không chút kiêng dè? – Lỗ Nhất Khí như đang thở dài.
-Hừm! Được rồi! Lời cần nói đã nói hết rồi, hãy quay về việc chính đi! – Chu Chân Mệnh đã bước xuống khỏi bậc thang cuối cùng.
Lỗ Nhất Khí biết Chu Chân Mệnh muốn nói gì, bởi vậy lập tức từ chối thẳng thừng:
-Vũ khí giết rồng tôi sẽ không trả lại cho ông!
-Tại sao? – Chu Chân Mệnh hết sức kinh ngạc, hắn không ngờ trong tình thế này mà Lỗ Nhất Khí còn kiên quyết đến vậy.
-Vũ khí giết rồng, chính là đồ long chuỷ[33], hay ngũ âm chuỷ. Không những chuỷ xuất hiện, trời đất biến, quỷ thần kinh, mà khi nó vung lên có thể phát ra ngũ âm cung, thương, giốc, vũ, chuỷ[34] của trời. Loài rồng, giao long nghe thấy âm thanh này, thảy đều cúi đầu chờ chém. Là món chí bảo trong thiên hạ, không có mấy vật hơn. Hơn nữa, còn một điều rất quan trọng, tổ tiên ngươi lấy trộm Hoả bảo, lại sở hữu đồ long chuỷ, ắt hẳn sẽ cất giấu hai bảo bối này cùng một chỗ, nên bảo bối này đã thu hút được rất nhiều bảo khí từ Hoả bảo. Hoả bảo đã vỡ, nên muốn định hung huyệt tây bắc, không thể thiếu bảo bối này.
Sự phi thường của bảo bối giết rồng, Chu Chân Mệnh đương nhiên hiểu rõ. Nếu như trước đây, hắn vẫn giấu nó ở trong vườn Cô Tô như cũ, thì cách cục Tù long phải mất bao tâm huyết trong suốt nhiều năm mới dựng thành đã không bị phá vỡ, mẹ hắn và mấy cô vợ lớn nhỏ đã không phải bỏ mạng.
-Ngươi thực sự muốn lấy cả hai chứ? – Từ khoé mắt Chu Chân Mệnh loé ra một tia hung hãn.
-Tôi chỉ không trả vũ khí giết rồng! – Giọng Lỗ Nhất Khí rất điềm tĩnh.
-Ý ngươi là, Thổ bảo… – Nét hung hãn đã được thay thế bằng vẻ hoài nghi.
-Thổ bảo đã không còn nữa!
-Sao lại không còn nữa? Ai nói với ngươi? – Huyết khí đổ dồn lên mặt Chu Chân Mệnh.
-Là ông nói với tôi!
-Ta?
-Đúng! Ông kể với tôi rằng, khi luyện tế Hoả bảo, Hoả bảo nổ tứ tán không thể thu hồi, chỉ có thể trở thành phúc trạch của một phương. Mà trước đó, tôi đã được biết, năm xưa Địa bảo phía đông cũng bị vỡ tan, sau nghìn năm đã kết thành vùng đất Thông Châu trù phú. Nhìn vào hai bảo bối này, có thể thấy rằng ám cấu cất giấu bảo bối ở nơi này đã bị lớp lớp đất vàng lấp kín, đè sập, xô đẩy, nên không còn tồn tại nữa. Khí của Thổ bảo cũng đã trở thành linh khí một phương.
-Vùng đất Quan Trung mưa thuận gió hoà, không thiên tai địch hoạ, là nhờ vào phúc trạch linh khí của Thổ bảo ư? – Tư duy của Chu Chân Mệnh cũng mẫn tiệp hệt như thân thủ của hắn.
-Có lẽ thế. Bởi vậy mới nói, mệnh trời vẫn phải nhờ vào sức người thực hiện, ông nên từ bỏ tham vọng đối với Thổ bảo là hơn. Còn món bảo bối giết rồng, coi như để bồi thường cho việc phá huỷ Hoả bảo cũng được, coi như ông dùng để mua lấy kiến thức cũng tốt, tôi sẽ giữ lại. Giao dịch chưa thành, tình người còn đó.
Đôi mắt Chu Chân Mệnh bừng bừng phẫn nộ, một niềm phẫn nộ đến cực điểm. Hắn chưa bao giờ ngờ được rằng, tay môn trưởng của Lỗ gia không những xảo trá quỷ quyệt, mà ăn nói lại ngang tàng vô liêm sỉ đến vậy. Song hắn không biết được rằng, sự thay đổi của Lỗ Nhất Khí mới được hình thành trong khoảng thời gian ngắn ngủi sống cùng đám giang hồ vô lại, bọn họ muốn dùng chính thứ này làm phương pháp, làm vũ khí, để gây nhiễu loạn tâm thái và hơi thở của gã cao thủ tuyệt đỉnh phía Chu gia.
Chu Chân Mệnh lúc này hơi thở rối loạn, khí huyết nhộn nhạo, đến giọng nói cũng có phần đứt quãng:
-Nếu ngươi vẫn kiên trì quyết định của mình, ta đảm bảo ngươi sẽ giống như hắn! – Hắn đưa ngón tay hơi run rẩy chỉ vào cái đầu của Nghê Thất.
“A! Không đúng!” – Chu Chân Mệnh đột nhiên kêu thầm trong dạ. Cái đầu kia đã nhắc hắn nhớ ra một số điều quan trọng.
Một luồng hơi xoay vòng trong ngực, rồi từ từ thở ra ngoài. Ngón tay vừa mới hơi run rẩy, khi thu về đã bình ổn như sắt thép. Tâm tư sôi trào chỉ trong một hơi thở đã phẳng lặng như mặt nước hồ thu. Trong khi kinh mạch lại như dòng sông ào ào tuôn chảy, thông suốt tới mọi ngóc ngách của cơ thể.
Đây là trạng thái tinh khí thần đều đã phát huy tới cực độ. Bởi lẽ Chu Chân Mệnh đột nhiên ý thức được rằng, ở đây ngoài Lỗ Nhất Khí, chí ít còn thêm bốn cao thủ của Lỗ gia. Tay thị vệ to béo kia là một, nhìn vào khí thế trấn tĩnh khi gã đối diện với Mắt Đỏ, đã biết được gã hoàn toàn có thể ứng phó với mọi đòn tấn công của Mắt Đỏ. Song đáng sợ hơn cả tay béo là ba cao thủ chưa lộ diện, một tên có thể dùng loại vũ khí giống như sợi dây mảnh thít đứt phăng cần cổ Nghê Thất, một tên có loại vũ khí chém đứt tiện lưỡi xẻng cán ngắn bằng thép cực tốt của lão cao thủ Chồn Đào, còn tên cuối cùng chính là thằng cha Hứa Tiểu Chỉ vừa dùng ngón tay đào cát. Hiện giờ chúng đang ẩn náu ở đâu?
Khí tướng của Chu Chân Mệnh thoắt cái đã trở lại trạng thái bình thường. Một cao thủ tầm cỡ như Chu Chân Mệnh, chỉ cần duy trì được trạng thái ổn định, cho dù có thêm hai, ba người nữa cũng chưa chắc đã tập kích thành công.
-Tin lời ta đi. – Chu Chân Mệnh tựa như đang nói với hình bóng mình trong gương, không hề tỏ ra khiêu khích. Vừa nói, hắn vừa tiến gần tới Lỗ Nhất Khí, từng bước vững chãi và kiên định.
Lỗ Nhất Khí bắt đầu thấy căng thẳng, trạng thái căng thẳng khiến khí tướng của cậu đột nhiên thay đổi, hệt như ráng mây rực rỡ tuôn trào. Song Chu Chân Mệnh không vì thế mà bước chậm lại, hắn tin tưởng vào phán đoán ban đầu của mình. Biểu hiện trong lúc vô tình chính là biểu hiện chân thực nhất. Dù khí tướng hiện tại của Lỗ Nhất Khí ra sao cũng không thể chứng tỏ được rằng cậu là cao thủ võ học.
Lỗ Nhất Khí đã cảm giác được một áp lực vô hình, áp lực này khiến cậu như ngạt thở, mạch tư duy cũng như đông cứng lại. Chỉ có cảm giác của cậu vẫn đang xoay chuyển, chỉ có cảm giác đang mách bảo cậu, hãy trụ vững, trụ vững, chốt lẫy sắp khởi động rồi…
Trên mặt đất, sắc trời đã sáng bừng. Cơn mưa rào sầm sập suốt nửa đêm qua đã nhào trộn mặt đất vàng thành bùn lầy nhão nhoét.
Đám người đang đứng trên mặt bùn vàng quạch chia làm hai nhóm. Một nhóm là những trợ thủ của Lỗ gia do lão Lợi và lão mù cầm đầu, bọn họ đã ở rất xa ba gò đất, là do bị nhóm kia bức bách đẩy lui.
Nhóm còn lại là bọn thuộc hạ của Chu gia, số lượng rất đông đảo, đông gấp nhiều lần so với lúc mới bắt đầu đào đất. Phần lớn trong số đó là quân chi viện của Chu gia từ khắp các ngả đường đội mưa đội gió đến đây trước khi trời sáng. Đám quân chi viện tới đầu tiên do lão già có bộ dạng Sa man cầm đầu. Hoàn toàn trái ngược với quái nhân mắt đỏ, tuy lão ăn mặc giống Sa man, song lại không phải là Sa man, mà chỉ là thầy cúng của bộ tộc Hi Ni A Đáp ở vùng cực Bắc.
Thầy cúng còn được gọi là tù trưởng linh hồn. Tộc Hi Ni A Đáp có hai tù trưởng địa vị tôn quý nhất, một người phụ trách quản lý người trong tộc và một người phụ trách quản lý linh hồn của người trong tộc. Cũng chỉ có tay thầy cúng chuyên quản lý linh hồn kia mới có thể dùng pháp thuật thần kỳ để tìm kiếm vị trí bình hồn, lần ra dấu vết con thuyền của Bộ Bán Thốn trên mặt biển mênh mông.
Đám thuộc hạ mà tay thầy cúng dẫn đến trông như một lũ mất hồn, trì độn và đờ đẫn, có lẽ đã bị tay thầy cúng giở trò tà đạo nào đó để điều khiển. Thế nhưng đám người này không hề biết sợ, thậm chí không có cảm giác đau đớn, khi gặp nguy hiểm tuyệt đối không rút lui.
Lão Lợi và lão mù biết rõ, với những đối thủ như vậy, liều mạng là không đáng. Bởi vậy, bọn họ đã lùi lại rất xa; là bị bức bách, cũng là cố ý.
Môn trưởng Chu gia đích thân xông vào hiểm địa, đám thuộc hạ đã nhiều lần tìm cách xuống dưới để chi viện, song chúng không thể xuống nổi đường hầm. Không biết từ khi nào, trong hầm đã giăng kín khói sương, toả ra một thứ mùi nồng nặc rất quái dị. Mới xuống chưa được hai thân người, đã thấy hoa mắt chóng mặt, lợm giọng buồn nôn, toàn thân rệu rã.
Trong ám thất đã bị đục thủng nóc bên dưới đường hầm, đống gỗ lộn xộn đã cháy gần hết. Song thực chất, nếu trong đống gỗ không được bỏ thêm chất gì đặc biệt, sẽ không thể cháy rụi thành tro nhanh chóng đến vậy. Làn khói mịt mù trong cửa hầm chính là xuất phát từ đây.
Lỗ thủng mở trên nóc ám thất lệch về một bên, phần nóc ám thất được ghép từ nhiều mảnh xương chồng chất lên nhau, trông chông chênh muốn lở, song lại không hề sập xuống, mà càng trở nên kiên cố hơn. Đó là vì áp lực đè lên nó đang dần dần giảm bớt. Tầng cát tích tụ trên nó đã bị nước mưa cuốn trôi, liên tục chảy xuống qua lỗ thủng.
Cát hoà lẫn với nước mưa và bùn lỏng tích tụ cao dần trên sàn ám thất, áp lực cũng nặng dần, nặng tới mức chẳng thua kém một cỗ quan tài chì ngoại cỡ.
Dưới áp lực nặng nề, nền ám thất đã bắt đầu nghiêng lệch. Khi đám Chu Chân Mệnh xuống dưới, bọn họ đã không quan sát kỹ mặt nền làm từ đá nguyên khối ở đây. Trong toàn bộ công trình dưới đất chỉ có mặt nền ở đây dùng đá nguyên khối, những chỗ khác đều là đất nện. Đã có người bỏ qua hiện tượng khác lạ đáng lẽ không nên bỏ qua này. Lúc này, toàn bộ khối đá đang nghiêng lệch, đang xoay chuyển, chỉ chốc lát nữa thôi nó sẽ dựng ngược lên, lật úp xuống.
“Đất trời đảo ngược”, đây là khảm diện cuối cùng trong ngôi mộ cổ, cũng là khảm diện huỷ hoại hoàn toàn. Bốn cửa trong mộ cổ đều là cửa tử, đường ra duy nhất chính là ám thất này. Để đề phòng hồn ác xông ra, nơi đây đã dùng xương cháy làm đỉnh. Nếu như có người lấy trộm cỗ quan tài chì, chỉ cần đưa quan tài chì vào tới ám thất, khảm diện Đất trời đảo ngược sẽ lập tức hoạt động, khiến toàn bộ mộ thất đổ sập, mộ cổ sẽ bị phá huỷ hoàn toàn, cỗ quan tài chì sẽ bị vùi sâu dưới đất cùng tất cả mọi thứ. Như vậy, chỉ cần người đời sau không ai đào tới độ sâu này, khai quật quan tài chì lên, cho dù xương cốt hồn phách có hấp thu được địa khí mà hoạt động, thì dưới tác dụng của quan quách đúc chì và vô số xương cốt chồng chất xung quanh, nó vẫn không thể thoát ra ngoài làm điều ác.
Lúc này, khảm diện Đất trời đảo ngược đã động, dưới áp lực đè nặng của đống cát chảy ướt đẫm…
Lỗ Nhất Khí bắt đầu run lên trước mặt Chu Chân Mệnh, toàn thân run bần bật không ngừng.
Những bước chân cực kỳ thận trọng của Chu Chân Mệnh cũng đã dừng lại, hắn cũng run rẩy một cách không thể kiểm soát.
Tay thị vệ béo trắng cũng run rẩy, quái nhân mắt đỏ cũng run rẩy, những bức tường trắng trong mê cung Xương gãy, đài Cố hồn tuyệt khí và từng đống đầu lâu cũng rung lên bần bật. Toàn bộ mộ thất đều đang run rẩy.
Mặt đường dưới chân Lỗ Nhất Khí đột nhiên lỏng ra rồi nứt toác, tựa như mặt đầm lầy hay mặt cát lỏng, chớp mắt cậu đã bị ngập lút đến thắt lưng. Sau đó, toàn bộ cơ thể cậu thụt thẳng xuống dưới như một pho tượng gỗ bọc bùn. Trong khoảnh khắc đó, có lẽ nỗi kinh hãi đã khiến cậu gần như chết đứng, thậm chí không cả kịp vùng vẫy.
Mặc dù đã không thể kiểm soát nổi sự rung lắc, Chu Chân Mệnh vẫn tung người nhảy vọt tới bên Lỗ Nhất Khí. Hắn không cho phép Lỗ Nhất Khí biến mất vào lúc này, càng không cho phép để vũ khí giết rồng biến mất.
Mấy chiếc đầu lâu theo nhau bay đến sau lưng Chu Chân Mệnh. Chu Chân Mệnh chẳng thèm quay người lại, chỉ nghe tiếng gió cuốn theo đám đầu lâu, hắn đã phán đoán được rằng lực đạo đó không đủ để tổn thương đến thân người. Đầu lâu không thể gây sát thương, vậy thứ vũ khí sát thương sẽ là gì? Ở đâu?
Tuy lực đạo của đầu lâu không thể gây sát thương, song Chu Chân Mệnh vẫn lắc người sang bên, để chúng lần lượt bay qua. Kẻ thận trọng đa nghi như hắn vẫn e sợ rằng trong đó có ẩn chứa ám khí hay chất độc gì khác. Vì phải né tránh nên tốc độ của hắn đã chậm lại, thế là một vật mảnh dài trông vô cùng quái dị lao thẳng tới, âm thầm đuổi kịp hắn. Đầu mũi mảnh nhọn không dễ quan sát bằng mắt thường, tiếng gió cuốn theo nghe mơ hồ hơn đám đầu lâu rất nhiều.
Vật quái dị này sau khi vượt qua cơ thể Chu Chân Mệnh thì lập tức quay đầu, mũi nhọn cực mảnh của nó như một đầu rắn vụt lại quấn quanh cổ Chu Chân Mệnh. Sau khi quấn được quanh cổ hắn, lại đột ngột vận lực thu vòng, lực đạo cực mạnh, tiếng gió rít lên còn dữ dội hơn cả tiếng xích sắt quật vào không khí. Song một âm thanh còn vang động hơn cả tiếng thu vòng là một tiếng nổ giòn tan vào đúng lúc vòng thu hoàn tất, nghe như tiếng súng.
Tiếng dây quật giòn tan như tiếng súng đã mách bảo kẻ cầm vũ khí rằng, cú tập kích đã thất bại. Song bản thân hắn vẫn chưa nhìn rõ tại sao lại tập kích hụt. Cần cổ rõ ràng đã bị quấn chặt, chớp mắt đã thấy ở bên ngoài vòng dây.
Giờ thì Chu Chân Mệnh đã hiểu đầu của Nghê Thất đã bị xiết đứt như thế nào, song hắn không kịp ngoảnh lại nhìn kẻ đánh lén sau lưng, bởi lẽ Lỗ Nhất Khí đã chìm nghỉm xuống hố mất tích, hắn phải mau chóng chạy lại xem sao.
Song mới bước được một bước, hai chân hắn đã bị khoá chặt. Một đôi tay đã thình lình thò lên từ trong đất, giống như là dưỡng thi xuất thổ ở đất dưỡng thi, khác chăng là ở chỗ sức chụp của đôi tay lớn hơn gấp bội so với dưỡng thi. Nếu không phải Chu Chân Mệnh đã vận khí bảo bệ khắp toàn thân, thì mười ngón tay kia chắc hẳn đã khiến cổ chân hắn xương vỡ gân đứt chỉ trong nháy mắt.
Tuy chỉ lực cực mạnh, song Chu Chân Mệnh chỉ giậm chân phải một cái, bàn tay đang túm chặt cổ chân phải đã lập tức buông ra. Cú giẫm còn khiến cơ thể hắn bật lên cao, hắn bèn thuận thế hất mạnh chân trái, lôi bật kẻ giấu mặt kia lên khỏi đất. Khi cơ thể hạ xuống, chân phải của hắn liền đạp ngay xuống đỉnh đầu kẻ giấu mặt. Đây là sát chiêu thần tốc mà hung tàn, trong tình thế hiện tại, biện pháp thoát khỏi sự quấy rối hiệu quả nhất chính là mau chóng tiêu diệt kẻ địch.
Bàn chân đạp đi còn chưa kịp đến vị trí dự định đã chuyển hướng, đổi thành chiêu “móc ngược giường thánh”. Là vì trong lúc triển khai sát chiêu, khoé mắt Chu Chân Mệnh đã liếc thấy một vài tia sáng cực nhỏ đang vụt tới sống lưng mình. Tuy vị trí lao tới của chúng không phải là chỗ yếu hại, song hắn không dám mạo hiểm, nên lập tức đổi đạp thành móc ngược, đá bay những tia sáng cực mảnh tựa lông bò kia đi.
Bàn tay đang chụp lấy cổ chân trái của hắn đã buông ra, kẻ vừa bị hất lên khỏi mặt đất khắp người nhem nhuốc đất vàng chớp lấy cơ hội này vội vã tung mình lộn nhào, bỏ chạy trong cơn kinh tâm táng đởm.
Địa thất rung lắc càng thêm dữ dội, những bức tường trắng ngang dọc như mây bắt đầu theo nhau đổ sập xuống. Trên nóc địa thất lả tả rơi xuống từng mảng bùn lớn, giáng mạnh xuống đất vỡ tung, đất bụi bắn lên mờ mịt. Lửa cháy trong rãnh đã yếu dần, tầm nhìn của mọi người đều trở nên lờ mờ không rõ.
Song Chu Chân Mệnh đã nhắm chuẩn vị trí Lỗ Nhất Khí vừa thụt xuống. Sau khi thoát khỏi những cú tập kích, hắn lập tức lao thẳng về phía đó.
Thứ vũ khí mảnh dài quái dị lại đuổi tới, lần này không phải tập kích mà là xoay tròn thành vô số vòng xoáy, trực tiếp tấn công vào thân trên của Chu Chân Mệnh. Cùng lúc này, hơn chục tia sáng cực mảnh cũng âm thầm vụt tới, mục tiêu là tấn công vào thân dưới của hắn.
Đối mặt với thế tấn công quyết liệt này, Chu Chân Mệnh không thể không quay người lại ứng phó. Lúc này, chỉ cần một sơ suất nhỏ, hắn không những không thể đoạt lại bảo bối, mà còn có nguy cơ bỏ mạng tại nơi này. Vừa xoay người, hắn vừa hú lên một tiếng chói tai, mục đích là để doạ dẫm đối thủ, cũng là phát đi một mệnh lệnh.
Tiếng hú vừa vang lên, quái nhân mắt đỏ trong con đường lập tức hành động, đưa tay xé toạc manh áo rách tả tơi, tựa như mỗi tay cầm một lá cờ ghép từ vải vụn. Sau đó, cả hai “lá cờ” cùng lúc phất lên, quét thành hai luồng kình phong dậy đất. Hai luồng kình phong không nhằm vào gã béo đang đối đầu với hắn, mà là cuốn gọn toàn bộ đám rết máu xác và rắn dẹt ngũ sắc lúc nhúc dày đặc trước mặt hắn vào trong hai “lá cờ”, rồi quăng vụt về phía hố đất mà Lỗ Nhất Khí vừa thụt xuống.
Nếu không thể kịp thời bắt giữ một người để lấy về thứ mình cần, cách tốt nhất chính là giết chết kẻ đó trước, đợi sau khi giải quyết xong mọi phiền toát khác mới tới lấy. Bởi vì người chết không thể chạy trốn.
Tay thị vệ béo cũng đã hành động, thanh đao nhỏ hình thù kỳ dị trong ta gã lao thẳng đến tay phải của quái nhân mắt đỏ. Chẳng ai ngờ được rằng một thân hình béo bệu nung núc những thịt kia lại có thể hành động chớp nhoáng như vậy, lại càng không ai ngờ thanh đao trong tay gã còn nhanh hơn cả tốc độ của cơ thể gã. Đám trùng độc bọc trong “lá cờ” bên tay phải gã mắt đỏ vừa mới được vung lên, cánh tay phải của hắn đã trở thành một khúc xương trơ trọi, đến cả gân mạch, cơ bắp ở cổ tay và khuỷu tay cũng bị róc sạch một cách gọn gàng. “Lá cờ” lập tức đổi hướng, đập thẳng vào một mặt tường phía xa, lũ trùng độc xổ ra bò tán loạn khắp tứ phía.
Trong lúc gã béo hành động, bức tường bên trái đột nhiên vỡ toác, từ bên trong thò ra một đôi tay.Hai cánh tay cách nhau hơn một thước, trống trơn không cầm bất cứ thứ gì. Đôi tay không chạm vào gã mắt đỏ, chỉ co duỗi một cái ở hai bên khuỷu tay trái của hắn, chớp mắt, cẳng tay trái của hắn lập tức bay vụt đi cùng với “lá cờ”.
Chỉ trong nháy mắt đã mất cả hai cánh tay, nhưng một kẻ đã quen với tàn sát và máu tanh như quái nhân mắt đỏ vẫn không hề có chút hoảng loạn hay kinh hãi. Vào đúng lúc cánh tay trái của hắn bay theo “lá cờ” bọc đám trùng độc, cơ thể hắn cũng đã chuyển động, kịp bồi thêm một cú đá ngay trước khi “lá cờ” chuyển hướng. Lá cờ cuốn theo cả búi trùng độc lúc nhúc cuối cùng vẫn rơi trúng vào trong hố.
Tay béo sững sờ trước sự biến chớp nhoáng này; hai bàn tay thò ra từ vách tường cũng khựng lại bất động. Quái nhân mắt đỏ chớp lấy cơ hội lập tức quay lưng tháo chạy với tốc độ kinh người.
Trong lúc Chu Chân Mệnh né tránh cú tấn công từ phía sau, khoé mắt hắn vẫn đã bao quát được toàn bộ sự việc xảy ra ở phía bên kia. Tuy tình hình sạt lở vẫn tiếp tục, tuy đòn tấn công vẫn chưa kết thúc, song hắn vẫn cảm thấy yên tâm phần nào. Bởi đó, sau đợt tấn công này, hắn không tiếp tục áp sát tới chỗ Lỗ Nhất Khí đã thụt xuống, mà đứng im tại chỗ, bình tĩnh chờ đợi những đòn tấn công khác nhằm vào mình.
Phía sau có ba người. Kẻ nhô ra từ trong đất là Hứa Tiểu Chỉ, ngoài hắn ra, rất khó tìm thấy kẻ thứ hai nào có chỉ lực ghê gớm đến vậy.
Trong hai người còn lại, có một kẻ gầy gò đen đúa nhưng hết sức tinh nhanh. Giống như tay thị vệ béo, hắn cũng mặc một bộ trang phục thị vệ không hợp khổ người, trong tay cầm một chiếc roi ngựa cán dài cũng đen đúa và dài nhẳng y như hắn. Chiếc roi ngựa này chính là thứ vũ khí dài mảnh đã ra đòn đầu tiên. Chu Chân Mệnh biết, có thể điều khiển một cây roi vừa dài vừa mềm mại lúc thì thẳng như cành cây, lúc lại uốn tròn như đoá hoa, kẻ này chắc hẳn phải có một thân thủ kỳ tuyệt khác hẳn người thường.
Kẻ còn lại ước chừng gần năm mươi tuổi, mặt mũi trắng trẻo, dưới cằm râu mọc lơ thơ. Dù là vóc dáng, tuổi tác hay phong thái, Chu Chân Mệnh đều cảm thấy người này hao hao giống mình. Giữa đôi môi đang mím chặt của hắn là mấy chục chiếc kim bạc mảnh như lông bò, giữa các kẽ ngón tay cũng kẹp vô số kim bạc. Nhìn vào chủng loại của kim và cách ăn mặc của hắn, trông rất giống một thầy lang chuyên chữa bệnh cứu người.
Khi nhìn thấy bộ trang phục cảnh vệ rộng lùng thùng trên người gã gầy đen, Chu Chân Mệnh đã đoán chắc hắn là một trong hai tên thị vệ đã bị chôn vùi trong lúc đào bới ở ngả đường còn lại. Bên đó bị chôn vùi mất hai tên, vẫn còn một tên nữa không biết ở đâu. Là tay thầy lang phóng kim, hay là tên thò tay ra từ trong vách tường?
-Chạy mau lên! Nắp hộp sọ vỡ một mảng, xương hàm dưới lung lay vài răng. Đừng để đã không lấy được bảo bối còn vùi xác tại đây! – Tay thị vệ béo vừa hét lớn vừa ôm đầu nhảy tránh một tảng bùn đất đang rơi xuống.
-Đúng đấy! Bắt được quả táo khô nhăn nhúm kia cũng chẳng đổi được đồng khỉ mốc nào. Thu quân thôi! – Từ chỗ tay thị vệ béo vọng lại một giọng nói the thé chói tai, ngữ điệu có phần cứng nhắc. Đây chính là kẻ đã cắt đứt cánh tay trái của gã mắt đỏ. Thoạt nhìn thấy hai bàn tay hắn không có vật gì, song chắc chắn có ẩn giấu một món vũ khí đáng sợ. Nếu không, tuyệt đối không thể khiến cẳng tay trái của gã mắt đỏ lập tức đứt lìa.
-Vậy thì quay vó thôi! Ngựa đầu đàn đã bị chôn vùi rồi, đi chuyến này coi như công toi! – Hán tử cầm roi ngựa cất giọng Tứ Xuyên đặc sệt, ngôn ngữ đúng kiểu dân đánh xe.
Chu Chân Mệnh hiểu được thứ tiếng lóng của dân đánh xe ngựa, hắn biết đám người kia đang muốn rút lui. Rút lui đương nhiên phải có đường, con đường thoát thân mà chúng lưu lại ở nơi đâu? Chu Chân Mệnh cũng đang muốn chạy thoát thân, song không biết phải chạy hướng nào, lúc này biết có đường sống bày sẵn, sao hắn có thể bỏ qua.
Trong số những cao thủ Lỗ gia đã xuất hiện, không thấy có kẻ nào mang theo loại binh khí có thể phạt đứt cây xẻng cán ngắn lưỡi bằng, cũng có nghĩa là chí ít vẫn còn một cao thủ giấu mặt chưa lộ diện. Tại sao tay cao thủ vẫn không thò mặt ra, hay là hắn đã lưu lại để canh giữ đường lui? Vừa rồi Lỗ Nhất Khí muốn đi sang bên này, mà ba gã cao thủ đang đứng ở bên này đang chuẩn bị chạy sang hướng bên kia của con đường, là hướng chiếu Tán hồn! Đường rút có lẽ là ở nơi đó.
Chu Chân Mệnh thình lình quay ngoắt người lại, tung người nhảy vọt đi. Trong lúc nhảy lên, hắn nhìn thấy hố đất nơi Lỗ Nhất Khí vừa thụt xuống đã bị bức tường bên cạnh đổ xuống phủ kín toàn bộ. Như vậy cũng tốt, chỉ cần xác định được vị trí, đám cao thủ đào đất dưới quyền hắn có thể dễ dàng tìm lại vũ khí giết rồng.
Ba người phía sau dường như đã nhận ra ý đồ của Chu Chân Mệnh, lập tức đuổi theo tấn công. Song tốc độ của Chu Chân Mệnh vẫn nhanh hơn rất nhiều so với những cú tấn công đang đuổi theo sau hắn.
-Cái đống xương nát thối tha kia, ở lại đây ôm quan tài mà ngủ cho ông mày! – Gã béo thấy Chu Chân Mệnh xông tới, vừa chửi bới vừa xông lên đón đầu.
Gã béo đao nhanh, thân thủ cũng nhanh, song tốc độ văng đi còn nhanh hơn. Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong chớp mắt, tới nửa chiêu cũng chưa sử dụng xong, Chu Chân Mênh chỉ khẽ đưa tay, gã béo đã bị hất ngược trở lại, văng về phía ba người đang đuổi tới ở phía sau.
Kẻ mang giọng nói the thé cũng phá tường chui ra, bộ trang phục thị vệ hắn mặc trên người bám đầy vôi trắng, trông chẳng khác gì tang phục. Hắn lao ra từ trong con đường với hai bên vách tường đang theo nhau đổ sập, dang rộng hai tay, chạy vụt về phía Chu Chân Mệnh, cứ như muốn ôm chầm lấy hắn.
Trong mắt Chu Chân Mệnh loé ra một tia hàn quang sáng lạnh lẽo, giữa hai cánh tay đang dang rộng kia thấy lấp lánh một vệt sáng sắc bén mảnh tựa tơ tằm. Thế là Chu Chân Mệnh gấp rút nghiêng người, lướt thẳng đi sát mé ngoài cánh tay đang duỗi thẳng. Khi hai thân hình băng qua nhau, chỉ thấy Chu Chân Mệnh một ấn một đẩy trên bả vai kẻ kia. Hắn lập tức bay vụt lên cao, nguyên một cơ thể cao lớn lộn nháo nhào trên không, kéo theo một tiếng rú kinh hãi.
Tiếng rú còn chưa kịp dứt, Chu Chân Mệnh đã lao tới trước chiếu Tán hồn. Lúc này chiếu Tán hồn cũng đã bắt đầu sập xuống. Những bộ mặt người sống động bay ra tới tấp, lăn lông lốc khắp nơi. Chu Chân Mệnh lập tức tung chân đá văng hai mảng tường lớn đang đổ xuống.
Đường sống chắc chắn ở gần đây! Chu Chân Mệnh tay gạt chân đá, đất bùn, bụi bặm, đầu lâu bay ra tung toé như pháo hoa. Lúc này, những mảng bùn đất to tướng từ trên nóc cũng rào rào rơi xuống như mưa, đỉnh nóc đen kịt nặng nề đang từ từ đè thẳng xuống.
Chu Chân Mệnh vừa né tránh đất rơi, tay chân vừa điên cuồng bới gạt, Nhưng kỳ lạ, bọn người kia tại sao không thấy tiếp tục xông đến tấn công? Lẽ nào bọn chúng không muốn thoát thân? Hay là đã bị bùn đất rơi nện trúng?
Chu Chân Mệnh lập tức quay phắt lại, tung người nhảy vọt trở ra. Hắn lại sai rồi, ở đây không có đường sống, vậy thì hẳn là ở chỗ đài cao. Hứa Tiểu Chỉ bị lôi bật lên từ dưới đất, hắn mới là kẻ canh giữ đường rút lui. Những cú tấn công cuối cùng lực độ và tốc độ đều không đủ, thực chất chỉ là hư trương thanh thế, để hai tên còn lại có thể đi qua.
Tuy lửa trong đường rãnh chỉ còn lác đác vài đốm, song Chu Chân Mệnh vẫn có thể nhờ vào chút ánh sáng lờ mờ đó để tìm ra được đám người kia. Bọn chúng đang thu mình ẩn sau một đống đầu lâu phía dưới chân đài.
“Tốt lắm!” – Chu Chân Mệnh thầm reo lên trong lòng, tự khen bản thân đã kịp thời tỉnh ngộ mà nhận ra đường sống.
-Ngũ tình ngũ sắc, giữ hồn đi qua, Diêm phủ xuống chiếu, tán thành mê trận… – Bỗng vọng lên một tiếng niệm chú trầm trầm, song không biết từ đâu tới.
Vẫn còn nút lẫy ngầm ư? Chu Chân Mệnh lập tức ghìm bước chân lại.
-Mở! – Chữ cuối cùng trong câu chú vang lên đột ngột và chói tai, rạch ngang mớ âm thanh sạt lở ầm ầm hỗn độn.
Tiếng “mở” vừa vang lên, lại thêm một mảng tường chiếu Tán hồn chi chít đầu lâu đổ sập tan tành. Vô số bộ mặt người chết bay ra nhảy tưng tưng lao về phía Chu Chân Mệnh, vừa nhảy vừa phát ra những âm thanh quái đản muôn hình vạn trạng, phối hợp với những nét mặt vui, buồn, mừng, giận, sợ hãi, phẫn nộ, điên cuồng đủ màu đủ vẻ.
Bộ pháp di chuyển thần tốc của Chu Chân Mệnh lập tức chấm dứt, thay vào đó là những bước chân hoảng loạn ngả nghiêng. Trong thoáng chốc, hắn cảm thấy vô số tâm tư rối loạn đổ dồn lên não, nghẹn cứng lồng ngực, khiến hắn chỉ còn một khao khát duy nhất là vứt bỏ tất cả, buông xuôi tất cả. Mặc kệ cho cơn trời long đất lở kia giáng xuống mình, đè nát thân mình.
Có một bộ mặt không nảy đi, là một bộ mặt quái đản và xấu xí cùng cực đến khó tưởng tượng, vẻ hung hãn khủng khiếp của nó có thể doạ chết cả người sống. Nó được khảm trên một mảnh tường trơ trọi chưa kịp đổ sập, lặng phắc bất động. Khi những bước chân xiêu vẹo của Chu Chân Mệnh tới gần bộ mặt này, nó đột nhiên co giật một cách dữ dội và ghê sợ, tiếp đó, từ trên tường thình lình vọt ra một luồng sáng vòng cung rực rỡ ánh kim, quét ngang cần cổ của Chu Chân Mệnh.
Một tảng bùn đất lớn từ đỉnh nóc lao xuống đập trúng huyệt bách hội trên đỉnh đầu Chu Chân Mệnh, khiến phần miệng đang hé mở của hắn sập lại, hai hàm răng bập vào nhau nghiến đứt đầu lưỡi. Bách hội bị đập mạnh, tạp niệm thoát ra; đầu lưỡi rách phun máu, gột rửa tâm uế. Điều này đòi hỏi phải có một quá trình, song đối với một cao thủ như Chu Chân Mệnh, chỉ cần trong chớp mắt.
Bởi vậy, trong khoảnh khắc cuối cùng, Chu Chân Mệnh đã nhìn thấy luồng sáng vàng rực rỡ. Hắn lập tức ngửa đầu ra sau theo phản xạ, tia sáng vàng kim chỉ rạch qua hàm dưới, để lại một vệt máu rất mảnh.
Chính là món vũ khí sắc bén đã chém đứt lưỡi xẻng của lão cao thủ Chồn Đạo! Quả nhiên vẫn còn một cao thủ nữa đang ẩn nấp, hơn nữa, hắn không chỉ có trong tay món vũ khí nguy hiểm, mà còn biết dùng cả bùa chú để điều khiển “Nhiếp hồn vi”.
Chu Chân Mệnh vẫn cắn chặt đầu lưỡi, xem xét cẩn thận, sợ lại bị nhiếp hồn mê phách. Song lần này không phải là nhiếp hồn, mà là kinh hồn. Hắn đã khiếp đảm, đã kinh hoàng tận đáy lòng, bởi lẽ thực sự không dám chắc thứ mà mình đang phải đối mặt có phải là người hay không.
Đó là một bộ mặt khủng khiếp đến ghê rợn, cháy đen như than, da thịt nhăn nhúm biến dạng, song đáng sợ nhất chính là một con mắt trên bộ mặt đó, một con mắt thi khí nặng nề, rừng rực những tia tím ngắt tựa lửa thiêu, xuyên thấu vào tim gan hồn phách.
Đây không phải là người! Chí ít có đến một nửa không ra hình dạng con người. Nếu là lúc bình thường, Chu Chân Mệnh chỉ cần ngưng tụ khí Đạo gia, thu định tâm tam bàn, chắc chắn sẽ không đến nỗi phải chết khiếp trước cái thứ nửa người nửa ma trước mặt. Song lúc này, tâm tư hắn vừa trải qua cơn mê hoặc, khí chính đan hồi chuyển chưa hết vòng, tâm thần hẫng hụt chưa được củng cố, bới vậy chỉ biết vội vã thoát lui một cách vô thức, chẳng còn tâm trí đâu mà suy nghĩ liệu có thứ gì đó đang rình rập ở sau lưng.
Một mảng đất bùn cỡ lớn ào ào lở xuống, chắn ngang trước mặt Chu Chân Mệnh, cũng che mất bộ mặt ma quái.
Chu Chân Mệnh cũng dừng lại không lùi nữa, hơi thở của hắn đã hồi chuyển đủ vòng, tinh thần cũng kịp ngưng tụ. Thế nhưng đúng vào lúc này, toàn bộ phần nóc đã ập thẳng xuống.
Chú thích
[33] Có nghĩa là dao găm giết rồng.
[34] Cung, thương, giốc, chuỷ, vũ tức ngũ âm, là năm nốt nhạc trong thang âm thời cổ.
-Sơ hở của ngươi quá nhiều! – Chu Chân Mệnh khẽ nhếch miệng khinh khỉnh – Vừa mới vào gian địa thất trên đỉnh, thoắt cái đã không thấy tay cao thủ dùng ngón tay đào thông Cát lở đá vùi phía ngươi đâu, bên dưới lại không có dấu vết giao đấu hay giằng co. Tuy ngươi nói vết quét có thể che đậy manh mối, song ta đã nhận thấy, vết quét sâu không quá trôn kim, không thể che đậy dấu vết giằng co. Sau đó, ta lại nhìn thấy trên mép tấm nút cửa có một lỗ nhỏ, có lẽ là vết ngón tay cắm vào. Cũng có nghĩa là có người đã dùng tay cắm vào tấm nút rồi nhấc lên, sau đó lắp lại vào trong cửa. Người có chỉ lực đáng gờm như vậy, chỉ có tên trợ thủ của ngươi. Bởi vậy, chắc chắn hắn đã tự nấp đi.
-Đáng tiếc là lúc đó ông vẫn chưa thể khẳng định! – Lỗ Nhất Khí đã nói trúng tim đen của đối phương.
Chu Chân Mệnh không thèm để ý tới lời châm chọc của Lỗ Nhất Khí, nói tiếp:
-Sau khi vào trong địa thất, chỉ nhìn thấy khung xương mà không thấy đầu lâu, mới đầu ta cũng không cảm thấy quái lạ. Tới khi nhìn thấy vết bẻ gãy còn rất mới trên xương, ta mới hiểu rằng tất cả đều nhắm vào Chu gia ta. Do bọn ngươi biết rõ thuật Vanh Sa của thuộc hạ ta có thể điều khiển hài cốt, song khiếm khuyết là ở chỗ không thể điều khiển đầu lâu không xương và xương không đầu lâu. Bởi vậy, từ trước đó ngươi đã cho người tách rời thân và sọ.
-Quả thực không sai! Tuy phía ông cũng chỉ có ba người xuống, song nếu để tay thuộc hạ mắt đỏ của ông điều khiển hài cốt, thì tương quan lực lượng giữa chúng ta quá chênh lệch. Có điều việc này ông cũng chỉ mới nhận ra khi nhìn thấy đầu lâu, còn lúc mới tới thì không hề để ý.
-Khi xuống khỏi đường hầm, ngươi và tay béo kia cố tình giở trò hề, kỳ thực là muốn giật thanh gỗ rơi xuống, để cắt đuôi ta.
-Là tôi đã tính sai. Nếu sớm nghĩ ra phía ông có lão cao thủ đào đất đi theo, tôi cũng không cần phải sử dụng thêm chiêu này.
-Còn tay béo kia, lúc thì nói không dám đi, lúc lại chủ động đòi dẫn đường, tất cả đều nhằm dắt mũi bọn ta vào khảm diện, rồi thủ tiêu từng người một. – Chu Chân Mệnh đã sắp bước xuống khỏi đài.
-Chu môn trưởng, ông đã làm tôi thất vọng rồi. Trong quá trình sự việc đang diễn biến, những điều này mới chỉ là suy đoán. Chưa tới bước này, ông vẫn chưa thể khẳng định tôi đang lừa ông.
-Không, ngươi còn phạm một sai lầm cực kỳ nghiêm trọng nữa. Ngay từ thời khắc đó, ta đã chắc chắn chuyến đi này đã nằm trong tính toán của ngươi. Sở dĩ ta vẫn tiếp tục đi cùng ngươi, chỉ là muốn kiểm soát ngươi, để ngươi dẫn ta tới ám cấu cất giấu bảo bối thực sự.
-Còn một sai lầm nghiêm trọng nữa ư? – Lỗ Nhất Khí có vẻ hơi nghi hoặc.
-Đúng vậy! Khi vừa bước chân vào trong mê cung Xương gãy, đáng lẽ ngươi không nên ba hoa với ta về nguyên lý “bảo, hung cùng tồn tại”. Thổ bảo di dời vị trí mà tới đây, nên ở đây không phải là vị trí hung huyệt ban đầu. Nếu nơi đây quả thực có giấu Thiên bảo, thì làm gì còn thứ cực hung nào có thể tồn tại cùng bảo bối?
-Đúng! Là do tôi nhất thời ăn nói khinh suất, nhầm lẫn nơi đây với vị trí trấn hung huyệt thực sự! – Lỗ Nhất Khí thừa nhận mình đã sai lầm.
-Có điều phản ứng của ngươi cũng cực nhanh, biết mình lỡ lời nên lập tức đổi giọng nói rằng không biết nơi này có bảo bối thực hay không, cũng không biết hung cỡ nào, rồi đùn đẩy cho ta phán đoán.
-Tôi biết không nên phạm phải sai lầm này, song rốt cục vẫn không thoát khỏi suy nghĩ kín kẽ của ông! – Nụ cười đã tắt trên môi Lỗ Nhất Khí.
-Còn một chuyện nữa, có lẽ ngươi cũng không ngờ tới. Từ lúc đi cùng với ngươi, ta chí ít đã bắt thóp được quá nửa chân tướng của ngươi.
-Chân tướng gì?
-Thân thủ của ngươi có lẽ khác xa với suy đoán ban đầu của ta, đáng lẽ ngươi không nên ở bên ta quá lâu. Hơi thở, sự vận hành của kinh mạch, sự co duỗi của cơ bắp đều có thể vô tình để lộ ra rất nhiều thứ! – Chu Chân Mệnh đã có phần đắc ý. Mồi nhử và lưỡi câu đều nằm trong tay hắn, vậy thì con cá này chạy đâu cho thoát.
-Bởi vậy, lúc này ông mới không chút kiêng dè? – Lỗ Nhất Khí như đang thở dài.
-Hừm! Được rồi! Lời cần nói đã nói hết rồi, hãy quay về việc chính đi! – Chu Chân Mệnh đã bước xuống khỏi bậc thang cuối cùng.
Lỗ Nhất Khí biết Chu Chân Mệnh muốn nói gì, bởi vậy lập tức từ chối thẳng thừng:
-Vũ khí giết rồng tôi sẽ không trả lại cho ông!
-Tại sao? – Chu Chân Mệnh hết sức kinh ngạc, hắn không ngờ trong tình thế này mà Lỗ Nhất Khí còn kiên quyết đến vậy.
-Vũ khí giết rồng, chính là đồ long chuỷ[33], hay ngũ âm chuỷ. Không những chuỷ xuất hiện, trời đất biến, quỷ thần kinh, mà khi nó vung lên có thể phát ra ngũ âm cung, thương, giốc, vũ, chuỷ[34] của trời. Loài rồng, giao long nghe thấy âm thanh này, thảy đều cúi đầu chờ chém. Là món chí bảo trong thiên hạ, không có mấy vật hơn. Hơn nữa, còn một điều rất quan trọng, tổ tiên ngươi lấy trộm Hoả bảo, lại sở hữu đồ long chuỷ, ắt hẳn sẽ cất giấu hai bảo bối này cùng một chỗ, nên bảo bối này đã thu hút được rất nhiều bảo khí từ Hoả bảo. Hoả bảo đã vỡ, nên muốn định hung huyệt tây bắc, không thể thiếu bảo bối này.
Sự phi thường của bảo bối giết rồng, Chu Chân Mệnh đương nhiên hiểu rõ. Nếu như trước đây, hắn vẫn giấu nó ở trong vườn Cô Tô như cũ, thì cách cục Tù long phải mất bao tâm huyết trong suốt nhiều năm mới dựng thành đã không bị phá vỡ, mẹ hắn và mấy cô vợ lớn nhỏ đã không phải bỏ mạng.
-Ngươi thực sự muốn lấy cả hai chứ? – Từ khoé mắt Chu Chân Mệnh loé ra một tia hung hãn.
-Tôi chỉ không trả vũ khí giết rồng! – Giọng Lỗ Nhất Khí rất điềm tĩnh.
-Ý ngươi là, Thổ bảo… – Nét hung hãn đã được thay thế bằng vẻ hoài nghi.
-Thổ bảo đã không còn nữa!
-Sao lại không còn nữa? Ai nói với ngươi? – Huyết khí đổ dồn lên mặt Chu Chân Mệnh.
-Là ông nói với tôi!
-Ta?
-Đúng! Ông kể với tôi rằng, khi luyện tế Hoả bảo, Hoả bảo nổ tứ tán không thể thu hồi, chỉ có thể trở thành phúc trạch của một phương. Mà trước đó, tôi đã được biết, năm xưa Địa bảo phía đông cũng bị vỡ tan, sau nghìn năm đã kết thành vùng đất Thông Châu trù phú. Nhìn vào hai bảo bối này, có thể thấy rằng ám cấu cất giấu bảo bối ở nơi này đã bị lớp lớp đất vàng lấp kín, đè sập, xô đẩy, nên không còn tồn tại nữa. Khí của Thổ bảo cũng đã trở thành linh khí một phương.
-Vùng đất Quan Trung mưa thuận gió hoà, không thiên tai địch hoạ, là nhờ vào phúc trạch linh khí của Thổ bảo ư? – Tư duy của Chu Chân Mệnh cũng mẫn tiệp hệt như thân thủ của hắn.
-Có lẽ thế. Bởi vậy mới nói, mệnh trời vẫn phải nhờ vào sức người thực hiện, ông nên từ bỏ tham vọng đối với Thổ bảo là hơn. Còn món bảo bối giết rồng, coi như để bồi thường cho việc phá huỷ Hoả bảo cũng được, coi như ông dùng để mua lấy kiến thức cũng tốt, tôi sẽ giữ lại. Giao dịch chưa thành, tình người còn đó.
Đôi mắt Chu Chân Mệnh bừng bừng phẫn nộ, một niềm phẫn nộ đến cực điểm. Hắn chưa bao giờ ngờ được rằng, tay môn trưởng của Lỗ gia không những xảo trá quỷ quyệt, mà ăn nói lại ngang tàng vô liêm sỉ đến vậy. Song hắn không biết được rằng, sự thay đổi của Lỗ Nhất Khí mới được hình thành trong khoảng thời gian ngắn ngủi sống cùng đám giang hồ vô lại, bọn họ muốn dùng chính thứ này làm phương pháp, làm vũ khí, để gây nhiễu loạn tâm thái và hơi thở của gã cao thủ tuyệt đỉnh phía Chu gia.
Chu Chân Mệnh lúc này hơi thở rối loạn, khí huyết nhộn nhạo, đến giọng nói cũng có phần đứt quãng:
-Nếu ngươi vẫn kiên trì quyết định của mình, ta đảm bảo ngươi sẽ giống như hắn! – Hắn đưa ngón tay hơi run rẩy chỉ vào cái đầu của Nghê Thất.
“A! Không đúng!” – Chu Chân Mệnh đột nhiên kêu thầm trong dạ. Cái đầu kia đã nhắc hắn nhớ ra một số điều quan trọng.
Một luồng hơi xoay vòng trong ngực, rồi từ từ thở ra ngoài. Ngón tay vừa mới hơi run rẩy, khi thu về đã bình ổn như sắt thép. Tâm tư sôi trào chỉ trong một hơi thở đã phẳng lặng như mặt nước hồ thu. Trong khi kinh mạch lại như dòng sông ào ào tuôn chảy, thông suốt tới mọi ngóc ngách của cơ thể.
Đây là trạng thái tinh khí thần đều đã phát huy tới cực độ. Bởi lẽ Chu Chân Mệnh đột nhiên ý thức được rằng, ở đây ngoài Lỗ Nhất Khí, chí ít còn thêm bốn cao thủ của Lỗ gia. Tay thị vệ to béo kia là một, nhìn vào khí thế trấn tĩnh khi gã đối diện với Mắt Đỏ, đã biết được gã hoàn toàn có thể ứng phó với mọi đòn tấn công của Mắt Đỏ. Song đáng sợ hơn cả tay béo là ba cao thủ chưa lộ diện, một tên có thể dùng loại vũ khí giống như sợi dây mảnh thít đứt phăng cần cổ Nghê Thất, một tên có loại vũ khí chém đứt tiện lưỡi xẻng cán ngắn bằng thép cực tốt của lão cao thủ Chồn Đào, còn tên cuối cùng chính là thằng cha Hứa Tiểu Chỉ vừa dùng ngón tay đào cát. Hiện giờ chúng đang ẩn náu ở đâu?
Khí tướng của Chu Chân Mệnh thoắt cái đã trở lại trạng thái bình thường. Một cao thủ tầm cỡ như Chu Chân Mệnh, chỉ cần duy trì được trạng thái ổn định, cho dù có thêm hai, ba người nữa cũng chưa chắc đã tập kích thành công.
-Tin lời ta đi. – Chu Chân Mệnh tựa như đang nói với hình bóng mình trong gương, không hề tỏ ra khiêu khích. Vừa nói, hắn vừa tiến gần tới Lỗ Nhất Khí, từng bước vững chãi và kiên định.
Lỗ Nhất Khí bắt đầu thấy căng thẳng, trạng thái căng thẳng khiến khí tướng của cậu đột nhiên thay đổi, hệt như ráng mây rực rỡ tuôn trào. Song Chu Chân Mệnh không vì thế mà bước chậm lại, hắn tin tưởng vào phán đoán ban đầu của mình. Biểu hiện trong lúc vô tình chính là biểu hiện chân thực nhất. Dù khí tướng hiện tại của Lỗ Nhất Khí ra sao cũng không thể chứng tỏ được rằng cậu là cao thủ võ học.
Lỗ Nhất Khí đã cảm giác được một áp lực vô hình, áp lực này khiến cậu như ngạt thở, mạch tư duy cũng như đông cứng lại. Chỉ có cảm giác của cậu vẫn đang xoay chuyển, chỉ có cảm giác đang mách bảo cậu, hãy trụ vững, trụ vững, chốt lẫy sắp khởi động rồi…
Trên mặt đất, sắc trời đã sáng bừng. Cơn mưa rào sầm sập suốt nửa đêm qua đã nhào trộn mặt đất vàng thành bùn lầy nhão nhoét.
Đám người đang đứng trên mặt bùn vàng quạch chia làm hai nhóm. Một nhóm là những trợ thủ của Lỗ gia do lão Lợi và lão mù cầm đầu, bọn họ đã ở rất xa ba gò đất, là do bị nhóm kia bức bách đẩy lui.
Nhóm còn lại là bọn thuộc hạ của Chu gia, số lượng rất đông đảo, đông gấp nhiều lần so với lúc mới bắt đầu đào đất. Phần lớn trong số đó là quân chi viện của Chu gia từ khắp các ngả đường đội mưa đội gió đến đây trước khi trời sáng. Đám quân chi viện tới đầu tiên do lão già có bộ dạng Sa man cầm đầu. Hoàn toàn trái ngược với quái nhân mắt đỏ, tuy lão ăn mặc giống Sa man, song lại không phải là Sa man, mà chỉ là thầy cúng của bộ tộc Hi Ni A Đáp ở vùng cực Bắc.
Thầy cúng còn được gọi là tù trưởng linh hồn. Tộc Hi Ni A Đáp có hai tù trưởng địa vị tôn quý nhất, một người phụ trách quản lý người trong tộc và một người phụ trách quản lý linh hồn của người trong tộc. Cũng chỉ có tay thầy cúng chuyên quản lý linh hồn kia mới có thể dùng pháp thuật thần kỳ để tìm kiếm vị trí bình hồn, lần ra dấu vết con thuyền của Bộ Bán Thốn trên mặt biển mênh mông.
Đám thuộc hạ mà tay thầy cúng dẫn đến trông như một lũ mất hồn, trì độn và đờ đẫn, có lẽ đã bị tay thầy cúng giở trò tà đạo nào đó để điều khiển. Thế nhưng đám người này không hề biết sợ, thậm chí không có cảm giác đau đớn, khi gặp nguy hiểm tuyệt đối không rút lui.
Lão Lợi và lão mù biết rõ, với những đối thủ như vậy, liều mạng là không đáng. Bởi vậy, bọn họ đã lùi lại rất xa; là bị bức bách, cũng là cố ý.
Môn trưởng Chu gia đích thân xông vào hiểm địa, đám thuộc hạ đã nhiều lần tìm cách xuống dưới để chi viện, song chúng không thể xuống nổi đường hầm. Không biết từ khi nào, trong hầm đã giăng kín khói sương, toả ra một thứ mùi nồng nặc rất quái dị. Mới xuống chưa được hai thân người, đã thấy hoa mắt chóng mặt, lợm giọng buồn nôn, toàn thân rệu rã.
Trong ám thất đã bị đục thủng nóc bên dưới đường hầm, đống gỗ lộn xộn đã cháy gần hết. Song thực chất, nếu trong đống gỗ không được bỏ thêm chất gì đặc biệt, sẽ không thể cháy rụi thành tro nhanh chóng đến vậy. Làn khói mịt mù trong cửa hầm chính là xuất phát từ đây.
Lỗ thủng mở trên nóc ám thất lệch về một bên, phần nóc ám thất được ghép từ nhiều mảnh xương chồng chất lên nhau, trông chông chênh muốn lở, song lại không hề sập xuống, mà càng trở nên kiên cố hơn. Đó là vì áp lực đè lên nó đang dần dần giảm bớt. Tầng cát tích tụ trên nó đã bị nước mưa cuốn trôi, liên tục chảy xuống qua lỗ thủng.
Cát hoà lẫn với nước mưa và bùn lỏng tích tụ cao dần trên sàn ám thất, áp lực cũng nặng dần, nặng tới mức chẳng thua kém một cỗ quan tài chì ngoại cỡ.
Dưới áp lực nặng nề, nền ám thất đã bắt đầu nghiêng lệch. Khi đám Chu Chân Mệnh xuống dưới, bọn họ đã không quan sát kỹ mặt nền làm từ đá nguyên khối ở đây. Trong toàn bộ công trình dưới đất chỉ có mặt nền ở đây dùng đá nguyên khối, những chỗ khác đều là đất nện. Đã có người bỏ qua hiện tượng khác lạ đáng lẽ không nên bỏ qua này. Lúc này, toàn bộ khối đá đang nghiêng lệch, đang xoay chuyển, chỉ chốc lát nữa thôi nó sẽ dựng ngược lên, lật úp xuống.
“Đất trời đảo ngược”, đây là khảm diện cuối cùng trong ngôi mộ cổ, cũng là khảm diện huỷ hoại hoàn toàn. Bốn cửa trong mộ cổ đều là cửa tử, đường ra duy nhất chính là ám thất này. Để đề phòng hồn ác xông ra, nơi đây đã dùng xương cháy làm đỉnh. Nếu như có người lấy trộm cỗ quan tài chì, chỉ cần đưa quan tài chì vào tới ám thất, khảm diện Đất trời đảo ngược sẽ lập tức hoạt động, khiến toàn bộ mộ thất đổ sập, mộ cổ sẽ bị phá huỷ hoàn toàn, cỗ quan tài chì sẽ bị vùi sâu dưới đất cùng tất cả mọi thứ. Như vậy, chỉ cần người đời sau không ai đào tới độ sâu này, khai quật quan tài chì lên, cho dù xương cốt hồn phách có hấp thu được địa khí mà hoạt động, thì dưới tác dụng của quan quách đúc chì và vô số xương cốt chồng chất xung quanh, nó vẫn không thể thoát ra ngoài làm điều ác.
Lúc này, khảm diện Đất trời đảo ngược đã động, dưới áp lực đè nặng của đống cát chảy ướt đẫm…
Lỗ Nhất Khí bắt đầu run lên trước mặt Chu Chân Mệnh, toàn thân run bần bật không ngừng.
Những bước chân cực kỳ thận trọng của Chu Chân Mệnh cũng đã dừng lại, hắn cũng run rẩy một cách không thể kiểm soát.
Tay thị vệ béo trắng cũng run rẩy, quái nhân mắt đỏ cũng run rẩy, những bức tường trắng trong mê cung Xương gãy, đài Cố hồn tuyệt khí và từng đống đầu lâu cũng rung lên bần bật. Toàn bộ mộ thất đều đang run rẩy.
Mặt đường dưới chân Lỗ Nhất Khí đột nhiên lỏng ra rồi nứt toác, tựa như mặt đầm lầy hay mặt cát lỏng, chớp mắt cậu đã bị ngập lút đến thắt lưng. Sau đó, toàn bộ cơ thể cậu thụt thẳng xuống dưới như một pho tượng gỗ bọc bùn. Trong khoảnh khắc đó, có lẽ nỗi kinh hãi đã khiến cậu gần như chết đứng, thậm chí không cả kịp vùng vẫy.
Mặc dù đã không thể kiểm soát nổi sự rung lắc, Chu Chân Mệnh vẫn tung người nhảy vọt tới bên Lỗ Nhất Khí. Hắn không cho phép Lỗ Nhất Khí biến mất vào lúc này, càng không cho phép để vũ khí giết rồng biến mất.
Mấy chiếc đầu lâu theo nhau bay đến sau lưng Chu Chân Mệnh. Chu Chân Mệnh chẳng thèm quay người lại, chỉ nghe tiếng gió cuốn theo đám đầu lâu, hắn đã phán đoán được rằng lực đạo đó không đủ để tổn thương đến thân người. Đầu lâu không thể gây sát thương, vậy thứ vũ khí sát thương sẽ là gì? Ở đâu?
Tuy lực đạo của đầu lâu không thể gây sát thương, song Chu Chân Mệnh vẫn lắc người sang bên, để chúng lần lượt bay qua. Kẻ thận trọng đa nghi như hắn vẫn e sợ rằng trong đó có ẩn chứa ám khí hay chất độc gì khác. Vì phải né tránh nên tốc độ của hắn đã chậm lại, thế là một vật mảnh dài trông vô cùng quái dị lao thẳng tới, âm thầm đuổi kịp hắn. Đầu mũi mảnh nhọn không dễ quan sát bằng mắt thường, tiếng gió cuốn theo nghe mơ hồ hơn đám đầu lâu rất nhiều.
Vật quái dị này sau khi vượt qua cơ thể Chu Chân Mệnh thì lập tức quay đầu, mũi nhọn cực mảnh của nó như một đầu rắn vụt lại quấn quanh cổ Chu Chân Mệnh. Sau khi quấn được quanh cổ hắn, lại đột ngột vận lực thu vòng, lực đạo cực mạnh, tiếng gió rít lên còn dữ dội hơn cả tiếng xích sắt quật vào không khí. Song một âm thanh còn vang động hơn cả tiếng thu vòng là một tiếng nổ giòn tan vào đúng lúc vòng thu hoàn tất, nghe như tiếng súng.
Tiếng dây quật giòn tan như tiếng súng đã mách bảo kẻ cầm vũ khí rằng, cú tập kích đã thất bại. Song bản thân hắn vẫn chưa nhìn rõ tại sao lại tập kích hụt. Cần cổ rõ ràng đã bị quấn chặt, chớp mắt đã thấy ở bên ngoài vòng dây.
Giờ thì Chu Chân Mệnh đã hiểu đầu của Nghê Thất đã bị xiết đứt như thế nào, song hắn không kịp ngoảnh lại nhìn kẻ đánh lén sau lưng, bởi lẽ Lỗ Nhất Khí đã chìm nghỉm xuống hố mất tích, hắn phải mau chóng chạy lại xem sao.
Song mới bước được một bước, hai chân hắn đã bị khoá chặt. Một đôi tay đã thình lình thò lên từ trong đất, giống như là dưỡng thi xuất thổ ở đất dưỡng thi, khác chăng là ở chỗ sức chụp của đôi tay lớn hơn gấp bội so với dưỡng thi. Nếu không phải Chu Chân Mệnh đã vận khí bảo bệ khắp toàn thân, thì mười ngón tay kia chắc hẳn đã khiến cổ chân hắn xương vỡ gân đứt chỉ trong nháy mắt.
Tuy chỉ lực cực mạnh, song Chu Chân Mệnh chỉ giậm chân phải một cái, bàn tay đang túm chặt cổ chân phải đã lập tức buông ra. Cú giẫm còn khiến cơ thể hắn bật lên cao, hắn bèn thuận thế hất mạnh chân trái, lôi bật kẻ giấu mặt kia lên khỏi đất. Khi cơ thể hạ xuống, chân phải của hắn liền đạp ngay xuống đỉnh đầu kẻ giấu mặt. Đây là sát chiêu thần tốc mà hung tàn, trong tình thế hiện tại, biện pháp thoát khỏi sự quấy rối hiệu quả nhất chính là mau chóng tiêu diệt kẻ địch.
Bàn chân đạp đi còn chưa kịp đến vị trí dự định đã chuyển hướng, đổi thành chiêu “móc ngược giường thánh”. Là vì trong lúc triển khai sát chiêu, khoé mắt Chu Chân Mệnh đã liếc thấy một vài tia sáng cực nhỏ đang vụt tới sống lưng mình. Tuy vị trí lao tới của chúng không phải là chỗ yếu hại, song hắn không dám mạo hiểm, nên lập tức đổi đạp thành móc ngược, đá bay những tia sáng cực mảnh tựa lông bò kia đi.
Bàn tay đang chụp lấy cổ chân trái của hắn đã buông ra, kẻ vừa bị hất lên khỏi mặt đất khắp người nhem nhuốc đất vàng chớp lấy cơ hội này vội vã tung mình lộn nhào, bỏ chạy trong cơn kinh tâm táng đởm.
Địa thất rung lắc càng thêm dữ dội, những bức tường trắng ngang dọc như mây bắt đầu theo nhau đổ sập xuống. Trên nóc địa thất lả tả rơi xuống từng mảng bùn lớn, giáng mạnh xuống đất vỡ tung, đất bụi bắn lên mờ mịt. Lửa cháy trong rãnh đã yếu dần, tầm nhìn của mọi người đều trở nên lờ mờ không rõ.
Song Chu Chân Mệnh đã nhắm chuẩn vị trí Lỗ Nhất Khí vừa thụt xuống. Sau khi thoát khỏi những cú tập kích, hắn lập tức lao thẳng về phía đó.
Thứ vũ khí mảnh dài quái dị lại đuổi tới, lần này không phải tập kích mà là xoay tròn thành vô số vòng xoáy, trực tiếp tấn công vào thân trên của Chu Chân Mệnh. Cùng lúc này, hơn chục tia sáng cực mảnh cũng âm thầm vụt tới, mục tiêu là tấn công vào thân dưới của hắn.
Đối mặt với thế tấn công quyết liệt này, Chu Chân Mệnh không thể không quay người lại ứng phó. Lúc này, chỉ cần một sơ suất nhỏ, hắn không những không thể đoạt lại bảo bối, mà còn có nguy cơ bỏ mạng tại nơi này. Vừa xoay người, hắn vừa hú lên một tiếng chói tai, mục đích là để doạ dẫm đối thủ, cũng là phát đi một mệnh lệnh.
Tiếng hú vừa vang lên, quái nhân mắt đỏ trong con đường lập tức hành động, đưa tay xé toạc manh áo rách tả tơi, tựa như mỗi tay cầm một lá cờ ghép từ vải vụn. Sau đó, cả hai “lá cờ” cùng lúc phất lên, quét thành hai luồng kình phong dậy đất. Hai luồng kình phong không nhằm vào gã béo đang đối đầu với hắn, mà là cuốn gọn toàn bộ đám rết máu xác và rắn dẹt ngũ sắc lúc nhúc dày đặc trước mặt hắn vào trong hai “lá cờ”, rồi quăng vụt về phía hố đất mà Lỗ Nhất Khí vừa thụt xuống.
Nếu không thể kịp thời bắt giữ một người để lấy về thứ mình cần, cách tốt nhất chính là giết chết kẻ đó trước, đợi sau khi giải quyết xong mọi phiền toát khác mới tới lấy. Bởi vì người chết không thể chạy trốn.
Tay thị vệ béo cũng đã hành động, thanh đao nhỏ hình thù kỳ dị trong ta gã lao thẳng đến tay phải của quái nhân mắt đỏ. Chẳng ai ngờ được rằng một thân hình béo bệu nung núc những thịt kia lại có thể hành động chớp nhoáng như vậy, lại càng không ai ngờ thanh đao trong tay gã còn nhanh hơn cả tốc độ của cơ thể gã. Đám trùng độc bọc trong “lá cờ” bên tay phải gã mắt đỏ vừa mới được vung lên, cánh tay phải của hắn đã trở thành một khúc xương trơ trọi, đến cả gân mạch, cơ bắp ở cổ tay và khuỷu tay cũng bị róc sạch một cách gọn gàng. “Lá cờ” lập tức đổi hướng, đập thẳng vào một mặt tường phía xa, lũ trùng độc xổ ra bò tán loạn khắp tứ phía.
Trong lúc gã béo hành động, bức tường bên trái đột nhiên vỡ toác, từ bên trong thò ra một đôi tay.Hai cánh tay cách nhau hơn một thước, trống trơn không cầm bất cứ thứ gì. Đôi tay không chạm vào gã mắt đỏ, chỉ co duỗi một cái ở hai bên khuỷu tay trái của hắn, chớp mắt, cẳng tay trái của hắn lập tức bay vụt đi cùng với “lá cờ”.
Chỉ trong nháy mắt đã mất cả hai cánh tay, nhưng một kẻ đã quen với tàn sát và máu tanh như quái nhân mắt đỏ vẫn không hề có chút hoảng loạn hay kinh hãi. Vào đúng lúc cánh tay trái của hắn bay theo “lá cờ” bọc đám trùng độc, cơ thể hắn cũng đã chuyển động, kịp bồi thêm một cú đá ngay trước khi “lá cờ” chuyển hướng. Lá cờ cuốn theo cả búi trùng độc lúc nhúc cuối cùng vẫn rơi trúng vào trong hố.
Tay béo sững sờ trước sự biến chớp nhoáng này; hai bàn tay thò ra từ vách tường cũng khựng lại bất động. Quái nhân mắt đỏ chớp lấy cơ hội lập tức quay lưng tháo chạy với tốc độ kinh người.
Trong lúc Chu Chân Mệnh né tránh cú tấn công từ phía sau, khoé mắt hắn vẫn đã bao quát được toàn bộ sự việc xảy ra ở phía bên kia. Tuy tình hình sạt lở vẫn tiếp tục, tuy đòn tấn công vẫn chưa kết thúc, song hắn vẫn cảm thấy yên tâm phần nào. Bởi đó, sau đợt tấn công này, hắn không tiếp tục áp sát tới chỗ Lỗ Nhất Khí đã thụt xuống, mà đứng im tại chỗ, bình tĩnh chờ đợi những đòn tấn công khác nhằm vào mình.
Phía sau có ba người. Kẻ nhô ra từ trong đất là Hứa Tiểu Chỉ, ngoài hắn ra, rất khó tìm thấy kẻ thứ hai nào có chỉ lực ghê gớm đến vậy.
Trong hai người còn lại, có một kẻ gầy gò đen đúa nhưng hết sức tinh nhanh. Giống như tay thị vệ béo, hắn cũng mặc một bộ trang phục thị vệ không hợp khổ người, trong tay cầm một chiếc roi ngựa cán dài cũng đen đúa và dài nhẳng y như hắn. Chiếc roi ngựa này chính là thứ vũ khí dài mảnh đã ra đòn đầu tiên. Chu Chân Mệnh biết, có thể điều khiển một cây roi vừa dài vừa mềm mại lúc thì thẳng như cành cây, lúc lại uốn tròn như đoá hoa, kẻ này chắc hẳn phải có một thân thủ kỳ tuyệt khác hẳn người thường.
Kẻ còn lại ước chừng gần năm mươi tuổi, mặt mũi trắng trẻo, dưới cằm râu mọc lơ thơ. Dù là vóc dáng, tuổi tác hay phong thái, Chu Chân Mệnh đều cảm thấy người này hao hao giống mình. Giữa đôi môi đang mím chặt của hắn là mấy chục chiếc kim bạc mảnh như lông bò, giữa các kẽ ngón tay cũng kẹp vô số kim bạc. Nhìn vào chủng loại của kim và cách ăn mặc của hắn, trông rất giống một thầy lang chuyên chữa bệnh cứu người.
Khi nhìn thấy bộ trang phục cảnh vệ rộng lùng thùng trên người gã gầy đen, Chu Chân Mệnh đã đoán chắc hắn là một trong hai tên thị vệ đã bị chôn vùi trong lúc đào bới ở ngả đường còn lại. Bên đó bị chôn vùi mất hai tên, vẫn còn một tên nữa không biết ở đâu. Là tay thầy lang phóng kim, hay là tên thò tay ra từ trong vách tường?
-Chạy mau lên! Nắp hộp sọ vỡ một mảng, xương hàm dưới lung lay vài răng. Đừng để đã không lấy được bảo bối còn vùi xác tại đây! – Tay thị vệ béo vừa hét lớn vừa ôm đầu nhảy tránh một tảng bùn đất đang rơi xuống.
-Đúng đấy! Bắt được quả táo khô nhăn nhúm kia cũng chẳng đổi được đồng khỉ mốc nào. Thu quân thôi! – Từ chỗ tay thị vệ béo vọng lại một giọng nói the thé chói tai, ngữ điệu có phần cứng nhắc. Đây chính là kẻ đã cắt đứt cánh tay trái của gã mắt đỏ. Thoạt nhìn thấy hai bàn tay hắn không có vật gì, song chắc chắn có ẩn giấu một món vũ khí đáng sợ. Nếu không, tuyệt đối không thể khiến cẳng tay trái của gã mắt đỏ lập tức đứt lìa.
-Vậy thì quay vó thôi! Ngựa đầu đàn đã bị chôn vùi rồi, đi chuyến này coi như công toi! – Hán tử cầm roi ngựa cất giọng Tứ Xuyên đặc sệt, ngôn ngữ đúng kiểu dân đánh xe.
Chu Chân Mệnh hiểu được thứ tiếng lóng của dân đánh xe ngựa, hắn biết đám người kia đang muốn rút lui. Rút lui đương nhiên phải có đường, con đường thoát thân mà chúng lưu lại ở nơi đâu? Chu Chân Mệnh cũng đang muốn chạy thoát thân, song không biết phải chạy hướng nào, lúc này biết có đường sống bày sẵn, sao hắn có thể bỏ qua.
Trong số những cao thủ Lỗ gia đã xuất hiện, không thấy có kẻ nào mang theo loại binh khí có thể phạt đứt cây xẻng cán ngắn lưỡi bằng, cũng có nghĩa là chí ít vẫn còn một cao thủ giấu mặt chưa lộ diện. Tại sao tay cao thủ vẫn không thò mặt ra, hay là hắn đã lưu lại để canh giữ đường lui? Vừa rồi Lỗ Nhất Khí muốn đi sang bên này, mà ba gã cao thủ đang đứng ở bên này đang chuẩn bị chạy sang hướng bên kia của con đường, là hướng chiếu Tán hồn! Đường rút có lẽ là ở nơi đó.
Chu Chân Mệnh thình lình quay ngoắt người lại, tung người nhảy vọt đi. Trong lúc nhảy lên, hắn nhìn thấy hố đất nơi Lỗ Nhất Khí vừa thụt xuống đã bị bức tường bên cạnh đổ xuống phủ kín toàn bộ. Như vậy cũng tốt, chỉ cần xác định được vị trí, đám cao thủ đào đất dưới quyền hắn có thể dễ dàng tìm lại vũ khí giết rồng.
Ba người phía sau dường như đã nhận ra ý đồ của Chu Chân Mệnh, lập tức đuổi theo tấn công. Song tốc độ của Chu Chân Mệnh vẫn nhanh hơn rất nhiều so với những cú tấn công đang đuổi theo sau hắn.
-Cái đống xương nát thối tha kia, ở lại đây ôm quan tài mà ngủ cho ông mày! – Gã béo thấy Chu Chân Mệnh xông tới, vừa chửi bới vừa xông lên đón đầu.
Gã béo đao nhanh, thân thủ cũng nhanh, song tốc độ văng đi còn nhanh hơn. Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong chớp mắt, tới nửa chiêu cũng chưa sử dụng xong, Chu Chân Mênh chỉ khẽ đưa tay, gã béo đã bị hất ngược trở lại, văng về phía ba người đang đuổi tới ở phía sau.
Kẻ mang giọng nói the thé cũng phá tường chui ra, bộ trang phục thị vệ hắn mặc trên người bám đầy vôi trắng, trông chẳng khác gì tang phục. Hắn lao ra từ trong con đường với hai bên vách tường đang theo nhau đổ sập, dang rộng hai tay, chạy vụt về phía Chu Chân Mệnh, cứ như muốn ôm chầm lấy hắn.
Trong mắt Chu Chân Mệnh loé ra một tia hàn quang sáng lạnh lẽo, giữa hai cánh tay đang dang rộng kia thấy lấp lánh một vệt sáng sắc bén mảnh tựa tơ tằm. Thế là Chu Chân Mệnh gấp rút nghiêng người, lướt thẳng đi sát mé ngoài cánh tay đang duỗi thẳng. Khi hai thân hình băng qua nhau, chỉ thấy Chu Chân Mệnh một ấn một đẩy trên bả vai kẻ kia. Hắn lập tức bay vụt lên cao, nguyên một cơ thể cao lớn lộn nháo nhào trên không, kéo theo một tiếng rú kinh hãi.
Tiếng rú còn chưa kịp dứt, Chu Chân Mệnh đã lao tới trước chiếu Tán hồn. Lúc này chiếu Tán hồn cũng đã bắt đầu sập xuống. Những bộ mặt người sống động bay ra tới tấp, lăn lông lốc khắp nơi. Chu Chân Mệnh lập tức tung chân đá văng hai mảng tường lớn đang đổ xuống.
Đường sống chắc chắn ở gần đây! Chu Chân Mệnh tay gạt chân đá, đất bùn, bụi bặm, đầu lâu bay ra tung toé như pháo hoa. Lúc này, những mảng bùn đất to tướng từ trên nóc cũng rào rào rơi xuống như mưa, đỉnh nóc đen kịt nặng nề đang từ từ đè thẳng xuống.
Chu Chân Mệnh vừa né tránh đất rơi, tay chân vừa điên cuồng bới gạt, Nhưng kỳ lạ, bọn người kia tại sao không thấy tiếp tục xông đến tấn công? Lẽ nào bọn chúng không muốn thoát thân? Hay là đã bị bùn đất rơi nện trúng?
Chu Chân Mệnh lập tức quay phắt lại, tung người nhảy vọt trở ra. Hắn lại sai rồi, ở đây không có đường sống, vậy thì hẳn là ở chỗ đài cao. Hứa Tiểu Chỉ bị lôi bật lên từ dưới đất, hắn mới là kẻ canh giữ đường rút lui. Những cú tấn công cuối cùng lực độ và tốc độ đều không đủ, thực chất chỉ là hư trương thanh thế, để hai tên còn lại có thể đi qua.
Tuy lửa trong đường rãnh chỉ còn lác đác vài đốm, song Chu Chân Mệnh vẫn có thể nhờ vào chút ánh sáng lờ mờ đó để tìm ra được đám người kia. Bọn chúng đang thu mình ẩn sau một đống đầu lâu phía dưới chân đài.
“Tốt lắm!” – Chu Chân Mệnh thầm reo lên trong lòng, tự khen bản thân đã kịp thời tỉnh ngộ mà nhận ra đường sống.
-Ngũ tình ngũ sắc, giữ hồn đi qua, Diêm phủ xuống chiếu, tán thành mê trận… – Bỗng vọng lên một tiếng niệm chú trầm trầm, song không biết từ đâu tới.
Vẫn còn nút lẫy ngầm ư? Chu Chân Mệnh lập tức ghìm bước chân lại.
-Mở! – Chữ cuối cùng trong câu chú vang lên đột ngột và chói tai, rạch ngang mớ âm thanh sạt lở ầm ầm hỗn độn.
Tiếng “mở” vừa vang lên, lại thêm một mảng tường chiếu Tán hồn chi chít đầu lâu đổ sập tan tành. Vô số bộ mặt người chết bay ra nhảy tưng tưng lao về phía Chu Chân Mệnh, vừa nhảy vừa phát ra những âm thanh quái đản muôn hình vạn trạng, phối hợp với những nét mặt vui, buồn, mừng, giận, sợ hãi, phẫn nộ, điên cuồng đủ màu đủ vẻ.
Bộ pháp di chuyển thần tốc của Chu Chân Mệnh lập tức chấm dứt, thay vào đó là những bước chân hoảng loạn ngả nghiêng. Trong thoáng chốc, hắn cảm thấy vô số tâm tư rối loạn đổ dồn lên não, nghẹn cứng lồng ngực, khiến hắn chỉ còn một khao khát duy nhất là vứt bỏ tất cả, buông xuôi tất cả. Mặc kệ cho cơn trời long đất lở kia giáng xuống mình, đè nát thân mình.
Có một bộ mặt không nảy đi, là một bộ mặt quái đản và xấu xí cùng cực đến khó tưởng tượng, vẻ hung hãn khủng khiếp của nó có thể doạ chết cả người sống. Nó được khảm trên một mảnh tường trơ trọi chưa kịp đổ sập, lặng phắc bất động. Khi những bước chân xiêu vẹo của Chu Chân Mệnh tới gần bộ mặt này, nó đột nhiên co giật một cách dữ dội và ghê sợ, tiếp đó, từ trên tường thình lình vọt ra một luồng sáng vòng cung rực rỡ ánh kim, quét ngang cần cổ của Chu Chân Mệnh.
Một tảng bùn đất lớn từ đỉnh nóc lao xuống đập trúng huyệt bách hội trên đỉnh đầu Chu Chân Mệnh, khiến phần miệng đang hé mở của hắn sập lại, hai hàm răng bập vào nhau nghiến đứt đầu lưỡi. Bách hội bị đập mạnh, tạp niệm thoát ra; đầu lưỡi rách phun máu, gột rửa tâm uế. Điều này đòi hỏi phải có một quá trình, song đối với một cao thủ như Chu Chân Mệnh, chỉ cần trong chớp mắt.
Bởi vậy, trong khoảnh khắc cuối cùng, Chu Chân Mệnh đã nhìn thấy luồng sáng vàng rực rỡ. Hắn lập tức ngửa đầu ra sau theo phản xạ, tia sáng vàng kim chỉ rạch qua hàm dưới, để lại một vệt máu rất mảnh.
Chính là món vũ khí sắc bén đã chém đứt lưỡi xẻng của lão cao thủ Chồn Đạo! Quả nhiên vẫn còn một cao thủ nữa đang ẩn nấp, hơn nữa, hắn không chỉ có trong tay món vũ khí nguy hiểm, mà còn biết dùng cả bùa chú để điều khiển “Nhiếp hồn vi”.
Chu Chân Mệnh vẫn cắn chặt đầu lưỡi, xem xét cẩn thận, sợ lại bị nhiếp hồn mê phách. Song lần này không phải là nhiếp hồn, mà là kinh hồn. Hắn đã khiếp đảm, đã kinh hoàng tận đáy lòng, bởi lẽ thực sự không dám chắc thứ mà mình đang phải đối mặt có phải là người hay không.
Đó là một bộ mặt khủng khiếp đến ghê rợn, cháy đen như than, da thịt nhăn nhúm biến dạng, song đáng sợ nhất chính là một con mắt trên bộ mặt đó, một con mắt thi khí nặng nề, rừng rực những tia tím ngắt tựa lửa thiêu, xuyên thấu vào tim gan hồn phách.
Đây không phải là người! Chí ít có đến một nửa không ra hình dạng con người. Nếu là lúc bình thường, Chu Chân Mệnh chỉ cần ngưng tụ khí Đạo gia, thu định tâm tam bàn, chắc chắn sẽ không đến nỗi phải chết khiếp trước cái thứ nửa người nửa ma trước mặt. Song lúc này, tâm tư hắn vừa trải qua cơn mê hoặc, khí chính đan hồi chuyển chưa hết vòng, tâm thần hẫng hụt chưa được củng cố, bới vậy chỉ biết vội vã thoát lui một cách vô thức, chẳng còn tâm trí đâu mà suy nghĩ liệu có thứ gì đó đang rình rập ở sau lưng.
Một mảng đất bùn cỡ lớn ào ào lở xuống, chắn ngang trước mặt Chu Chân Mệnh, cũng che mất bộ mặt ma quái.
Chu Chân Mệnh cũng dừng lại không lùi nữa, hơi thở của hắn đã hồi chuyển đủ vòng, tinh thần cũng kịp ngưng tụ. Thế nhưng đúng vào lúc này, toàn bộ phần nóc đã ập thẳng xuống.
Chú thích
[33] Có nghĩa là dao găm giết rồng.
[34] Cung, thương, giốc, chuỷ, vũ tức ngũ âm, là năm nốt nhạc trong thang âm thời cổ.