Quá khứ của chúng tôi dừng tại đây.
Khi tôi nài nỉ hỏi khi nào thì chúng tôi cưới, Marianne Engel nói, “Anh phải đợi thôi.”
* * *
Tôi quay lại bệnh viện để thực hiện thêm mấy cuộc phẫu thuật tái tạo. Cho tới lúc này, đó hầu hết là những ca phẫu thuật chỉnh hình: những nỗ lực để khiến tôi trông, thay vì hoạt động, tử tế hơn. Tôi hỏi Nan những cuộc phẫu thuật phục hồi diện mạo của tôi còn kéo dài đến bao giờ nữa, bà bảo không biết. Tôi hỏi cuối cùng trông tôi sẽ khá hơn đến mức nào, và bà trả lời chuyện đó còn tùy vào mỗi bệnh nhân.
Tôi luôn luôn cảm thấy rằng, dù Marianne Engel có quan tâm đến tôi thế nào đi nữa, những lúc tôi vắng mặt khỏi pháo đài là thời gian cô có thể làm việc mà không bị gián đoạn. Việc tôi đi taxi về nhà sau vài ngày nằm viện và thấy cô kiệt sức nằm dài trên giường, người vẫn bám đầy bụi đất cũng chẳng còn bất thường nữa, và tôi sẽ hé nhìn vào xưởng ở tầng hầm để thấy một con quái vật mới đang gian giảo giương mắt nhìn tôi. Rồi tôi sẽ kiểm tra cái bát nước uống và thức ăn tôi đã để dành cho Bougatsa trước khi rời nhà và chúng luôn luôn sạch trơn; tôi ngờ rằng nó đã nuốt hết tất cả mọi thứ ngay cái giây phút tôi bước chân ra khỏi cửa rồi, nhưng tôi chẳng thể làm được gì hơn. Nói chung thì, những chuyến đi khám bệnh cũng có cái lợi, vì việc cô tạc tượng trong thời gian tôi đi vắng có nghĩa là chúng tôi sẽ có nhiều gian cho nhau hơn khi tôi quay về.
Nhưng vẫn có những lúc cô phải tạc tượng còn tôi thì không vào viện, và tôi đã dần biết tự chăm sóc bản thân – và cô hơn. Dù cô cố ngơi tay để tắm cho tôi, tôi có thể thấy rõ là cô rất khó chịu: cô đục đẽo bức tượng sâu bao nhiêu, cô cọ người tôi mạnh bấy nhiêu. Khi xong việc, cô sẽ lại quay về tầng hầm và tôi sẽ mang thức ăn đến cho cô. “Cô biết đấy, cô sẽ có thể tạc tốt hơn – và nhanh hơn – nếu thỉnh thoảng cô chịu ăn chút gì đó.”
“Không phải chỉ có mỗi chuyện giải thoát gargoyle đâu. Tôi còn phải trui rèn tinh thần của mình nữa.”
“Thế nghĩa là sao?”
“Thế giới trần tục ru ngủ cơ thể bằng đồ ăn và vật chất tiện nghi,” cô nói. “Chúng làm cơ thể thỏa mãn nhưng lại là kẻ thù của tinh thần. Kiêng khem là cái cương giúp tinh thần có cơ hội thắng thế trong cuộc tranh đấu không có điểm dừng với cơ thể.”
Lại một cuộc tranh luận mà logic chỉ là kẻ lạ mặt; vì thế, đó lại là một cuộc tranh luận khác mà tôi chắc chắn sẽ thua. Thế là tôi đổ gạt tàn thuốc lá của cô, rót đầy chai nước, và để lại một đĩa hoa quả bổ sẵn mà tôi biết sẽ vẫn nằm chỏng chơ khi tôi xuống lần tới.
Sự cuồng nhiệt của Marianne Engel luôn luôn tàn dần rồi lụi hẳn vài ngày sau. Cô sẽ xin lỗi cho quãng thời gian không ở bên tôi, nhưng tôi biết là mình cũng chẳng có gì đáng phàn nàn, một cách thực tâm, vì nhiều nhất mỗi tháng cô thường cũng chỉ có một – hai đợt làm việc như thế này. Nó thanh toán cho đủ mọi thứ, bao gồm cả các hóa đơn của tôi nữa, và tất cả thời gian còn lại của cô là dành cho tôi: bất cứ ai có một người vợ phải làm việc công sở từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều cũng sẽ bảo tôi im cái miệng hay lèo nhèo đi.
Thêm vào đó, mỗi đợt làm việc của cô còn là cơ hội tuyệt vời để tôi gọi cho bạn bè cũ và sắp xếp mua thêm morphine bằng thẻ tín dụng của tôi.
Mọi người trong siêu thị cố không nhìn chúng tôi, nhưng không thể. Marianne Engel vẫy tay chào một bà lão mồm há hốc chạy vội đi như vừa bị bắt quả tang làm điều gì đó thiếu đạo đức lắm, nhưng vẫn không thể không cố ngoái đầu lại tới hai lần.
Về mặt lý trí tôi có thể thông cảm với những biểu hiện thái quá dành cho tôi, nhưng về mặt tình cảm thì tôi lại ghét điều đó vô cùng. Tôi chẳng còn là một kẻ mờ nhạt, vì tôi giờ đã trở nên nổi bật theo đúng nghĩa đen của từ này rồi. Việc mặt tôi bị giấu sau lớp mặt nạ thủy tinh dẻo và những bộ quần áo tạo áp suất chỉ làm tôi, theo một cách nào đó, càng thêm “hấp dẫn” mà thôi. Như trong bất cứ bộ phim kinh dị chất lượng nào, điều bạn phải tưởng tượng luôn luôn đáng sợ hơn những gì bạn thực sự thấy.
Tôi nghe thấy tiếng một bà mẹ ở lối đi số tám bảo con mình đừng nhìn. Cậu bé, năm hay sáu gì đấy, nấp cái thân thể bé nhỏ của mình vào chân mẹ cho an toàn nhưng mắt vẫn không rời khỏi tôi. Người mẹ nói, “Tôi xin lỗi. Nó, ừm, tò mò và, à, rất thân thiện…”
“Chị không nên xin lỗi vì việc đó! Thân thiện mấy cũng không thừa mà!” Marianne Engel cúi xuống để nhìn thẳng vào mắt cậu bé. “Cháu dễ thương quá. Cháu tên gì vậy?”
“Billy.”
“Có phải đó là tên gọi tắt của William không?”
“Vâng.”
“Đó là một cái tên rất hay.” Marianne Engel hất đầu về hướng tôi đứng. “William, cháu có nghĩ bạn cô trông đáng sợ không?”
“Một chút,” Billy thì thầm.
“Chú ấy thực sự không tệ đến thế đâu, một khi cháu làm thân với chú ấy.”
Tôi không biết Marianne Engel đang làm cho ai cảm thấy bất tiện – Billy, mẹ của Billy, hay là tôi – thế là tôi nói rằng chúng tôi cần phải đi tiếp. Tôi đã quên mất ảnh hưởng của giọng nói như cóc kêu của tôi với những người mới nghe lần đầu. Sau khi Billy giật lùi lại phía sau, cậu bé hỏi với giọng pha lẫn tò mò và sợ sệt. “Có chuyện gì với chú vậy ạ?”
Người mẹ mắng cậu bé, giải thích với cậu ta rằng câu hỏi đó không lịch sự một chút nào. Tôi phẩy tay cho qua, nhưng Marianne Engel lại hỏi xem chị ta có tò mò chút nào về chuyện đấy không. Mẹ Billy lúng búng trong miệng trước khi nhả ra hai từ “Ờ, có…”
“Dĩ nhiên là có rồi. Nhìn cậu bé đi! William chỉ hỏi một câu mà tất cả mọi người ở đây đang nghĩ trong đầu mà thôi.” Marianne Engel xoa đầu cậu bé, để nó biết rằng mọi người không hề chỉ trích nó.
“Nó mới đi nhà trẻ thôi,” người mẹ nói.
“Tôi bị bỏng trong một vụ cháy.” Tôi chỉ muốn cuộc nói chuyện kết thúc cho nhanh để chúng tôi đi tiếp, nhưng Billy lại hỏi thêm câu nữa: “Thế có đau không ạ?”
“Có.” Tôi cố kìm nén ham muốn tự nhiên là cảnh báo cậu bé đừng có dại mà nghịch diêm. “Chú đã nằm viện một thời gian dài.”
“Oài,” Billy nói, “chắc chú rất vui khi không phải ở đó nữa.”
Bà mẹ kéo tay con mạnh đến nỗi cậu bé không thể lờ mẹ mình được nữa. “Chúng tôi thực sự phải đi rồi.” Chị ta không hề nhìn lại, nhưng Billy quay lại vẫy tay với chúng tôi trong lúc mẹ nó kéo nó xuống lối đi.
Khi chúng tôi rời siêu thị, Marianne Engel dốc toàn bộ số tiền thừa của cô vào tay những người ăn xin dật dờ gần đó. Suốt dọc đường cô toàn nói về những bức tượng dang dở trong xưởng của mình vì, hiển nhiên rồi, Ba Vị Chủ Nhân của cô gần đây lại mới thông báo rằng cô cần phải hoàn thành chúng.
Tôi đang đi rất bình thường cho tới khi chúng tôi ra được chỗ ô tô, nhưng trong khi lên xe, tôi đã quệt mạnh cả một mảng lớn da bỏng vào cửa hành khách. Cơ thể tôi ngay lập tức phản ứng với sai lầm bằng việc truyền những cơn co giật đau điếng người từ bó dây thần kinh này đến bó dây thần kinh khác, và con rắn cái trong xương sống bắt đầu đớp lấy phần sau xương sọ của tôi như thể nó là một con chuột đồng chỉ chực bị nuốt chửng. MẸ KIẾP! MẸ KIẾP! MẸ KIẾP! Tay tôi bắt đầu run lẩy bẩy vì đói morphine khẩn cấp và tôi khẩn khoản xin Marianne Engel tiêm cho tôi một liều càng nhanh càng tốt. Cô lấy dụng cụ ra khỏi hộp đồ nghề của tôi (tôi không bao giờ rời nhà mà thiếu nó cả) và đâm kim tiêm vào người tôi.
Morphine như một kẻ quá khích đang trên đường thực hiện nhiệm vụ; nó len vào mọi ngóc ngách trong cơ thể để chuyển hóa, mang đến những giấc mơ tẩm sữa-và-mật ong chậm chạp chảy qua mạch máu bạn. Con rắn trở nên lờ đờ trong dòng sữa ngọt và từ từ rơi vào trạng thái bất động, nhưng tôi biết mụ ta sẽ trở lại. Con rắn đó luôn luôn trở lại.