Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cô Gái Mang Trái Tim Đá

Chương 44

Tác giả: Andrew Davidson

Vào các buổi chiều sau đó, Sigurðr nhận ra dù không thực sự yêu thích nghề mộc, cậu lại khá có tài vẽ. Cậu tìm các loại phẩm màu – màu đen từ than đá, màu trắng từ bột xương, màu son từ đất đỏ – và sơn chúng lên các tác phẩm gỗ đã hoàn thành. Sigurðr hài lòng gấp ba: bởi kỹ năng cậu đang học, bởi bản thân những màu sắc đó, và bởi nụ cười trên gương mặt của Einarr.

Einarr cũng cảm thấy rất hài lòng. Không chỉ vì những bức tranh của Sigurðr tôn thêm vẻ đẹp cho tác phẩm của anh, mà còn vì chàng trai trẻ đó thực sự là một người đồng hành tốt – chưa hẳn là một người bạn, nhưng chắc chắn không chỉ là một đồng nghiệp đơn thuần. Để chứng tỏ điều này, một ngày nọ Einarr đưa cho Sigurðr một cái gói dài, được bọc vải len và buộc dây da. Bên trong là một thanh kiếm với chuôi hình rồng chạm trổ tinh tế. “Nếu cậu có một thanh kiếm tử tế thì rất tốt,” Einarr nói, “chứ không phải là con dao chặt cá cậu đang dùng bây giờ.”

Sigurðr gật đầu, vì cậu cũng chẳng biết phản ứng thế nào. Từ khi cha mẹ mất, đây là món quà đầu tiên cậu được nhận.

“Nào,” Einarr nói với Sigurðr, “cậu có muốn học cách sử dụng không?”

Einarr sửa các thiếu sót trong động tác kỹ thuật của Sigurðr, và cậu học sinh rất nhanh chóng thấm nhuần các bài dạy. Einarr cảm thấy rất ấn tượng. “Cơ thể của cậu tự nó đã biết phải chuyển động thế nào rồi, thật tuyệt. Có rất nhiều thứ có thể dạy được, nhưng khả năng đánh hơi nguy hiểm thì không nằm trong số đó đâu.”

Sigurðr cúi gằm mặt nhìn xuống chân mình. Cậu không muốn để Einarr thấy khuôn mặt mình đỏ bừng lên vì lời khen.

“Cậu sẽ cần đặt cho nó một cái tên,” Einarr nói. “Tôi gợi ý tên là Sigurðsnautr. Vì nếu có lúc nào cậu đâm thanh kiếm này vào ai thì đó sẽ là một món quà anh ta không thể mau quên được đâu.”

Khi Sigurðr trở về nhà vào tối hôm đó, cậu lật đi lật lại thanh kiếm trên tay. Cậu rất thích cái tên – “Món quà của Sigurðr.” Cậu cẩn thận buộc hai đầu đoạn dây da đã dùng để bó cái gói lại với nhau và đeo vào cổ. Từ ngày đó trở đi, cậu không bao giờ tháo nó ra, nhưng cậu luôn cẩn thận chú ý để sợi dây được giấu kín trong lần áo chùng của mình. Chẳng có lý do nào để khoe nó ra cả; biết rằng thứ đã từng ở trên tay Einarr giờ luôn chạm vào da cậu là vui lắm rồi. Suy nghĩ đó thỉnh thoảng cũng làm Sigurðr nổi da gà, như bị một trận gió phương Bắc quật vậy.

Khi cái ngày Einarr phải cùng đoàn Viking lên đường đột kích những vùng đất khác cuối cùng cũng đến, Sigurðr những tưởng đây là lúc cậu phải quay lại với cuộc sống đơn độc của mình. Nhưng Svanhildr đã mời cậu đến ăn bánh ngọt và uống bia vào mỗi buổi sáng và – chính cậu cũng thấy ngạc nhiên – Sigurðr luôn xuất hiện. Bragi ngày một khôn lớn và chẳng mấy chốc đã cho thêm một cụm từ vào cái vốn từ ngày càng nhiều thêm của cậu nhóc. Cậu biết mẹ, cha và gỗ, nhưng một ngày nọ cậu đã ngước mắt nhìn vào người thanh niên miệng chật ních bánh ngọt và gọi: “Sig Sig.”

Dù Einarr là người chất tiền vào mấy cái rương trong nhà, Svanhildr mới là tay hòm chìa khóa. Nếu không có sự trù liệu cẩn thận thì một hộ gia đình Viking sẽ không thể chống chọi nổi với những mùa đông khắc nghiệt, và Sigurðr ngày càng thêm ngưỡng mộ công việc của Svanhildr. Cô biết tất cả những phương thức dự trữ thịt – hun khói, ướp muối, ngâm giấm, và còn nhiều hơn nữa – để chồng mình không chán ngấy vì những bữa ăn ngày nào cũng như ngày nào. Một thời gian sau, Sigurðr bắt đầu phụ giúp cô làm bữa sáng, thái thịt thành những lát mỏng trong khi cô chuẩn bị nước muối để ngâm chúng.

Trong suốt đợt vắng nhà của chồng mình, không một lần nào Svanhildr tỏ vẻ lo sợ anh sẽ không quay về – nhưng khi nghe tin chiếc thuyền đã trở về, cô sẽ chạy thẳng ra bờ biển và nhảy vào vòng tay đang háo hức ngóng trông của Einarr. Cô sẽ hôn anh nồng nàn, véo anh hai cái vào mặt, và rồi nhẹ nhàng hôn bằng hết chỗ máu đọng trên môi anh. Sigurðr không thật sự chắc lắm, nhưng gần như cứ khi nào Svanhildr rút tay lại sau cú véo đầu tiên, Einarr sẽ lại chìa cằm ra để chuẩn bị đón cú tiếp theo.

Sigurðr giúp chồng mang chiến lợi phẩm về nhà dài và sửng sốt trước sự đa dạng của những món đồ: kim loại quý hiếm cùng những túi đầy tiền vàng, đồ trang sức, dụng cụ cướp được từ những công xưởng ngoại quốc, và những chai rượu chưa bị vỡ trên chuyến hải trình trở về nhà. Nhưng trong tất cả những thứ này, hiển nhiên Svanhildr mong đợi một cái gì đó hơn thế kia. Rồi Einarr lấy một bìa sách nạm đá quý anh đã giật ra từ một bản Kinh Thánh ở một tu viện nước Anh, ấn nó vào tay Svanhildr. Cô ngắm nghía nó một lúc trước khi bổ sung món đồ trang sức lòe loẹt ấy vào chuỗi vòng đá quý của mình, và cuối cùng Sigurðr cũng hiểu bộ sưu tập bùa ngải đủ chủng loại của cô đến từ đâu. Khắp mọi nơi.

Họ uống bia và rượu cho tới tận khuya, đến khi Sigurðr say đến nỗi không thể lê về nhà, bất tỉnh nhân sự trên một chiếc ghế băng kê sát tường. Cậu nằm ngủ ở đó, rồi bỗng bị đánh thức bởi tiếng ồn của một trận đánh nhau trong lúc đầu óc quay cuồng – hay ít nhất cậu cũng tưởng thế, rồi mới nhận ra mình đang nghe trộm cuộc vui của chủ nhà.

Einarr hùng hục vào trong vợ mình từ phía sau, tay anh kéo hông cô lại. Có vẻ như Svanhildr đang cố hết sức tìm lối thoát, và cũng đúng là thế thật, nhưng không hẳn: đó là một phần trong cuộc chơi của họ. Khi cuối cùng cô cũng thoát ra được, Einarr tóm lấy hai chân đang đá lung tung của cô rồi lật người cô lại. Khi anh vào trong cô từ phía trên, móng tay cô bấu khắp lưng anh, làm anh chảy cả máu. Cô cắn vào cổ anh mạnh đến nỗi anh phải túm tóc cô lôi ra. Cô gầm lên đau đớn, rồi cười một cách quái lạ và nói chồng mình có mùi như cá ươn và làm tình thì như một cô gái. Enairr gầm gừ lại rằng cô sẽ không thể đi lại tử tế vào sáng hôm sau được đâu.

Phải mất một lúc lâu Sigurðr mới ngủ lại được.

Khi cậu tỉnh dậy, hiển nhiển là Einarr – những vết răng cắn vẫn còn hằn rõ trên cổ họng – đã tắm rửa sạch sẽ ở con suối gần đó rồi. Bragi thì đang chạy lăng xăng, làm quen lại với cha mình, trong khi Svanhildr – với những vết bầm giập dọc hai cánh tay – van nài con nói nhỏ nhỏ thôi trong khi cô kiên nhẫn gỡ đống tóc rối bù của Einarr với chiếc lược làm bằng xương cá voi. Cứ chốc chốc, cô lại quàng tay quanh người anh thầm thì, “Ég elska þig. Ég elska þig. Ég elska þig.” Em yêu anh. Em yêu anh. Em yêu anh.

Khi Sigurðr giả bộ ngáp thật lớn cho biết mình đã dậy, Svanhildr buông ngay chồng ra và đi lấy một xô nước mát cho vị khách rửa ráy. Khi cô mang xô nước lại, Bragi đã trèo vào lòng Sigurðr. Bây giờ, vốn từ vựng của cậu bé đã tiến bộ thêm một chút và cậu sung sướng thét lên “Chú Sig!”

Không lâu sau Einarr, lần thứ hai, nêu ra một đề nghị sẽ thay đổi cả cuộc đời Sigurðr: lần này, đề nghị cậu gia nhập đội Viking. Như Einarr giải thích, những chuyến hải trình rất buồn tẻ và anh nhớ cuộc sống quê nhà; có lẽ có một người bạn theo cùng sẽ làm dịu nỗi nhớ đó.

Lời đề nghị đưa ra có phần nài nỉ, vì Sigurðr thường e rằng mình không đủ nam tính. Các buổi sáng, cậu thường lặn ngụp dưới nước để tìm xác động vật; các buổi chiều thì cậu phụ việc, khi cậu cảm thấy cô đơn, cậu lại giúp vợ một người đàn ông khác làm việc nhà. Sigurðr chỉ hứa sẽ xem xét đề nghị đó nhưng cậu đã biết chắc mình sẽ chấp nhận, và lý do lớn nhất là vì Einarr đã coi cậu là một người bạn.

Sigurðr nhanh chóng nhận ra mình bị mấy người Viking soi mói. Có chút khó chịu – những thầm thì đồn thổi về chuyện Sigurðr là fudlogi, một người đàn ông sợ làm tình với phụ nữ – nhưng không ai muốn xúc phạm Einarr. Khi sự tồn tại của một người phụ thuộc vào chiếc thuyền dài, chẳng hay ho gì khi làm phiền lòng người thợ mộc bậc thầy. Hơn nữa, người Viking tin rằng bất luận thế nào, cảm giác khó chịu với kẻ khác cũng không gây ảnh hưởng gì lắm, miễn là kẻ đó biết tấn công. Người đàn ông bất lực trên giường thì cũng thua trong các cuộc đánh nhau, nhưng chẳng có bằng chứng nào cho thấy Sigurðr đã từng đầu hàng một người đàn ông nào khác, người ta chỉ đồn rằng cậu cũng không ngại làm chuyện đó thôi. Sau vài bài kiểm tra sức mạnh cũng như kỹ thuật sử dụng vũ khí của Sigurðr, họ đã đồng ý cho cậu thử đi cùng trong chuyến viễn du dọc bờ biển nước Anh.

Chiến thuyền trông thật đáng ngưỡng mộ, với mặt ngoài phủ da bò và những cánh buồm bằng len dày, phía mũi thuyền là hình một con mãng xà dữ tợn. Họ lái thuyền dưới ánh mặt trời và dưới những vì sao, người Viking ngồi trên những chiếc rương rỗng sẽ đầy khi họ quay trở về nhà. Hiển nhiên có những thành viên của đoàn Viking rất háo hức với trận chiến sắp đến. Họ chuẩn bị cho cuộc bao vây bố ráp với những bài tụng niệm bằng cách tát bôm bốp vào mặt nhau, rạch da của chính họ để làm dịu cơn khát máu của những thanh kiếm. Một số thậm chí còn tưởng tượng ra mình bị các linh hồn động vật nhập vào người, và để trí tưởng tượng bay xa hơn bằng cách dùng thêm chút berserkjasveppur – những cây nấm berserker giúp tăng hưng phấn – trước khi đổ bộ lên bờ biển nước Anh.

Einarr khuyên Sigurðr đừng quan tâm đến mấy cái đó. Anh đã dùng nó trong cuộc tấn công đầu tiên của mình, nhưng chúng chỉ làm anh mất tập trung. Tuy nhiên, anh thú nhận rằng mình thỉnh thoảng cũng dùng trong xưởng gỗ khi muốn tìm cảm hứng làm việc. Sau khi ăn vài cây nấm, anh nói, rất dễ hình dung ra những họa tiết mượt mà mà người ta không thể nghĩ đến trong lúc tỉnh táo.

Sigurðr nhanh chóng nhận ra việc chiến đấu đối với cậu thật dễ dàng và áp đảo người Anh chỉ là một nhiệm vụ đơn giản; họ cứ thế nộp cống vật để cho qua chuyện thôi, đặc biệt là mấy lão thầy tăng ấy. Cuộc tấn công thu được thắng lợi lớn và Sigurðr, với sự giúp đỡ của Einarr, đã làm tròn nhiệm vụ của mình. Cậu được mời tham gia vào cuộc tấn công thứ hai, rồi thứ ba, và sau đó cậu trở thành một thành viên thường trực. Lần đầu tiên trong đời, cậu cảm thấy mình là một phần của cái gì đó. Từ không gia đình, cậu đã có tới hai – gia đình của Einarr và hội những người anh em Viking – và cậu tin rằng tính đàn ông mới được phát huy này của cậu sẽ giúp cậu có thể bước vào thiên đường Valhalla lúc cuối đời.

Mọi việc cứ tiếp diễn trong nhiều năm. Vào những đợt nghỉ giữa các cuộc tấn công, Sigurðr và Einarr cùng trui rèn khả năng sử dụng vũ khí và củng cố kỹ năng mộc của nhau. Tác phẩm chạm trổ của Einarr ngày càng trở nên sáng tạo hơn, có lẽ nhờ những cốc bia anh uống mỗi ngày một thường xuyên hơn hoặc do những cây nấm anh dùng mỗi khi cần tìm cảm hứng. Khả năng sơn vẽ của Sigurðr cũng ngày càng tiến bộ. Hai người ở cùng nhau nhiều hơn, và thường thì, mỗi ngày mới đến họ lại có thiện cảm với nhau hơn hôm trước.

Không thể tránh khỏi, dĩ nhiên rồi, Sigurðr đã yêu Einarr. Không chỉ là sự đam mê đơn thuần lúc đầu, mà là một tình cảm chân thật hơn, sâu đậm và đẹp đẽ hơn. Einarr chắc chắn cũng biết điều này, nhưng anh giả vờ không nhận thấy những ánh mắt thỉnh thoảng lưu luyến nhìn mình của Sigurðr. Đây là cách họ giải quyết vấn đề: vờ như nó không hề tồn tại. Chẳng hay ho gì khi nói về nó cả, vì thế họ quyết định không nói gì hết, và chuyện đó cứ lơ lửng giữa họ như một đêm dài dằng dặc mà bình minh sẽ không bao giờ đến.

Đối với Svanhildr, tình yêu cô dành cho Einarr cũng lớn dần theo năm tháng; tuy nhiên, niềm say mê cuộc sống Viking luôn vẫy gọi anh lên đường bất chấp những ngày vắng nhà, và cô lại đeo bộ mặt ủ rũ vào những tuần trước mỗi cuộc hành trình cướp phá. Đến một hôm tình trạng này trở nên tồi tệ hơn tất cả những lần trước đó. Cô gắt lên mỗi khi Einarr xin lấy thêm một cốc bia tươi, càu nhàu với thánh thần vì những lý do không đâu, và thậm chí còn òa khóc khi Bragi xước đầu gối khi đang nghịch thanh kiếm đồ chơi.

Khi Einarr không thể chịu nổi thêm nữa, anh chộp lấy vai cô và lắc cho tới khi cô không thể im lặng được nữa.

“Vấn đề nằm ở anh ấy,” cô nói. “Và những chuyến đi của anh, trong khi em phải ở nhà với con.”

Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt Einarr.

“Thôi đi! Em không có ý định chửa đẻ nữa đâu,” cô la thét. “Em có tuổi rồi.”

“Nhưng không quá già nhỉ,” Einarr nói. “Hiển nhiên rồi.”

Đêm trước khi những người đàn ông phải rời đi, Einarr đã dọn thịt lợn hun khói và những cốc bia tươi nhất của cô cho họ nhưng chẳng nói năng gì. Sáng hôm sau, cô không ra biển tiễn Einarr. Cô chỉ tát nhẹ vào miệng anh ở ngưỡng cửa thay lời tạm biệt.

Những cuộc tấn công diễn ra như thường lệ. Danh tiếng của người Viking gần như đủ để chiến thắng bất cứ trận chiến nào trước cả khi lưỡi gươm tuốt ra khỏi vỏ và khi họ tới mục tiêu cuối cùng, thuyền họ đã chở nặng lắm rồi. Họ nhiều lần tấn công dễ dàng các ngôi làng nước Anh, nhưng gần đây người dân đã học được vài mánh tự vệ để gỡ gạc chút danh dự. Họ không mong sẽ đánh bại người Viking, nhưng họ thực sự mong muốn ít nhất cũng diệt được vài kẻ.

Bình luận
× sticky