Thở ra. Hít vào. Tôi tập trung vào nhịp thở của mình. Thật điềm tĩnh. Thật tập trung. Nhắm. Trấn tĩnh nào. Tôi gọi tên mục tiêu. “Tim.”
Tôi không biết mình đã tưởng tượng mũi tên trông như thế nào khi nó bay khỏi tôi. Tôi ngạc nhiên khi thấy mắt mình thực sự tập trung vào mục tiêu ở phía cuối mũi tên chứ không phải vào bản thân mũi tên.
Xuyên qua cơn bão, mũi tên của tôi bay vút đi như thể nó được một sợi dây thép dẫn đường, không một chút xao động. Tất cả mọi người đều biết câu chuyện một cung thủ bậc thầy có thể chẻ đôi mũi tên đang cắm giữa hồng tâm. Đó là cách mũi tên của tôi xuyên vào ngực anh, chính cái điểm anh bị tên bắn trước đây. Lần đầu tiên khi anh bị bắn, cuốn sách của Dante đã làm chậm tốc độ của mũi tên để cứu mạng anh và anh đã được mang đến với tôi. Lần thứ hai này mũi tên chẳng gặp phải vật cản gì, và anh bị mang đi khỏi tôi.
Đầu anh ngật ra sau vì áp lực của mũi tên và miệng anh thở hắt ra hơi thở cuối cùng với sự ngạc nhiên tột độ. Cằm anh nẩy lên ngực hai lần trước khi đầu anh rủ xuống thân thể không còn sức sống. Anh gục xuống khỏi hai bàn tay bị đóng đinh, và bức tường nhà huynh trưởng Heinrich cứ tiếp tục bốc cháy xung quanh anh. Mũi tên của tôi đã giúp anh không phải chịu thêm bất cứ đau đớn nào nữa, và vì điều này, qua làn nước mắt, tôi thầm cảm tạ Chúa.
Bọn lính đánh thuê gào rú lên không hiểu vì sao và Kuonrat đòi được biết kẻ nào đã cẩu thả đến mức, hoặc ngu đến mức, bắn mũi tên chết người trái với nghiêm lệnh của hắn. Mặt hắn tím ngoét đến nỗi một trong những tên lính của hắn đã tỏ lòng thương hại.
Lẽ ra tôi nên cảm tạ Chúa vào lúc khác và dành thời gian để chạy trốn. Khi xem xét mũi tên, chúng nhanh chóng nhận ra nó không đến từ bất cứ cây cung của tên lính nào, và góc tên cho thấy nó được bắn ra từ đỉnh đồi. Một đội được cử lên, và bọn lính ngay lập tức tiến dần đến chỗ núp của tôi. Chúng vẫn chưa nhìn thấy tôi, nhưng chúng biết tôi đang ở đâu.
Tôi vứt cung tên đi, vì tôi biết mình sẽ không bao giờ bắn thêm một lần nào nữa. Ngựa của tôi ở gần kề, sườn đồi rất trơn và những cành cây thì đủ rậm rạp để làm chậm bước chân người. Khi bọn lính đang lồm còm bò lên đỉnh đồi, tôi đã có thể tháo dây buộc ngựa và biến đi ngay trước khi chúng có thể vươn tay ra bắt. Tôi không có nhiều lợi thế thời gian so với bọn chúng, nhưng chúng cũng phải mất vài phút mới có thể tụt xuống dốc và trèo lại lên ngựa được. Tôi cũng có một lợi thế khác nữa. Tôi đã quen địa thế vùng này từ khi còn nhỏ, còn bọn lính lại không. Với cơn bão tuyết vẫn tiếp tục gầm rú, tôi nghĩ mình sẽ có cơ hội.
Lẽ ra tôi phải nghĩ chín hơn. Khả năng cưỡi ngựa của bọn chúng thảy đều giỏi hơn tôi rất nhiều, và những con ngựa được cho ăn tốt hơn cũng như được nghỉ dưỡng nhiều hơn. Tôi chưa đi được quá vài phút thì bọn chúng đã đuổi theo gần sát nút. Tôi biết rằng nếu mình cứ tiếp tục chạy như thế, bọn chúng sẽ tóm được tôi chỉ trong phút chốc. Con đường dẫn đến một ngã ba, với một hướng đi theo một ngả an toàn, và hướng còn lại chạy thẳng đến một vách đá dựng đứng nhìn xuống sông Pegnitz. Khi còn nhỏ thi thoảng tôi vẫn đi dọc theo gờ đá này, nhưng chỉ là những khi tôi cảm thấy đặc biệt liều lĩnh hoặc muốn kiểm tra cái ý tưởng là Chúa thực sự có một kế hoạch dành cho tôi.
Thời điểm tuyệt vọng cần đến giải pháp liều lĩnh, vì thế, dù biết con đường quá hẹp cho ngựa của mình có thể lách qua, tôi vẫn chọn lộ trình bất trắc đó. Con vật cảm nhận được mối nguy hiểm và tôi đã phải thúc gót chân vào sườn nó để bắt nó đi từng bước một, lẩm nhẩm bài kinh cầu quen thuộc tôi vẫn đọc khi còn nhỏ. Khi con ngựa bắt đầu lồng lên, tôi lại quát nó để nó tiến lên vài bước. Chẳng được bao lâu thì chân nó húc phải một gốc cây cụt đóng băng và cả tôi lẫn nó cùng loạng choạng ngã sang một bên.
Khi chúng tôi trượt xuống dốc, con ngựa cố bám những móng guốc tuyệt vọng vào đá, nhưng chẳng ăn thua gì. Nó chới với ngã sang một bên, hoảng sợ và không biết phải làm gì, quăng tôi xuống đất. Khi tôi đầu hàng cú ngã không thể tránh khỏi đó, tôi cảm thấy mình hoàn toàn không trọng lượng trong giây phút ngắn ngủi. Thật tuyệt vời, như thể tôi đang trôi trong sự cân bằng hoàn hảo giữa tuyết và Thiên đường vậy, và tôi thấy mình đang nhìn thẳng vào mặt con ngựa. Mắt của ngựa thường rất đen và bình lặng – khi tôi còn nhỏ, các nữ tu đã từng đùa rằng ngựa là loài có thể nhìn thấu được mọi bí mật của Chúa, thậm chí cả khi nữ tu viện trưởng không thể – nhưng giờ đây mắt nó đang trắng dã vì sợ hãi. Khoảnh khắc đó lướt qua thật nhanh, và được thay thế bởi vòng xoáy của tuyết và bụi cây khi chúng tôi tiếp tục rơi xuống sâu hơn.
Khi chúng tôi cuối cùng cũng dừng lăn, phải mất một lúc đầu óc tôi mới đủ tỉnh táo để xem xét chúng tôi đã trượt xuống tuyết như thế nào và tôi bắt đầu hốt hoảng với ý nghĩ không biết cú rơi đã ảnh hưởng gì đến con chúng ta. Khi đứa trẻ đạp vào bụng tôi gần như ngay lập tức, có lẽ đang tức giận trước tất cả những chuyện vừa xảy ra, tôi đã coi đó là dấu hiệu chứng tỏ rằng con vẫn còn khỏe và chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc hơn trong cả quãng thời gian gian khổ ấy.
Bọn lính đã không đuổi theo chúng tôi đến bên bờ vực, chúng đủ khôn ngoan để dừng lại nơi đường còn an toàn. Ít nhất một tên trong bọn cũng đã rút cung ra, trước khi nhận định rằng khoảng cách và cơn bão tuyết không thể khiến hắn bắn trúng. Không như tôi, rõ ràng hắn thiếu niềm tin vào Chúa.
Những tên lính đánh thuê sẽ tìm ra một lối đi khác xuống núi, nhưng tôi biết để làm được thế thì chúng cũng phải mất đến mười lăm phút. Có lẽ, tôi nghĩ, cú rơi của mình là cú rơi may mắn giúp cuộc đào thoát của tôi được thành công. Sự phấn khích nhất thời của tôi xẹp xuống khi tôi cố nâng con ngựa lên chỉ để thấy một cái chân của nó đã bị bẻ quặt hẳn sang một bên. Rõ ràng nó sẽ chẳng thể đi được thêm với tôi nữa. Tôi thậm chí còn chẳng có được lựa chọn là giải thoát cho nó bằng cách giết chết nó, vì tôi không còn cung tên nữa rồi. Nhưng dù sao tôi cũng không thể làm việc đó được. Một ngày giết chóc thế là quá đủ rồi.
Đi trước bọn lính mười lăm phút thì lợi lộc gì trong khi bọn chúng có ngựa còn tôi thì không? Một bên là vách đá nơi tôi vừa ngã xuống, và bên còn lại là dòng Pegnitz. Bình thường thì nước chẳng mấy khi đông hoàn toàn, nhưng thậm chí cả khi mặt sông đóng băng thì vẫn không an toàn với sức nặng của một người. Tôi chẳng có cách nào vượt sông, và trèo lại lên vách đá cũng chẳng giúp ích gì. Tất cả những gì tôi có thể làm là chạy dọc theo bờ sông và hy vọng vào những điều tốt đẹp nhất. Nhưng điều này cũng rất lố bịch, bởi vì cuối cùng bọn lính cũng đuổi kịp tôi từ đằng sau. Việc bắt được tôi giờ chỉ còn là vấn đề thời gian.
Kuonrat đã cắt đầu Brandeis khỏi người anh ấy mà không thèm suy nghĩ, và đã vừa cười vừa ra lệnh giết anh. Tôi biết khi mình bị bắt, như anh đã nói từ trước, phải thật may mắn mới có thể chết nhanh chóng. Cưỡng hiếp có vẻ là khả năng dễ xảy ra hơn.
Lớp băng mỏng trên mặt nước bắt đầu trông có vẻ cứng hơn. Khả năng vượt sông an toàn là rất nhỏ, nhưng tôi vẫn phải thử. Nếu tôi có thể vượt qua sông bằng cách nào đó, bọn lính sẽ không thể đuổi theo được. Chúng sẽ buộc phải để tôi đi, bởi vì thậm chí cả tên lính nhỏ nhất trong bọn chúng cũng có thể dễ dàng làm vỡ mặt băng. Tại sao bọn chúng lại phải mạo hiểm? Bọn lính đánh thuê không biết tôi là ai, có chăng chỉ là một ả lẳng lơ sống cùng một cựu lính, và tôi sống hay chết thì hại gì đến chúng? Kuonrat đã chứng minh được quan điểm của hắn, và cái chết của hai kẻ đào ngũ đã là quá sức tưởng tượng của hắn. Hắn hẳn cảm thấy sung sướng lắm rồi.
Cái túi chứa bức tượng Morgengabe và những cuốn sách của tôi sẽ trở thành gánh nặng không cần thiết khi vượt sông, nhưng tôi không thể chịu đựng được việc phải mất đi những đồ vật quý giá đến thế. Vì thế tôi giấu cái túi trong một hốc đá gần đó, tâm niệm rằng nếu còn sống thì tôi chắc chắn sẽ quay lại lấy nó.
Tôi bước bước đầu tiên lên mặt băng và nó có vẻ khá cứng, nhưng băng luôn cứng nhất khi ở gần bờ. Ngay phía cuối dòng sông, tôi có thể nhìn thấy những vùng nước mênh mông trông như những tấm chăn đen ngòm trải trên nền tuyết trắng. Thêm vài bước nữa, và tôi đã nghe thấy một tiếng rắc nhẹ. Tuyết điên cuồng thổi táp vào mặt tôi, giờ tôi đã ở cách bờ được khoảng năm mét rồi, liệu chân tôi có còn chạm đáy được nữa hay không?
Tôi tiếp tục với những bước nhỏ, lướt nhẹ chân nọ trước chân kia. Tôi đi với tốc độ nhanh nhất mà mình dám, nhưng thế vẫn chưa đủ. Tôi nghe tiếng vó ngựa của bọn lính đánh thuê càng lúc càng gần hơn, vì thế tôi đã bắt bản thân phải nhảy thật nhanh đến giữa dòng. Càng xa bờ càng an toàn, tôi tự nhủ, và điều quan trọng nhất và duy nhất lúc này là phải tránh thật xa tầm tên bắn.
Tôi cảm thấy băng đang dần nứt ra, từng chút một, nhiều hơn lúc trước, và hai cánh tay của tôi theo bản năng lập tức vòng quanh bụng. Tôi ngoái lại nhìn và thấy bọn lính đã chạy đến bên bờ sông, ở đó chúng tìm ra con ngựa què của tôi. Khi nhìn thấy tôi, bọn chúng giương cung ngắm về phía tôi và tôi nhận ra mình vẫn chưa đi đủ xa. Vài mũi tên bắn ra nhưng gió rất mạnh nên đều bay tản đi mất. Tôi biết bọn lính sẽ rút kinh nghiệm từ đợt bắn đầu tiên và chỉnh hướng ngắm cho lượt bắn thứ hai. Chẳng mấy nghi ngờ gì là tôi sẽ bị bắn trúng.
Lượt bắn thứ hai chẳng bao giờ tới. Kuonrat ra một hiệu lệnh và những tên cung thủ hạ cung xuống. Chuyện hắn lo lãng phí cung tên rất không hợp với tính cách hắn; hắn nghĩ tôi đáng được sống nếu có thể vượt sông ư, tôi cũng nghi ngờ điều đó. Khả năng hợp lý nhất, hắn chỉ khoái làm khán giả cho trò nhìn phụ nữ đi trên băng mỏng thôi.
Cái cách bọn lính đứng khiến tôi hiểu rõ rằng chúng sẽ đợi tôi đi cho tới khi không thể đi được nữa thì thôi. Biết mình không thể quay đầu lại, tôi bước thêm một bước về phía bờ xa kia. Băng dưới chân tôi lún xuống và tôi quỳ sụp, quăng cả hai tay ra phía trước để giữ thăng bằng, tôi tự nhủ rằng nếu tôi có thể vượt quá nửa sông, tôi sẽ sống, vì đó sẽ là nơi băng mỏng nhất. Tôi tự nhủ rằng nếu tôi có thể vượt qua lằn ranh tưởng tượng đó, đứa con chưa ra đời của tôi sẽ sống.
Câu hỏi đặt ra là làm thế nào thì tốt nhất. Tôi có nên nằm sấp bụng xuống rồi để người mình từ từ trôi đi không? Ý tưởng này, việc phân đều trọng lượng cơ thể, nghe rất hợp lý. Nhưng rồi tôi băn khoăn, nếu điều này chỉ làm tăng nguy cơ gặp phải một chỗ băng mỏng có thể làm toàn bộ băng ở gần đấy sụp xuống theo phản ứng dây chuyền và nuốt chửng lấy toàn bộ người tôi thì sao – và, dĩ nhiên là thế rồi, tôi cũng không dám mạo hiểm để bụng mình phải chịu thêm bất cứ áp lực nào nữa. Cơ thể tôi nói không, nhưng lòng tin của tôi tranh luận rằng tôi nên làm thế. Xét cho cùng, chính hơi thở của Chúa đã đưa mũi tên của tôi tới chính xác ngực anh. Liệu hơi thở đó có lướt trên lưng tôi, đưa tôi ra khỏi hiểm nguy không? Nếu có giây phút nào ta phải nép mình dưới sự che chở của Chúa thì chính là lúc này đây.
Tôi nhìn qua sông tới bờ bên kia, tưởng tượng mình là một mũi tên và con đường trước mặt tôi là đường tên bay. Tôi khẽ rướn người lên và cảm thấy băng tan ra dưới chân. Tôi căng chân ra, ấn gót chân xuống băng để tạo càng nhiều ma sát càng tốt. Tôi giơ một đầu gối lên và dồn vai về phía trước. Tôi đọc một bài kinh ngắn và nhìn về tự do nơi bờ bên kia, tập trung vào nó như mục tiêu của mình vậy. Và rồi tôi thả người ra, hoàn toàn phó mặc bản thân cho Chúa chở che.
Tôi chỉ tiến được vài bước thì băng nứt ra và tôi rơi về phía trước như đang phá cửa sổ xông ra ngoài. Dòng nước lạnh giá thấu tận xương tôi và sức nặng quần áo bị ngấm nước đã kéo tụt tôi xuống. Ý nghĩ đầu tiên của tôi là đứa trẻ, và hai cánh tay tôi đập loạn xạ, cố bám lấy tất cả mọi thứ vớ được. Tôi nghĩ nếu bám được vào thành hố, tôi sẽ có thể trèo lên. Nhưng những tảng băng tôi bám vào cứ thế vỡ ra, và cái hố càng lúc càng rộng ra mỗi lần tôi cố bám lấy nó. Tôi có thể cảm nhận được hơi ấm đang dần rời xa tôi. Khỏi đứa con của tôi. Sau vài phút thì đầu óc tôi vẫn đang bấn loạn, nhưng cơ thể tôi đã ngừng phản kháng rồi.
Dòng chảy của sông kéo tôi trôi ra xa. Dù tôi biết mình mới là người di chuyển, nhưng cái hố dường như đang trôi đi trên đầu tôi cho tới khi chẳng còn mặt hố nào nữa, chỉ có một tảng băng cứng phía trên. Chắc nó không quá cứng, nhưng khi tôi lấy tay đẩy nó, chẳng có gì xảy ra cả. Chẳng có gì bên dưới để tôi đạp chân lấy đà, chỉ có nước. Hy vọng duy nhất của tôi là nín thở cầu nguyện cho dòng nước cuốn tôi đến chỗ khác.
Cảm giác khi cơ thể mình hoàn toàn ngừng hoạt động thật kỳ lạ. Huyết mạch đã nuôi dưỡng bạn, đã phục vụ bạn trung thành suốt cả cuộc đời, giờ không còn đáp lại mệnh lệnh của tâm hồn bạn nữa. Giống như có ai đó ấn nút ngắt điện đi vậy. Tôi nhanh chóng nhận ra dù dòng chảy có mở ra cho tôi một lối thoát, thì cũng đã quá muộn rồi. Tay tôi sẽ không còn đủ sức để bám vào đâu, và dù có bám vào được, tôi cũng không thể nhấc mình ra khỏi dòng nước lạnh giá này nữa rồi.