“Bão tố chỉ càng làm cây vươn rễ bám sâu hơn vào lòng đất. ”
– Claude McDonald
Con gái năm tuổi của tôi phụng phịu:
– Nhưng nếu con lại gãy tay nữa thì sao?
Dựng chiếc xe đạp cạnh gốc cây, tôi ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt con:
– Con phải can đảm lên chứ. Chẳng phải con rất thích đạp xe hay sao?
Con bé không trả lời, cúi mặt trầm tư. Tôi biết nó mong muốn được học đạp xe nhiều đến nhường nào, để không còn cảm giác lạc lõng mỗi khi nhìn thấy các bạn đồng trang lứa chạy xe ngang qua nhà. Từ khi bị ngã xe và gãy tay đến nay, con bé luôn sợ hãi.
– Con yêu, mẹ sẽ giữ yên xe phía sau, con sẽ
không bị té nữa đâu.
– Nhưng con sợ lắm!
Nhìn khuôn mặt buồn bã của con, tôi thấy lòng mình chùng xuống. Những lúc thế này, con gái tôi rất cần có bố bên cạnh. Một người đàn ông với những lời lẽ trầm tĩnh, với đôi cánh tay to khỏe để giữ chắc chiếc xe đạp có thể sẽ thuyết phục được con bé. Thật tội nghiệp con tôi, nó không có được điều tưởng chừng hết sức bình thường ấy. Sau cuộc hôn nhân không hạnh phúc và nỗi đau tan vỡ, tôi thà tự gánh lấy những nhọc nhằn của việc làm mẹ một mình hơn là lặp lại lần nữa với một cuộc hôn nhân mới. Chính vì thế, tôi luôn tránh né những người đàn ông có ý đến với mình.
– Con không tập xe nữa! – Con gái tôi quả quyết.
– Nhưng con có muốn chạy xe được như các bạn không?
– Dạ có – Cô bé cúi mặt.
– Mẹ nhớ hồi đầu năm con còn bảo năm sau con sẽ tự đạp xe đi học. – Tôi cố gắng động viên bé.
– Con rất muốn như vậy. – Con bé trả lời, giọng bắt đầu run run.
Tôi nói tiếp:
– Con biết không, mọi việc con làm đều có thể có những rủi ro. Con vẫn có thể bị gãy tay trong một tai nạn, nhưng đâu phải vì thế mà suốt đời này con không đi xe nữa, phải không? Hoặc giả như không may con bị chấn thương trong lúc học thể dục, liệu có vì thế mà con không bao giờ tập thể dục nữa hay không?
– Không đâu mẹ ạ! – Cô con gái bé bỏng của tôi đáp – Con sẽ thử tập một lần nữa.
Thế là suốt cả buổi chiều hôm đó, hai mẹ con tôi cùng đánh vật với chiếc xe đạp. Và khi hoàng hôn chuẩn bị buông xuống, tôi đã có thể mỉm cười ngắm nhìn cô con gái đáng yêu của mình dũng cảm vượt qua nỗi sợ hãi để một mình băng băng trên đường chạy. Hơn bất cứ người mẹ nào trên đời này, cảnh tượng ấy đã khiến tôi trào dâng niềm xúc động lẫn biết ơn, vì mình một lần nữa hoàn thành nhiệm vụ của một bà mẹ đơn độc.
Khi hai mẹ con thả bộ về nhà, con bé bỗng hỏi
tôi:
– Sao tối qua mẹ và bà lại to tiếng với nhau?
Tôi giật mình. Quả thật tối qua, ngỡ rằng con
gái đã ngủ say, tôi có to tiếng với mẹ mình, lại cũng bởi chuyện hôn nhân của tôi. Mẹ luôn tìm cách sắp đặt những cuộc “gặp gỡ” cho tôi, nhưng tất nhiên là tôi chưa bao giờ chịu nghe lời bà trong chuyện này. Lúc nào bà cũng nói rằng Steve là người đàn ông đích thực của đời tôi. Điều đó càng khiến tôi quyết tâm phớt lờ anh ta hơn.
Không đợi tôi trả lời, con gái tôi nhún vai, điệu bộ hệt người lớn:
– Bà chỉ muốn mẹ có thể tìm thấy một người để yêu thôi mà.
Ngạc nhiên vô cùng, tôi không hiểu tại sao mẹ tôi lại nói chuyện này cho con bé nghe, tôi xẵng giọng:
– Bà chỉ muốn tìm một người làm trái tim mẹ tan nát lần nữa thôi.
– Nhưng mẹ ơi!
– Con còn quá nhỏ để hiểu những chuyện thế này – Tôi ngắt lời.
Con bé im lặng một chút rồi ngước mắt lên nhìn tôi:
– Vậy ra tình yêu không giống cánh tay bị gãy mẹ nhỉ?
Không biết nói gì, mẹ con tôi lặng lẽ đi hết quãng đường còn lại. Nhưng những gì con gái tôi thốt ra đã thật sự khiến tôi phải suy nghĩ. Tôi đã động viên con bé rằng nó phải luôn cố gắng thử lại một lần nữa tò chính thất bại của mình, còn tôi
– tại sao tôi lại không đủ can đảm làm điều đó? Một cánh tay bị gãy có thể liền lại, nhưng còn một trái tim tan vỡ, tôi cũng nên dành cho nó một cơ hội để hàn gắn chứ!
Tối hôm đó, tôi đã quyết định làm những gì mà cô con gái bé nhỏ của mình đã nói. Tôi đồng ý gặp Steve.
Và Steve đúng là người đàn ông thật sự của đời tôi. Chưa đầy một năm sau, chúng tôi kết hôn. Hóa ra mẹ tôi và cả con gái tôi đã đúng.
– Thanh Phương Theo Love Is Just Like A Broken Arm