Bạn đọc thân mến,
Cuốn sách mà các bạn đang cầm trên tay đã thay cho những lời muôh nói của chúng tôi” trân trọng gởi đến một nứa của nhân loại trên trái đất này: Đó là giới phụ nữ. Là những người làm sách, hơn ai hết, chúng tôi biết rõ giá trị của người phụ nữ và biết rằng họ đang được tôn vinh mỗi ngày. Trên các trang báo, trong những dòng thơ câu văn, chúng ta đều thấy hình ảnh của nữ doanh nhân, nữ băc sĩ, tập thể nữ công nhân của nhà máy này, nhà máy nọ… Nhưng trong cuốn sách mỏng này, chúng tôi xin đi sâu vào một khía cạnh hoàn toàn khác của người phụ nữ, đó là cuộc đời thường của họ.
Qua những trang giấy, bạn đọc sẽ thấy phụ nữ là những con người thật bình dị trong cuộc sống. Dường như phụ nữ được sinh ra là để yêu, để cống hiến, và để hy sinh tất cả cho mái ấm gia đình của họ. Họ đã sống những cuộc đời thậm lặng, vô danh, nhưng rất cao thượng. Hình ảnh người phụ nữ trong cuốn sách này thật đa dạng. Đó là những người vợ, người mẹ trẻ cùng với khắt vọng yêu thương và khắt vọng sống. Đó là những bà nội bà ngoại tuy tóc bạc da mồi, vẫn muốn dành dụm thời gian còn sót lại cho con cháu. Đó là những người đang mắc bệnh nan Y (ung thư) nhưng sẵn sàng chiến đấu với thần chết và không chịu đầu hàng số phận.
Mỗi câu chuyện là một cuộc đời riêng cần để chúng ta suy nghĩ. Mỗi câu chuyện là một thông điệp đầy Ý nghĩa mà chúng tôi thật sự muốn gởi đến bạn đọc. Chúng tôi muốn chia sẻ với các bạn lòng tin mãnh liệt vào cuộc sống. Hãy tin rằng cuộc sống này tốt đẹp và có giá trị hơn những gì bạn tưởng. Do đó, bạn ơi, dù trong lòng đang có tâm sự buồn phiền hay chán nản, xin bạn nén lại nỗi niềm riêng và bắt đầu đọc từng câu chuyện một. Đọc thật chậm rãi. Để bạn bước vào cuộc đời của từng nhân vật có thật trong câu chuyện. Để bạn thấy rằng “nỗi sầu nhân thế” của bạn cũng chỉ là mảnh đậu phộng nhỏ nằm trên lớp sôcôla màu nâu sẫm mà thôi.
Để kết lời, chúng tôi xin trích lại một câu nói của tác giả Judith Fraser – một phụ nữ kể lại chuyện bà bị ung thư trong cuôh sách này. Ngay khi biết tin mình bị ung thư, bà nghe bác sĩ phán rằng chỉ có thể dùng xạ trị hoặc hóa trị để chữa căn bệnh nan ỵ này. Một thời gian sau, lúc quay trở lại tái khám, bà đã trả lời bác sĩ rằng: “Tôi còn biết một cách chữa trị khắc có thể giúp tôi vượt qua. Đó là tình yêu. Yêu thương cuộc sống này, và yêu thương lẫn nhau”.