Làm sao tôi có thể biết một giờ vào buổi sáng và một giờ vào buổi chiều có thể gây ra mọi xáo trộn trong đời tôi? Công việc ở Savannah và những chuyến đi đi về về hầu như nuốt hết thời gian của tôi. Ngay cả trong ngày nghỉ của gia đình mà tôi còn thấy mệt mỏi đến mức không muốn chơi đùa gì cả.
Meredith, đứa con gái mười tuổi đứng bên mép hồ nài nỉ tôi:
– Nhanh lên, mẹ! Mẹ phải chơi với con! Mẹ hứa rồi!
Nó thảy tấm ván trượt xuống nước và nhảy lên tấm ván mong manh đó. Tôi lầu bầu:
– Được rồi. Nhưng mẹ không chắc mẹ còn nhớ cách chơi.
Thế đấy. Những buổi họp và những việc làm cấp bách theo thời hạn đã tước đi cảm giác tươi trẻ của tôi. Tôi không muốn xuống hồ nước chút nào.
Tôi ngửi thấy mùi thuốc khử trùng, và bỏ các món đồ linh tinh xuống ghế. Ánh mặt trời giữa buổi sáng rọi lên đầu tôi. Tôi hỏi to:
– Thế nào?
– Không lạnh lắm. Mẹ xuống đi!
– Chờ một chút.
Tôi cố kéo dài thì giờ. Tôi không muốn làm ướt mái tóc hoặc phô ra thân hình xấu xí trước mặt mọi người. Tôi vờ như không nghe tiếng Meredith đếm để hối thúc tôi.
Trong giây lát, tôi hình dung cảnh mình nằm dài trên ghế, ẩn mình dưới cặp kính mát. Dĩ nhiên, không một người mẹ nào được phép hưởng thụ giây phút thảnh thơi cho riêng họ. Họ phải chơi trong hồ nước, leo lên và leo xuống, đi lòng vòng với con cái để mọi người cùng thấy.
– Mẹ? Mẹ xuống không?
Tôi thở dài, hóp bụng lại, bước đi giữa những người hình như có vóc dáng thật hoàn hảo để tới chỗ nước cạn cuối hồ. Tôi ngồi xuống bậc trên cùng, thòng hai bàn chân xuống mặt nước và kêu lên:
– Ôi! Lạnh quá!
Meredith đang nhảy nhót trước mặt tôi, nó nói:
– Mẹ nhảy xuống sẽ thấy dễ chịu hơn.
– Nếu con té nước lên người mẹ, mẹ sẽ trở về chỗ cũ đấy.
Cảnh cáo con bé xong, tôi nhẹ nhàng chuồi mình xuống, cảm thấy làn nước lạnh ngắt trên cánh tay. Tôi rên rỉ:
– Ôi. Nước lạnh quá!
Tôi tìm cách tránh đám trẻ con đang la hét, xô đẩy nhau, và té nước vào nhau.
Ngay lập tức, tôi nhớ những mùa hè thời thơ ấu cùng bạn bè ở vui chơi hồ bơi và thực hiện động tác mà tôi yêu thích. Quả đạn đại bác! Mình có thể có được tâm trạng vô tư như vậy nữa không?
Meredith leo lên bờ hồ, nó nói to với tôi:
– Mẹ! Xem con lặn xuống đây!
Nó nhón chân, giơ thẳng hai tay, phóng xuống hồ bằng một động tác thật tuyệt vời. Tôi khen:
– Chà. Không một gạn sóng.
Nó rạng rỡ bơi tới chỗ tôi. Nước nhỏ giọt giọt theo lông mi, nhưng ánh mắt nó vẫn sáng ngòi.
Nó lại tập nhảy xuống hồ thêm nhiều lần nữa, động tác tạo thành hình vòng cung thật đẹp. Nó nói to:
– Một lần cuối cùng.
Nó nhón chân, giơ thắng hai tay, phóng người lên không trung và… Nó ôm chặt hai đầu gối vào sát ngực, rơi xuống mặt nước giống như một quả đại đại bác, nước văng tung tóe khắp nơi. Tôi vỗ tay hoan hô:
– Được lắm! Được lắm!
Nó lao đến đứng trước mặt tôi, vừa cười vừa nói:
– Thật tuyệt vời! Giống như con đang bay vậy. Mẹ biết trong lúc đang ở giữa không trung, con đã cầu nguyện điều gì không? Con lầm thầm “Cầu cho bộ đồ bơi của con đừng bung ra… ” Ôi, tuyệt lắm mẹ ơi. Mẹ, đi theo con đi.
Tôi nhắm mắt lại, chùi người xuống nước với nó. Bên dưới, làn nước lạnh ngắt yên tĩnh và tuyệt diệu. Meredith bơi trước tôi một sải tay. Tôi bắt chước động tác giống nó, để mặc thân thể lướt đi. Tôi nghĩ bụng: À, đây là thiên đường. Vậy tại sao mìnhkhông muốn bước vào? Tôi sợ người ta nhìn thấy thân hình xấu xí của mình sao? Căng thắng trong lòng tôi biến mất, như làn sóng biển xô dạt những mảnh vỏ sò vào trong bờ.
Thời gian còn lại trong ngày, chúng tôi thả ngữa, để mặc mái tóc bồng bềnh trên mặt nước. Rồi chúng tôi bơi đứng, đạp nước như chó, vận động cả tứ chi để đánh thức bắp thịt từ lâu đã ngủ quên. Chúng tôi bám vào hai bên tấm ván trượt của nó và nói chuyện. Nó thủ thỉ:
– Có nhiều việc đã xảy ra mà con không có thì giờ để kể với mẹ.
Rồi nó kể lể hết tin tức này đến tin tức kia cho tôi nghe. Cuối cùng, đôi mắt đen lóng lánh của nó nhìn tôi chăm chú và hỏi:
– Mẹ thấy vui không?
Tôi gật đầu, nhìn đáp lại nó rồi hỏi:
– Gì vậy con?
Nó ôm chặt tôi và nói:
– Mẹ là người mẹ đẹp nhất trên đời. Con yêu mẹ.
Giọng nói của nó chợt êm dịu hẳn, có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được điều này. Tôi đáp lại và giọng bỗng lạc đi:
– Mẹ cũng yêu con.
– Mẹ ơi, hôm nay là một ngày đẹp nhất.
Tôi gật đầu lần nữa, lòng thầm cám ơn vì mình đã không để mất khoảnh khắc này chỉ vì e sợ không muốn để lộ gương mặt mộc, và thân hình không còn gọn gàng như xưa. Khi leo lên khỏi hồ nước, tôi thề rằng mình sẽ điều chỉnh lại thói quen hằng ngày để khi đến lúc nghỉ ngơi là phải chơi đùa cho đúng ý nghĩa của nó.