“Tôi không thể và cũng không muốn thay đổi lương tâm mình như thay đổi thời trang theo từng mùa. ”
– Lillian Hellman
Annie đứng dựa vào tủ đựng đồ, thở dài chán nản. Chiếc váy ấy có thể biến đi đâu được chứ? Cô đã trông đợi đến lúc được mặc nó đến trường, vào ngày quan trọng như hôm nay đây. Vậy mà nó lại chẳng còn nằm trong tủ của cô nữa.
Mà đó đâu phải là một chiếc váy bình thường. Annie đã phải nhận trông ba thằng bé nghịch ngợm suốt cả một mùa hè để có thể mua được chiếc váy và cái áo đi kèm được thiết kế rất tinh xảo ấy. Khi bắt gặp mẫu thiết kế trên tạp chí “Tuổi Teen”, Annie đã mê mẩn. Lập tức, cô gọi cho tòa soạn để lấy thêm thông tin về bộ váy. cầm bảng giá kèm hình chụp bộ sưu tập thời trang mới nhất họ gửi đến trên tay, cô bắt đầu ỉ ôi thuyết phục mẹ, nhưng bà vẫn khăng khăng không đồng ý:
– Con à, trông nó tuyệt thật đấy, nhưng mẹ không thể đồng ý trả ngần ấy tiền cho một bộ váy với cái giá bằng tất cả các bộ đồ khác của con cộng lại.
Annie không hề ngạc nhiên với những gì mẹ cô phân tích, bởi cô cũng hoàn toàn hiểu điều đó. Nhưng cô vẫn cảm thấy rất thất vọng.
Thấy thế, mẹ cô bảo:
– Thôi được rồi, nếu nó quan trọng với con đến thế thì mẹ sẽ cho phép con mua nó. Nhưng con sẽ phải tự trả tiền cho chiếc váy ấy đấy.
Và Annie làm thế thật. Mỗi thứ sáu hàng tuần, cô lấy hết số tiền trông trẻ kiếm được trong tuần để trả dần.
Cuối cùng thì cô cũng có đủ số tiền cho lần trả cuối. Lòng đầy háo hức, Annie chạy thật nhanh đến cửa hiệu đề được thử bộ váy áo mơ ước bấy lâu. Cô hồi hộp đến độ không dám nhìn vào gương. Cô đứng trước gương, nhắm hai mắt lại và chỉ khi tự mình đếm đến ba, cô mới dám mở mắt ra.
Ôi! Không thể chê vào đâu được! Nhìn từ bất cứ góc độ nào, bên hông, đằng sau hay đằng trước, bộ váy cũng thật hoàn hảo. Cô cứ đi lại, ngồi xuống rồi lại quay tới quay lui, tưởng tượng ra những tiếng trầm trồ, khen ngại của các bạn khi cô diện bộ váy này ừong ngày khai giảng.
Hôm sau, Annie cùng mẹ chỉnh trang lại phòng ngủ của cô để tạm biệt mùa hè đã qua. Cả hai cùng nhau giặt và ủi khăn trải giường, những tấm rèm cửa, hút bụi ở tất cả mọi nơi.
Rồi họ cùng nhau phần loại tủ quần áo để xem bộ đồ nào nên giữ lại. Annie xổ tung tất cả các ngăn kéo rồi bắt đầu xếp lại những bộ mà cô vẫn sẽ tiếp tục mặc. Số quần áo còn lại, hai mẹ con quyết định sẽ mang tặng quỹ từ thiện Goodwill.
Những ngày còn lại của mùa hè thật tuyệt vời. Annie mải mê với những buổi dã ngoại cùng bạn bè và chỉ bắt đầu chuẩn bị cho buổi khai giảng vào tối chủ nhật. Cô mở tung tủ áo, háo hức nghĩ đến bộ váy áo tuyệt vời mình sẽ khoác lên người vào ngày mai. Thế nhưng, sau khi lục tung mọi thứ, cô chỉ thấy mỗi chiếc áo, chiếc váy đã hoàn toàn biến mất
Annie bấn loạn hét toáng lên:
– Bố ơi, mẹ ơi!
Khi bố mẹ cô chạy lên, họ thấy đồ đạc bị vứt ngổn ngang trên sàn. Annie đứng đó, một tay cầm cái áo còn tay kia thì cầm cái móc, mếu máo:
– Cái váy của con! Nó biến mất rồi!
Bố cô nhẹ nhàng trấn an con gái:
– Nào Annie, cái váy không thể có chân và tự chạy đi được. Chúng ta sẽ tìm thấy nó thôi mà.
Nhưng cả nhà đã chẳng thể tìm thấy chiếc váy. Sau cả giờ đồng hồ lục tìm trong tất cả những ngăn tủ, chỗ giặt ủi quần áo và cả dưới gầm giường, chẳng ai tìm thấy chiếc váy cả.
Tối đó, Annie không sao ngủ được – chiếc váy đã trở thành nỗi ám ảnh trong cô.
Sáng hôm sau, Annie thức dậy trong tâm trạng uể oải và mệt mỏi. Cô cố chọn một bộ váy áo tinh tươm nhất để mặc đến trường, nhưng chẳng thể sánh bằng cái váy – giấc mơ suốt những ngày hè của cô.
Khi đến bên hộc tủ đựng đồ cá nhân ở trường, Annie vẫn còn ấm ức.
– Cậu là Annie phải không? – Một giọng nói cất lên từ sau lưng cô. Quay đầu lại, Annie cảm thấy choáng váng. Chẳng phải cô gái lạ đang đứng trước mặt Annie đang mặc trên người chiếc váy của cô đó sao?
Đúng là nó, chiếc váy với những đường thêu tinh xảo không thể lẫn được!
– Mình… mình là Kristen – Cô bạn lúng túng tự giới thiệu. – Có thể cậu chưa biết mình nhưng mình biết cậu, mình ở cùng một dãy phố với cậu. Mình mới chuyển trường đến đây. Liệu cậu có thể kết bạn với mình được không?
Nhưng Annie không nghe thấy gì cả. Cô ngẩn người ra và lắp bắp:
– Làm thế nào.. ? Ở đâu ra thế ? Đó có phải.. của tớ.. ?
Thấy phản ứng lạ lùng của Annie, Kristen bỗng trở nên căng thẳng:
– Tất nhiên cậu không nhất thiết phải giúp gì cho tớ. Chúng ta vẫn chưa quen nhau. Và mình cũng chỉ mới gặp cậu một lần khi đi trên vỉa hè mà thôi!
– À không… mình xin lỗi. Dĩ nhiên là mình rất vui khi được dẫn cậu đi tham quan một vòng quanh trường! – Annie, sau khi đã kịp trấn tĩnh, đáp một cách lịch sự.
Cả ngày hôm đó, bạn bè của Annie cứ mãi trầm trồ về chiếc váy tuyệt vời mà Kristen đang mặc, trong khi Annie đứng bên cạnh với nụ cười gượng gạo.
Tan trường, Annie về cùng với Kristen với quyết tâm tìm hiểu mọi việc cho ra lẽ. Cả hai nói chuyện phiếm với nhau suốt trên đường về nhà, cuối cùng, cô cũng lấy được can đảm để giả vờ hỏi vu vơ:
– Cậu mua ở đâu được chiếc váy đẹp thế hả Kristen?
– ừ, nó quả là đẹp, cậu nhỉ? Nhờ một sự tình cờ may mắn mà tớ và mẹ đã tìm thấy nó đấy!
– ô, thế mẹ cậu đã mua nó cho cậu à?
– Thật ra thì không hẳn thế – Kristen thoáng bối rối. – Gần đây, gia đình tớ gặp khá nhiều khó khăn. Cha tớ vừa bị mất việc trong khi bà nội tớ lại đang ốm. Gia đình tớ chuyển đến đây để tiện việc chăm sóc cho bà và cũng để cha tớ kiếm được một công việc khác.
Annie chăm chú lắng nghe câu chuyện của bạn, càng lúc càng ngạc nhiên.
– Tớ chẳng thể kiếm đâu ra được chiếc váy đẹp thế này, cậu ạ, nếu không nhờ may mắn. – Kristen kể tiếp. – Thật ra thì mẹ tớ đã tìm thấy nó ở quỹ từ thiện Goodiwill đấy! Khi mẹ tớ đến đấy thì cũng vừa lúc một chiếc hộp được đưa tới. Và khi mẹ tớ mở nó ra thì cậu có tin được không, giữa các bộ quần áo cũ khác là một chiếc váy mới toanh nhé, thậm chí là còn cả cái mạc trên đó nữa.
Quỹ Goodiwill ư? Một cái váy mới toanh ư? Cuối cùng thì Annie cũng hiểu tất cả mọi chuyện.
Kristen mỉm cười và Annie thấy gương mặt bạn mình đang rạng ngời hạnh phúc:
– Mẹ mình đã biết rằng, cái váy đó rất có ý nghĩa với mình. Mẹ mình biết đó là một điềm lành.
– Kristen này, mình… – Annie nói giọng đứt quãng. Đối với cô, nói ra “sự thật” về chiếc váy quả thật chẳng dẽ dàng chút nào. – Mình… mình nói với cậu điều này được không?
– Dĩ nhiên rồi, chuyện gì thế Annie?
– Kristen này, – Annie hít một hơi thật sâu, dường như cô đang suy nghĩ lung lắm. Ngập ngừng một lát, bỗng cô cất giọng đầy dứt khoát – Cậu có thể ghé qua nhà tớ một lát được không? Tớ nghĩ là tớ có một cái áo rất hợp với chiếc váy này đấy!
– Thanh Phương Theo Goodwill