ĐOẢN KHÚC SỐ 171
– Phan Tuấn Anh –
Lâu lắm rồi, những người Việt Nam khốn khổ vàtộinghiệp đã phải vay niềm vui bóng đá ở bên ngoài biên giới.
Tôi đã thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má em
Khát khao bỏng cháy về một lần dân tộc mình được đứng trên đỉnh cao thế giới
Chúng ta đã ngã gục trước ngưỡng cửa thiên đường
Nỗi đau này càng xót xa hơn, bởi ta hiểu, nó là cơ hội đầu tiên, nhưng cũng gần như duy nhất
Tôi thương cho những cầu thủ nhỏ bé khóc dưới mưa tuyết và đứng trên sân băng
Họ nhỏ nhoi, gánh gồng niềm tin cả dân tộc
Giá như chúng ta có thể chia sẻ với họ điều gì, gánh bớt trên vai niềm tự hào dân tộc
Giá như những nhà khoa học nước nhà có thể sáng tạo ra tàu Thần Châu, Bphone bán nhiều hơn iphone, những vệ tinh bay trên trời là của chúng ta sản xuất như Triều Tiên có thể làm, hay giản đơn rằng giá gạo Việt Nam cao hơn gạo Thái Lan
Đất nước chưa có điều gì có thể sánh ngang bóng đá, trong lúc này…
Nhiều người sẽ không bị tai nạn chết trong đêm nay
Nhưng nhiều thế hệ người Việt sẽ chết đi mà chưa được thấy bóng đá nâng cúp một lần
Mười năm rồi, kể từ ngày tôi khóc nức nở một mình trong phòng tối khi Công Vinh đánh đầu vào lưới Thái
Mười năm nữa, liệu chúng ta sẽ có thêm trận chung kết lớn nào?
Và chúng ta liệu có thêm một lần thất bại?
Tôi biết, những cụ già 70 tuổi, 80 tuổi sẽ coi đây là chung kết bóng đá cuối cùng của cuộc đời
Với những cô cậu học trò, Đó là nỗi đau đầu đời của họ
Tất cả xích lại gần nhau sau trận đấu này, nhưng phía trước chúng ta là khoảng trống mênh mông, không dễ gì lặp lại…
Ước gì có em ở bên trong những lúc này…
Hơi thở của em sẽ sưởi ấm những giọt nước mắt trên tay
Em sẽ nhẹ nhàng nói ủi an, dẫu sao cũng chỉ là trò chơi, có thua và có thắng
Người Australia, người Iraq, người Qatar, người Syria nữa… đã từng khóc bởi chúng ta
Kẻ chiến thắng chỉ có một ở trên đời, người đến thứ hai, trong tình yêu đã không còn ý nghĩa
Chúng ta sẽ chúc mừng những người Uzbekistan, họ thực sự vĩ đại bởi đã chiến thắng một đối thủ vĩ đại là những chàng trai Việt Nam
Lâu lắm rồi, những người Việt Nam khốn khổ và tội nghiệp đã phải vay niềm vui bóng đá ở bên ngoài biên giới
Hôm nay, những fan của MU, của Arsenal, của Bayern, của Milan, của Real, của Barca, của Man City… đã có thể cùng nhau khóc cười như những người đồng bào đích thực trong bóng đá
Đã quá lâu rồi, chúng ta không cùng nhau nhìn về một hướng
Đó chính là chiến thắng sau cùng
Tôi vẫn nằm thao thức cho những ngày mai, không bóng đá
Chúng ta sẽ sống như thế nào, lấy niềm vui nào, hay chờ đợi điều gì mỗi khi bình minh lên?
Park Hang Seo rồi sẽ về nhà, hoặc có thể sẽ hết phép màu như Rield, như Calisto hay thậm chí Miura hay Weigang mà chúng ta đã từng tôn thờ như thánh sống
Những nàng hoa hậu có để yên cho các chàng trai gia đình nghéo khó trở về tiếp tục phấn đấu hay không?
Và những chàng trai nông dân nghèo phút chốc giờ trở thành “anh hùng dân tộc”, đến mức các lãnh tụ phải đọc váng tên hay chờ đợi cả nhiều tiến đồng hồ, với vài trăm triệu trong tay có trở thành Văn Quyến hay Quốc Vượng sa ngã một thời
Có lẽ họ sẽ khôn ngoan hơn, nhưng điều tiến bộ thần kỳ sợ rằng không có nữa
Nửa đêm gặp ác mộng vùng dậy, tự ủi an, dẫu sao nước ta cũng là “cường quốc” có chỉ số hạnh phúc lớn bậc nhất ở trên hành tinh rồi…