Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em

Chương 5: Cô sẽ không bỏ cuộc

Tác giả: Ôn Nhã Tâm
Chọn tập

Sáng hôm sau khi tỉnh, Nhã Thuần phát hiện bên cạnh sớm đã trống không còn ai. Nghĩ lại chuyện tối qua, Nhã Thuần nở nụ cười tự giễu, cô phải quên nó đi, hãy xem như bị chó cắn thôi. Nhưng mùi nước hoa, hơi thở có mùi bạc hà hòa lẫn vị rượu đậm chất nam tính vẫn còn động lại. Lắc đầu, Nhã Thuần tin chắc rằng, trả nợ xong, cô và em trai sẽ có những ngày tháng hạnh phúc.

Lý Nhã Thuần muốn đứng dậy bước vào phòng nhưng chưa được mấy bước cô đã ngã xuống đất vì đau đớn truyền từ dưới lên. Nhưng lần này cô không khóc.

Vì sao bao nhiêu lần gặp bất hạnh, dù cô có khóc như thế nào thì vẫn không thay đổi được vấn đề.

Cô phải tự dựa vào bản thân. Lý Nhã Thuần cố đứng dậy vào nhà tắm.

Khi mở cửa nhà ra, cô đã trông thấy Nhã Dịch đang nằm ngũ trên ghế sofa. Đôi mắt Nhã Dịch sưng húp,những giọt nước mắt còn động lại trên khóe mắt.

Nhã Thuần cảm thấy ấm áp lạ thường. Nhã Dịch vẫn đợi cô, cô không có cô đơn một mình trên cái thế giới tàn nhẫn này.

Lê thân xác mỏi mệt vào phòng, Nhã Thuần nằm trên giường, nhớ lại quá khứ tươi đẹp khi cha, mẹ cô còn sống và Trần Triều Hi, người con trai cô yêu suốt 3 năm. Triều Hi mang nét đẹp như ánh mặt trời, chỉ số IQ cao, nhà lại giàu, đó là đối tượng mà bao nhiêu nàng nữ sinh trường cô phải chết mê chết mệt.

Nhưng nếu những fan hâm mộ của cậu ta mà biết được cái cá thích tính toán chi li, lười ăn biến làm của Triều Hi chắc chạy mất dép quá.

Nghĩ đến đây Nhã Thuần trong lòng bỗng đau thắt lại, trước đây giữa cô và anh đã có chênh lệch nhưng giờ đây cái khoảng cách ấy ngày càng lớn hơn. Cô không còn xứng với anh nữa, cũng không có tư cách để yêu anh nữa rồi.

Nhã Thuần bật cười to, mà những giọt nước mắt vẫn đang lăn dài trên má. Cô vùi đầu vào gối và ôm thật chặt lấy cơ thể. Nhã Thuần rất sợ, cô sợ anh biết sự thật này và sợ ánh mắt rẻ khinh của anh, tim Nhã Thuần thắt lại. Hai mí mắt cô nặng dần rồi chìm vào giấc ngủ.

– Á…

Nhã Thuần nghe tiếng hét chói tai của Nhã Dịch trong phòng bếp truyền đến nên vội vàng bật dậy. Khi Nhã Thuần đến nơi thì đã thấy một bàn tay sưng tấy của Nhã Dịch vì phỏng. Nhã Thuần vội ôm Nhã Dịch ra phòng khách và tiến hành sơ cứu cho Nhã Dịch.

Nhã Thuần tức đến nghẹn mặt đỏ tươi, cô không dám nhìn thẳng vào Nhã Dịch. Nhã Thuần sợ, cô rất sợ mình sẽ không kìm lòng được mà cho Nhã Dịch một cái tát. Nó không biết nó quan trọng với cô như thế nào sao? Nó không biết cô lo cho nó rất nhiều sao? Cô đã đánh mất thứ quý giá nhất của cô vì nó, nhưng nó lại không biết yêu quý chính bản thân nó, điều đó làm cô rất giận.

Nhã Dịch ngồi lặng yên cho Nhã Thuần băng lại vết thương không tiếng rên, chỉ thấy đôi lúc nó nhăn mặt, cắn chặt môi những giọt nước mắt long lanh bị cố nén lại không cho trào ra, còn cái tay còn lại thì cầm thật chặt lấy cái vạt áo của cô trong cứ như những cô dâu nhỏ bị ủy khuất khi về nhà chồng.

Rồi bỗng Nhã Dịch nhào vào lòng Nhã Thuần và ôm chặt lấy cô. Giọng nói non nớt của Nhã Dịch vang lên:

– Nhã Thuần xấu, Nhã Thuần là đứa bé hư. Nhã Thuần không giữ lời hứa, Nhã Thuần bỏ lại Nhã Dịch, Nhã Dịch sợ lắm, không cần Nhã Dịch không cần gì hết chỉ cần Nhã Thuần thôi.

Nhã Thuần ôm thật chặt lấy thân hình đang run lên vì sợ của Nhã Dịch. Nó chợt đẩy Nhã Thuần ra, nhìn thẳng vào mắt của cô, run run nói:

– Nhã Dịch sẽ ngoan, không khóc đâu, Nhã Dịch sẽ giúp Nhã Thuần làm viêc nhà. Nên Nhã Thuần đừng vứt bỏ Nhã Dịch nha. Nhã Dịch không có nghịch lửa đâu, Nhã Dịch chỉ muốn hâm cháo lại cho Nhã Thuần thôi nhưng…không…ngờ….

Âm thanh non nớt nhỏ dần rồi im bặt, Nhã Dịch cuối đầu xuống đất không dám nhìn vào Nhã Thuần. Cô nhìn nó mỉm cười, có lẽ đây là nụ cười tươi nhất kể từ khi cha mẹ cô mất. Đưa tay lên xoa đầu của Nhã Dịch, rồi nhẹ nhàng ôm nó vào lòng:

– Nhã Dịch của chị là tốt nhất sao chị lại có thể bỏ em chứ. Bé ngốc của chị à! Em định nhặt bạc cắt dưới đất sao, nhìn chị này.

Nhã Thuần ngồi xuống đối diện với Nhã Dịch và nghiêm túc nói:

– Nhã Thuần không trách Nhã Dịch, nhưng bé ngốc phải hứa không được làm những việc nguy hiểm như vậy nữa nghe chưa.

Nhã Dịch vui sướng gật đầu lia lịa, cứ như sợ chị nó sẽ đổi ý, sẽ bỏ nó đi thật xa.

Nhã Thuần tự hứa với lòng đây là lần cuối cô khóc, cô sẽ không bao giờ rơi lệ nữa. Cô phải thật kiên cường và mạnh mẽ, bởi vì Nhã Dịch, bé ngốc nhưng vô cùng quý giá đối với cô.

Chọn tập
Bình luận