Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em

Chương 137: Ngoại truyện (4)

Tác giả: Ôn Nhã Tâm
Chọn tập

Gặp lại cô anh rất vui, nhưng đồng thời cũng lo lắng không thôi. Cô bệnh ư, có nặng không, có ai chăm sóc không?

Anh tìm đến phòng khám, hỏi thăm y tá, mới biết được cô tên là Tố Hoa Thương mang thai ba tháng. Cô mang thai con của anh và cô, anh cảm thấy vui mừng không cùng, anh sắp được làm ba.

Anh cho người điều tra tất cả về cô, anh biết cô có vị hôn phu và rất yêu người đó, nhưng hắn ta lại yêu người khác. Có lẽ là theo tình tình chạy; chạy tình thì tình theo

Lần đó là do cô cãi nhau với Nam Cung Hạo Thiên nên mới uống sai, và bị anh hiểu lầm và dẫn đến chuyện kia.

Lúc đầu khi anh tìm đến gặp cô, cô rất sợ hãi và đuổi anh như đuổi tà, tránh anh như ôn thần. Không những thế còn mang con anh mà nói là con của người khác, anh cảm thấy rất tức giận.

Nhưng anh biết mình đã gây ra lỗi lớn với cô, anh biết mình đã mang đến cho cô rất nhiều phiền phức.

Nên anh không trách cô và muốn theo như ý cô chấm dứt tình cảm của mình, không tới tìm gặp cô nữa.

Nhưng không hiểu sau anh vẫn không ngừng nghĩ về cô, về đứa con chưa chào đời của anh. Nên anh vẫn âm thầm cho người theo dõi và bảo vệ cô.

Những tháng đầu mang thai cô luôn nôn nữa, ăn không được, ngũ không ngon và luôn bị chuột rúc, nhưng hắn ta không xuất hiện, hoặc dã nếu có xuất hiện thì chỉ hỏi thăm vài câu rồi ra về.

Nhìn tư liệu điều tra, anh cảm thấy rất phẫn nộ, và thương cô.

Anh bất chấp sự xua đuổi của cô, vẫn luôn ở bên cô và chăm sóc cô. Dù chỉ là với tư cách người bạn.

Khi nhìn cô ở bên Nam Cung Hạo Thiên vì hắn mà mỉm cười, vì hắn mà đau khổ, anh cảm thấy trong lòng mình ê ẩm rất nhiều. Nhưng theo thời gian, anh vẫn không thể từ bỏ cô được.

Vì có lẽ chỉ cần nhìn cô hạnh phúc bên người khác, anh đã cảm mãn nguyện, dù người cô yêu không phải anh. Bỡi lẽ hạnh phúc của cô chính là của mình.

*****************************

Có lẽ khi yêu con người sẽ dần trở nên mù quáng và ích kỹ, xuất hiện những toan tính tranh giành.

Nhưng nếu thật sự khi bạn yêu một ai đó, bạn sẽ nhận ra rằng, dù không thể yêu người đó, nhưng chỉ cần người đó hạnh phúc, bạn đã cảm thấy hạnh phúc.

*************************

“Cốc”

Hoa Thương khẽ nhíu mày, đưa tay lên trán xoa xoa, trừng mắt nhìn người nằm kế bên.

Kỳ Chấn mỉm cười, ôm cô vào lòng:

-Mèo lười trời còn sớm sao thức sớm dậy? Đang suy nghĩ gì vậy, có phải ngoại tình tư tưởng không?

Hoa Thương nắm lấy lỗ tai của Kỳ Chấn xách ngược lên:

-Mạc Kỳ Chấn anh không chỉ ký đầu tôi, gọi tôi là mèo, còn dám nghi ngờ tôi, muốn chết có phải không. Anh còn nhớ hiệp ước anh ký với tôi trước khi kết hôn không?

Kỳ Chấn mỉm cười lấy lòng, vô tội trả lời:

-Có sao? Sao không nhớ cà.

-Vậy tôi nhắc cho anh nhớ: Điều 1: Vợ là nhất. Điều 2: Vợ không bao giờ sai. Điều 3: Nếu như vợ có làm sai, xin quay lại điều 2.

-Ha ha, oke ông xã nhớ kỹ. Nhưng ông xã nhớ không lầm thì điều 4 trong hiệp ước của vợ là của ông xã mà phải không. Đó là bà xã phải thực hiện đúng nghĩa vụ làm vợ.

Hoa Thương mỉm cười nói:

-Ừm. Không phải tôi đã thực hiện rất tốt sao? Làm việc nhà như con osin không công, còn sinh cho lão công ông đây một đứa con gái thông minh xinh đẹp, một thằng con cai kháo khỉnh rồi sao?

-Ha ha chưa tốt. Bởi vì bây giờ ông xã rất đói bụng.

-Vậy thì buôn tôi ra, để đi nấu cơm.

Kỳ Chấn ái muội bên tai Hoa Thương nói:

-Ông xã muốn ăn bà xã thôi, nên bà xã hãy thực hiện đúng nghĩa vụ làm vợ đi, phục vụ ông xã nào.

-Lão biến thái bây giờ trời mới sáng đâu, bọn trẻ còn bên ngoài đấy.

-Chúng chưa thức đâu

-Đáng ghét.

**************************

Ở bên ngoài Mạc Mỹ Dao khẽ nhíu mày:

-Đã mười năm rồi, mà cứ tưởng như còn mới cưới không bằng. Đúng là không thể nào nói nổi mà.

Một bàn tay bé xíu cầm lấy vạt áo của Mỹ Dao khẽ lay động, gây sự chú ý với cô, nói:

-Chị Mỹ Dao đứng trước phòng ba mẹ chi vậy?

-Không, chỉ là đi ngang thôi. Để chị đưa Nhĩ Khang đi học nha. Hôm nay ba mẹ bận rồi. – vốn cô định đến nhắc mẹ ngày mai đi họp phụ huynh học sinh cho cô, nhưng xem cái tình hình này chắc tới trưa mới gặp được.

-Dạ.

Nhĩ Khang nắm lấy ngón út của Mỹ Dao. Hai người mỉm cười hạnh phúc nhìn nhau.

**********************

Chọn tập
Bình luận