Một tuần sau Nhã Thuần và mọi người lên xe trở về nhà.
Trong khoảng thời gian này, trong tâm trí của mỗi người đều có những suy nghĩ riêng, tâm tư riêng cả về quá khứ, hiện tại và tương lai sắp tới.
Có lẽ trước đây họ đã quá tự phụ, con người không ai là hoàn hảo, quả quýt dầy sẽ có móng tay nhọn.
Để đạt được thành công, con người có đôi khi phải đánh đổi rất nhiều.
Sau cuộc sách hạch cuối cùng, họ cũng nhận ra rằng mạng sống của con người rất yếu đuối monh manh dễ vỡ.
Chỉ một phút bốc đồng nông nổi nhất thời không chỉ hại bản thân mà con liên lụy những người xung quanh.
Dù tài giỏi đến đâu nhưng nếu sống mà tách ra khỏi tập thể, thì chẳng thể nào thành công. Chỉ có đoàn kết mới mang lại sức mạnh, giành được thắng lợi.
Chỉ trong nghịch cảnh chúng ta mới có thể nhận ra ai là tri kỷ, ai là người quan trọng và đối xử thật tâm với ta.
“Con người cần phải có mục tiêu, lý tưởng và kế hoạch cụ thể. Phải luôn phấn đấu không ngừng để hoàn thiện nó. Biết đâu bây giờ ta còn hảo hảo sống nhưng chỉ vài giây nữa thôi chuyện gì sẽ ập đến.
Đời là một bí mật, ai biết ngày mai sẽ ra sao. Nếu không muốn hối hận thì đừng bỏ lỡ một phút giây nào. Hãy lãng quên quá khứ, nắm giữ hiện tại và phấn đấu vì tương lai.”