Sau khi đến khu vườn, Nam Cung Hạo Thiên chia mọi người ra thành bốn nhóm, hai nhóm nữ và hai nhóm nam. Nhóm nữ thứ nhất do Nhã Thuần làm nhóm trưởng phụ trách mầm cỏ, nhóm thứ hai do Nhược Mai làm nhóm trưởng phụ trách thu hoạch những rau củ, trái cây chín, nhóm thứ ba do Trần Triều Hi làm nhóm trưởng phụ trách làm đất, bón phân, còn nhóm phụ trách xách nước do Mạc Ly Khanh làm nhóm trưởng.
Nhã Thuần đang mầm cỏ thì nhảy cẩn lên, quăn con dao đang cầm trên tay xuống bãi cỏ. Nhào lại, ôm chầm lấy người đối diện, khuôn mặt xanh như tàu lá.
Nhìn thấy thân thể mềm mại nhỏ bé của cô tựa vào lòng mình, theo thói quen trước đó tới giờ của mình, anh phải đẩy cô ra. Nhưng không hiểu sau lần này, anh lại không làm vậy, vì cô anh lại phá vỡ nguyên tắc của mình lần hai.
Nam Cung Hạo Thiên không khỏi nhíu mày choàng tay qua vỗ tấm lưng của cô, nói:
-Em có thể buôn tôi ra rồi chứ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhã Thuần đến bây giờ mới hoàn hồn, nhìn thấy mình đang tựa vào người của Nam Cung Hạo Thiên, khuôn mặt cô bổng chóc chuyển thành màu đỏ như bao công. Cô vội vàng đẩy anh ra.
Chỉ về phía chỗ cô quăn con dao, giọng nói rung rung:
-Có sâu, tôi sợ.
Nam Cung Hạo Thiên đi lại nhặt lấy con dao lên, th không thấy hung thủ gây án nữa. Anh đão mắt nhìn xung quanh thêm lần nữa, anh khom người xuống nhặt lấy thứ gì đó mang đến trước mặt Nhã Thuần.
Khi nhìn thấy vật đang nằm trên tay anh, cô hét toáng lên, cách ra xa mấy mét:
-Anh quăn nó đi, thật đáng sợ mà.
-Tôi thấy nó thật dễ thương mà, không tin em nhìn thử xem.
-Không, anh đừng qua đây mà, tôi xin anh đấy.
Nhưng dường như anh không hề nghe thấy sự phản khán của cô, anh vẫn hướng về phía cô mà đi tới.
Nhã Thuần khuôn mặt đẫm lệ, lui về phía sau không ngừng. Chợt cô vấp phải gò đất, mất thăng bằng, thân mình đỗ về phía sau.
Nhã Thuần nhắm nghiền mắt lại, lần này thí thí của cô cũng nở hoa mất thôi. Nhưng bỗng cô cảm nhận có vòng tay rắn chắc đang ôm lấy eo của cô, tìm được điểm tựa, Nhã Thuần lấy lại thăng bằng, Nam Cung Hạo Thiên, vươn người tới, đưa tay ra.
Nhìn người đang ôm mình, cô cuối mặt xuống ngượng ngùng. Đối phương nhìn thấy một mặt trời bé con trên mặt cô, mỉm cười nói:
-Nhã Thuần có thể buông tớ ra được rồi chứ. Đừng nói với tớ là cậu không biết mình nặng như thế nào à.
Bầu không khí lãng mạng nhất thời, bị câu nói của Trần Triều Hi đánh vỡ, sụp đổ một cách toàn diện.
Nhã Thuần đẩy Triều Hi ra, nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy thù địch:
-Cậu không biết chê con gái người ta nặng là hành vi khiếm nhã như thế nào ư.
Trần Triều Hi phá lên cười:
-Cậu mà cũng được xem là con gái nữa à.
Nhã Thuần tức giận tính đưa tay lên đánh Triều Hi, nhưng nhanh chóng bị Triều Hi chụp được, kéo về phía mình, nhất thời mất thăng bằng, cô ngã vào lòng Triều Hi lần hai.
Nhìn thấy cảnh cô ngã vào vòng tay kẻ khác, trong lòng Nam Cung Hạo Thiên cảm thấy khó chịu không thôi. Anh lên tiếng cắt ngang bầu không khí ái muội của hai người, giọng nói ẩn ẩn sự tức giận:
-Các em giỡn đủ chưa, bây giờ thì ai về việc nấy cho tôi. Các em định ở đây trốn tránh, không làm việc à.
Nhã Thuần bĩu môi, để lại cho anh ánh mắt khinh bỉ. Quay lưng lại đi về chỗ cũ, không phải tất cả tại hắn sao, vậy mà còn ở đó giả vờ mình ngây thơ vô số tội. Thật không biết anh làm thầy giáo như thế nào nữa.
Nhìn phản ứng trẻ con của cô thật buồn cười, cô không sợ trời, không sợ đất, kể cả mặt anh cô còn không nể. Vậy mà chỉ vì một con sâu rau nhỏ xíu đã khiến cô phản ứng thái quá như thế. Khiến anh không thể kiềm lòng lòng muốn trêu đùa cô một phen.