Sau một hành trình dài đăng đẳng, cuối cùng chiếc xe cũng dừng trước một ngôi biệt thự cổ kính nằm tại một vùng ngoại ô cách xa thành phố hàng nghìn kilomet.
Bầu trời vời chiều đỏ rực một vùng, những áng mây chẳng buồn trôi, từng cơn gió mát rượi, không khí thật thoải mái. Nơi này thật yên tĩnh, không quá ồn ào, đầy khói bụi như thành thị.
Nhưng dù cảnh đẹp đến mấy thì họ vẫn không có tâm trí đâu mà ngắm. Sau chuyến đi đầy mệt mõi này, họ chỉ ước được tắm sạch sẽ và ngủ một giấc thật sâu mà thôi.
Một chiếc xe BMW, dừng lại kế bên xe họ. Một người thiếu niên ăn mặt hết sức phong độ bước xuống, anh mặt một bộ vest đen, thắt cà vạt chỉnh chu, nhìn bọn họ mỉm cười:
-Các em hãy sách hành lý vào đi, đây sẽ là chỗ ở cho chúng ta trong thời gian sắp tới.
Chu Uyển Nhi nói:
-Không có người làm sao?
Nam Cung Hạo Thiên gật đầu nói:
-Tất nhiên là có. Thật trùng hợp, là cách đây một giờ trước đây, họ đã đồng loạt nghĩ phép năm hết rồi.
Nhã Thuần thầm nghĩ “Có quỷ mới tin lời hắn, trên đời thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao, nếu thật sự không phải hắn giở trò, cô đây tình nguyện đổi họ cô theo họ hắn”.
Nhược Mai mỉm cười nhìn những thằng con trai trong lớp nói:
-Các cậu mang hết hành lý vào biệt thự và sắp xếp gọn gàng cho tớ.
Mấy đứa con gái dắt tay nhau vào biệt thự, vừa mở cửa, một thằng nhóc chạy ra, nhào vào lòng Nhã Thuần.
Nhã Thuần lão đảo, xém té cũng may nhờ có Triều Hi đỡ cô lại nếu không thì, thí thí của cô không nở hoa mới là lạ.
Nhìn thấy quả cầu nhỏ trong lòng, Nhã Thuần vô cùng kinh ngạc nói:
-Nhã Dịch em không đi học sao? Sau giờ này em lại có mặt ở đây.
Nhã Dịch ôm lấy cổ Nhã Thuần nói:
-Nhã Thuần không vui khi thấy Nhã Dịch sau…..huhuhu… Nhã Dịch đi về, đi về…..huhu…
Tiếng khóc của Nhã Dịch làm cô hết hồn không biết phải làm sao mới phải. Nhã Thuần vội vàng ôm nó và đặt lên má nó nụ hôn thật kêu.
Nhã Dịch hài lòng nở nụ cười, chỉ vào phía trong biệt thự trong nói:
-Là anh ấy đưa em tới đây.
Nhìn theo ngón tay của Nhã Dịch, Nhã Thuần nhìn thấy một anh chàng mặt áo blue trắng, khuôn mặt cực kỳ tuấn lãng, đang mỉm cười chào cô.
Nhã Thuần lại trợn mắt lần hai:
-Nhật Hàn sao anh lại ở đây? Không phải anh rất bận à?
Nhược Mai kéo tay Nhã Thuần:
-Cậu là đồ phản bạn, tại sao cậuquen bạn trai mà không nói với mình, trong anh ta cũng khá đấy chứ – Nhược Mai vừa đi quanh Nhật Hàn, vừa gật đầu, rồi phán một câu làm Nhã Thuần mém xỉu – Hay cậu sợ mình giật bồ cậu? Tớ khinh.
Nhã Thuần nhất thời cứng họng, khuôn mặt đỏ như cà chua, thật là con bạn cô muốn nói gì thì nói, bịnh miệng lại không kịp mà. Nhã Thuần vừa lắc đầu, vừa lắc tay nói:
-Không như cậu nghĩ đâu, thật ra tớ và anh ta chỉ là bạn thôi. Lúc trước Nhã Dịch bị rắn cắn, cũng may nhờ anh ta giúp đỡ nếu không thì tớ… haiz…
Nhược Mai, kề sát vào tai của Nhã Thuần nói:
-Vậy cậu giới thiệu hắn cho mình đi. Trong có vẽ cũng là một đại soái ca đấy chứ, càng nhìn càng mỹ mà xứng đáng lọt vào top 6 mỹ nam hậu cung của tớ.
Rồi cô bó tay với căn bệnh mê trai của con bạn cô luôn rồi. Chỉ cầu trời cho Nhật Hàn đừng nghe thấy, nếu không chắc cô phải kiếm cái hố chui xuống mất thôi, thật mất mặt với nó mà.
Dường như cuối cùng ông trời cũn nghe thấy lời cầu nguyện của cô, hình như Nhật Hàn không nghe thấy, anh hướng Nhã Thuần mỉm cười nói:
-Anh bị bệnh viện cho nghĩ dài hạn. Trùng hợp là Hạo Thiên thiếu một bác sĩ riêng cho chuyến đi này. Cho nên anh trịnh trọng tuyên bố từ giờ tới lúc về anh sẽ là bác sĩ tư chăm sóc sức khỏe cho các em ở đây, mong các em giúp đỡ nhiều.
-Sao tự nhiên họ lại cho anh nghĩ dài hạn thế.
Nhật Hàn thở dài, giọng nói đầy vẻ ưu thương:
-Thật ra thì cũng không có việc gì to tác, chỉ là khi bốc thuốc cho bệnh nhân anh ghi lộn toa, khi phẫu thuật cho bệnh nhân thì bỏ quên một vài thứ trong người họ thôi ý mà… vậy mà họ nỡ cho anh nghĩ phép năm. Đúg là lãng phí nhân tài.
-Giời…
Nhìn khuôn mặt đổi màu như chong chóng của mấy người họ, anh mỉm cười hài lòng, muốn đem anh ra làm trò đùa sao? Không dễ thế đâu. Thât ra là vì anh có luyện võ nên thính lực của anh có thể nói là nhạy hơn người bình thường khả rất nhiều lần.
Sau khi vào biệt thự thì ba người được bố trí chung một phòng. Riêng Nhã Thuần vì còn phải lo cho Nhã Dịch nên cô được an trí cho một phòng riêng, ở cùng với Nhã Dịch.
Tại một căn phòng xa hoa trong ngôi biệt thự, bầu không khí hết sức căn thẳng, áp suất như trời mùa đông. Anh cau mày nhìn hai người đối diện, giọng nói đầy vẻ không hiếp mà uy:
-Cái bệnh viện của cậu, bệnh nhân chết hết rồi sao, mà cậu có thời gian rãnh chạy teo tôi vậy
Nhật Hàn mỉm cười trả lời:
-Tất nhiên nhớ anh nên mới tới.
-Tôi không thích nghe những lời nói vô nghĩa. Nói nhanh mục đích cậu tới đây làm gì?
-Tôi chỉ muốn xem mặt những nhân vật nào có gan chóng lại Nam Cung Hạo Thiên anh thôi.
-Nếu đã thấy rồi xin mời cậu về cho.
-Tất nhiên là…. Không.
Có chuyến đi lần này, là do anh nghe Hoắc Kiến Phong kể lại cuộc chiến không khoang nhượng của Hạo Thiên và lớp No.1 nên anh hơi tò mò. Anh rất muốn biết là nhân vật phong vân như thế nào mà có thể khiến Nam Cung thiếu gia phải dụng tâm, bày mưu, đặt kế tới nỗi bỏ công việc ở thành thị, mà đến cái nơi hẻo lánh này.
Anh nghĩ chuyến đi này rất thú vị đâu, gần đây cuộc sống của anh không phải rất buồn chán sao với lại đã mấy năm rồi anh chưa được nghĩ phép năm đâu đấy nên đừng nghĩ có thể đuổi anh về được đâu.