Nhã Hàn nhìn Nhã Dịch nói:
-Khi mẹ tĩnh lại, có nên nói cho mẹ biết chuyện của ba không?
Nhã Dịch lắc đầu:
-Không nên, lúc này đừng để cô ấy kích động. Bác sĩ nói dù phẫu thuật thành công, nhưng tránh để bệnh nhân xúc động mạnh, nếu không sẽ rất nguy hiểm…
-Nhưng mà ba, ông ấy đã, ô ô ô…….
Nhã Dịch cầm lấy hai bả vai đang run lên Nhã Hàn vì khóc, trấn an nói:
-Nhã Hàn mọi chuyện qua rồi, bây giờ quan trọng nhất là sức khỏe Nhã Thuần. Con biết không, cậu cấm con tốt nhất là nên đi đâu đi, chừng nào tâm trạng bĩnh rồi, hãy vào gặp mẹ con.
Nhã Hàn khẽ gật đầu, những dòng nước mắt của nó không ngừng tuôn rơi.
****************************
Mỗi khi nhớ lại tình cảnh ngày hôm ấy, trái tim nó dường như bị bốp nghẹn lại.
Sau khi Nam Cung Hạo Thiên đi được một lúc, thì Lý Nhã Dịch mới tới.
.
Nhã Hàn nhìn thấy Nhã Dịch thì mừng không thôi, nó nhào vào lòng Nhã Dịch, ôm chầm lấy anh.
Nhã Dịch ôn nhu nói:
-Xin lỗi cậu đến trễ, làm hai người phải chịu khổ. Hai mẹ con không sao chứ?
-Không sao, nhưng Nhã Hàn sợ lắm, khi nhìn thấy mẹ bị lũ xấu làm hại Nhã Hàn không làm được gì cả, Nhã Hàn là đứa vô dụng, là bé hư, bất hiếu nhi.
Nhã Dịch xoa đầu nó, ôm chặt lấy nó, sủng nịch nói:
-Nhã Hàn đừng khóc nè, Nhã Hàn không hư, Nhã Hàn rất tốt. Chỉ tại Nhã Hàn còn nhỏ thôi, cậu tin khi lớn lên Nhã Hàn nhất định có thể bảo vệ được mẹ và cậu. Còn bây giờ hãy để cậu bảo vệ hai mẹ con nha. Mà mẹ con đâu rồi.
-Mẹ và Nam Cung Hạo Thiên có việc đi trước rồi.
-Vậy giờ Nhã Hàn theo cậu về trước nha.
Cuối cùng anh cũng đến trễ hơn Nam Cung Hạo Thiên một bước rồi, mặc dù anh không thích cái gã kia cho lắm. Nhưng nếu Nhã Thuần thật sự yêu và tha lỗi cho hắn thì Lý Nhã Dịch anh đây vẫn không muốn chấp nhất làm gì.
Đi được một đoạn ngắn, vì tai nạn giao thông nên kẹt xe không đi được.
Thông qua kính xe, Nhã Hàn nhìn thấy rõ hiện trường vụ tai nạn. Lúc ấy hai tay nó run rẩy, toàn thân như vô lực, nó đẩy mạnh cửa xe, lau về phía nạn nhân.
-Mẹ, mẹ đừng bỏ con.
Chỉ một khoảng cách ngắn, nhưng không biết nó té bao nhiêu lần. Trước mắt nó là hình ảnh hai thân thể đan vào nhau, xung quang toàn là máu, thân thể của họ cũng chỉ có một màu đó là màu đỏ của huyết.
Nam Cung Hạo Thiên ôm trọn Nhã Thuần vào lòng, anh dùng cả thân thể của mình để che chở cho Lý Nhã Thuần.
Khi nó tới gần Nhã Thuần đã hôn mê, chỉ còn Nam Cung Hạo Thiên vẫn còn chút lí trí, khéo môi cứ luôn mấp máy liên tục, dường như muốn nói gì đó, nhưng nó không thể nào nghe được.
Nó đến gần bên anh, anh nhìn nó ôn nhu nói:
-Nhã Hàn ba chắc không được rồi, ba nợ mẹ con rất nhiều, nên con phải thay ba chăm sóc mẹ biết không? Mà còn một việc nữa, con có thể gọi ba một tiếng ba được không, nếu như vậy ba chẳng còn tiếc nuối nào nữa.
-Ba, ba nhất định không sao? Ba sẽ không chết đâu, còn nhất định sẽ cứu sống ba. Ba có lỗi với mẹ, thì tự ba đi chuộc lỗi đi, đừng hy vọng con sẽ giúp ba.
Nam Cung Hạo Thiên nhìn nó bằng ánh mắt trìu mến, anh nở nụ cười, rồi hai mắt từ từ khép lại. Nhã Hàn cuối cùng ba cũng đợi được con.
Nhã Hàn khóc róng lên, ôm chầm lấy Nam Cung Hạo Thiên và Lý Nhã Thuần, sau đó cũng ngất đi.
Khi tĩnh lại lần nữa nó đã trong bệnh viện, Nhã Dịch nói với nó Nam Cung Hạo Thiên đã chết còn Nhã Thuần thì vẫn còn trong tình trạng hôn mê. Không biết khi nào tỉnh lại.