Cả đoàn người lê tấm thân mệt mỏi bước dọc theo con đường mòn trở về. Khi về đến căn biệt thự, họ mới phát hiện một chuyện cực kỳ quan trọng.
Nhược Mai cả kinh nói:
-Ở đây không có đầu bếp, không lẽ hắn muốn bỏ đói chết tụi mình à.
Mạc Ly Khanh nói:
-Không lẽ mấy đứa con gái các cậu không biết nấu sao?. Đúng là đại tiểu thư bị cưng chiều riết rồi… không còn biết gì là “công dung ngôn hạnh” cả.
Chu Uyển Nhi khinh bỉ nói:
-Câu đó xưa rồi diễm. Bây giờ là thời đại nam nữ bình quyền. Cậu chỉ ở đó giỏi nói thôi, có ngon thì nấu đi.
Nhã Thuần mỉm cười nói:
-Các cậu đừng gây hấn nữa, cứ giao cho mình. Đảm bảo không để các cậu chết đối đâu mà lo.
Nhược Mai nói:
-Cậu còn biết cả nấu ăn nữa à, thật giỏi đó. Còn các cậu nữa không nhanh vào giúp Nhã Thuần, nếu không các cậu nhịn đói đi. Muốn ăn phải lăn vào bếp.
Trần Triều Hi nói:
-Tại sao không phải là các cậu mà là bọn mình.
Nhược Mai nói:
-Vì các cậu thua. Không lẽ tính lật lọng. Thật mất mặt nam nhi.
Cả đám con trai im re, đi vào giúp Nhã Thuần, nhưng càng giúp thì lại càng rối, nên kết quả bị tống hết ra ngoài.
Khoảng một tiếng sau, thức ăn đã được dọn ra bàn. Nhìn những món ăn đầy đủ sắc hương vị kia, mọi người không khỏi trầm trồ khen ngợi một tiếng.
Nhã Dịch lúc này đi tới, nhìn khuôn mặt ngây ngốc của mọi người nói:
-Khép miệng lại, nước miếng sắp rớt ra rồi kìa. Nhã Thuần nấu ăn là số một đó, xem như hôm nay mọi người có lộc ăn rồi. À mà Nhã Thuần, ông chú nói mang thức ăn lên phòng cho chú ấy đấy.
Nhã Thuần đen mặt nói:
-Chỉ giỏi sai, tôi là người ở suốt đời của anh chắc. Nam Cung Hạo Thiên có lẽ kiếp trước tôi nợ anh, nên giờ mới bị anh ám mãi không buông. Ở nhà không nói, đến đây cũng vậy….
Nhược Mai nói:
-Cậu nói gì thế, ở nhà là sao?
Nhã Thuần hoản hốt cô vừa mới nói cái gì vậy kìa:
-Ồ không, mình nói lộn thôi, cậu cũng tin là thật à. Không phải đến hột vịt còn lộn sao, huống chi là con người.
Sau khi mang thức ăn cho Nam Cung Hạo Thiên quay trở về, giống như có cơn bão quét ngan, bàn ăn sạch sẽ như chưa từng có. Cũng may là Nhã Dịch đã chừa thức ăn cho cô nếu không thì chắc cô phải nhịn đói mất thôi.
Nhiệm vụ rửa chén, tất nhiên sẽ là do bọn con trai gánh vác, nhưng sau khi nghe hàng loạt tiếng “choang, choang….” Vang lên như vũ bão. Vì không muốn không còn cái chén ăn cơm, Nhã Thuần đành xoăn tay áo, vào cuộc đuổi hết lũ vô tích sự này ra ngoài.
Chu Uyển Nhi nhìn lũ con trai, nở nụ cười thật tươi nói:
-Các cậu thật là vô tích sự mà, đến cái chén cũng không biết rửa. Vậy thì bây giờ tất cả các cậu đi chà sạch tất cả tolet một lần cho mình
Mạc Ly Khanh nói:
-Cậu một vừa, hai phải thôi nhe. Đừng quá đáng vậy chứ, nếu không…
Chu Uyển Nhi đưa mặt lại gần Mạc Ly Khanh nói:
-Nếu không thì sao? Cậu đừng quên lúc đầu các cậu đã nói như thế nào. Nếu các cậu không làm cũng không sao cả, xem như mình vừa mới bị những kẻ vô văn hóa thiếu giáo dục, không chữ tín, mất nhân cách gạt đi.
Mạc Ly Khanh cảm giác mình sắp bốc khói đầu đến nơi rồi, lòng đầy phẫn uất nói:
-Cậu yên tâm, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy. Các cậu đi theo tớ.
Nhìn mấy thằng con trai xoay lưng bước đi, Chu Uyển Nhi nói vọng theo:
-Mình sẽ kiểm tra đó, nếu như không sạch thì các cậu chết chắc đó.
Nhược Mai nhìn Uyển Nhi đưa ngón tay cái lên nói:
-Bây giờ mình mới biết, tài chỉnh người của cậu cũng không thua mình là mấy đâu.
Chu Uyển Nhi nói:
-Không phải ông ta đã dạy có hai loại người không nên đắc tội sao thứ nhất là tiểu nhân, thứ hai chính là phụ nữ, ai kêu cãi lại thì núi đè thôi.