Gã ngồi trên ghế nhìn cô gái đối diện nói:
-Cởi ra.
Nhã Thuận trợn mắt nhìn gã:
-Cái gì?
Gã khoanh tay trước ngược nhìn cô nói:
-Lời tôi nói không lặp lại lần thứ hai. Nếu cô không muốn thì có thể rời khỏi đây tôi không đói khát đến nỗi, ép người khác làm chuyện mình không muốn.
Mặc dù không cam lòng nhưng để cứu Triều Hi, cô chỉ còn cách làm theo lời tên ác ma này mà thôi.
Gã mỉm cười hài lòng nói:
-Còn của tôi nữa?
Nhã Thuần bất chợt cảm thấy đoạn đối thoại này hình như hơi quen nhỉ, hình như là… Không lẽ là hắn.
Nhã Thuần vươn tay cởi chiếc áo sơ mi của hắn xuống, nhìn thấy đôi cánh thiên sứ trên vai hắn. Hàng loạt hình ảnh ùa về trong đầu cô, là hắn, chính là hắn ta. Nhã Thuần cảm thấy choáng váng, trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại.
Khuôn mặt của hắn còn trắng hơn mặt của cô. Hắn ôm cô vào lòng nỉ non nói:
-Lý Nhã Thuần em tỉnh lại cho tôi.. Không có sự cho phép của tôi ai cho phép em được ngất xỉu. Tôi chỉ đùa với em thôi. Tôi thật sự chưa hề nghĩ làm việc này ở đây với em đâu, nên xin em hãy tỉnh lại đi. Lý Nhã Thuần nếu em không tỉnh, em có tin tôi làm em ngay lặp tức không? …. Nhã Thuần anh xin lỗi… Nhã Thuần sao em còn chưa tỉnh nữa… Nhã Thuần….
Hắn ôm chặt lấy cơ thể lạnh ngắt của cô.
Trong mơ hồ, hình như cô nghe thấy tiếng của Nam Cung Hạo Thiên, anh đang gọi cô. Hình như anh còn nói xin lỗi cô nữa thì phải. Nhã Thuần nở nụ cười tự giễu, thầm nghĩ cô điên thật rồi, một kẻ như anh thì làm sao có thể xin lỗi một người như cô.
Cảm giác thân thể đối phương có chút động tĩnh, thấy hàng lông mi của Nhã Thuần khẽ lay động, hắn nói:
-Nhã Thuần, em tỉnh rồi sao?
“Bốp”
Cô mở đôi mắt tròn xeo nhìn hắn, sao đó vươn tay tán vào mặt hắn một cái thật kêu. Rồi hung hăn trừng mắt hắn, nếu ánh mắt có thể giết người thì chắt hắn có mười cái mạng cũng không đủ để cô giết.
Hắn tức giận nhìn cô nói:
-Cô bị điên à, sao lại đánh tôi?
-Anh còn dám hỏi.
“Bốp”
Cô tát hắn thêm một cái thật kêu.
Hắn phẫn nộ trừng cô, nói:
-Lý Nhã Thuần, tôi nhịn em đủ rồi. Nếu hôm nay em không giải thích rõ việc này với tôi là em không yên với tôi đâu.
Nhã Thuần trợn to mắt nhìn chằm chằm gương mặt hắn.
Cô đưa tay khẽ vuốt gương mặt kia, rồi giật mạnh một góc râu giả bị bung ra của hắn, tiếp theo cô cũng tiện tay tháo xuống luôn cái vết sẹo giả xấu xí kia xuống.
Cô nhìn hắn nói:
-Nam Cung Hạo Thiên, anh khá lắm. Anh xem chúng tôi là đồ ngốc à.
Nam Cung Hạo Thiên nhìn cô nói:
-Em đừng ở đây đánh trống lãng với tôi. Nói tại sao em tán tôi? Nếu em giải thích không xong, thì em xong đời với tôi thiệt rồi đó
– Tôi hỏi anh, anh có quen tên nào, tên Đầu To hay không?
Nam Cung Hạo Thiên chợt nhíu mày nhìn cô nói:
-Em hỏi việc đó để làm gì?
-Anh còn nhớ ngày 12/6 ba tháng trước tại khách sạn Song Trà chứ? Anh đã nhận được một món quà từ hắn để chúc mừng sinh nhật. Anh vẫn còn nhớ chứ? Nhưng chắc có lẽ anh quên rồi cũng không chừng, loại người phong lưu như anh thì làm sao nhớ được.