Nhã Thuần đi vào phòng bếp, theo quáng tính cô mở cửa tủ, lấy ra một gối mì, và mở tủ lạnh lấy thêm quả trứng, giá và rau muống.
Sau đó bắt bếp lên vừa hát ngân nga vừa nấu bếp.
Khi đã lắp đầy cái bụng của mình, Nhã Thuần bỗng nhiên cảm thấy rất kỳ lạ. Lúc đầu do quá thương cảm nên cô không nhận ra, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại cảm thấy không ổn chút nào.
Sau khi Nam Cung Hạo Thiên chết thì căn nhà này không phải bỏ hoang hay sao? Vậy tại sao khi cô bước vào cả nhà không hề có bất kỳ tí bụi bặm nào, tủ lạnh còn chứa đầy thức ăn tươi sống.
Không lẽ có người cả gan dám đột nhập vào đây ở trọ không trả tiền. Nếu thật như vậy thì hôm nay hắn chết chắc với cô.
Nhã Thuần đi dạo cả căn nhà nhưng chẳng thấy có bất kỳ dấu vết của ai cả. Không lẽ do cô quá đa nghi, hay hắn chưa về.
“Choang”
Tiếng động phát ra từ phòng Nhã Thuần, bây giờ cô mới nhớ vẫn còn một nơi từ lúc cô bước vào tới giờ vẫn chưa kiểm tra qua.
Nhã Thuần mở cửa bước vào, cả căn phòng tối đen, nương theo anh trắng, cô mơ hồ nhìn thấy một người đang ngồi trên xe lăng.
Anh ta đang cố sức khom người xuống mò mẫm nhặc lấy khung hình đang nằm trên đất. Những mảnh vỡ thủy tinh cắt nát những đầu ngón tay anh đến chảy máu, mùi máu tươi trong không khí làm cô phải rợn cả người.
Nhưng người đàn ông dường như không cảm nhận đau đớn, anh vẫn cố lục lọi trong những mảnh vỡ tìm tấm hình.
Khi nhặc được tấm hình, dù trong màn đêm mờ ảo nhưng dường như vẫn cảm nhận được nụ cười phát ra từ tận trong lòng anh ta. Người đàn ông ôm khư khư tấm hình vào trong lòng ngực như sợ bị người khác cướp đi.
Nhã Thuần bật đèn lên, dường như nghe được tiếng công tắc đèn.
Cảm nhận còn có người khác trong phòng, người đàn ông khẽ nhíu mày nói:
-Bạch Nhật Hàn không phải hôm nay cậu nói có hẹn với Uyển Nhi nên tối nay không tới sao? Hay lại có chuyện gì rồi.
Nước mắt Nhã Thuần rơi lã chã trên mặt đất, cô đi từng bước, từng bước về phía anh. Hai mắt anh vẫn nhìn về phía cô, nhưng miệng anh lại gọi cái danh tự không phải tên cô. Nam Cung Hạo Thiên rốt cuộc tại sao anh lại thế này.
-Không phải Bạch Nhật Hàn là ai nói.
Nhưng đáp trả anh chỉ là sự im lặng của bóng đêm, dường như cảm giác thấy hơi thở mùi hương quen thuộc càng ngày càng ngần, Nam Cung Hạo Thiên khẽ nhìu mày, anh di chuyển xe lăng đi nhanh về phía cửa, anh muốn thoát khỏi đây ngay lập tức.
Nhưng một bàn tay thon dài giữ chặt xe lăng của anh lại.
“Chát”
Nhã Thuần thẳng thừng tát vào gương mặt của anh, khuôn mặt trắng nõn hằng lên năm điều ngón tay ửng đỏ.
-Nam Cung Hạo Thiên anh dám trốn tôi lần nữa ư.
Nam Cung Hạo Thiên xoay người sang chỗ khác lạnh lùng nói:
-Lý Nhã Thuần, em cút cho tôi. Tôi không muốn nhìn thấy em nữa.
Trên môi Nhã Thuần ngước mặt lên trời cười ha hả, cô dùng bàn tay trái nâng cầm của anh lên, để anh đối diện với mặt mình nói:
-Nam Cung Hạo Thiên bây giờ anh đã ra nông nổi này rồi anh dám ra lệnh cho tôi. Anh nghĩ tôi sẽ nghe lời anh sao?
-Tôi không còn yêu em nữa, em đi đi. Đừng ở đây chướng mắt tôi.
-Có chuyện đó sao. Nam Cung Hạo Thiên người bắt đầu trò chơi tình ái này là anh nhưng người kết thúc sẽ do tôi quyết định. Anh nghĩ rằng anh là người bá đạo nhất sao, không phải đâu. Lý Nhã Thuần tôi đây còn bá đạo hơn anh gắp trăm ngàn lần. Dù có trốn đến chân trời góc biển, tôi cũng có thể bắt anh trở về bên cạnh tôi.
Nam Cung Hạo Thiên cười khổ nói:
-Nhã Thuần tôi đã không còn phù hợp với em nữa rồi. Em hãy tìm người khác đi, tôi chỉ là một tên tàn phế không thể nào mang lại hạnh phúc cho em.
-Nam Cung Hạo Thiên nếu anh không đi được tôi sẽ là chân cho anh, nếu anh không nhìn thấy đường tôi sẽ là đôi mắt cho anh. Còn nếu anh không đồng ý kết hôn, cho dù có trói tôi cũng nhất quyết sẽ kéo anh vào lễ đường.
-Lý Nhã Thuần em, ưm ưm….
Nam Cung Hạo Thiên chưa nói hết câu, đã bị bờ môi của Nhã Thuần ngăn chặn lại tất cả. Lúc đầu anh còn giãy giụa nhưng sau đó dường như lý trí không chiến thắng được trái tim, Nam Cung Hạo Thiên cũng dần đáp trả lại cô, dây dưa cùng cô.