Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em

Chương 138: Ngoại truyện (5)

Tác giả: Ôn Nhã Tâm
Chọn tập

Ngoại ô thành phố

Dưới bóng cây đại thụ già, một cô gái dáng vẽ thanh tú, hai tay gối đầu nằm trên bãi cỏ xanh mượt, khép hờ hai mắt, trên môi còn ngân nga một điệu hát nghe rất im tai.

Từng cơn gió thoảng qua, mặt nước trước mặt khẽ lay động, mùi cỏ non hoàn với mùi hoa tười và hơi nước, không hề nhiễm bẩn bởi khói bụi của thành phố tấp nập làm con người cảm thấy thư thái rất nhiều.

Nhìn bầu trời xanh biết, cô thầm cảm tạ trời cao, có lẽ ông trời đã nghe thấu lời cầu xin của cô. Bây giờ cô cảm thấy rất hạnh phúc, không những ba mẹ yêu thương cô, mà còn có em trai bé bõng lúc nào cũng thích làm nũng và đeo lấy cô.

Hạnh phúc đôi khi rất giản đơn, nó không hề xa hoa và xa xôi. Đôi khi nó rất gần và luôn ở bên ta.

Dường nghe cảm nhận thấy điều gì đó không ổn, cô gái khẽ nhíu mi, khuôn mặt ẩn chứa sự tức giận, khó chịu:

-Đúng là lũ ruồi bọ khốn khiếp mà.

Cô gái thầm rủa một câu rồi đứng dậy di chuyện ra phía sau cây đại thụ già, vì cô không muốn gặp rắc rối.

Thường thì vào thời gian rãnh, cô rất thích một mình đi tản bộ và nghĩ ngơi ở đây vì nó rất yên tĩnh không có ồn ào và có thể hòa mình vào thiên nhiên, thả lỏng tâm hồn, lắng đọng lại những chuyện không vui, từ từ quên nó đi dùng nụ cười để đối mặt, giữ cho tâm hồn thanh thản.

Cô không muốn giam giữ sự hận thù, đố kỵ và ích kỷ, cô không cho phép bản thân mình phạm sai lần như mười năm về trước. Luôn mang sự thù hận đề rồi chỉ làm hại chính bản thân mình, tự làm tổn thương mình và hại người khác.

************************

Cô gái vừa tránh đi không lâu thì một chàng trai mặc chiếc quần tây màu đen, chiếc áo sơ mi trắng chạy lại gần.

Dường như mới trãi qua một trận hỗn chiến, trong người đàn ông hơi chật vật, quần áo sốc xếch, chiếc sơ mi trắng bị nhiễm bẩn thành màu ngà ngà.

Theo sau là khoảng chín mười người, vẽ mặt hung tợn đuổi theo, trên tay là gậy gọc và mã tấu.

Một gã có vết sẹo dài bên má phải nhìn chàng trai cười nói:

-Chạy, sao không chạy nữa.

Chàng trai khẽ nhíu mày, phía sau là sông, trước mặt là sát thủ, đúng là chết tiệt mà.

Nếu không phải anh sơ suất bị người phục thuốc thì lũ khốn muốn đụng vào anh đúng là chuyện mơ tưởng mà.

Nhưng cũng may là anh vốn có miễn dịch với thuốc mê, nên không bị ngất xỉu chỉ là bị choáng váng hoa mắt mà thôi. Anh đã tự làm tổn thương thân thể, giữ thanh tỉnh để có thể tìm cách trốn thoát, nhưng chưa chạy được không xa đã bị phát hiện. Đúng là hôm nay ra đường không coi ngày mà.

Chàng trai lạnh lùng nhìn đám người trước mặt nói:

-Nếu muốn đánh thì xong lên, đừng lãi nhãi như con gái nữa khiến thiếu gia đây cảm thấy lùng bùng lỗ tai quá đi.

Tên mặt sẹo khuôn mặt tối sầm lại, đanh thép nói:

-Tiểu tử có chút khí phách đó, nhưng rất tiếc ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của mầy. Nếu có trách thì nên trách mầy đừng nên đắc tội với Quách gia.

Chàng trai thầm nghĩ: “Quách Khiếu Hùng khá lắm, hắn nên cầu nguyện đi nếu hôm nay anh mà thoát nạn thì ngày sau nhất định là ngày tàn của hắn, anh nhất định khiến hắn phải thân bại danh liệt.

Hắn là quản quản lý hành chánh của Toàn Cầu nhưng lại thông đồng với người ngoài bán đứng công ty bị anh phát hiện. Vì nể tình hắn đã từng cống hiến cho công ty lão ba hơn mười mấy năm, nên anh chỉ yêu cầu hắn tự động nộp đơn từ chức, vậy mà khen ngược cái thứ ăn cháo đá bát đó còn dám thêu người hành hung anh.

Lão ba anh đúng là có mắt nhìn người mà.”

Chàng trai mỉm cười nhìn bọn chúng khinh bỉ nói:

-Chỉ với lũ ruồi bọ như mấy người mà cũng muốn lấy mạng thiếu gia, đúng là kể chuyện tiếu lâm mà.

Tên mặt sẹo giọng nói khàn khàn hét lớn:

-Tất cả tụi bây xong hết lên, chém chết nó cho lão tử.

“Binh, binh, chát, chát, bốp bốp…..”

Mặc dù một chọi chính nhưng khí thế chàng trai không hề thua kém, ra đòn rất chắc chắn, mạnh mẽ, dứt khoác và đẹp mắt, tránh né cũng nhanh nhưng không hiểu sau hình như có đôi lúc hành động của anh đôi lúc không linh hoạt, thậm chí dường như không nhắm được chính xác đối thủ. . Làm lộ nhược điểm của bản thân, đưa mình vào thế nguy hiểm.

Cô gái nấp sau cây cổ thụ khẽ mỉm cười, đúng là soái ca mà. Dù bị thương nhưng vẫn không mất đi soái khí của mình, vẫn còn đẹp chán.

Nhìn thấy có một gã vừa định từ phía sau đánh lén, cô gái ngồi xuống nhặc lấy một hòn đá, nhắm thẳng vào tay cầm dao của gã ném tới. Gã ăn đau, cái dao đang cầm trên tay rớt xuống đất.

-Chết tiệc, là tên khốn nào dám động dao trên đầu thái tuế, có gan thì bước ra đây. Đừng giở trò lén lút, thật không đáng mặt làm người mà.

Chọn tập
Bình luận