Giờ giải lao, ở khuôn viên trường.
Nhã Thuần và Nhược Mai đang ngồi trên băng đá, vừa ăn bánh vừa nói chuyện với nhau. Bỗng cái bánh trên tay của Nhã Thuần bị ai giật mất. Nhã Thuần ghét nhất chính là bị người khác quấy rầy trong lúc ăn, đối với cô thức ăn là tất cả. Nhã Thuần mặt biến sắc quay lại giọng hùng hổ chất vấn người phía sau của mình:
– Trần Triều Hi, cậu ăn gan hùm rồi phải không? Ngay cả bánh của tỷ mà cậu cũng dám lấy.
Triều Hi không nói gì, chỉ mỉm cười thật tươi nhìn Nhã Thuần và từ từ ăn hết cái bánh trên tay của mình.
Nhã Thuần thật sự có cảm giác muốn đánh người mà. Không, không phải nghĩ mà là làm, Nhã Thuần dùng tốc độ xét đánh chạy đến bên người Triều Hi, dơ cánh tay lên.
Nhưng bị người nào đó bắt lại, khóa trái cả hai tay ra phía sau. Triều Hi, hơi cau mày nói:
– Mình thật nghi ngờ cậu có phải là con gái không đó, chả dịu dàng tý nào. Chỉ là cái bánh thôi mà, thật keo kiệt.
Nhược Mai cười cười nói:
– Cậu quên châm ngôn của Lý Nhã Thuần rồi à! Nếu người ta ăn là để sống thì cậu ấy sống là để ăn đấy, biết không.
– Haha xém chút nữa mình quên rồi – Triều Hi nói.
Nhã Thuần đứng bên cạnh đang muốn bốc khói đầu rồi vậy mà, hai cái người kia còn tâm trạng nói giỡn nữa, thật ức chế thần kinh quá rồi.
Nhã Thuần im lặng, mặt kệ bên kia có nói gì, cô vẫn cứ ngoảnh mặt làm ngơ.
Triều Hi nhìn thấy thái độ của Nhã Thuần phì cười:
– Cậu giận mình à.
Nhã Thuần vẫn im lặng, Triều Hi lại tiếp tục nói:
– Nhược Mai à, mình định mời hai người ăn bánh kem dâu, nhưng mà người kia hình như giận rồi. Chắc mình với cậu phải ăn một mình rồi.
Nói xong Triều Hi còn cố thở dài ra một hơi, giọng nói có phần tiếc nuối.
Nhược Mai nói:
– Đúng rồi, bớt một người, mình còn ăn được nhiều hơn nữa à. Kaka..
– Vậy mình ăn đi…..
Chữ đi của Triều Hi cố gắng kéo dài ra, như đang muốn khiêu khích ai kia.
Nhã Thuần quay sang giật lấy cái bánh kem của Triều Hi ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa nở nụ cười thỏa mãn.
Triều Hi bật cười thật to, khi thấy hành động trẻ con của Nhã Thuần:
– Cậu không giận nữa à!
– Hơi đâu mà giận người dưng – Nhã Thuần bĩu môi nói, nhưng vẫn không quên ăn bánh của mình, dừng một lát lại lên tiếng – bánh này là cậu nợ mình, nên hãy nhịn đi, đừng hi vọng mình cho cậu ăn cùng.
Nhược Mai lắc đầu, thở dài nói:
– Thật bó tay với cậu rồi.
Triều Hi nhìn Nhã Thuần, đưa tay lên khéo miệng của Nhã Thuần lau đi vết bánh vụn còn sót lại, rồi đưa vào miệng ăn đi:
– Cậu thật là vụng về mà.
Khuôn mặt Nhã Thuần hồng như quả cà chua nói:
– Cậu…cậu…
Nhược Mai và Triều Hi phá lên cười, còn người kia thì cuối đầu buồn bực.