Lúc này tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, Nam Cung Hạo Thiên nhíu mày, anh vẫn không quan tâm. Tiếng chuông dường như không biết được sự tức giận từ chủ nhân của nó, từng đợt chuông cứ đổ như muốn đòi mạng.
Thừa lúc Nam Cung Hạo Thiên phân tâm, Nhã Thuần đẩy hắn ra và lau ra khỏi phòng như cơn gió.
Nam Cung Hạo Thiên quát “Thật TMD, chán sống”. Nhưng nếu không có tiếng chuông điện thoại ấy không biết anh sẽ làm ra chuyện gì với cô nữa, chắc anh mất trí, nên mới có cái ý nghĩ điên rồ ấy.
Nam Cung Hạo Thiên sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, tiếp nhận điện thoại.
Đầu dây bên kia nhận được tín hiệu trả lời, thì mừng như điên. Anh đã làm việc ở công ty bốn năm, mới được thăng lên chức thư ký của chủ tịch. Chính Văn nói:
_ Chủ tịch ngày mai công ty Hoa Thương gửi lời mời đến dự tiệc mừng sinh nhật thành lập công ty lần thứ bảy mươi, không biết giám đốc có đi dự không vậy, để tôi…
_ Tút tút…
Chính Văn chưa nói hết câu thì đầu dây bên kia đã cúp máy. Anh nghĩ bữa tiệc này rất quan trọng, bởi lẽ Hoa Thương là đối tác lớn của công ty, không những thế anh hình như từng nghe tin đồn về quan hệ mờ ám của chủ tịch với con gái chủ tập đoàn này.
Nhưng anh lại quên mất một điều, hoặc dã kẻ nào đó muốn chơi khăm anh, nên chưa từng nói với anh Nam Cung Hạo Thiên không thích những bửa tiệc ngoại giao kiểu này.
Anh cảm thấy nó rất giả tạo và nhàm chán, nên trừ những trường hợp rất quan trọng, hay cực kỳ trọng yếu mới xuất hiện. Còn lại hầu như là do Mã Lập – giám đốc công ty, cũng là bạn thân của anh đi thế.
Vậy mà lúc này, Chính Văn dám dùng lý do này để quấy rầy, phá hư chuyện tốt của anh.
Nam Cung Hạo Thiên đánh cuộc điện thoại cho Mã Lập chuông đổ đến tiếng thứ ba mới có tín hiệu trả lời, giọng nói lạnh như băng hiến đối phương cảm thấy áp suất thấp đến mức có thể của anh vang lên:
_ Cậu chết ở cái xó xỉnh nào vậy, hay chê không muốn làm công việc này nữa. Ngày mai tôi không muốn thấy tên Chính Văn ấy nữa, vả lại là ai đã đề bạt tên ngốc ấy lên làm thư ký cho tôi vậy, đuổi việc hết bọn chúng cho tôi. Nếu không điều tra ra, thì cả anh và phòng nhân sự đều đệ đơn xin nghĩ dưỡng lão đi là vừa
_ Việc này… khoang đã…
_ Tút tút….
Mã Lập thật muốn hét ra lửa mà, rốt cuộc là tên khốn nào, ăn không ngồi rồi đi chọc boss vĩ đại của anh. Vã lại anh chỉ mới 22 tuổi, mà nghĩ hưu cái nổi gì. Tối nay thế nào cũng là một đêm thức trắng.
Nhã Thuần về phòng, xong thẳng vào nhà phòng tắm, dùng bàn chải đánh răng, vừa chải, vừa đem Nam Cung Hạo Thiên ra mắng xối xả:
_ ” “TMD, Nam Cung Hạo Thiên tôi hận anh, tên khốn, tên biến thái, đồ háo sắc, cường đạo bất lương ######@&^*(^()$%$#$^&……”
Những ký ức của đêm hôm đó lại tràn về, từng chút,từng chút một chúng như từng vết cắt khứa xâu vào trong lòng cô, cô nhớ lại tên khốn ấy. Dù trong bóng tối, nhưng cô cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ của hắn, cái vẻ cao cao tại thượng, như thể hắn hắn là bá chủ của thế giới,…. còn cô chẳng qua chỉ là một thứ đồ chơi để hắn phát tiếc dục vọng.
Tại sao? Tại sao hắn lại khơi gợi những ký ức cô đã chôn sâu xuống tận đáy lòng. Cô cứ nghĩ cô đã quên, nhưng không cô không quên, nó vẫn còn trơ trơ ra đấy, vẫn ngày đêm hành hạ thể xác và tinh thần cô.
Nhã Dịch vừa về, nghe trong phòng tắm có tiếng, nhưng đợi gần cả tiếng đồng hồ vẫn không thấy Nhã Thuần.
Tâm của Nhã Dịch không khỏi thấp thỏm, nó đẩy cửa phòng vào. Đập vào mắt nó, là hình ảnh một cô gái đang ngồi co rúc thân thể lại, hai tay ôm lấy đầu gối, gục mặt xuống, không thể nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào, thân hình run run mặt cho những dòng nước ắm không ngừng đập vào thân thể.
Nhã Dịch với tay tắt cái vòi sen, dùng khăn tắm choàng lên người Nhã Thuần. Choàng tay ôm lấy cô, Nhã Thuần vô thức đẩy ra, hét toán lên:
_ Không .. đừng … đừng mà… tôi xin anh đấy….
Nhã Dịch bị đẩy ngã ra đất, đầu gối bị trầy một mảng lớn. Nhưng vết thương ở chân nó, không làm nó đau nhưng nhìn Nhã Thuần như thế tim nó đau hơn.
Mặc kệ Nhã Thuần có vùng vẫy, hết lần này đến lần khác đẩy nó ra, nó vẫn nhào vào ôm chầm lấy Nhã Thuần.
Cảm nhận được ấm áp từ cái ôm của Nhã Dịch, Nhã Thuần ngước mặt lên nhìn thấy gương mặt tràn ngập nước mắt của Nhã Dịch, nó ở nụ cười, một nụ cười khó coi chết đi được, nhưng không hiểu sao cô cảm thấy tất hạnh phúc đến lạ thường.
Nhã Dịch nói:
_ Nhã Thuần đừng sợ. Nhã Thuần yên tâm có Nhã Dịch đây không ai dám ăn hiếp Nhã Thuần đâu.
Nhã Thuần cười ngây ngô như đứa trẻ, ôm ghì lấy Nhã Dịch vào lòng, dù biết đây chỉ là lời an ủi suông, dù thế cô vẫn cảm thấy quá đủ rồi. Nó đúng là thiên thần của trời cao phái xuống bên cô mà.
(TG: “Thật sao? Nhưng nếu lúc này chị nhìn thấy gương mặt đầy sát khí của thằng nhóc kia, thì không biết chị như thế nào nữa? Haiz…)
Nhã Thuần là Thiên thần trong lòng nó, để cô có thể cười, vô lo, vô sầu. Nó tình nguyện làm ác quỷ. Những kẻ gây tổn thương cho Nhã Thuần nó nhất định, sẽ bắt chúng trả giá gấp trăm ngàn lần hơn.
Khuya hôm đó
Chuông tin nhắn điện thoại của Nhã thuần vang lên. Nhìn số hiển thị, cô suy nghĩ có nên xem hay không. Vừa định nhắn nút xóa, thì tin nhắn thứ hai đến.
Nhã Thuần do dự, nhưng sao đó vẫn mở ra xem, tin nhắn thứ nhất “Toàn bộ chi phí ăn, ở, đi lại tôi sẽ lo. Nhưng đừng mừng vội tôi sẽ gộp chung với số nợ trước của cô. Tôi không yên tâm khi để cô ở nhà một mình …..”
Đọc xong tin nhắn Nhã Thuần như muốn ngất liệm đi, nếu đã thế thì sao hắn không nói sớm, thật khiến cô muốn sinh khí đến tử à. Nhưng câu nói cuối của hắ là ý gì, không lẽ… chắc cô điên điên rồi nên mới có ý nghĩ như thế, nhưng không hiểu sao cô vẫn có chút hồi họp.
Nhã Thuần mở tin nhắn thứ hai lên “…. Vì tôi không muốn khi đi về chỉ còn lại cái nóc nhà….”
Nhã Thuần cảm thấy một bầy quạ đen bay qua, khi lấy lại tinh thần, co hét to:
– _ Nam Cung Hạo Thiên, tôi khinh, Lý Nhã Thuần tôi đây mới không cần……
Ở phòng bên này, khi nghe thấy tiếng thét kinh thiên đọng địa của cô, anh khỏi nở nụ cười.