Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em

Chương 54: Thời gian không thể quay trở lại

Tác giả: Ôn Nhã Tâm
Chọn tập

Trần Triều Hi đưa cho Nhã Thuần ly rượu van đỏ nói:

_ Cậu uống với mình một ly chứ.

Nhã Thuần  nhìn ly rượu, rồi nhìn Triều Hi, cô chưa từng uống rượu nhưng cô cũng không muốn làm anh mất hứng. Cô phải làm sao đây?.

Cuối cùng Nhã Thuần nhìn anh mỉm cười, đưa tay đón lấy ly rượu, vừa đưa lên đến miệng, mùi hương của rượu tỏa ra thật thơm, nhưng không hiểu sao, cổ vị chua dâng lên, Nhã Thuần vội đặt ly rượu lên bàn chạy nhanh ra khỏi bữa tiệc.

Khi đã cách xa bữa tiệc, Nhã Thuần tựa vào gốc cây, nôn lấy, nôn để. Cơ hồ muốn nôn hết ruột gan ra ngoài.

Nhìn thấy cách đấy không xa có chiếc băng ghế, sau khi cảm thấy đỡ hơn, Nhã Thuần lê từng bước đến đó ngồi xuống.

Tựa vào thành ghế, nhìn cảnh sắc xung quanh, cảm thấy ban đêm ở đây thật đẹp.

Đêm nay trăng rất tròn và sáng. Ánh sáng của nó tuy không rực rỡ chói lọi như ánh mặt trời, nhưng lại mang vẻ dịu dàng, thanh cao, làm cho cảnh vật xung quanh tuy không hiện lên rõ ràng mà trở nên mơ hồ, khó đoán, mang vẻ đẹp đầy ma mị của bóng đêm.

“Cũng giống như anh, bề ngoài tuy lạnh lùng, thanh cao, nhưng bên trong lại tràn đầy ấm áp, thâm sâu khó lường.”

Nhã Thuần khẽ giật mình, tại sao giờ phút này cô lại nghĩ đến anh, có lẽ do cô nôn đến hư đầu óc luôn rồi. Người cô thích là Trần Triều Hi không phải anh. Chắc có lẽ gần đây do anh cứ theo ám cô hoài nên cô sinh ra ảo giác mà thôi.

_ Nam Cung Hạo Thiên, cái tên sao chổi này chắc trước kia tôi đã đào phần mộ tổ tiên của nhà anh, nên giờ đây anh mới theo ám tôi phải không?.

Nhã Thuần ngước lên trời, cô bất giác mỉm cười.

Lúc này một loạt hình ảnh xuất hiện trước mắt Nhã Thuần, khiến cô đau lòng không thôi. Ký ức hiện lên, cứ thể như nó mới xảy ra ngày hôm qua, khi ấy mỗi lần cúp điện trong nhà rất oi bức, nên cả nhà bốn người thường ra băng ghế trước nhà vừa ngắm trăng vừa trò chuyện, thật sự rất vui vẻ và ắm cúng.

Nhã Thuần đưa tay hướng về phía hai ngôi sao sáng nhất, to nhất thì thầm:

_ Ba mẹ, có phải hai người đã hóa thành sao rồi không. Hai người chắc cũng nhìn thấy con vã Nhã Dịch chứ, tụi con hiện tại sống rất vui, rất hạnh phúc. Ba mẹ yên tâm, dù đánh đổi tất cả, con hứa sẽ chăm sóc tốt cho Nhã Dịch, cho nên hai người cũng phải vui vẻ nha, ba, mẹ…

Những giọt nước mắt của Nhã Thuần trào ra, cô đưa tay lên lau, nhưng càng lau nước mắt trào ra càng nhiều hơn, Nhã Thuần nói:

_ Có phải hai người đang cười con mít ướt chứ gì. Cười thì cười đi con không sợ đâu…hức hức…. Ba mẹ con thật bất hiếu,…hức hức….con xin lỗi, con thật vô dụng đến giờ vẫn chưa  tìm ra kẻ gián tiếp phá hoại gia đình mình. Nhưng hãy yên tâm con nhất định sẽ lôi kẻ ấy ra trước vành móng ngựa. huhuh…..

Nhã Thuần gào lên trong vô vọng:

_ Ba mẹ con yêu hai người, con nhớ hai người lắm…huhuhuu… Con mệt lắm, tại sao hai người không dẫn con theo, huhuhuu….. tại sao hai người nỡ nhẫn tâm bỏ mặc con và Nhã Dịch….huuhhu…

Nhã Thuần gục đầu xuống, nước mắt trào ra như mưa. Cô hối hận lắm, tại sao khi ba mẹ còn sống cô không chăm sóc, lo lắng cho họ nhiều hơn. Tại sao khi ấy cô không biết trân trọng họ, còn có những lúc vì hiểu lầm mà cãi vã làm phiền lòng ba mẹ, phải khổ vì mình.

_ Nhã Thuần mày không phải là người… mày bất hiếu, bất hiếu lắm huhuhuh…., – vừa nói cô vừa lấy tay đánh vào ngực của mình.- Ba mẹ con nợ hai người, nếu thời gian quay ngược lại lần nữa con sẽ nói thật to với hai người “Ba mẹ con yêu ba mẹ lắm”.

Nhưng có những thứ dù hối hận như thế nào cũng không thể thay đổi được. Thời gian một khi đã đi qua thì không thể bắt nó quay về, cũng như bát nước đã đổ đi, không thể nào hốt lại được.

Có phải chỉ khi mất thứ gì đó, người ta mới biết nó quan trọng với mình như thế nào. Vậy tại sao họ không biết trân trọng những thứ trước mắt, có những cái đã mất đi rồi thì không bao giờ lấy lại được. Bởi trên đời này không có bán loại thuốc mang tên hối hận.

Một bàn tay cầm lấy cánh tay Nhã Thuần đang tự đánh vào mình lại. Rồi kéo cô lại, ôm thật chặt vào lòng, mặt cho nước mắt của cô thấm đẫm áo anh. Anh chỉ lặng lẽ đưa tay vỗ lưng cô, thì thầm bên tay cô:

_ Lý Nhã Thuần. Cô bé ngốc này, em không chỉ có một mình mà còn có tôi, còn Nhã Dịch, còn có bạn bè của em. Em không cô đơn, tất cả chúng tôi sẽ luôn bên cạnh em. Còn nữa , tôi….

Anh ấp úng một chút, rồi bỗng vòng tay đang ôm cô xiết thật chặt. Giọng nói mang theo vẻ chân thành, tràn đầy sủng nịch nói:

_ Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra hãy tin tôi, tôi vẫn sẽ mãi bên cạnh em.

Nhã Thuần ngước mặt lên nhìn anh, khóe môi cô mấp máy định nói gì đó, nhưng không phát ra thành lời. Anh mỉm cười, nhẹ nhàng đặt tay lên môi cô nói:

_ Đừng nói gì hết, hãy lắng nghe trái tim anh… em sẽ hiểu – Anh nắm lấy tay cô đặt vào bờ ngực rắn chắc của mình.

Nhã Thuần chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình và anh sẽ gần nhau như thế này, hơi thở ấm áp của anh phả vào mặt của mình, quanh thân tỏa ra hương thơm đầy vẻ nam tính. “thình thịch, thình thịch…..”. Nghe rõ tiếng tim loạn nhịp của anh, Nhã Thuần cảm thấy thủ của mình hơi rung rung.

Nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt đỏ hoe như mắt thỏ long lanh ngập nước, khuôn mặt đẫm lệ. Anh cảm thấy không hề xấu xí mà ngược lại trong cô lúc này càng mỹ, càng đẹp.

Anh đưa tay vuốt đôi mắt của cô, mơn trớn đôi gò má cô, ninh cái muỗi của cô rồi cuối người xuống áp môi mình lên môi cô.

Nụ hôn nhẹ nhàng, không hề bá đạo như ai kia ngược lại mang theo hơi thở bạc hà lành lạnh hòa quyện với mùi rượu vang quyến rũ trên người anh, làm cô cảm giác tim mình loạn khiêu.

Chọn tập
Bình luận