Nhược Mai ngây ngốc, nhìn người đang chắn trước mặt mình. Anh nhìn cô nở nụ cười, đưa tay lau khóe mắt đang chảy lệ của cô nói:
-Lâm Nhược Mai, cậu cười lên rất đẹp, nên đừng khóc như vậy, trong xấu lắm. Nhược Mai xin lỗi, vì không nghe lời cậu, mình đã làm hại rất nhiều bạn của lớp mình. Mình thật hồ đồ và vô dụng phải không?
-Mạc Ly Khanh tên ngốc này, sao cậu lại đỡ súng cho mình. Mình nhất định sẽ cứu cậu.
-Không, không kịp nữa rồi, Nhược Mai cậu nghe cho rõ đây, cậu không cần ái nái, cậu không nợ mình. Cậu phải vui vẽ mà sống, cậu không chỉ sống cho mình mà còn là cho tớ nữa. Lâm Nhược Mai tớ….
Chưa nói hết câu, Mạc Ly Khanh đã ngã nhào vào người Nhược Mai, đôi mắt nhắm chặt lại, dù Nhược Mai có kêu, có đánh vào người Ly Khanh như thế nào thì cậu ta vẫn bất động không hề bất kỳ phản ứng nào.
Thiếu Khiêm từ ngoài cửa tiến vào, nhìn tên Đại ca nói:
-Thưa đại ca, những đứa chạy trốn đã bị bắt lại, nhưng vẫn còn mấy đứa chạy thoát chúng em đã cho người đuổi theo.
Tên Đại ca nhíu mày nói:
-Chắc chắn là do ba đứa này, chứ không ai khác. Mầy đem cái xác này nén cho Tiểu Hắc ăn đi, con nhỏ này thì đem nhốt chung với mấy đứa con gái kia.
Sau khi Thiếu Khiêm đưa Nhược Mai và Ly Khanh rời khỏi.
Tên Lão Đại nhìn Thành Khôn nói:
-Mày trối nó lại, đem thằng này đem thưởng cho đám đàn em đi, nói với chúng nếu chơi chết rồi thì cũng ném cho Tiểu Hắc làm bữa khuya luôn đi.
Lúc này nhìn Triều Hi bị trói lại Nhã Thuần mới kịp hoàn hồn, khi nãy cô bị cái chết của Ly Khanh làm dọa đến nỗi thần hồn lạc phách.
Mà hắn nói gì, hắn muốn đem Triều Hi cho bọn đàm em cường sao? Không được cô không thể để Triều Hi bị lăng nhục như thế được. Bởi vì cô hiểu rất rõ, cảm giác ấy đáng sợ tới dường nào. Cô tuyệt đối không thể để hắn làm thế với anh.
Lý Nhã Thuần gạt nước mắt, chạy lại quỳ xuống ôm lấy chân tên đại ca, nói:
-Làm ơn tôi xin ông đó, tha cho anh ấy . Ông có bất cứ điều kiện gì tôi cũng đồng ý, nếu không ông hãy để tôi thế chỗ cho anh ấy đi.
Tên Đại ca nói:
-Chỉ cần ta thả hắn cô tình nguyện làm tất cả, cho dù là bán đứng thân thể của mình à? Nếu tôi nói tôi muốn làm cô trước mặt hắn, cô vẫn đồng ý sao?
-Đúng.
Triều Hi nói:
-Anh cấm em Lý Nhã Thuần. Anh thà chết chứ tuyệt đối không muốn em bán đứng thân thể mình cho tên ác ma đó. Hắn không xứng.
Nhã Thuần đứng thẳng dậy nhìn thẳng vào Triều Hi nói:
-Trần Triều Hi, anh nói tôi đừng bán đứng thân thể của mình à, anh biết không thân thể tôi đã sớm không còn gì để bán nữa rồi. Anh còn nhớ cái ngày tôi tỏ tình với anh chứ, khi ấy nếu anh đồng ý, thì có thể tôi đã nhờ anh giúp tôi, nhưng anh lại thẳng thừng từ chối. Tôi chỉ còn cách đem thân thể mình để gán nợ. Vậy thì giờ đây anh có tư cách gì quản tôi, anh không có quyền can thiệp vào việc của tôi. Trần Triều Hi tôi hận anh, anh cút đi.
Nói xong Nhã Thuần xoay người, ôm lấy tên đại ca, áp môi mình môi hắn. Lúc đầu gã ngây ngốc, nhưng sau đó cũng từ phối hợp với cô, cùng cô dây dưa triền miên.
Gã nhìn Thành Khôn nói:
-Mang hắn nhốt lại. Mọi thứ coi như xong rồi, tất cả tiến hành theo kế hoạch. Tất cả ra ngoài, đem cửa xe đóng lại, không có lệnh của tao không được mở cửa nghe chưa.
Sau khi hôn gã, Nhã Thuần càm thấy rất lạ. Tại sao cô lại cảm thấy nụ hôn của gã mang theo hương vị rất quen thuộc, không lẽ là? Không thể nào, chắc chắn cô coi ngôn tình riết rồi sinh ra ảo tưởng luôn rồi.