Giống như lời của Nhã Thuần, Nam Cung Hạo Thiên bị cô lôi kéo vào giảng đường, áp bức, bức hôn.
Nam Cung Hạo Thiên hứa với cô khi nào chân và mắt của anh được Bạch Nhật Hàn chữa hoàn toàn sẽ thành hôn.
Nhưng Lý Nhã Thuần nhất quyết không chịu. Tiêu chí của cô lấy chồng phải lấy liền tay, chớ để lâu ngày lắm kẻ dèm pha.
Với lại cô và anh đã bõ lỡ suốt tám năm, nay cô không thể cứ để thời gian lãng phí vì cái lý do lãng nhách này được.
Cô yêu anh, anh cũng yêu cô. Chỉ cần bao nhiêu đó là đủ rồi, những chuyện khác không quan trọng. Khi hai con người thật sự yêu nhau, cho dù đối phương có ra sao thì trong mắt người còn lại đối phương cũng là tối đẹp nhất, hoàn mĩ nhất.
*************************
Hai tháng sau
“Reng reng…”
Nam Cung Hạo Thiên vừa nghe ti vi vừa nói:
-Đã tối thế này còn ai đến thế?
Nhã Thuần đóng cửa, nắm tay Trần Triều Hi bước vào nhà, ngồi trên sofa kế bên là xe lăng Nam Cung Hạo Thiên nói:
-À, không. Chỉ là nhân viên đến thu tiền điện thôi.
-Ừm.
Sau đó anh quay sang hướng khác, tiếp tục lắng nghe tin tức về lĩnh lực kinh tế.
Nhã Thuần gọt táo, một miếng đưa cho Nam Cung Hạo Thiên, miếng khác đưa cho Triều Hi đang ngồi kế bên.
Anh ta từ chói, dùng viết lông viết lên tấm bảng trắng đưa cho Nhã Thuần
“Anh muốn em dùng miệng đút cho anh cơ”
Nhã Thuần đánh nhẹ vào ngực của Trần Triều Hi rồi ngượng ngùng viết đáp lại:
“Thật đáng ghét, còn trước mặt chồng người ta đâu”
Trần Triều Hi mỉm cười, ôm lấy Nhã Thuần thì thầm:
“Hắn chỉ là gã mù, có thấy gì đâu.”
Triều Hi từ từ tiến lại gần Nhã Thuần, khi môi của anh dường như muốn khóa chặt môi Nhã Thuần, thì bị một bàn tay ngăn trở, tách hai người ra thật xa.
Lý Nhã Thuần trừng mắt nhìn người đàn ông đang phát hỏa đứng sừng sững trước mặt cô.
Triều Hi mỉm cười hướng Nhã Thuần nói:
-Nếu đã xong việc thì anh về trước đi.
Nhã Thuần không để ý đến Nam Cung Hạo Thiên, cô hướng Triều Hi mỉm cười, sao đó tiễn anh ra cửa:
-Cám ơn Triều Hi rất nhiều, lần sao mình nhất định khao cậu một chầu lớn.
“rầm”
Nam Cung Hạo Thiên từ phía sau tiến lên đóng sầm cửa lại, sau đó ôm ngang lấy Nhã Thuần trở về phòng, thảy lên giường.
Nhã Thuần ăn đau hét lên:
-Nam Cung Hạo Thiên anh thấy bị người lừa dối vui không, thú vị lắm phải không?
Nam Cung Hạo Thiên nhíu mi nói:
-Lý Nhã Thuần em biết từ khi nào?
Nhã Thuần giỡ gối lên thảy vào mặt anh báo cáo kết quả theo dõi bệnh án. Tại vì Chu Uyển Nhi nhìn thấy cô vì bệnh tình của Nam Cung Hạo Thiên rầu rĩ suốt ngày, mới trộm báo cáo kết quả của Bạch Nhật Hàn cho cô.
-Nam Cung Hạo Thiên nếu như em không phát hiện thì anh định dấu em đến khi nào?
Nam Cung Hạo Thiên mỉm cười nhìn Nhã Thuần nói:
-Tại vì anh cảm thấy rất hưởng thụ sự chăm sóc của em, nếu như anh nói ra sự thật thì không được hưởng ưu đãi này nữa hay sao? Nhưng mà Lý Nhã Thuần em cũng gan lắm, dám trước mặt chồng mà tằm tiệu với tình nhân à.