Nhưng tay của cô chưa kịp chạm vào khuôn mặt của Triều Hi đã bị cậu ấy ngăn lại. Trong lòng hơi bị oán giận, cô quay đầu sang chỗ khác không them nhìn cái người vô duyên kia nữa.
Dường như nhận thấy sự khác lạ của đối phương, Triều Hi nở nụ cười, trong mặt tràn ngập sủng nịch nói:
– Không lẽ câu định dùng cái tay như vậy .. chạm vào mình à! Mình vẫn chưa muốn lao phổi đâu…
Lúc này Nhã Thuần mới để ý, cái bông bảng kia vẫn còn trên tay của cô, Nhã Thuần chợt muốn tìm cái động chui xuống mất thôi. Sao cô có thể mất hết hình tượng trước mặt Triều Hi như thế này. Còn cái người gây họa kia thì đang khóc lóc như phụ tử, mẫu mất thế kia. Nhã Thuần trầm giọng nói:
– Lâm Nhược Mai cậu, ném nhữ giọt nước mắt kia ngay cho mình.
Nhược Mai ôm chầm lấy Nhã Thuần, khóc còn lớn, và to hơn nữa. Nhã Thuần nhíu mày nói:
– Thật bẩn, cậu làm ướt hết áo tớ rồi rồi. Nhã Thuần mình xin lỗi cậu, tất cả tại mình, mình chỉ là muốn phá hắn không ngờ cậu lại….
– Ý cậu là tại mình tự chuốc họa vào thân chứ gì?
– Chứ không phải sao? Nếu không phải cậu tài lanh chạy lên thì giờ nằm ở đây là hắn đó? Tại cậu kế hoạch hoàn hảo của mình mới thất bại đó.
– Lâm Nhược Mai đây là thái độ xin lỗi của cậu hả?
– Vậy theo cậu, người hại cậu là mình à…..
– Không phải cậu, chả lẽ là tớ
– @@@@@#$$$$%%$#$%%^…….
– @#$$^^&*%%##%^>>>…..
Trần Triều Hi đứng một bên nhìn cảnh đó, không phải lớn tiếng cười lớn thì là gì. Bây giờ liệu ai có thể tin, khi nãy một người thì nằm ở đó vô thần, tưởng như cái xác không hồn, còn một người thì khóc như mưa rơi, suối chảy mà bây giờ thì cãi nhau đến long trời lỡ đất.
Bỗng Triều Hi cảm nhận một luồn sát khí hướng về mình, khiến cậu dù muốn cười cũng không cười nổi nữa.
Nhã Thuần và Nhược Mai không hẹn mà cùng trao cho Triều Hi ánh mắt “ Nếu cậu còn muốn sống, thì dẹp nụ cười ấy ngay”.
Nhược Mai nghiêm chỉnh nắm chặt lấy tay của Nhã Thuần nói:
– Cậu tin mình, thù này nếu mình không báo cho cậu thì tên Lâm Nhược Mai sẽ được viết ngược lại.
– Mình tin cậu…. nhưng còn tay mình…. – Nhã Thuần giơ giơ cánh tay còn cái bông bảng lên trước mặt Nhược Mai.
Nhược Mai nhịn cười đến nỗi bị nội thương luôn rồi. Nhược Mai không trả lời mà đưa ánh mắt cầu cứu về phía ai kia trong phòng.
Trần Triều Hi đưa tay, lắc đầu tỏ vẽ vô tội:
– Lúc ấy mình chỉ lo đặc chế loại keo siêu dính này, nhưng về phần tách nó ra thì mình vẫn chưa nghĩ đến.
Nhã Thuần nghe thấy thế, thật là muốn hộc máu mà:
– Trần Triều Hi…..mình cho cậu mười phút, cậu cút đi nghĩ ra cách cho mình, nếu cậu không nghĩ ra cách, thì mình sẽ xử đẹp cậu.
Trần Triều Hi cười cười gật đầu.
– Triều Hi cậu câm ngay cho mình, cậu còn dám cười nữa hả?
– ừa ừa..
Nhưng Triều Hi vẫn cười hoài không ngớt, và có xu hướng còn lớn hơn khi nãy.
Nên ngay lập tức một cái gối bay ngay vào cái mặt của tên đẹp trai kia. Nhược Mai không hịn nổi cười nữa rồi. Nên thế là bây giờ trong phòng y tế đang nổi lên trận chiến không khoang nhượng, khiến gà bay chó chạy.
Trong lúc đó, tại một căn phòng Vip của trường. Một người đàn ông đang ngồi bắt chéo chân, nằm tựa đầu trên ghế làm việc, một tay cầm ly rượu, tay kia nhàn nhã gõ gõ xuống mặt bàn. Không biết đang nghĩ gì. Đôi mắt của hắn téo lên một tia nguy hiểm rồi nhanh chóng biến mất.
Cuộc chiến giờ đây chính thức bắt đầu.