Người đàn bà trung niên dùng ánh mắt không thể tin, nhìn hoàn cảnh trước mắt.
Mọi việc diễn ra quá nhanh, trong lúc bà vẫn đang đắc thắng, bỗng nhiên có một đám người mặt áo đen tràn vào, không những cứu thoát được con nhỏ kia, còn đánh cho tất cả lũ tay chân của bà thừa sống thiếu chết.
Bà nhìn người đàn ông đang ôm Nhã Thuần không khỏi nhíu mày, sao đó trên môi nở lên một nụ cười ấm áp:
-Nam Cung Hạo Thiên là con phải không, ta là mẹ của con đây?
-Thường Thiếu Tuyết ngay tại cái ngày bà bỏ cha con tôi theo người đàn ông khác, thì người mẹ của Nam Cung Hạo Thiên tôi đã chết rồi. Chết rồi bà có hiểu không?. Đưa tất cả đến đồn cảnh sát cho tôi.
-Hạo Thiên mẹ xin lỗi con, mẹ sai rồi con hãy tha lỗi cho mẹ đi. Con không thể đối xử với ta như thế được.
Nam Cung Hạo Thiên xoay người sang chỗ khác:
-Bà đã làm sai thì phải lường trước có ngày hôm nay chứ. Thiện lai thiện báo, ác lai ác báo. Không phải không báo mà chưa đến lúc. Mấy người còn đứng trơ ra đó làm gì nữa. Không mau dẫn đi.
Lý Nhã Thuần trừng mắt không thể tin nhìn Nam Cung Hạo Thiên:
-Thường Thiếu Tuyết là mẹ anh.
-Nhã Thuần hãy nghe anh giải thích, thật ra…
-Đừng, anh đừng nói nữa tôi không muốn nghe.
Nhã Thuần cố gắng dùng hết sức lực còn lại của bản thân, vùng khỏi người Nam Cung Hạo Thiên, lao thẳng ra cửa. Cô không biết mình phải đối mặt với anh như thế nào.
Vào lúc cô tuyệt vọng nhất, trong đầu cô chỉ hiện lên ảnh của anh. Dù có chết cô cũng muốn nhìn thấy anh lần cuối. Cô biết thật ra tận sâu trong tâm hồn cô, cô chưa hề ngừng nhớ về anh và yêu anh.
Nhưng cớ sao cái anh lại là con của người khiến gia đình cô lâm vào thảm cảnh, gián tiếp hại chết hai người mà cô yêu thương nhất.
Một bên là huyết hải thăm thù, một bên là tình thăm suốt đời khó quên. Tình yêu hay tình thân, Nam Cung Hạo Thiên anh nói tôi nên làm sao cho phải đây.
*************************
Nam Cung Hạo Thiên như người mất hồn, anh biết dù anh có thừa nhận hay không thì Thường Thiếu Tuyết cũng là mẹ anh. Bởi lẽ con người không thể nào lựa chọn trước được cha mẹ mình là ai.
Anh biết Thường Thiếu Tuyết là hung thủ gián tiếp hại cả Nhã Thuần, không những thế nếu anh không đến kịp, thì anh khổng thể tưởng tượng nổi Nhã Thuần sẽ ra sao nữa.
Anh có thể làm gì đây, người đó dù muốn hay không cũng là người sinh ra anh, người mà anh phải kêu bằng mẹ.
Nhưng anh cũng không muốn thiệt thòi cho cô, và anh cũng không thể nào làm hại bà ta. Nên anh chỉ có thể giao mọi thức cho pháp luật mà thôi, anh tin rằng một người hiểu chuyện như Nhã Thuần chắc chắn hội sẽ có một ngày hiểu được và tha thứ cho anh.
Bỡi anh biết nếu như Nhã Thuần có lựa chọn, cô cũng chắc chắn sẽ đưa ra quyết định là giao họ cho luật pháp. Vì nếu như ai cũng lựa chọn giải quyết theo cách riêng của mình, thì ân ân oán oán đến bao giờ mới dứt, xã hội này sẽ còn trị an, và hai chữ công bằng hay không?
*******************************
-Nam Cung Hạo Thiên, ông còn đứng đây làm gì? Không mau đuổi theo mẹ tôi. Hay ông không còn yêu bà nữa, nếu mẹ tôi có mệnh hề gì, thì chúng ta cũng từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt luôn đi.
Nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Nhã Hàn, Nam Cung Hạo Thiên như được đánh thức từ trong mộng. Đúng thế nếu anh còn yêu Nhã Thuần thì phải dũng cảm đối mặt với tình yêu đó chứ.
Nhã Thuần xoa đầu Nhược Hàn, và đặt lên trán nó một nụ hôn:
-Bảo bối, cám ơn con yêu của ba.
Nhìn bóng dáng dần khuất xa của Nam Cung Hạo Thiên, Nhã Hàn khẽ thở dài:
-Thật sự là bó tay hai người này rồi. Đã yêu nhau thì đến với nhau đi, cần chi phải lo lắng vướn bận thế tục nhiều như vậy, để rồi tự chuốc lấy khổ đau, và làm tổn thương đối phương. Nhã Thuần, con hy vọng mẹ sẽ nhận thấy kịp lúc, để không phải hối hận về sau.
***********************************