Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 73: Mụ phù thủy phiền não

Tác giả: Tử Y 281
Chọn tập

Kể từ ngày đó, mỗi khi mụ phù thủy sai người mang súp sang Lạc Hà trai, cho dù bà ta có đưa đồ thật hay đồ kém phẩm chất thì Lâm Lan cũng sẽ không để cho Minh Doãn ăn, kiểm nghiệm cũng miễn, phân phó Cẩm Tú rửa bát luôn, không để cho bất kỳ kẻ nào phát hiện.

Diệp gia có tiền, nhân sâm hay thứ gì quý cũng có thể mua được, có điều, ngày nào cũng hầm súp uống chỉ sợ Lý Minh Doãn thân thể có cường tráng mấy cũng không chịu được, có khi lại mụ đầu, tiêu hóa không tốt, lại phản tác dụng. Thành công tương lai của Lý Minh Doãn nên có hẳn một chương kể về công lao của nàng, Lâm Lan vừa làm đội trưởng đội bảo vệ của Lý Minh Doãn vừa là hậu cần của hắn. Nàng lấy kiến thức phong phú về thực phẩm của mình lên danh sách về đồ ăn một cách khoa học cho Lý Minh Doãn.

Chu mama sớm đã chứng kiến Lâm Lan dùng thức ăn làm thuốc chữa bệnh, nhận danh sách thực phẩm liền phân phó Quế tẩu, một ngày ba bữa dựa theo danh sách đó mà nấu cơm, tất cả nguyên liệu đều không dùng đồ Lý phủ mua, tự Quế tẩu mua lấy, bảo đảm an toàn. Nếu là lúc bình thường, Lạc Hà trai tự bỏ tiền túi, tự cấp tự túc, không tốn công phân phát bạc chắc hẳn Hàn Thu Nguyệt đã vô cùng sung sướng, ước còn không được.

Nhưng hiện tại, Lạc Hà trai bày trận địa khó lường, canh phòng nghiêm ngặt khiến lòng bà ta không thoải mái, thứ nhất là bất lợi với kế hoạch của bà ta, thứ hai, không thể thấy tình hình Minh Doãn.

“Phu nhân cần gì phiền lòng vì chuyện này, để bọn chúng tự an bài không phải tốt hơn sao? Đến lúc đó xảy ra chuyện gì thì không thể đổ tội lên đầu phu nhân được.” Khương mama nói.

Hàn Thu Nguyệt nghe vậy, trong lòng như được khai sáng, không phải là có lợi sao? Sao bà ta có thể quên được nhỉ. “Lão gia, Minh Tắc và Minh Doãn đang bận rộn học, thiếp thân thấy không cần bắt chúng tới thỉnh an mỗi ngày.”

Giờ cơm tối, Hàn Thu Nguyệt tự mình dâng trà cho Lý Kính Hiền, vẻ mặt vô cùng ôn nhu. Lý Kính Hiền tán dương gật đầu: “Bây giờ là thời điểm quan trọng, những thứ thủ tục này có thể miễn thì miễn đi.”

Hàn Thu Nguyệt ngồi xuống một bên, mỉm cười nói: “Thiếp thân cũng nghĩ là như vậy, vốn thiếp thân còn muốn thời gian này để phòng bếp chưng súp cho hai đứa nó ăn bồi bổ thân thể, bất quá, Lâm Lan an bài vô cùng chu đáo, viết hẳn danh sách đồ ăn cho Minh Doãn, một ngày ba bữa ăn tự làm lấy, tất cả nguyên liệu nấu ăn cũng là người của Diệp gia giúp đỡ mua tới, vì vậy đã giảm cho thiếp thân không ít tâm tư, aiz… Nếu Nhược Nghiên đối với Minh Tắc được như vậy thì tốt rồi.”

Lý Kính Hiền nghe xong cau mày nói: “Nhi tử Lý gia ta muốn bồi bổ thân thể, sao phải cần Diệp gia chi bạc?”

Hàn Thu Nguyệt cười cười: “Lão gia, Diệp gia chi bạc có gì không đúng? Minh Doãn cũng là cháu ngoại Diệp gia.”

Điểm này dĩ nhiên đúng, hắn đương nhiên hiểu tâm tư Diệp gia, lão nhị Diệp gia có thành kiến vô cùng lớn với hắn, Minh Doãn ở Phong An mấy năm nay, Diệp gia mất công biết bao nhiêu công sức để ly gián tình cảm phụ tử bọn họ, chuyện này không cần nghĩ hắn cũng biết. Hôm nay Minh Doãn trở lại, Diệp gia dính sát cận kề Minh Doãn không tha.

Lý Kính Hiền buồn bực hừ một tiếng, liếc xéo Hàn Thu Nguyệt: “Không phải là nàng cho người làm khó nó chứ?”

Hàn Thu Nguyệt sợ hãi đứng dậy, ủy khuất nói: “Lão gia sao lại nghĩ như vậy? Từ lúc Minh Doãn trở lại, thiếp thân luôn nghĩ làm thế nào Minh Doãn mới có thể tiếp nhận thiếp thân, như thế nào mới có thể khiến Minh Doãn hiểu được tâm ý chúng ta, coi như là đền bù tổn thương cho nó… Dù sao mẹ Minh Doãn cũng vì thiếp mà… Có thể làm được gì thiếp thân sẽ cố làm, mặc dù Minh Doãn không lĩnh tình nhưng thiếp thân cũng không nổi giận, từ từ rồi sẽ thấu hiểu lẫn nhau, tin rằng Minh Doãn sẽ hiểu chúng ta.”

Miệng lưỡi trơn tru, mặt Lý Kính Hiền đen sì, im lặng không nói lời nào.

Hàn Thu Nguyệt lại tỉ tê: “Thiếp thân có được ngày hôm nay cũng là do lão gia ban ơn, thiếp thân hiểu rõ tâm tư lão gia. Dù sao Minh Doãn cũng là cốt nhục của lão gia, thiếp thân cố gắng thân thiện với Minh Doãn chính là không muốn phá hư tình phụ tử của lão gia, vì lão gia, thiếp thân nguyện ý làm mọi chuyện…”

Sắc mặt Lý Kính Hiền hòa hoãn đôi chút, thản nhiên nói: “Nàng hiểu được là tốt, hôm này nàng là chủ mẫu trong phủ, Minh Tắc đã nhận tổ quy tông, mục đích của nàng đã đạt được, vì vậy nên chú ý giúp ta trông coi nhà này, chớ để sinh thị phi, khiến người ngoài nói xấu, đến lúc đó liên lụy tới ta, nàng cũng không hay gì đâu.”

Hàn Thu Nguyệt vội vã lấy lòng: “Thiếp thân biết, lão gia chính là ông trời của thiếp thân, thiếp thân được thấy mặt trời cũng là có lão gia.”

Lý Kính Hiền vẫn không yên lòng: “Về chuyện Diệp gia giúp đỡ mua nguyên liệu nấu ăn nàng nhanh chóng xử lý một chút, để cho người ngoài biết được thì không hiểu sẽ phát sinh chuyện gì nữa.”

Mặt Hàn Thu Nguyệt lộ vẻ khó xử: “Chỉ sợ Minh Doãn sẽ không nghe thiếp thân.”

Lý Kính Hiền khó chịu nói: “Phu nhân không chịu động não sao? Chuyện này không giải quyết được thì còn ra thể thống gì.”

“Nếu nó cố tình không đồng ý, thiếp thân có thể làm thế nào?” Hàn Thu Nguyệt làm bộ sầu khổ, bà ta uốn lưỡi này giờ không phải muốn đem việc này đổ lên đầu mình, chẳng qua là muốn lão gia hiểu được một chuyện, không phải bà ta làm không tốt mà là Minh Doãn không lĩnh tình.

Lý Kính Hiền phiền não nói: “Lý gia xuất tiền cho bọn chúng đi mua nguyên liệu nấu ăn.”

Hàn Thu Nguyệt ngạc nhiên, không ngờ tới lão gia nói toạc một câu như vậy. “Nếu có chuyện gì, đợi Minh Doãn thi xong đã, nếu có thể đỗ Trạng Nguyên…, ta nghĩ cho hai đứa nó làm tiệc cưới.”

Hàn Thu Nguyệt cả kinh, nụ cười trên mặt cứng ngắc: “Chuyện đó rất tốt, thiếp thân vẫn muốn làm điều đó, cảm thấy quá ủy khuất cho đứa nhỏ Minh Doãn này, mà sợ lão gia mất hứng, không dám nói.”

Lý Kính Hiền thở dài nói: “Nàng không biết, mấy ngày nay lên triều, vị nào cũng hỏi ta, lúc nào làm tiệc rượu cho Minh Doãn? Ngay cả thái tử cũng hỏi, nàng nói chúng ta có thể không làm sao?”

“Sao thái tử lại quan tâm Minh Doãn vậy?” Hàn Thu Nguyệt cảm thấy một trận rét run.

Lý Kính Hiền hồi tưởng đến thái tử lời nói. “Đã đáp ứng sao lại không thoải mái, tiếc gì bữa rượu tiệc? Hình như sự khoan dung của ngươi hơi nhỏ, lại giận dỗi với cả nhi tử của mình sao.”

Trời mới biết, hắn không làm tiệc rượu chính là sợ khiến người ta chê cười, chưa từng nghĩ không làm tiệc rượu cũng bị chế giễu.

“Hôm nay tất cả mọi người coi trọng Minh Doãn, thái tử tự nhiên cũng sẽ chú ý.”

Lý Kính Hiền đã ý thức được thái tử có ý lôi kéo Minh Doãn, cứ như vậy, nếu hắn hẳn là nên có quan hệ tốt với Minh Doãn.

“Trước tiên nàng cùng Lâm Lan qua lại, để thời gian này yên tĩnh cho Minh Doãn học tập.” Lý Kính Hiền thản nhiên nói.

Hàn Thu Nguyệt không cam lòng nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ nói: “Thiếp thân đã biết.”

Xem ra kế hoạch thị phi kia không thể bỏ qua, nếu để Minh Doãn một bước lên trời, tâm tư lão gia sẽ nghiêng hẳn về một phía. Lý Minh Doãn có thể không đi thỉnh an nhưng mụ phù thủy không nói Lâm Lan có thể không đi, cho nên mấy ngày nay, Lâm Lan đều đi một mình. Hai ngày đầu, mụ phù thủy cũng không làm khó nàng, ngược lại đối với nàng rất tốt, giữ nàng lại ăn điểm tâm, cố ý dặn Khâu mama làm bánh bao nàng thích đãi nàng.

Thoạt nhìn, mụ phù thủy đối với nàng thậm chí còn tốt hơn đối với đại tẩu Đinh Nhược Nghiên. Lâm Lan có chút bội phục sự bình tĩnh của mụ phù thủy, Lạc Hà trai độc lập khai hỏa, bà ta không hỏi một câu, Lâm Lan một chữ cũng không nói, xem bà có thể nhịn đến bao giờ? Quả nhiên, đến ngày thứ ba, mụ phù thủy đã không nhịn được nữa rồi. Điểm tâm sáng xong, ba người ngồi nói chuyện phiếm.

Mụ phù thủy cười híp mắt nói: “Lâm Lan, ta nghe nói con có nghiên cứu qua thức ăn có lợi?”

Lâm Lan khiêm tốn nói: “Không dám nói nghiên cứu, chỉ là theo thầy học chút thực phẩm tốt cho cơ thể.”

Hàn Thu Nguyệt cảm thấy hứng thú nói: “Đều nói thuốc bổ không bằng thực phẩm bổ, nhưng chúng ta không hiểu, muốn ăn gì liền ăn thứ đó, muốn bổ thì dùng nhân sâm, tổ yến…v.v. Nếu con hiểu những thứ này, chi bằng để cho Khâu mama học chút ít, coi như cho mọi người được hưởng cùng.”

Lâm Lan cười nói: “Con dâu thấy thần sắc mẫu thân rất tốt, Khâu mama lại làm đồ ăn vừa đẹp mắt vừa dinh dưỡng, con dâu nào dám múa rìu qua mắt thợ.”

Hàn Thu Nguyệt làm bộ ôn hòa nói: “Con đừng khiêm tốn, chuyện con chữa bệnh cho phu nhân Tĩnh Bá Hầu đã lan khắp kinh thành.”

Đinh Nhược Nghiên im lặng lắng nghe nãy giờ, tới lúc này cũng mỉm cười nói: “Cái này ta cũng có nghe, đệ muội có bản lãnh này, hi vọng sẽ chỉ giáo cho chị dâu.”

Lâm Lan cười nói: “Chỉ sợ khiến mọi người chê cười.”

Hàn Thu Nguyệt cũng cười: “Ta còn sợ rằng con định giấu nghề.”

Lâm Lan hoảng sợ: “Con dâu không dám.”

Khương mama đột nhiên góp lời: “Phu nhân, xem như ngài gặp được người cùng lý tưởng rồi, ngày thường nói mấy chuyện này, lão nô không hiểu chút gì, làm khó phu nhân đàn gảy tai trâu… nhiều năm như thế.”

Hàn Thu Nguyệt cười vui vẻ, chế nhạo Khương mama: “Lúc này đã nhận mình làm trâu rồi hả.”

Mọi người lại một trận cười. Hàn Thu Nguyệt mới nói: “Lâm Lan à, con tỉ mỉ viết thực đơn cho Minh Doãn nhất định sẽ hữu hiệu, vậy nên công bố danh sách để phòng bếp cùng làm, người hầu bên con có vẻ ít.”

Rốt cuộc nói tới điểm quan trọng, Lâm Lan đem lời giải thích sớm đã chuẩn bị ra nói: “Con dâu vốn là nghĩ như vậy, tiếc rằng Minh Doãn nói ăn quen đồ do chính tay Quế tẩu nấu, thích đồ Quế tẩu làm, chàng cũng nói rằng chỉ bận rộn một đợt này, thi Hương tới, chàng vào trường thi thì mọi người sẽ đỡ bận.”

Lâm Lan tỏ vẻ ngượng ngùng nói tiếp: “Thật ra thì, sách dạy nấu ăn con vẫn mang bên người, nhiều lần nghĩ lấy ra, lại sợ mẫu thân ghét bỏ.”

Hàn Thu Nguyệt đã sớm biết Lâm Lan sẽ cự tuyệt nhưng bà ta cũng tỏ ra khách sáo, liền nói: “Nếu Minh Doãn quen dùng đồ Quế tẩu nấu thì đành thế, nhưng thu mua nguyên liệu nấu ăn thì cứ để quản gia trong phủ đi làm, để bên con đỡ vất vả.”

“Con cũng nghĩ là như vậy, không phải chỉ là gà, thịt, tôm, cá sao? Nhưng là Chu mama yêu cầu cao, gà thì phải là gà trống nặng đúng hai cân, cá trích phải nặng sáu lạng, dài không quá ba tấc, ngay cả cải trắng cũng chỉ lấy lõi bên trong, con vừa nghe đã đau cả đầu, không dám để cho quản gia trong phủ đi mua, đã dặn Chu mama tự tay xử lý chuyện phiền toái này rồi ạ.” Lâm Lan phàn nàn.

Hàn Thu Nguyệt nghe xong, cười nhạt: “Nhiều yêu cầu như vậy, gọi người ngoài đi làm thật đúng là không thể nào yên tâm.”

Một câu ám chỉ, ý nói Lâm Lan coi người làm Lý phủ là người ngoài. Lâm Lan làm bộ như không hiểu, vẫn vẻ mặt rầu rĩ như cũ: “Chu mama biết những thứ này cũng là do học được từ quản gia phủ Tĩnh Bá Hầu, ban đầu phu nhân công bố danh sách thực phẩm nên mọi người rất chú ý, Chu mama liền ghi nhớ, thực sự thì nghe xong đúng là dọa người.”

Hàn Thu Nguyệt cười nói: “Tĩnh Bá Hầu vẫn luôn mong ngóng có con, đương nhiên sẽ chú ý chuyện ăn uống.”

“Cũng được, tùy các con, ta cũng không thể giúp được chuyện đó, nhưng sau này phí thu mua nguyên liệu nấu ăn sẽ lấy tiền của Lý gia, dù gì Minh Doãn cũng là con của lão gia.”

Hàn Thu Nguyệt cho rằng Lâm Lan sẽ từ chối, không nghĩ Lâm Lan lại cao hứng nói: “Vậy thì thật là cám ơn mẫu thân.”

Bạc này vốn dĩ là thuộc về Minh Doãn, nàng đương nhiên không từ chối.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky