Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 253: Cửa thứ nhất

Tác giả: Tử Y 281
Chọn tập

Hai ngày này, Lâm Lan bề bộn nhiều việc, bệnh tình lão thái thái đột ngột chuyển biến xấu, bệnh liệt không phải sở trường của nàng, nàng không thể làm gì khác là mời Phạm đại phu cùng Hoa Văn Bách giúp đỡ, một phen cứu chữa, cuối cùng đem lão thái thái từ Quỷ Môn quan lôi trở lại, nhưng tình hình như vậy sẽ còn xảy ra, hơn nữa khoảng thời gian sẽ càng lúc càng ngắn, tiếp nữa chỉ sợ không thể cứu chữa.

Mệt mỏi hơn nữa là, lúc này Đinh Nhược Nghiên lại có thai, suốt ngày tiều tụy trên giường, càng đừng nói chuyện chủ trì việc nhà, gánh nặng gia đình rơi hết lên người Lâm Lan cùng Lý Minh Tắc, hai người sứt đầu bể trán… aiz… đại bá phụ không biết xảy ra chuyện gì, vẫn chưa thấy đến. Mọi chuyện cứ rối rắm trôi đi, Lâm Lan vẫn còn đang bận ngập đầu, không nghĩ nha hoàn bên cạnh Phùng Thục Mẫn, Mạt Nhi, hoang mang chạy tới tận cửa, nói lão phu nhân nhà nàng bị bệnh, phu nhân nhận được tin liền chạy về Tô Châu, dặn dò ném Sơn Nhi cho nàng, nhờ nàng chiếu cố một hai tháng, không đợi Lâm Lan phục hồi tinh thần, Mạt Nhi bỏ lại Sơn Nhi, lại hoang mang rối loạn rời đi, bộ dạng như chạy trốn. Lâm Lan nhìn đứa nhỏ vẻ mặt ngây thơ như cún, lại nhìn túi đồ to gấp mấy nó, chỉ cảm thấy đầu không ngừng nở hoa, đây là chuyện gì vậy? Phùng Thục Mẫn cứ như vậy đem người ném cho nàng sao?

Chiếu cố một hai tháng không phải là muốn lấy mạng nàng ư? Phùng Thục Mẫn muốn đùa gì đây?

“Sơn Nhi, bà ngoại đệ bị bệnh thật sao?” Lâm Lan cúi người, rất nghiêm túc hỏi Sơn Nhi.

Sơn Nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, mắt chớp chớp, rất chân thành gật đầu. Lâm Lan hít sâu, nói: “Sơn Nhi, tiểu hài tử không được nói dối, nói dối lỗ mũi sẽ dài ra.”

Trong lòng Sơn Nhi xem thường, Lan Nhi tỷ tỷ đang lừa gạt tiểu hài tử thì có, Khuất Nguyên Tư oan tử kia suốt ngày nói dối, lỗ mũi có dài ra đâu, càng ngày càng sập xuống, khó coi chết đi được.

Sơn Nhi sờ sờ lỗ mũi, bộ dạng chân thành: “Lan Nhi tỷ tỷ, tỷ nhìn xem, lỗ mũi Sơn Nhi có dài ra đâu, Sơn Nhi không có nói dối.”

Lâm Lan cùng Ngân Liễu liếc nhau một cái. Trong lòng đồng thanh kêu buồn bực, đầu năm nay sao lại bị tiểu hài tử xỏ mũi thế này!

“Ngân Liễu, gọi Đông Tử chuẩn bị xe ngựa.”

Ngân Liễu nhìn Sơn Nhi một cái, “ồ” lên một tiếng rồi đi ra ngoài. Lâm Lan nắm tay Sơn Nhi đi ra ngoài. Phùng Thục Mẫn, cô đem Sơn Nhi ném ở nơi này, là muốn bảo chúng ta bồi dưỡng tình cảm tỷ đệ, sau đó nước chảy thành sông, không có cửa đâu, ta không phải bà vú của cô, ta không thể để cho lão gia hỏa kia chiếm tiện nghi.

“Lan Nhi tỷ tỷ. Chúng ta đi đâu vậy?” Chân Sơn Nhi ngắn cũn, cu cậu gần như phải chạy mới theo được bước chân Lâm Lan.

“Dẫn đệ về nhà.”

Lâm Lan mặt không chút thay đổi mà nói, trước kia nghe Sơn Nhi gọi mình là tỷ tỷ, nàng rất vui, điều này chứng tỏ trẻ con rất quấn nàng, nói rõ nàng rất có sức hấp dẫn, nhưng bây giờ nghe Sơn Nhi gọi mình là tỷ tỷ, trong lòng Lâm Lan dâng lên nhiều tư vị, chói tai vô cùng, mặc dù nàng không muốn thừa nhận, nhưng Sơn Nhi đích xác là đệ đệ nàng, hàng thật giá thật.

“Nhưng mẹ đệ không có ở nhà.” Sơn Nhi nhắc nhở.

Lâm Lan dừng bước, cúi đầu nhìn Sơn Nhi, bình tĩnh nói: “Chắc chắn mẹ đệ ở nhà.”

Sơn Nhi bĩu môi, bộ dạng không tin thì thôi. Xe ngựa nhanh chóng đến phủ Hoài Viễn Tướng quân, Lâm Lan để cho Đông Tử đi gõ cửa.

Người gác cổng mở cửa đi ra, thấy là Lâm đại phu cùng tiểu thiếu gia thì kinh ngạc nói: “Tiểu thiếu gia, sao cậu lại về thế? Không phải phu nhân để cậu ở Lý gia một thời gian sao?”

Sơn Nhi rũ đầu không nói lời nào.

“Phu nhân nhà ngươi đâu? Mời nàng đi ra ngoài.” Lâm Lan lạnh lùng nói.

Người gác cổng giật mình: “Lâm đại phu, chẳng lẽ phu nhân không nói cho Lâm đại phu. Phu nhân đã về Tô Châu rồi.”

Lâm Lan không tin: “Ta vào xem sao.”

Người gác cổng vội vàng nghiêng người nhường đường, dùng tay ra dấu mời.

Lâm Lan đi được vài bước thấy Sơn Nhi vẫn đứng yên tại chỗ, nàng vẫy tay: “Sơn Nhi, tới đây.”

Sơn Nhi hì hì cười: “Lan Nhi tỷ tỷ, tỷ vào xem là được mà, Sơn Nhi mệt rồi. Ở lại chỗ này chờ Lan Nhi tỷ tỷ là được.”

Aiz! Tiểu quỷ này chắc chắn nàng không công mà lui vậy sao? Lâm Lan thay đổi chủ ý, nếu Phùng Thục Mẫn đánh ra chiêu này, chắc hẳn đã sách lược vẹn toàn, người nhất định đã trốn đi ra ngoài, đoán chừng nàng không đành lòng bỏ lại Sơn Nhi, hừ! Lúc này muốn tìm Phùng Thục Mẫn nói chuyện e là vô ích, nàng phải bất chấp thôi.

Lâm Lan nhếch miệng cười một tiếng, ngồi xổm xuống trước mặt Sơn Nhi: “Sơn Nhi, đệ nghe đây, mẹ đệ ra ngoài một chút, sẽ nhanh về thôi, hiện giờ ta bề bộn nhiều việc, không có thời gian quan tâm đệ, đệ biết điều thì ở lại nhà, sau này ta sẽ tới thăm đệ.”

Lâm Lan nói xong đứng dậy nói với người gác cổng: “Tiểu thiếu gia giao cho ngươi.”

Người gác cổng há hốc mồm: “Lâm… Lâm đại phu, cái này không thể được, tiểu nhân không làm được…”

“Ngươi làm được, trong nhà có các mama, cứ thế nhé, ta đi đây.”

Lâm Lan đi như chạy, Phùng Thục Mẫn muốn chơi khổ nhục kế với nàng, lại không nghĩ không phải ai cũng là kẻ ngốc.

Ngân Liễu liếc nhìn khóe miệng Sơn Nhi thiếu gia méo xệch, cơ hồ chuẩn bị khóc thì bất an, nhỏ giọng nói: “Nhị thiếu phu nhân, người mặc kệ thật ạ? Vạn nhất Lâm phu nhân không có ở nhà thật, Sơn Nhi thiếu gia…”

Lâm Lan bình tĩnh nói: “Không cần lo lắng, Lâm phu nhân khẳng định chưa rời đi.”

Ngân Liễu liếc mắt ra sau: “Nhị thiếu phu nhân, Sơn Nhi thiếu gia theo kịp rồi.”

Aiz da! Tiểu quỷ này không nghe lời rồi đây, Lâm Lan xoay người lại, Sơn Nhi lập tức dừng bước, miệng méo xẹo, mắt tròn ầng ậc nước, đáng thương nhìn Lâm Lan, rất giống một đứa trẻ bị vứt bỏ, thật đáng thương.

Lâm Lan ra vẻ tàn nhẫn, trợn mắt nói: “Sơn Nhi, mau đi vào…”

Sơn Nhi muốn khóc mà không thể khóc, mím chặt môi, làm người ta nhìn mà lo lắng.

Lâm Lan mặc kệ: “Ngân Liễu, chúng ta đi.”

Lâm Lan lên xe ngựa, để cho Đông Tử nhanh chóng đánh xe đi. Nghe thấy phía sau người gác cổng hô to: “Thiếu gia, thiếu gia…”

Ngân Liễu vén rèm xe nhìn lại, Sơn Nhi thiếu gia đang nện từng bước chân ngắn ngủn chạy theo xe ngựa, Ngân Liễu nhìn mà đau lòng không thôi.

“Nhị thiếu phu nhân, người nhìn xem…”

Lâm Lan cau mày, khổ nhục kế nàng đúng là càng diễn càng ác liệt. Nhưng không thể không thừa nhận, thấy Sơn Nhi chạy theo xe ngựa, loại hình này đánh vào thị giác rất mạnh, Lâm Lan cảm thấy mình không trụ được nữa rồi. Bịch, Sơn Nhi té một phát.

“Dừng xe! ” Lâm Lan vội vàng gọi Đông Tử dừng xe, nhảy ngay xuống đất.

“Sơn Nhi, có đau không, mau cho ta xem. Làm sao lại không nghe lời vậy…”

Lâm Lan ôm lấy Sơn Nhi, phủi bụi bặm trên người cu cậu. Sơn Nhi òa khóc, lệ như châu rơi, từng giọt lớn thi nhau rơi xuống, vừa khóc vừa nức nở: “Mẹ đi rồi… Tỷ tỷ cũng không thích Sơn Nhi… Không ai muốn Sơn Nhi…”

Lâm Lan bị nước mắt Sơn Nhi tấn công, quân lính tan rã: “Tỷ tỷ thương Sơn Nhi mà… Tỷ tỷ…”

Bất tri bất giác, Lâm Lan vốn là cố ý tránh, hết sức để ý hai chữ “tỷ tỷ” thì lúc này lại bật thốt ra.

Sơn Nhi đột ngột đẩy Lâm Lan ra, một bên lau lệ, một bên chạy về phía trước: “Ta muốn đi tìm mẹ, mẹ… mẹ…”

Lâm Lan hoàn toàn bị cu cậu đánh bại, đuổi theo kéo Sơn Nhi lại: “Sơn Nhi, Sơn Nhi, nghe tỷ tỷ nói…”

Sơn Nhi rất tức giận tránh tay Lâm Lan, càng khóc dữ dội hơn: “Ta không thèm tỷ nữa, tỷ là tỷ tỷ xấu, tỷ tỷ xấu, bỏ lại Sơn Nhi, không cần Sơn Nhi, trước kia tỷ khen Sơn Nhi, nói thích Sơn Nhi đều là giả dối hết, lỗ mũi tỷ sẽ dài ra… Mẹ nói để cho Sơn Nhi tới ở cùng tỷ tỷ, Sơn Nhi vui tới nỗi cả đêm không ngủ được, ta không thích tỷ nữa, không thích…”.

Lâm Lan đau lòng, nói thế nào đi nữa đây cũng là chuyện người lớn, có quan hệ gì Sơn Nhi? Sơn Nhi chỉ là một đứa trẻ, nàng làm như vậy thật sự là thương tổn Sơn Nhi rồi.

“Sơn Nhi, nghe tỷ tỷ nói, tỷ tỷ đùa Sơn Nhi thôi. Tỷ tỷ sợ Sơn Nhi ở với tỷ tỷ hai ngày đã chán rồi ấy, vì vậy muốn khảo nghiệm Sơn Nhi có thật sự thích tỷ tỷ không, tỷ tỷ tuyệt đối không có ý bỏ lại Sơn Nhi, tỷ tỷ thề…”

Lâm Lan vội vàng dụ dỗ người. Sơn Nhi ủy khuất dẩu môi, nước mắt lưng tròng nhìn Lâm Lan, tức giận nói: “Tỷ tỷ gạt người.”

“Không lừa đệ mà, không lừa đệ đâu, tỷ tỷ dẫn đệ về nhà.”

Lâm Lan ôm lấy Sơn Nhi lên xe ngựa, cho dù bị Phùng Thục Mẫn tính toán nàng cũng chịu, ai bảo nàng mềm lòng chứ! Không thể bỏ mặc đứa bé đáng thương như vậy. Sau nửa canh giờ, tay trái Sơn Nhi nắm mỗi thanh hồ lô đường, tay phải cầm hai món đồ chơi cũng làm bằng đường, vui vẻ cùng Lâm Lan vào Lý phủ.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy đắc ý, thật giống như đang nói: Nghĩ quăng bổn thiếu gia, cuối cùng không được còn phải dụ dỗ bổn thiếu gia trở lại…

Lâm Lan nhìn thấy Sơn Nhi mặt mày hớn hở, không khỏi hoài nghi, có phải mình bị tiểu quỷ này dắt mũi rồi không?

Ngân Liễu rất thích Sơn Nhi, vui mừng lôi kéo tay Sơn Nhi: “Sơn Nhi thiếu gia, nô tỳ mang ngài đi chọn phòng.”

Sơn Nhi ngẩng lên đầu lớn tiếng nói: “Không, ta muốn ở cùng phòng với tỷ tỷ.”

Lâm Lan nhất thời đầu lớn như cái đấu, chẳng lẽ nàng phải làm chức “mẹ” hai tháng liền sao? Người gác cổng thấy Lâm đại phu đem thiếu gia ôm lên xe, cười hắc hắc, tiểu thiếu gia thật giỏi quá đi! Một màn trình diễn không chê vào được.

Phùng Thục Mẫn căn bản là không hề rời khỏi phủ Tướng quân, chỉ là chuyển từ chánh viện tới hậu viện. Mấy ngày qua nàng coi như suy nghĩ cẩn thận, Lâm Lan có phải nữ nhi của lão gia không là chuyện chắc chắn, nếu nàng giả bộ hồ đồ, không có ý kiến gì, chẳng những lão gia trở về trách tội nàng, tương lai Lâm Lan cùng lão gia nhận nhau, nàng càng lúng túng hơn, nói không chừng, Lâm Lan sẽ sinh lòng hiềm khích với nàng, nhưng là để nàng đi gặp Lâm Lan, nàng thật sự nói không nên lời.

Cho nên, nghĩ tới nghĩ lui, hay là để cho Sơn Nhi đi theo Lâm Lan làm tốt quan hệ, như vậy cũng tốt cho Sơn Nhi, tuy nhiên, trong lòng nàng thật sự không yên tâm, Lâm Lan khôn khéo vô cùng, sao có thể dễ dàng mắc mưu? Phùng Thục Mẫn ở trong phòng đứng ngồi không yên, nghĩ ngợi, vạn nhất bị Lâm Lan đoán được, nên làm cái gì bây giờ?

Mạt Nhi tới báo: “Mới vừa rồi Lâm đại phu đem tiểu thiếu gia trở lại.”

“A… ” Phùng Thục Mẫn kinh hãi nhảy dựng lên, đúng là lừa gạt Lâm Lan, nhưng không nghĩ Lâm Lan lại hành động nhanh như vậy, không chút do dự đuổi người.

“Có điều, Lâm đại phu lại đem tiểu thiếu gia đi rồi.” Mạt Nhi nói tiếp.

Phùng Thục Mẫn ngây ngốc: “Vừa mang đi?”

Mạt Nhi cười nói: “Lão Kha gác cổng nói, tiểu thiếu gia khóc đuổi theo xe ngựa chạy, Lâm đại phu không đành lòng, lại đem tiểu thiếu gia mang đi, còn phải dỗ dành một hồi lâu.”

Phùng Thục Mẫn vỗ vỗ ngực, thở phào, cuối cùng cũng qua cửa thứ nhất.

Chọn tập
Bình luận
× sticky