Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.
Chọn tập

Thích tẩu bĩu môi, khịt mũi nói: “Đừng có chối.” Văn Lệ vội la lên: “Nhị thiếu gia, nô tỳ không có nói láo…”

Lý Minh Doãn giơ tay lên, ngăn nàng lại, nhíu mày nói: “Túi bạc đâu?”

Lập tức có một mama đem một túi bạc trình lên: “Nhị thiếu gia, đây chính là bạc Văn Lệ muốn trộm.”

Lý Minh Doãn cầm túi bạc ước lượng, mạn bất kinh tâm nói: “Uông tẩu, ngươi nói bạc này là của ngươi.”

Uông tẩu vội vàng bước ra khỏi hàng: “Dạ, là của nô tỳ, trong nhà nô tỳ có việc gấp cần dùng, liền hỏi mượn tỷ muội trong phòng bếp.”

Lý Minh Doãn khẽ gật đầu: “Vậy hả? Vậy trong này tổng cộng bao nhiêu lượng bạc?”

Uông tẩu định liệu nói: “Tổng cộng là mười hai lượng.”

“Đều là tỷ muội trong phòng bếp cho ngươi mượn?” Lý Minh Doãn hỏi tiếp.

“Dạ vâng, đều là các tỷ muội cho nô tỳ mượn.” vẻ mặt Uông tẩu cảm kích.

Lý Minh Doãn cười nhạt: “Ừ, dệt hoa trên gấm dễ dàng, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi khó khăn, mọi người trong phòng bếp các ngươi đoàn kết hòa thuận, rất tốt, rất tốt.”

Mấy mama không biết lời này của thiếu gia có liên quan gì tới Văn Lệ trộm bạc, không thể làm gì khác hơn là phụ họa theo: “Cũng là nhờ phu nhân dạy dỗ, chúng nô tỳ giúp đỡ nhau là chuyện nên làm.”

“Nói như vậy, người nào cho ngươi mượn bao nhiêu bạc hẳn là trong lòng ngươi rõ ràng.” Lý Minh Doãn ung dung nhìn Uông tẩu.

Uông tẩu rùng mình một cái, nụ cười cứng đờ, quanh co: “Cái này… nô tỳ tự nhiên không nhớ được.”

Lý Minh Doãn nhìn Cẩm Tú: “Cẩm Tú, ngươi cùng Văn Sơn mang Uông tẩu sang phòng bên cạnh, cho Uông tẩu viết ra danh sách những ai cho mượn bạc, mượn bao nhiêu, đừng quên điểm chỉ.”

Uông tẩu thoáng chốc thay đổi sắc mặt, Lý Minh Doãn liếc xéo bà ta, khóe miệng nhếch lên: “Sao thế? Nhanh như vậy Uông tẩu đã không nhớ rồi sao?”

Uông tẩu âm thầm kêu khổ, Đặng mama không dặn dò chuyện này, cái này bà ta biết nói bừa làm sao? Uông tẩu không dám nói không nhớ rõ, tròng mắt đảo liên tục, đành phải ngượng ngùng: “Nô tỳ… nhớ được.”

Cẩm Tú tiến lên một bước: “Uông tẩu, xin mời.”

Uông tẩu ấm ức đi theo Cẩm Tú sang phòng bên cạnh, Văn Sơn đứng ở cửa ngó bà ta chằm chằm.

Lý Minh Doãn lại đưa mắt qua đám người còn lại: “Trong các ngươi, ai là người cho Uông tẩu mượn bạc? Đứng lên báo tên, báo số.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, ngươi chọc ta, ta chọc ngươi, không ai dám đứng ra.

Lý Minh Doãn tìm một cái ghế, nhàn nhã ngồi xuống, bắt chéo chân, chờ xem kịch vui. Văn Lệ đã hiểu dụng ý của nhị thiếu gia, nếu như Uông tẩu không thể nói rõ bạc ở đâu ra, làm sao có thể vu hãm nàng trộm bạc?

Lúc này Vân Anh liền cất tiếng châm chọc: “Mới vừa rồi không phải các ngươi nói phải giúp đỡ nhau hay sao? Sao bây giờ bản thân cho mượn bạc hay không lại không nhớ rõ? Xem ra làm người tốt cũng khó.”

Vẻ mặt mọi người lại càng quẫn bách. Lúc đầu sao lại không nghĩ tới chuyện này, Đặng mama tính sai, trước mắt, ai dám đứng ra nhận, vạn nhất không giống, chẳng phải tự mình cầm gáo nước bẩn tạt vào mặt mình? Tự tìm phiền toái?

Lý Minh Doãn nhìn ra ngoài một hồi, cười hết sức ôn hòa: “Nói như vậy, các ngươi chưa từng cho Uông tẩu mượn bạc?”

Vẫn không có ai lên tiếng, có mấy người len lén quay đầu mắt liếc nhìn ra ngoài cánh cửa. Lý Minh Doãn đem nhất cử nhất động của đám người thu vào mắt, trong lòng sáng tỏ, lại hỏi một câu: “Các ngươi xác định không cho Uông tẩu mượn bạc?”

Mọi người rối rít lắc đầu.

“Thích tẩu, đi lấy giấy bút.” Lý Minh Doãn phân phó. Thích tẩu chuyển bước chân, đi ra sau cánh cửa, giây lát cầm giấy bút đi ra ngoài.

Lý Minh Doãn nhận lấy tờ giấy, viết lên: “Ta không cho Uông tẩu mượn bạc, cũng không biết bạc của Uông tẩu từ đâu mà có.”

Sau đó ngẩng đầu hỏi mọi người: “Bổn thiếu gia viết như vậy, không sai chứ?”

Mọi người không dám lắc đầu cũng không dám gật đầu.

Sắc mặt Lý Minh Doãn trầm xuống, tròng mắt thâm thúy đột nhiên sắc bén, lộ ra hàn quang, trầm giọng: “Ừ?” một tiếng.

Lúc này mọi người mới liên tục gật đầu không ngừng. Muốn họ chịu xui xẻo cùng ư, chẳng bằng để một mình Uông tẩu xui xẻo đi.

Lý Minh Doãn che giấu tinh quang trong mắt, thủng thỉnh lấy mực đỏ từ trong túi áo ra: “May mắn bổn thiếu gia tùy thân mang theo cái này, chuẩn bị bất cứ tình huống nào, Vân Anh, ngươi cầm lấy để mọi người điểm chỉ.”

Bên này vừa mới rộn rã xong, bên kia Cẩm Tú cùng Văn Sơn áp giải Uông tẩu trở lại, vẻ mặt Uông tẩu xanh xao.

“Nhị thiếu gia, đây là những lời Uông tẩu viết.” Cẩm Tú giao giấy cho nhị thiếu gia.

Lý Minh Doãn mở ra xem, nhìn nhìn, không nhịn được bật cười: “Uông tẩu, trí nhớ của ngươi không tệ, ngay cả Ngô mama cho ngươi mượn hai đồng bạc cũng nhớ được.”

Uông tẩu gượng cười, trên mặt run rẩy, mụ cố tình ngựa chết làm thành ngựa sống, đem tên toàn bộ đám người trong phòng bếp viết vào cả.

“Ngô mama, ngươi cẩn thận thử nghĩ xem, có từng cho Uông tẩu mượn hai đồng bạc?” Văn Lệ chế nhạo.

Ngô mama vội vàng lắc đầu: “Nô tỳ chưa từng cho mượn.”

Mặt Uông tẩu biến sắc: “Ngô mama, ngươi già nên hồ đồ rồi sao?”

Lý Minh Doãn chậm rãi nói: “Uông tẩu, ngươi phải nghĩ cho kỹ, sao cả nhóm tỷ muội của ngươi có thể hồ đồ nói họ chưa từng cho ngươi mượn bạc.”

Uông tẩu rối lên, muốn tìm sự giúp đỡ, nhưng ánh mắt của mọi người đều chống lại mụ, không phải né tránh thì là cúi đầu, mụ tứ cố vô thân.

Ánh mắt Lý Minh Doãn đột nhiên lạnh lẽo, đột ngột quát lên: “Uông tẩu, bạc này của ngươi từ đâu mà có, còn không mau khai thật ra.”

Uông tẩu quỳ phịch xuống đất: “Nhị thiếu gia, bạc này thật sự là nô tỳ…”

“Uông tẩu, chưa nói bạc này không phải là của ngươi, hiện tại nhị thiếu gia hỏi bạc này của ngươi từ đâu tới, mới vừa rồi ngươi nói mượn của tỷ muội phòng bếp, hiện tại ngươi lại muốn tìm cớ gì?”

Cẩm Tú cười lạnh. Lý Minh Doãn đưa mắt quét một loạt nha hoàn, mama trên mặt đất: “Các ngươi cũng không rõ?”

Không ai dám nói tiếp.

“Uông tẩu nói bạc của mình nhưng lại không nói được từ đâu mà có, chẳng lẽ là trộm sao?”

Văn Lệ xem thường nói.

Vân Anh cười lạnh nói: “Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng.”

Uông tẩu nóng nảy, bật thốt lên: “Là Đặng mama cho ta mượn.”

“Vậy sao vừa rồi không nói? Hiện tại giấy này có dấu điểm chỉ của ngươi, cho ngươi lên quan phủ thôi, lời ngươi khai mỗi lúc một khác là thế nào.” Cẩm Tú không nhanh không chậm nói.

Mồ hôi Uông tẩu như tắm: “Thật sự là Đặng mama cấp cho ta.”

“Đặng mama vô duyên vô cớ cho ngươi mượn bạc làm gì? Cho ngươi hãm hại Văn Lệ sao?” Lý Minh Doãn lạnh giọng quát lên.

Uông tẩu bị hù cho, dập đầu bôm bốp trên nền đất: “Nô tỳ không dám, nô tỳ không dám.”

“Các ngươi còn có cái gì không dám? Lừa gạt đưa Văn Lệ tới đây, sau đó vu hãm cô ấy là trộm, không cho nói một lời liền xông vào đánh đập, Vân Anh, Cẩm Tú, Văn Sơn tới khuyên cũng bị các ngươi như nổi điên xông vào đánh, cho dù Văn Lệ có làm gì sai cũng phải giao cho chủ tử xử trí, các ngươi phải biết có người gọi là lão gia, không biết thứ gọi là công đường sao? Các ngươi làm như thế này có phải coi nhị thiếu gia ta như bù nhìn phải không?”

Lý Minh Doãn vỗ tay ghế giận dữ quát.

Mọi người hoảng sợ, liên tục quỳ rạp xuống đất.

“Đặng mama đâu? Bà ta là mama quản sự phòng bếp, hôm nay phòng bếp náo loạn như vậy, bà ta đi đâu rồi?” Lý Minh Doãn lớn tiếng quát.

Thích tẩu yếu ớt nói: “Hôm nay Đặng mama không có ở đây.”

Khóe miệng Lý Minh Doãn cong cong, cười lạnh: “Không có ở đây? Văn Sơn…”

Lý Minh Doãn đưa mắt nhìn Văn Sơn. Văn Sơn sải bước vọt vào phòng phía sau, chỉ nghe một tiếng thét chói tai: “Ai u… Ngươi muốn làm gì?”

Chỉ thấy Đặng mama bị Văn Sơn xách như xách một con gà con đi ra ngoài, vứt trên mặt đất.

Lý Minh Doãn cười lạnh: “Đặng mama, nghe diễn kịch đã thỏa nguyện chưa?”

Sắc mặt Đặng mama lúng túng, bị người tóm ra, bà ta còn gì để nói.

“Đặng mama, thủ hạ của ngươi tay chân không sạch sẽ, miệng đầy lời nói dối, tụ tập ẩu đả, xem ra, ngươi không xứng làm chức quản sự này.” Lý Minh Doãn nhàn nhã nói.

Toàn thân Đặng mama toát mồ hôi: “Lão nô thân thể khó chịu, vừa mới ngủ thiếp đi, không biết chuyện gì.”

Lý Minh Doãn làm lơ bà ta, hỏi những gia đinh: “Là ai cho các ngươi tới đây? Quên hết quy củ trong phủ rồi sao? Tụ tập ẩu đả là tội lớn, nhẹ thì hai mươi trượng, nặng thì đánh chết.”

Lời này thể hiện ám hiệu rõ ràng, nếu hôm nay các ngươi không nói ra lý do thì đừng mong lành lặn đi ra.

Bọn gia đinh vội nói: “Là Thích thẩm bảo chúng nô tài tới, nói là Đặng mama phân phó, phải khống chế huynh đệ Văn Sơn.”

Thích thẩm nghe mình bị bọn gia đình khai ra, vội la lên: “Nhị thiếu gia minh giám, nô tỳ chỉ là phụng mệnh Đặng mama.”

Đặng mama kinh hoàng nói: “Ngươi nói nhảm, ta cho ngươi gọi người lúc nào?”

Thích thẩm vì tự vệ nào sợ hãi uy nghiêm của Đặng mama, huống chi lúc này nhị thiếu gia dùng thủ đoạn, Đặng mama đành chịu khổ sở chút vậy, phải tẩy sạch sẽ tội của mình đã: “Nhị thiếu gia, chuyện hôm nay là Đặng mama phân phó tụi nô tỳ làm, lường gạt Văn Lệ cũng là ý tứ của Đặng mama, nô tỳ thân phận hèn mọn không dám tự ý, kính xin nhị thiếu gia khoan thứ nô tỳ…”

Uông tẩu kiếm được chỗ then chốt cũng vội vàng bò tiến lên: “Không sai, chỗ bạc kia cũng là Đặng mama cho nô tỳ, dặn nô tỳ đổ cho Văn Lệ trộm bạc.”

Trong lúc nhất thời, đám nha hoàn mama trong phòng bếp nhao nhác chỉ tên Đặng mama. Mặt Đặng mama xám như tro, không thể tin nhìn thủ hạ của mình, ngày thường bề ngoài thể hiện trung thành vô cùng, lúc này phản bội nhanh hơn cả thay quần áo, thật quá tàn nhẫn. Văn Lệ rốt cục thở phào nhẹ nhõm, may mắn có nhị thiếu gia giúp nàng rửa sạch oan khuất, bằng không nàng thật sự là uất ức mà chết rồi. Lý Minh Doãn khoát tay ra hiệu tất cả im lặng, trong phòng liền an tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. L

ý Minh Doãn ung dung nói: “Đặng mama, ngươi cùng Văn Lệ không thù không oán, không có lý do gì phí nhiều công sức đối phó cô ấy, ngươi hãy thú nhận ra ai là người đứng sau sai khiến ngươi, ngươi tự quyết định đi, nói ra hay là vẫn mồm loa mép giải chối cãi? Ngươi hẳn là rõ ràng, hôm nay nhân chứng vật chứng đều đủ, ngươi không thể nào chống chế, theo như quy củ trong phủ, ngươi phải chịu trừng phạt thế nào ngươi rõ, hậu quả này, Đặng mama ngươi có gánh nổi không…”

Lý Minh Doãn dừng một chút lại nói: “Bổn thiếu gia luôn luôn tuân theo quy tắc, oan có đầu nợ có chủ, nếu ngươi nhất định coi ta như rơm rác, bổn thiếu gia vui vẻ thành toàn cho ngươi.”

Đặng mama thảng thốt trong lòng, phu nhân phân phó bà ta làm chút chuyện nhỏ mà cuối cùng lại hỏng bét thế này, chỉ sợ phu nhân sẽ không trọng dụng bà ta nữa. Nếu bà ta thừa nhận, không bị đánh gần chết thì cũng tàn phế, hai mươi trượng lần trước, bà ta đã phải nằm im hơn hai tháng… Đặng mama hoảng sợ, thôi thôi, chẳng có gì hơn bảo vệ bản thân.

“Nhị thiếu gia, lão nô xin khai…”

Chọn tập
Bình luận
× sticky