Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 192: Cố gắng

Tác giả: Tử Y 281
Chọn tập

Cả hai huynh đệ ra ngoài uống rượu, Hàn Thị rất bất mãn, oán giận: “Ta dặn phòng bếp làm một bàn thức ăn ngon, vốn định để mọi người ăn mừng một phen, nó thì lại rủ nhị đệ mình ra ngoài ăn uống.”

Lâm Lan cười khẽ, trong lòng oán thầm: Đó là nhi tử bà thông minh, biết giao hảo cùng Minh Doãn không có chỗ xấu, bà đúng là có mắt không tròng, một bụng toàn nghĩ xấu, không biết tính toán.

Lý Kính Hiền cười ha ha nói: “Huynh đệ vốn nên thân thiết như vậy, có câu huynh đệ như chân tay, tương lai hai đứa nó giúp đỡ lẫn nhau là chuyện tốt.”

Lão thái thái cũng nói: “Minh Tắc cùng Minh Doãn không lớn lên cùng nhau như những huynh đệ khác, khó tránh có chút miễn cưỡng, nên thân thiết nhau hơn.”

Nhược Nghiên nói: “Minh Tắc nói, lần này làm phiền Nhị đệ, muốn cảm ơn đệ ấy.”

Gương mặt Hàn Thị không còn chút tươi cười nào, trong lòng vô cùng không phục, vừa tức Minh Tắc không có tiền đồ, vừa được ban chút ân huệ liền làm thân.

Lý Kính Hiền vui mừng gật đầu: “Minh Tắc đúng là đã thay đổi nhiều.”

Lão thái thái cười nói: “Nhị tiểu tử Minh Thụy nhà tam thúc cũng có đi học, Kính Hiền, con xem xem, có thể cất nhắc Minh Thụy ở trong kinh thành không.”

Lý Kính Hiền hớn hở đáp ứng: “Sau sinh thần đại ca, để cho nó đến đây đi.”

Cơm tối xong, mụ phù thủy cùng lão cha già cố ý gọi Lâm Lan tới Ninh Hòa đường. Lâm Lan cười lạnh, mụ phù thủy muốn ngả bài sao, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, trong lòng cũng đang ngứa ngáy.

Tất cả đều lui xuống, trong phòng chỉ còn lại lão cha mẹ, Lâm Lan ung dung tĩnh tọa, xem trong mồm họ có thể phun ra cái chó gì nữa. Hàn Thị cùng Lý Kính Hiền trao đổi ánh mắt, quyết định để Hàn Thị xuất chiêu trước.

“Lâm Lan, việc kia, Minh Doãn có thương lượng qua cùng con chưa?” Hàn Thị tận lực để cho ngữ khí của mình thật bình thản.

Lâm Lan thẳng thắn nói: “Đã thương lượng qua.”

Hàn Thị cười cười: “Vậy ý các con thế nào?”

Lâm Lan yên lặng hồi lâu, đứng dậy quỳ gối thi lễ: “Xin thứ cho con dâu nói thẳng.”

Sắc mặt Hàn Thị trầm xuống, Lý Kính Hiền gạt gạt nắp trà, chậm rãi mở miệng: “Con cứ nói đừng ngại.”

Lâm Lan không nhanh không chậm nói: “Ý phụ thân, con dâu cùng Minh Doãn có thể hiểu được, dù sao phụ thân không chỉ có mình Minh Doãn là nhi tử, đối với phụ thân mà nói, lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, hi vọng tương lai con cái đều được bảo đảm.”

Lý Kính Hiền ôn hòa gật đầu, lời này của Lâm Lan nói đúng trọng tâm.

“Có điều… Nếu những sản nghiệp này là phụ thân cho Minh Doãn, hôm nay phụ thân muốn thu về để phân chia lại, con dâu cùng Minh Doãn tuyệt sẽ không có nửa điểm ý kiến, có điều, phụ thân làm quan thanh liêm, trên triều đình được nhiều người khen ngợi, tiền bạc dư thừa mua sản nghiệp khác, những thứ sản nghiệp kia là mẫu thân Minh Doãn để lại cho chàng, là một mẫu thân luôn yêu thương nhi tử..”

Lâm Lan tiếp tục nói.

Hàn Thị không vui cắt ngang lời Lâm Lan: “Theo ý cô là, không đồng ý?”

Sắc mặt Lý Kính Hiền cũng có chút khó coi.

Lâm Lan cười một tiếng: “Mặc dù không đồng ý cũng là lẽ thường tình.”

Hàn Thị giễu cợt: “Lời này của cô xem chừng không đúng, mẹ Minh Doãn nếu đã gả vào Lý gia, bạc của cô ta sẽ thành bạc Lý gia, cô ta đặt mua sản nghiệp chính là sản nghiệp Lý gia, bất kể ghi danh nghĩa người nào, cũng không thể cải biến được sự thật này.”

Quá vô sỉ rồi, chẳng trách hôm đó Minh Doãn bị chọc tức, nói chuyện cùng loại người cặn bã thế này, không có một trái tim kiên cường thật đúng là không chịu nổi.

“Hơn nữa, một mình Minh Doãn độc chiếm hết những sản nghiệp này, bảo huynh đệ tỷ muội nó đi uống gió Tây Bắc, có phải là biểu hiện của sự hiền hậu không…” Hàn Thị châm chọc.

Khóe miệng Lâm Lan cong lên, ngân nga nói: “Sao lại không phải? Minh Doãn của chúng ta luôn hiền hậu, luôn ghi nhớ tình phụ tử, tình huynh đệ, nếu phụ thân đã mở miệng, đừng nói là một chút sản nghiệp, kể cả cắt thịt lấy máu cũng đáp ứng.”

Lâm Lan vừa nói vừa khẽ nghiêng ánh mắt, liếc nhìn lão cha già. Mặt Lý Kính Hiền giật giật hai cái, ho khan hai tiếng, cúi đầu làm bộ uống trà.

Hàn Thị không thèm che giấu sự nhẹ nhõm, thở phào tươi cười nói: “Ta biết Minh Doãn không phải loại người tư lợi mà, hôm nay, tính ra Minh Doãn có tiền đồ cao nhất trong nhà, tương lai còn sáng lạn hơn nữa, làm hiển hách vinh quang Lý gia.

Lý Kính Hiền cũng nói: “Minh Doãn thương cảm cha mẹ khổ tâm, nhớ tình huynh đệ là cha rất vui mừng, yên tâm đi, trong lòng cha hiểu rõ, sẽ không để Minh Doãn chịu thua thiệt.”

Lâm Lan oán thầm, lời nói giảo hoạt cỡ nào các ngươi cũng nói được, thật quá ác tâm. Lâm Lan cười nhạt: “Bất quá, những thứ này sản nghiệp này dù gì cũng là của mẹ ruột Minh Doãn lưu lại, nhất định phải lưu lại một chỗ làm niệm tưởng, không thể bán toàn bộ, bằng không, sợ là mẹ ruột Minh Doãn dưới suối vàng biết được, có khi tức giận mà sống lại. Ý tứ con dâu cùng Minh Doãn là, hoặc là thôn trang, hoặc là cửa hiệu mặt tiền, hiện tại cứ giao cho chúng con tự xử lý, còn lại tùy ý phụ thân mẫu thân an bài.”

“Cái gì? Lưu lại cho các ngươi? Đây chẳng phải là muốn ở riêng sao, không được, không được, làm thế không ổn.” Hàn Thị lập tức phản đối.

“Dĩ nhiên không phải chia nhà, nếu nói là vậy, chỉ có phân mấy gian phòng trong tòa nhà này mà thôi, còn hiện giờ là đang nói phần sản nghiệp của Minh Doãn.” Lâm Lan mỉm cười nói.

Mặt Hàn Thị cứng đờ: “Vậy làm sao có thể nói là phân sản nghiệp của Minh Doãn, những thứ sản nghiệp kia chỉ là tạm thời dưới danh nghĩa Minh Doãn mà thôi.”

“Vậy sao? Theo như luật pháp triều ta, sản nghiệp dưới danh nghĩa người nào nghĩa là thuộc về người đó, phụ thân, con dâu nhớ không lầm chứ?” Lâm Lan cười khẽ hỏi lão cha già.

Lý Kính Hiền điều chỉnh tư thái, hắng giọng một cái, bất đắc dĩ nói: “Theo như luật pháp, đúng như vậy.”

Lâm Lan cười nhìn mụ phù thủy, uyển chuyển nói: “Nếu như hôm nay, mẫu thân dựa vào tài lực nhà mẹ đẻ, dựa vào bản lãnh chính mình kiếm được ngân lượng, đặt mua sản nghiệp cho đại ca, con dâu cùng Minh Doãn tuyệt không có chút ý niệm động tới một phần nào.”

Mặt Hàn Thị đen như đáy nồi, cả giận: “Cô nói cái gì mà rất đúng? Cô đang châm chọc trưởng bối sao?”

Lâm Lan chậm rãi nói: “Mẫu thân cần gì tức giận, con dâu chẳng qua là nói ra sự thật, phụ thân muốn Minh Doãn nhớ huynh đệ thủ túc, Minh Doãn chỉ lấy ra một nửa sản nghiệp, phần khí lượng này, không phải ai cũng có thể làm được, mẫu thân, mẫu thân nói phải không?”

Hàn Thị nói: “Sau này tậu sản nghiệp mới, ta sẽ phần cho nó một nửa, có gì không giống?”

Lâm Lan cười nhạt một tiếng: “Hoàn toàn không giống, hôm nay con và Minh Doãn đồng ý nhượng một nửa sản nghiệp cho huynh đệ, đó là Minh Doãn khí lượng (độ lượng khoan dung), nếu sau này tậu sản nghiệp mới dưới tay mẫu thân, mẫu thân chuyển qua cho chàng, sẽ thành mẫu thân cho chúng con ân huệ, điều này sao có thể giống nhau? Hơn nữa, sản nghiệp hiện giờ là mẹ ruột Minh Doãn để lại cho chàng, theo con được biết, Lý gia không có tổ nghiệp, ngay cả tòa nhà lớn của lão gia cùng ruộng tốt cũng là mẹ Minh Doãn xuất tiền đặt mua, những thứ này tạm thời coi như là tổ nghiệp, chỉ có kẻ làm con bất hiếu mới bán đi sản nghiệp cha mẹ lưu lại, mẫu thân, mẫu thân có thể khiến phụ thân quên vợ trước, nhưng không thể khiến nhi tử quên mẹ mình, ép Minh Doãn làm đứa con bất hiếu.”

Lý Kính Hiền bị Lâm Lan nói cho á khẩu không mở được miệng, lòng dâng lên sự áy náy. Hàn Thị hít thở không thông, nhìn chằm chằm Lâm Lan, thật là khéo mồm khéo miệng.

“Nếu như ngay cả điểm này mà mẫu thân cũng bất đồng tính toán, vậy chúng con không còn cách nào cả, tuy nói mẫu thân là mẹ kế Minh Doãn, Minh Doãn cũng nên hiếu thuận với mẫu thân, nhưng Minh Doãn vẫn phải hiếu kính với mẹ ruột mình trước, nếu mẹ ruột mình cũng không hiếu thuận, sao có thể hiếu thuận với mẹ kế?” Lâm Lan hùng hổ nói.

Lâm Lan tỏ thái độ kiên quyết khiến Hàn Thị tức giận, hung hăng cắn răng, không nghĩ Lâm Lan cứ sống chết cắn vào chữ hiếu, gắng lưu lại một nửa sản nghiệp, đánh loạn kế hoạch của mụ. Lý Kính Hiền nghĩ tới yêu cầu của Minh Doãn, đúng là rất hợp tình hợp lý, nói như thế nào, Minh Doãn cũng đã chịu nhượng một nửa sản nghiệp, nếu cứ ép quá, khó tránh miệng lưỡi thế gian, Lý Kính Hiền thở dài, nói: “Đây là một mảnh hiếu tâm của Minh Doãn, theo ý các con thì lưu lại thôn trang hay cửa hàng, tùy các con chọn.”

Hàn Thị kinh ngạc nhìn lão gia, sao lão gia có thể nhanh như vậy đồng ý? Cứ như vậy, mụ còn có thể nói cái gì nữa? Thôi thôi, một nửa thì một nửa, đương lúc mười tám cửa hàng hưng thịnh, giá thấp nhất cũng đáng một triệu năm trăm ngàn lượng bạc, thôn trang ở ngoại ô còn quý hơn nữa, có điều thôn trang không thể tách ra bán, nhất thời không tìm được người nào mua một phần sản nghiệp lớn như vậy… Như vậy nếu là cửa tiệm cũng ổn, Hàn Thị lo lắng nhìn Lâm Lan, trong lòng suy nghĩ, nếu Lâm Lan muốn chọn cửa tiệm, mụ nên làm gì bây giờ?

Lâm Lan nhìn mụ ta: “Minh Doãn nói, chàng có thể lưu lại được nơi nào là tốt nơi đó, thôn trang hay cửa hàng cũng không sao cả, tùy ý mẫu thân định.”

Hàn Thị thầm thở phào nhẹ nhõm, nói: “Thôn trang tuy nói xử lý phiền phức hơn nhưng lại đáng giá hơn cửa hàng, hiện giờ mỗi năm giá đất ngoại ô lại lên một cao, các con giữ thôn trang đi.”

Quả nhiên như Lâm Lan đoán, mụ phù thủy lúc này chỉ suy nghĩ cách nào tiện nhất, đoán chừng buông tha cho thôn trang cũng đang đau lòng lắm, Lâm Lan chậc lưỡi, cười nhạt: “Vậy cũng được, tuy nhiên còn phải nói một điểm, hiện giờ Minh Doãn không liên quan mười tám cửa hàng kia, vây thì, thôn trang ở ngoại ô kinh thành, sau này chỉ thuộc về một mình Minh Doãn, không liên quan tới bất luận kẻ nào.”

Đối với đôi vợ chồng cặn bã vô liêm sỉ, không biết xấu hổ, chuyện gì cũng có thể làm được, Minh Doãn chắc chắn sẽ không cho bọn họ cơ hội nữa, nàng nói như vậy, là gọt bớt da mặt dày của cả hai đi, cảnh cáo bọn họ, đừng làm phiền Minh Doãn nữa, để cho bọn họ biết nàng cùng Minh Doãn không phải dễ bị khi dễ.

Hàn Thị tức giận run người, Lý Kính Hiền mặt tái xanh, vẫn biết Lâm Lan giỏi ăn nói, hôm nay mới tận mắt chứng kiến. “Lúc nào mẫu thân đem khế đất thôn trang giao cho con dâu, Minh Doãn sẽ đi quan phủ sang tên văn điệp.”

Lâm Lan cười khẽ, chào: “Nếu không còn chuyện gì nữa, con dâu xin cáo lui.”

Lâm Lan thẳng lưng ưỡn ngực thản nhiên ra khỏi Ninh Hòa đường, trên môi vẫn giữ nụ cười đùa cợt, sống trong giang hồ, luôn có nguyên nhân kết quả, còn có cái gọi là trả giá, đối phó với kẻ lường gạt, biện pháp tốt nhất là lấy kế của ngươi trả lại cho ngươi, tạm thời cho mụ toan tính mấy ngày, cũng cho cha già uy phong thêm mấy ngày, rất nhanh, báo ứng sẽ tới.

Hàn Thị cùng Lý Kính Hiền trầm mặc hồi lâu, Hàn Thị phẫn nộ mở miệng: “Lâm Lan này, không có coi trưởng bối ra gì.”

Lý Kính Hiền rầu rĩ nói: “Được rồi, được tiện nghi rồi thì nói ít vài lời đi.”

Dứt lời bỗng nhiên đứng dậy, phẩy tay áo bỏ đi, mục đích tuy nói đã đạt được, nhưng trong lòng dâng lên cỗ tư vị chua chát.

Chọn tập
Bình luận
× sticky