Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 293: Không có cách nào nói nữa

Tác giả: Tử Y 281
Chọn tập

Lâm Trí Viễn bị Phùng Thị quở trách một hồi, mồm há hốc, mặt đỏ tới mang tai: “Nàng nói như vậy, tất cả đều là do ta?”

Phùng Thị bực mình nói: “Không do ngài còn do ai? Chẳng lẽ là thiếp thân? Thiếp thân cũng không khóc hô vội vã gả cho ngài.”

Lâm Trí Viễn bị sặc nói không ra lời, nặng nề nằm xuống, tức giận nhắm mắt lại, lồng ngực phập phồng, hô hấp trầm trọng.

Phùng Thị lại nói: “Ngài nhất định đang suy nghĩ, tại sao bọn nhỏ không thể thông cảm nỗi khổ tâm của ngài? Tại sao ngài đã ăn nói đủ khép nép rồi, bọn nhỏ vẫn không chịu tha thứ? Cho nên nói, ngài chỉ đứng ở lập trường của mình nhìn nhận vấn đề, lão gia, đây không phải là ở biên quan đánh giặc, tất cả mọi người đều phải nghe ngài, lấy ngài làm trung tâm, dĩ nhiên, nếu như ngài cảm thấy có nhận hai đứa con này hay không không quan trọng, thế thì ngài cứ tiếp tục như vậy, nếu như ngài còn muốn nhận bọn họ, nghĩ một nhà đoàn viên, vậy thì ngài phải thay đổi ý nghĩ của mình, chân chính vì bọn họ suy nghĩ, suy nghĩ cảm thụ của bọn họ…”

Hơi thở Lâm Trí Viễn dần dần bình phục lại, Phùng Thị nói rất có đạo lý, ông cất lời hơi có chút oán trách: “Những lời này, làm sao nàng không sớm nói với ta?”

Phùng Thị tức giận nói: “Lão gia có hỏi thiếp thân sao? Bản thân ngài quyết định rồi, mẫu tử Diêu Kim Hoa đến cửa nhà thiếp thân mới biết được có chuyện này, ngài có nói cho thiếp thân đâu?”

Lâm Trí Viễn liên tục bồi tội: “Được rồi, được rồi, là ta không phải, vấn đề là ta kế tiếp nên làm như thế nào?”

Phùng Thị nói: “Thiếp thân nói lão gia chịu nghe?”

Lâm Trí Viễn ngồi dậy, gấp giọng: “Phu nhân nói lời vàng ngọc, vi phu đương nhiên là nghe.”

Phùng Thị liếc mắt, có việc cầu người mới nói dễ nghe như vậy, thôi, nàng cũng không muốn cùng Lâm Lan cả đời giằng co như vậy, giúp Lâm Lan một chút cũng là giúp chính mình.

“Vâng, thiếp thân cả gan nói ra suy nghĩ. Thứ nhất, chuyện này là từ đại cô mà ra, phải xử trí bọn họ. Ngài nên đưa ra một kế hoạch.”

Lâm Trí Viễn gật đầu phụ họa:: “Đúng thế, tuyệt không thể dễ dàng tha thứ cho bà ta, ta đây không phải là nghĩ tới ý tứ Lâm Lan sao.”

Phùng Thị chau mày, lạnh lùng nói: “Ngài cho là Lâm Lan nguyện ý nhìn thấy đại cô? Nhìn thấy thì thế nào? Mắng một bữa hay là đánh một trận? Oán hận trong lòng có thể tan thành mây khói sao?”

“Được rồi. Sáng mai ta lập tức đuổi một nhà đại cô về với ông bà, từ nay về sau ta không có đại tỷ này nữa.” Lâm Trí Viễn vội nói.

Phùng Thị hừ một tiếng: “Cứ như vậy? Chẳng phải là quá tiện nghi bọn họ? Không phải là bọn họ đến chỗ ngài mò tốt sao? Bọn họ về với ông bà chẳng phải là vẫn sống tốt?”

“Ý phu nhân là gì?”

“Ít nhất phải để cho bọn họ tự mình đi dập đầu trước phần mộ Thẩm Thị bồi tội, sau đó đưa tội ác của bọn họ chiêu cáo cho người ở quê biết, công khai đoạn tuyệt quan hệ tỷ đệ, lão gia, ngài đừng trách thiếp thân lòng dạ ác độc, ngài cũng đã nhìn thấy rồi, một nhà đại cô tâm tính thế nào, bọn họ tính toán mò chỗ tốt ở chỗ ngài; ở quê thì ra oai với mọi người, nói mình có đệ đệ làm Đại Tướng quân, người ta sẽ nịnh bợ lấy lòng bọn họ, đến lúc đó bọn họ mượn danh tiếng ngài làm chuyện tổn hại uy danh của ngài, đây không phải là chuyện đùa. Phải làm như thế, mới có thể khiến bọn họ biết điều im miệng. Để cho bọn họ chặt đứt ý niệm trong đầu, mới có thể hạn chế một nhà đại cô, đàng hoàng mà làm người. Đây không phải là hại bọn họ, mà là giúp bọn họ.” Phùng Thị nín nhịn đã lâu, hôm nay rốt cuộc có thể nói ra hết thảy.

Lâm Trí Viễn cúi đầu nghĩ ngợi một lúc lâu, thở dài một mạch: “Nàng nói có lý, cứ theo ý nàng mà làm.”

“Còn nữa, Diêu Kim Hoa kia, thiếp thấy cô ta không phải là nữ nhân tốt đẹp gì, ngài không nhìn thấy, hôm nay cô ta ở Lý phủ khóc lóc lăn lộn om sòm, Lâm Lan tức trắng mắt. Lâm Phong cũng thế, thật, loại nữ nhân này không xứng với Lâm Phong, cho nên, sau này ngài nên ít quản chuyện của bọn họ.” Phùng Thị tức giận nói.

Lâm Trí Viễn nói: “Nếu không phải vì Phong Nhi, sao ta có thể để ý loại nữ nhân này? Ban đầu cô ta còn muốn đem bán Lan Nhi cho Trương đại hộ, khoản nợ này ta còn chưa tính sổ với cô ta.”

Phùng Thị tức thiếu chút nữa chỉ ngón tay lên trán trượng phu mình, cuối cùng nhịn mà nói: “Lão gia, ngài nói ta phải nghĩ thế nào nữa đây! Ngài biết rõ Diêu Kim Hoa không phải là một món đồ, ngài lại đón vào nhà, muốn lợi dụng cô ta giữ Lâm Phong lại, đây không phải càng làm cho người tức giận sao? Ngài để cho Lâm Lan nghĩ như thế nào về ngài?”

Lâm Trí Viễn xấu hổ: “Chuyện này, là ta thiếu suy tính, thật ra thì ta quan tâm chính là Hàm Nhi, nó là cháu đích tôn của ta, giống Phong Nhi hồi bé như đúc, khoẻ mạnh kháu khỉnh.”

Phùng Thị thật sự là im lặng, ngửa đầu té xuống, trùm chặt chăn, không hề để ý đến Lâm Trí Viễn nữa.

“Này… này. Nàng nói tiếp đi.”

“Không nói, cùng ngài không có cách nào nói nữa.” Phùng Thị lầu bầu, thật là càng nói càng phiền lòng.

Lâm Trí Viễn ngượng ngùng, một mình một người ngồi thở dài thở ngắn. Đích xác là ông nghĩ vấn đề này đơn giản, những tưởng mình làm như vậy là có thể nhận được sự tha thứ từ hai đứa con, không nghĩ tới, lợn lành chữa thành lợn què, chuyện càng trở nên hỏng bét, con mẹ nó, chuyện này còn đau đầu hơn đánh giặc nhiều.

Trời còn chưa sáng, Lý Minh Doãn đã thức dậy, tối hôm qua bị hành hạ đến nửa đêm, Lâm Lan không thể mở nổi hai mắt, đang mơ mơ màng màng tính dậy thì bị Minh Doãn kéo xuống: “Nàng ngủ thêm một lát đi, chút nữa dậy.”

Lâm Lan ôm chăn lầu bầu: “Làm quan thật khổ, dậy sớm hơn cả gà.”

May mắn trong nhà không có trưởng bối, nếu không mình cũng phải dậy thật sớm đi thỉnh an.

Lý Minh Doãn sủng nịch xoa xoa mặt nàng, ôn nhu nói: “Ta sẽ cố xong việc về sớm.”

Sau khi Lý Minh Doãn đi, Lâm Lan ngủ chưa được bao lâu thì bị tiếng trẻ con khóc đánh thức, lúc này nàng mới nhớ tới còn có Hàm Nhi, vội gọi Ngân Liễu tới: “Hàm Nhi thiếu gia làm sao thế?” V

ẻ mặt Ngân Liễu đau khổ: “Hàm Nhi thiếu gia vừa tỉnh ngủ không thấy mẹ đâu liền khóc đòi mẹ! Chu mama dỗ sao cũng không nín.”

Lâm Lan vội vàng để cho Ngân Liễu hầu hạ mặc quần áo rửa mặt. Chu mama đã đem ra toàn bộ vốn liếng của mình, Đông Tử ở trong viện giả khỉ nhảy nhót nhào lộn trêu chọc Hàm Nhi, ngược lại càng khiến Hàm Nhi khóc dữ dội thêm.

“Đông Tử, ai bảo ngươi dỗ trẻ con như thế? Mau xuống đi.” Lâm Lan ra cửa tới, thấy Đông Tử xoay xoay lắc lắc dỗ tiểu tổ tông Hàm Nhi, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười.

Đông Tử như trút được gánh nặng, vội vàng cáo lui, Lâm Lan gọi hắn: “Đông Tử, ngươi đi trên đường tìm nghe mấy chuyện đùa, sau đó mau trở về, nhanh lên.”

Đông Tử lên tiếng đi. Chu mama ủ dột ôm Hàm Nhi đi tới trước mặt Lâm Lan: “Nhị thiếu phu nhân… làm sao bây giờ?”

Lâm Lan nhận lấy Hàm Nhi, lấy khăn lau nước mắt cho thằng bé, dỗ dành: “Hàm Nhi ngoan, Hàm Nhi không khóc, cô cô dẫn cháu đi nhìn cá nhỏ nhé? Cá nhỏ, cá nhỏ chơi trong nước, ngoắc ngoắc cái đuôi gật đầu, một lát lên, một lát xuống, thật là vui vẻ…”

Hàm Nhi nghe nhạc thiếu nhi, tuy mồm vẫn méo xệch, thân thể ưỡn ra, nhưng không khóc nữa. Lâm Lan mang Hàm Nhi đến hậu hoa viên nhìn cá chép, trẻ con thích những động vật nhỏ bé, Hàm Nhi đầu tiên là an tĩnh nhìn, càng về sau không nhịn được vươn bàn tay nhỏ bé ra muốn bắt cá, Ngân Liễu rất thức thời rắc thức ăn cho cá, nhất tề đám cả chép lao tới giành thức ăn, thấy vậy Hàm Nhi vỗ tay cười khanh khách, cuối cùng tạm thời dỗ dành thành công.

“Vẫn là nhị thiếu phu nhân có biện pháp.” Chu mama đi theo phía sau cười nói.

“Đó là Hàm Nhi của chúng ta ngoan…” Lâm Lan nhẹ nói, thương yêu xoa đầu Hàm Nhi, rốt cuộc là cháu ruột mình, Lâm Lan rất thích Hàm Nhi.

“Hàm Nhi thiếu gia còn nhỏ nhưng biết điều hiếm thấy, tối hôm qua, lão nô vốn lo lắng Hàm Nhi thiếu gia khóc rống không nghỉ, không nghĩ tới, Hàm Nhi thiếu gia ngủ một mạch tới sáng.” Chu mama nhìn Hàm Nhi cũng tràn đầy vui mừng, trong lòng mong đợi nhị thiếu phu nhân sớm sinh tiểu thiếu gia.

“Đúng rồi, mọi người phải tỉnh táo, nếu như chị dâu ta tới cửa thăm Hàm Nhi thì cho phép gặp, nhưng không cho chị ta ôm ra cửa.” Lâm Lan nghĩ tới đây, vội vàng phân phó.

“Vâng, không có nhị thiếu phu nhân cho phép, ai cũng đừng nghĩ ôm đi Hàm Nhi thiếu gia.” Chu mama cười đáp.

“Nhị thiếu phu nhân… Nhị thiếu phu nhân…” Có người gấp giọng hô to.

“Hình như là Hồng Thường.” Ngân Liễu nói.

Hồng Thường thở hổn hển chạy tới, thở không ra hơi nói: “Nhị thiếu phu nhân, người mau tới, hình như đại thiếu phu nhân sắp sinh.”

Lâm Lan cả kinh, vội vàng đem Hàm Nhi giao cho Chu mama, phân phó Ngân Liễu: “Ngân Liễu, em mau đi lấy hòm thuốc của ta.”

Chu mama lo lắng nói: “Chẳng phải nói là mấy ngày nữa mới sinh?”

Lâm Lan không trả lời nghi hoặc của Chu mama, đáng ra cách dự sinh của Đinh Nhược Nghiên còn bảy, tám ngày, nhưng điều này cũng xê dịch trong khoảng thời gian ngắn.

Lâm Lan vừa đi vừa hỏi Hồng Thường: “Đại thiếu phu nhân đau bụng đã thấy ra máu chưa?”

Hồng Thường nói: “Thấy máu rồi ạ, lúc dậy đã phát hiện, bụng thì chưa bắt đầu đau.”

Trong bụng Lâm Lan an tâm một chút, chưa đau bụng sinh thì ổn. Đinh Nhược Nghiên cực sợ, mặc dù Lâm Lan có nói với nàng quá trình sinh con phải chú ý một vài vấn đề, dạy nàng hít thở làm sao mới có thể thuận lợi sinh đứa nhỏ, nhưng nàng sợ, mấu chốt là Minh Tắc không ở bên người.

“Đại tẩu, cảm giác thế nào? Có khỏe không? Bụng có đau không?”

Lâm Lan lên lầu, đã nhìn thấy Đinh Nhược Nghiên sắc mặt trắng bệch nằm ở trên giường, vẻ mặt bối rối.

“Đệ muội? Làm sao bây giờ? Không phải muội nói ra máu là sắp sinh sao, nhưng đại ca của muội còn chưa trở về.”

Đinh Nhược Nghiên nắm chặt tay Lâm Lan, hoang mang lo sợ. Lâm Lan an ủi: “Đại tẩu, tẩu đừng sợ, có ta ở đây! Để ta xem thế nào đã.”

Lâm Lan kiểm tra một phen, hết thảy dấu hiệu đều cho thấy, Đinh Nhược Nghiên thật sắp sinh. Lâm Lan quyết đoán hân phó: “Hồng Thường, đi mời bà đỡ Trương cùng bà đỡ Lưu tới, ta cần trợ thủ, Diêu mama, mau sai người nấu nước nóng, chuẩn bị khăn sạch, sau đó sai người đi Đinh phủ mời Đinh phu nhân tới đây.”

Mọi người nhanh chóng đi làm nhiệm vụ của mình.

“Thật… Thật sắp sinh?” Sắc mặt Đinh Nhược Nghiên càng thêm tái nhợt.

Lâm Lan cười vỗ vỗ tay Đinh Nhược Nghiên: “Đại tẩu, em bé chuẩn bị đi ra ngoài gặp tẩu, tẩu đừng sợ, tẩu cùng em bé cố gắng, tranh thủ để em bé bình an thuận lợi đi tới cõi đời này.”

Đinh Nhược Nghiên nhăn mày: “Muội vừa nói như thế, ta cảm thấy bụng bắt đầu đau đớn…”

Chọn tập
Bình luận