Giờ khắc này, phảng phất gió ngừng thổi, tràn ngập máu tanh cùng sát cơ, giống như bóng tối cắn nuốt ánh sáng, vô thanh vô tức. Không có ai ngây thơ cho là chiến đấu đã kết thúc, địch nhân trầm mặc là đang đợi thời cơ, tùy thời mà động.
Mỗi người đều giữ vững tư thế của mình, dây thần kinh căng như dây cung, những đôi mắt sắc bén tỉnh táo quan sát, gắt gao ngó trong rừng sâu. Phục kích không phải lần đầu tiên, nhưng quy mô lớn như vậy là lần đầu, Tần gia, quả nhiên là dốc hết vốn, đủ để thấy Tần gia hiện tại có bao nhiêu khủng hoảng, Lý Minh Doãn ngó chừng phía trước, khóe miệng hiện ra nụ cười lạnh lẽo, muốn tính mạng của hắn, vậy thì tới đi! Xem các ngươi có nhịn được không.
Đội ngũ ngoài rừng bị đá trên núi lăn xuống chặn lại đường đi, ba ngàn áo giáp bị chia ra làm hai, không thể nhìn nhau, nhưng Ninh Hưng không lo lắng, thời điểm Nam chinh còn gặp nguy hiểm nhiều hơn thế này, hơn nữa không chỉ một lần, các tướng sĩ đều có kinh nghiệm, một khi mất liên lạc với hắn, Cát Bưu sẽ chỉ huy nghênh kẻ địch phía sau. Hiện tại, hắn muốn giải quyết chính là lũ rùa trong rừng. Ninh Hưng ra dấu, đội ngũ nhanh chóng biến hóa trận hình, đội ngũ làm thành một bức tường, chậm chạp đi về phía trước.
Kẻ địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, địch không động, ta động, xem đám rùa rụt cổ bọn ngươi có thể lui đến khi nào.
“Đại nhân, làm sao bây giờ? Bọn họ có tấm chắn, bắn tên vô dụng, bọn họ tiến tiếp sẽ đụng chúng ta…” Một hắc y nhân che mặt thì thầm.
Hắc y nhân cầm đầu sắc mặt ngưng trọng, chết tiệt, người đại doanh Tây Sơn quả nhiên nghiêm chỉnh huấn luyện, có thể gặp biến không loạn.
Nhanh chóng biến chuyển trận hình, đội hình vừa chuyển này, Lý Minh Doãn nấp trong nơi nào không sao biết được. Mất đi mục tiêu khiến hắn bất an, trong rừng phục binh chỉ hơn ba trăm người, đối phương phải hơn sáu trăm người, bọn chúng không phải binh lính bình thường, đều tắm máu trên chiến trường.
Để hắn mang ba trăm người đi đối phó kẻ địch đông gấp đôi, phần thắng là bao nhiêu? Tính mạng mất cũng không sao. Mấu chốt là mất mạng cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ chủ công giao, hắn còn mặt mũi nào quay về?
“Chờ một chút… Để cho đội ngũ đầu đi qua, nghe hiệu lệnh ta, động thủ lần nữa.”
Thủ lĩnh hắc y nhân sau hồi lâu băn khoăn, ánh mắt rơi vào giữa lá chắn, nhìn ra, nơi đó phòng thủ nghiêm mật nhất, nhân số nhiều nhất.
Lúc này, thủ lĩnh áo đen thấp giọng nói: “Truyền lệnh xuống, có tín hiệu, tất cả mọi người toàn lực công kích phía sau.”
Nhận được chỉ thị, thuộc hạ lập tức ra lệnh dùng ám hiệu truyền xuống.
“Vù!” một tiếng.
Một ngọn lửa màu vàng dâng lên. Giờ khắc lửa cháy lên, tên trong tay Lâm Phong theo bản năng tiến về chỗ đó, hắn săn thú nhiều năm, thính giác bén nhạy.
Thủ lĩnh áo đen nháy mắt tránh tên, con ngươi co rút, nhích đầu sang một chút, mũi tên xẹt tóc mai găm vào cây khô phía sau, đuôi tên còn rung rung, hắn kinh hãi một thân mồ hôi lạnh, không nghĩ tới trong đội ngũ lại có cao thủ mức này.
Không đợi hắn kịp thở. Mũi tên thứ hai, thứ ba đã bay tới, thủ lĩnh áo đen lăn một vòng, tránh thoát được một mũi tên, mũi tên còn lại găm trên tay hắn, hắn cắn răng đau đớn. Trong nháy mắt, liên tiếp vang lên những tiếng nổ mạnh, sương trắng tràn ngập, ngăn trở tầm mắt của Ninh Hưng. Đội ngũ vốn dĩ ổn định, vì biến cố này mà rối loạn.
“Ổn định, ngăn địch…” Ninh Hưng vội vã quát lên, xuyên qua sương trắng, mơ hồ nhìn thấy hơn mười bóng người hướng đội ngũ đánh tới, trong mắt Ninh Hưng lộ ra sát ý, đến đây đi!
Lão tử ở biên quan đánh chưa đã nghiền, vừa lúc, bọn khốn khiếp rùa rụt cổ này tới để đã nghiền.
“Phốc… phốc…” trong đội ngũ phát ra tiếng lưỡi đao cắm vào thịt, ngay sau đó vang lên mấy tiếng kêu thảm thiết.
“Mã Tướng quân là gian tế… ” có người lớn tiếng quát lên.
Đám binh sĩ Mã Hữu Lương lập tức xuất thủ đánh giết, trong lúc nhất thời kim khí va chạm lên những tiếng chói tai.
Khốn kiếp, thằng khốn Mã Hữu Lương này đúng là không đáng tin, Ninh Hưng dữ tợn hét lớn một tiếng: “Mã Hữu Lương tư thông với địch tạo phản, giết chết bất luận tội, huynh đệ Bắc Đại doanh nếu như cũng muốn làm quân bán nước, giết!”
Cùng lúc đó, hắc y mai phục trong rừng cũng phát động công kích. Một tiếng hống này, những binh lính kia vốn đột nhiên thấy đầu lĩnh mình hạ thủ với Tây Sơn đại doanh, đang nghi nghi hồ hồ làm theo, không khỏi giật mình, thì ra Mã Tướng quân tư thông với địch bán nước… Lập tức nháo nhào bỏ ý niệm làm phản cùng Mã Tướng quân, đao phong chuyển hướng, đấu với hắc y nhân bên ngoài.
Mã Hữu Lương giận dữ, tên Ninh Hưng này giỏi thật, hành động lần này, chỉ có mấy thân tín bên cạnh biết nội tình, còn lại chỉ nói với bộ hạ là Nam đại doanh nghĩ tiêu diệt Bắc đại doanh ở Bắc Sơn, chỉ cần hỗn loạn, binh sĩ Bắc đại doanh không biết nội tình, khẳng định sẽ hành động theo hắn, không nghĩ tới bị một tiếng này của Ninh Hưng, dọa sợ hơn nửa nhân thủ.
“Không được nghe chúng nói bừa, là người Nam đại doanh muốn nhân cơ hội tiêu diệt…” Lời Mã Hữu Lương, một ngọn đao bén nhọn đã phóng tới bên tai.
“Mã Hữu Lương, sớm biết ngươi muốn tạo phản, hôm nay ta liền giải quyết ngươi trước.”
Đại đao Ninh Hưng vù vù xé gió, đâm thẳng chỗ hiểm Mã Hữu Lương
“Phi! Muốn thu thập lão tử, tiểu tử ngươi còn non lắm, các huynh đệ Bắc đại doanh, liều mạng với lũ cẩu tặc Tây Bắc đại doanh…”
Mã Hữu Lương gấp quát lên.
Mặc dù huynh đệ Bắc đại doanh tiến vào trong rừng không nhiều lắm, nhưng hắn có ngoại viện, sợ cái chó gì! Nhất thời quơ đao đấu cùng Ninh Hưng. Đây là kết quả xấu nhất, không hi vọng điều này xảy ra, nhưng Lý Minh Doãn không có thời gian thở dài, chỉ lạnh lùng nhìn những cận vệ của Mã Hữu Lương bị chém giết. Đề phòng Mã Hữu Lương làm phản, hắn cố ý để tám trăm nhân mã của Ninh Hưng cùng hơn một ngàn nhân mã của Mã Hữu Lương đi theo Lâm tướng quân về kinh, tước đi thế lực của Mã Hữu Lương, hiện tại bộ binh Mã Hữu Lương bị vây trong rừng chỉ có hơn trăm người mà thôi, Ninh Hưng đã sớm phân phó xuống, ba người quan sát một người, cho nên, có thể trong thời gian ngắn nhất phản kích Mã Hữu Lương.
Vấn đề về Mã Hữu Lương không đáng ngại, mấu chốt là những tên hắc y nhân kia, có vẻ nhân số không ít, Lý Minh Doãn âm thầm lo lắng. Bên trong làm phản, địch nhân bất ngờ đánh tới, Ninh Hưng vẫn không hề bối rối, hơn nữa càng đánh càng hăng.
Gió vốn đã dừng đột nhiên nổi lên, gào thét, thổi tan sương trắng.
Lâm Phong mang theo quân sĩ tiên phong nhanh chóng quay lại chém giết, cùng đội ngũ phía sau tạo thành thế giáp công. Mặc dù những tên hắc y nhân này hung mãnh, lại liều mạng, nhưng huynh đệ Tây Sơn đại doanh cũng không phải kẻ vô dụng, làm lính, ai không đem đầu giắt dây lưng quần, cùng một phen hỗn chiến, thế công hắc y nhân rõ ràng yếu đi.
Phía Lý Minh Doãn được vây kín mấy tầng chắn sắt, hắc y nhân căn bản không cách nào đột phá. Mẹ kiếp, còn nói có cường lực nội ứng, thì ra chỉ có mười mấy người, mới động thủ đã bị giết hơn nửa, nội ứng kiểu chó má gì đây?
Thủ lĩnh áo đen ôm cánh tay bị thương, nhìn tình thế giằng co, cắn răng thầm mắng. Mã Hữu Lương cho rằng Ninh tiểu bá vương chỉ có mấy phần cậy mạnh mà thôi, không nghĩ tới, Ninh Hưng không chỉ có năng lực vô cùng lớn, mà còn rất tàn nhẫn, ra chiêu đều là đoạt mệnh, mấy hiệp qua đi, cảm thấy không chống đỡ nổi, nhìn lại bộ hạ của mình, trên căn bản cũng bị giết chết hết, tâm không khỏi hoảng lên. Mẹ kiếp, đây chính là toàn bộ lực lượng theo lời Tần gia? Nếu thật như thế, Tần gia còn có thể làm ra trò trống gì?
“Mã Hữu Lương, đi chết đi!” Ninh Hưng trợn mắt, đại đao chém xuống bả vai Mã Hữu Lương. Mã Hữu Lương nhận trọn một đao này của Ninh Hưng.
“Phụp!” một tiếng, bả vai Mã Hữu Lương bị chém rách, trường đao thiếu chút nữa rời tay.
Ninh Hưng thu tay, “phụp” một đường đánh trúng ngực Mã Hữu Lương, áo giáp Mã Hữu Lương chấn vỡ, sức mạnh này, quả thật kinh người.
Mã Hữu Lương bị đòn nghiêm trọng này, nhất thời phun ra một búng máu, cổ tay Ninh Hưng chuyển động, trường đao biến chém thành đâm, “phốc… xì…” mũi đao xuyên qua bụng Mã Hữu Lương.
Mã Hữu Lương trợn to hai mắt, không thể tin nhìn trường đao đâm vào thân mình. Một tên hắc y nhân giơ đao bổ tới lưng Ninh Hưng. Ninh Hưng xoay người một cái, đạp tên nọ văng ra xa, đụng vào một thân cây khô, rơi bộp xuống đất, phốc, một ngụm máu tươi bắn tung tóe lên gốc cây, ngoẹo đầu, đoạn khí. Ninh Hưng lạnh lùng rút trường đao ra, Mã Hữu Lương mở to mắt ngã vật ra phía sau.
“Tạo phản, chỉ có đường chết.” Ninh Hưng lạnh lùng nói thầm một tiếng, không thèm nhìn thêm, ngay lập tức đánh về phía hắc y nhân vây công Lý Minh Doãn.
“Tướng quân, đại khái còn có hơn trăm kẻ địch.” Lâm Phong chém giết hai tên hắc y nhân, thối lui đến bên cạnh Ninh Hưng hồi báo.
Trong mắt Ninh Hưng hiện lên sát ý nồng đậm, từ trong hàm răng tóe ra mấy chữ: “Một tên cũng không để lại!”
Đang khi nói chuyện, lại chém bay một tên.
“Vâng. Tướng quân có lệnh, một tên cũng không để lại.” Lâm Phong lớn tiếng nói.
Gió vẫn gào thét, mang theo huyết khí nồng đậm, tiếng kêu, tiếng rên, tiếng binh khí va chạm vang xa trong rừng.
Thủ lĩnh áo đen thấy tình thế không ổn, hô to một tiếng: “Rút lui!”
Nhưng bộ hạ Ninh Hưng đã giết đỏ cả mắt rồi, đời nào cho chúng chạy trốn, hộ vệ, truy kích, đánh chặn đường, tự động phân công.
“Một tên cũng đừng mong chạy…” Ninh Hưng hạ lệnh.
Lâm Phong nhìn chằm chằm tên thủ lĩnh áo đen, trường đao trong tay biến thành trường mâu, dùng sức ném một cái, trường đao hóa thành mũi tên nhọn, thế như chẻ tre bắn thẳng đến giữa lưng thủ lĩnh áo đen.
Lý Minh Doãn gấp giọng nói: “Lưu lại nhân chứng sống.”
Thủ lĩnh áo đen đã té xuống, bị đao của Lâm Phong xuyên thấu.
Đám còn lại thấy thủ lĩnh đã chết, lại càng liều chết công kích. Chiến đấu kéo dài hơn nửa canh giờ, cuối cùng còn mười mấy tên hắc y nhân bị bao vây, mười mấy trường đao giơ ra chống cự, nhưng mắt thấy cầu sinh vô vọng, xoay ngược chuôi đao tự sát.
“Ngăn cản bọn họ… ” Lý Minh Doãn chạy tới, đã chậm.
Ninh Hưng kiểm tra kỹ trên người hắc y nhân, không có kết quả.
“Những tên này đều là tử sĩ, trên người không có bất kỳ ký hiệu gì, người như thế dù lưu lại, cũng không thể moi được gì từ miệng bọn chúng.” Ninh Hưng buồn bực nói.
Lý Minh Doãn nhìn thi thể hắc y nhân đầy đất, Mã Hữu Lương nằm cách đó không xa, tâm tình đặc biệt trầm trọng, nếu không phải sớm có phòng bị, từng bước tính toán, có lẽ hôm nay nằm ở chỗ này chính là hắn.