Sau bữa cơm chiều, Lâm Lan truyền đám hạ nhân trong phủ tới chái sau nghị sự, Lý Minh Tắc cũng tới.
“Lão thái thái cũng chỉ có thể qua mấy ngày, quần áo đã sớm chuẩn bị, Diêu mama, tế điện cần nhang đèn, tiền vàng bạc, dầu thắp, khăn xô áo trắng đều chuẩn bị đầy đủ rồi? ” Lâm Lan hỏi.
Diêu mama kính cẩn trả lời: “Đều đã đầy đủ.”
Lâm Lan khẽ gật đầu: “Đến lúc đó tất cả vật phẩm xuất nhập phải ghi trong danh sách, người nào chịu trách nhiệm việc người đó, không được mượn tay người khác, Diêu mama, ngày mai Diệp gia có phái mấy nha hoàn mama tới đây hỗ trợ, đến lúc đó đều nghe mama điều khiển cắt cử.”
Diêu mama ứng thanh: “Vâng.”
Lâm Lan chuyển nhìn mấy bà tử phòng bếp: “Phòng bếp các ngươi nhiệm vụ nặng nề, cung cấp trà nước, cơm ăn kịp thời, từ sáng mai, Quế tẩu đi qua giúp các ngươi, Quế tẩu là có kinh nghiệm, đến lúc đó, các ngươi nghe Quế tẩu an bài điều khiển.”
Mấy vị bà tử nhất tề lên tiếng.
Lâm Lan lại hỏi Trương quản gia: “Rạp đã sắp xếp xong xuôi chưa?”
Trương quản gia là người mới nhậm chức, trước kia là trợ thủ của Triệu quản gia, coi như đắc lực.
Trương quản gia trả lời: “Vải trắng, gậy trúc, tấm ván gỗ cũng đã chuẩn bị kỹ lưỡng, đã liên lạc với công tượng* ổn thỏa, tùy thời có thể xây dựng.”
(*Công tượng: Thợ thủ công)
Lâm Lan suy tư một chút, còn có cái gì cần chuẩn bị thêm không, nàng không có chút kinh nghiệm nào ở phương diện này, cũng là Chu mama dạy nàng, án cách lúc Thái phu nhân Diệp gia qua đời mà làm.
“À” đúng rồi, còn có một chuyện vô cùng gấp gáp.
“Đại ca, đã liên lạc với tăng ni tụng kinh chưa?”
Lý Minh Tắc nói: “Đã liên hệ với sư phụ Vân Tự của Từ Ninh am, ta xin chỉ thị đại bá phụ, lập đàn tràng bảy ngày cho lão thái thái, đã đặt tiền cọc.”
“Vậy thì tốt, đại bá phụ còn có yêu cầu gì?” Lâm Lan hỏi.
Lý Minh Tắc cười khổ, đại bá phụ không muốn quản hậu sự ở đây làm ra sao, lúc này chỉ toan tính ở bên quê làm như thế nào, nói cho cùng là muốn bạc. Nhìn vẻ mặt đại ca, Lâm Lan nắm chắc tâm lý. Cũng không cần hỏi nhiều, dù sao nàng chỉ cần làm tốt chuyện bên này.
Chu tiên sinh phòng thu chi đứng ra nói: “Đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân, ba ngàn lượng bạc lúc trước đã tiêu xài không còn là mấy.”
Lý Minh Tắc nói: “Ngươi cộng lại một chút. Ước chừng còn thiếu bao nhiêu.”
Chu tiên sinh nói: “Tiểu nhân đã cộng lại, ít nhất cần thêm ba ngàn lượng bạc.”
Lý Minh Tắc không khỏi cau mày, còn cần nhiều như vậy ư! Hắn đã đem gần hết tiền tiết kiệm trong tay, cửa hàng trà thì mới nhập thêm hàng, vẫn chưa bán đi được! Tình hình này thật là giật gấu vá vai, lấy đâu ra bạc đây?
Lâm Lan khẽ mỉm cười: “Chu tiên sinh, còn thiếu bao nhiêu bạc. Đem sổ sách báo với ta, ta sẽ bù thêm.”
Chu tiên sinh vội nói: “Tiểu nhân lập tức đem sổ sách cho nhị thiếu phu nhân coi.”
Lý Minh Tắc ngượng ngùng nói: “Đợi chuyến hàng lần này của ta bán ra, ta sẽ trả lại cho đệ muội.”
Lâm Lan mỉm cười nói: “Hậu sự lão thái thái không phải chuyện riêng mình đại ca, việc này Minh Doãn cũng nên góp sức một phần.”
“Đại thiếu gia, nhị thiếu gia, không xong, lão thái thái không được rồi…” Thúy Chi thần sắc bối rối chạy vào.
Lý Minh Tắc cùng Lâm Lan ngẩn ra, nhanh như vậy?
Lâm Lan bận rộn phân phó: “Tất cả mọi người mau đi chuẩn bị.”
Mọi người vội lui xuống, việc ai người ấy làm. Lâm Lan cùng Lý Minh Tắc vội vàng chạy tới Triêu Huy đường.
Hai vợ chồng Lý Kính Nghĩa đã ở đó gào khóc, tới nỗi Lâm Lan còn tưởng rằng lão thái thái đã quy tiên, Du Liên cũng nức nở bên cạnh. Lâm Lan xem xét tình hình. Mặt lão thái thái như giấy vàng, hơi thở mong manh, đôi môi mấp máy như muốn nói gì. Lâm Lan rất tức giận, người còn chưa có chết đã khóc tang, đây không phải là đòi mạng sao?
“Đại bá phụ, đại bá mẫu, xin an tĩnh chút, lão thái thái muốn nói.”
Lâm Lan quay đầu lại lạnh lùng nói. Du Thị khóc sướt mướt phản trách Lâm Lan: “Bản thân cô không đau lòng nhưng ta đau lòng, lão thái thái đối đãi với ta còn hơn mẹ ruột. Hiện tại lão thái thái không qua khỏi, cô không khóc thì ta cũng không được khóc sao?”
Lý Kính Nghĩa đỏ mắt trừng Lâm Lan, nói: “Biết rõ các ngươi đều là hư tình giả ý, lão thái thái như vậy, các ngươi một chút cũng không đau lòng…”
Lâm Lan hít một hơi lạnh, người còn chưa chết đã bắt đầu tuyên chiến rồi. Lâm Lan mặc kệ bọn họ.
Nàng nói với Chúc mama: “Chúc mama, mama mau nghe xem lão thái thái muốn nói gì.”
Chúc mama lau lệ, ghé tai sát miệng lão thái thái. Vợ chồng Lý Kính Nghĩa lập tức dừng khóc, cùng nhìn về phía lão thái thái, không biết lão thái thái muốn nói cái gì đó.
“Nhị thiếu gia?”
Chúc mama ghé miệng sát tai lão thái thái nói nhỏ: “Nhị thiếu gia còn đang làm đại sự quan, đại sự thành, Lý gia chúng ta lại có hy vọng…”
Lão thái thái lại há miệng. Chúc mama vội vàng kề lỗ tai tới, nghe qua gật đầu, nói: “Đã biết, lão thái thái muốn nói, sau này Lý gia phải dựa vào nhị thiếu gia?”
Lão thái thái vô lực gật đầu, mở mắt, nhìn về phía Lâm Lan, Lâm Lan bước lên phía trước, lão thái thái giật giật ngón tay, Lâm Lan cầm lấy tay bà: “Bà nội, bà có gì phân phó, cháu dâu nhất định làm theo.”
Lý Kính Nghĩa vội vàng nháy mắt cho Du Thị, Du Thị vội vàng chen đến trước giường, thổn thức: “Lão thái thái, con dâu đây ạ!”
Lão thái thái nhìn bà ta một cái, ánh mắt rơi lên người Lâm Lan, đôi môi run rẩy phát ra thanh âm yếu ớt. Chúc mama nghe, vẻ mặt hơi kinh ngạc, vội vàng đứng dậy đi mở hộc tủ, lấy ra một cái hộp, thả vào trong tay lão thái thái. Lão thái thái nắm tay Lâm Lan đặt lên chiếc hộp.
Chúc mama nghẹn ngào, nhẹ giọng hỏi: “Lão thái thái, người muốn đem đồ giao cho nhị thiếu phu nhân?”
Lão thái thái mỏi mệt nhắm mắt lại, suy yếu gật đầu.
Cái này, Du Thị cùng Lý Kính Nghĩa nhất thời nhìn nhau. Không cần đoán, đây là của riêng của lão thái thái, rốt cuộc có bao nhiêu, bọn họ không rõ ràng làm, chỉ biết là số lượng tương đối khả quan, nhị lão gia hàng năm đều hiếu kính lão thái thái không ít bạc, lão thái thái đều tự mình cất giấu! Hơn nữa lão thái thái danh nghĩa không thiếu ruộng tốt, không chừng, khế đất đều ở trong hộp này.
“Lão thái thái, Kính Nghĩa cũng ở đây!”
Du Thị nhắc nhở, lão thái thái sắp chết, phải chăng đã hồ đồ, quên mất nhi tử trước gót chân mình, bằng không, làm sao lại đem hộp giao cho Lâm Lan không giao cho nhi tử của mình?
Lão thái thái cố gắng giật giật miệng, Chúc mama nghe: “Lão thái thái, người nói… Không tin được?”
Mặt Du Thị trắng bệch, Lý Kính Nghĩa kích động xông lên, kéo Lâm Lan ra, lớn tiếng nói: “Mẹ, mẹ nói cái gì đó?”
Du Thị vốn thất vọng cực độ đã lập tức đảo lộn, nhanh trí lao tới nói: “Lão thái thái, người nói là người không tin Lâm Lan?”
Lão thái thái bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt vốn mơ hồ, giờ khắc này trở nên bén nhọn vô cùng, hung hăng nhìn chằm chằm Du Thị. Du Thị bị ánh mắt như thế kinh hãi ngã lùi một bước, rũ mắt xuống, không dám nhìn ánh mắt lão thái thái.
Trong cổ họng lão thái thái phát ra những tiếng “Ô, ô…”, hô hấp dồn dập, chỉ có thở ra mà không hít vào được.
Chúc mama gấp giọng kêu: “Lão thái thái, lão thái thái…”
Lão thái thái trừng mắt, cổ bạnh ra, trút hơi thở cuối cùng, cả người nhất thời xụi lơ.
Lâm Lan biết lão thái thái đã đi, trong lòng rất khó chịu, bất kể lão thái thái trước kia đã làm chuyện gì sau, đối với nàng như thế nào, đến cùng lão thái thái vẫn là bà nội Minh Doãn.
Chúc mama run rẩy đưa bàn tay đến dưới lỗ mũi lão thái thái thử dò xét, nhất thời sắc mặt tái đi, bà vuốt hai mắt cho lão thái thái, nhỏ giọng nói: “Lão thái thái, đi…”
Nhất thời, Lý Kính Nghĩa cùng Du Thị nhào vào bên giường, khóc rống lên.
Lý Minh Tắc buồn bã nói: “Bà nội…” Trong phòng tiếng khóc vang lên rầm rĩ. Lâm Lan lau lệ, lạnh giọng phân phó Thúy Chi: “Gọi người hầu bên cạnh lão thái thái tới, thay y phục.”
Du Thị một bên khóc rống, một bên ngó chừng cái hộp bên cạnh lão thái thái, tay với qua. Chúc mama mặc dù thương tâm, nhưng ngày này, bà sớm đã chuẩn bị tâm tư, lão thái thái sống cũng là chịu tội, chết rồi, là giải thoát. Mắt nhìn tay đại phu nhân mò tới hộp,
Chúc mama nhanh tay cầm hộp lên, đi tới trước mặt nhị thiếu phu nhân, thổn thức nói: “Đây là lão thái thái phân phó giao cho nhị thiếu phu nhân, nhị thiếu phu nhân hãy nhận lấy!”
Du Thị hận nghiến răng, xông lại chỉ trích Chúc mama: “Chúc mama, lão thái thái lâm chung căn bản ngay cả chữ cũng nói không rõ, tại sao ngươi nói lão thái thái muốn đem hộp này giao cho nhị thiếu phu nhân? Đừng cho là ta không biết trong lòng ngươi hướng nhị thiếu phu nhân, liền cố ý xuyên tạc ý tứ lão thái thái, đại lão gia là nhi tử lão thái thái, là người lão thái thái tin cậy nhất, trên đời này nào có loại đạo lý, không đem đồ giao cho nhi tử của mình, ngược lại giao cho một đứa cháu dâu.”
Chúc mama dùng sức lau đi nước mắt, hít sâu một hơi, sau đó, bình tĩnh nói với Du Thị: “Lão nô hầu hạ bên cạnh lão thái thái đã hai mươi bảy năm, cho dù lão thái thái không mở miệng, lão nô cũng biết trong lòng lão thái thái nghĩ như thế nào, lão nô chưa bao giờ hướng người nào, bởi vì lão nô chỉ trung với lão thái thái, mới vừa rồi lão thái thái đích thân đặt tay nhị thiếu phu nhân lên hộp, đại phu nhân cũng nhìn thấy, lão nô truyền đạt ý tứ với lão thái thái, lão thái thái gật đầu, đại phu nhân cũng rõ, lão nô nghĩ, trong phòng này phàm là những ai chứng kiến cũng đều biết sự thật thế nào, về phần lão thái thái tại sao không đem đồ giao cho đại lão gia hoặc là đại phu nhân, ngược lại giao cho nhị thiếu phu nhân, nguyên nhân cũng chỉ có thể hỏi chính các người, lão thái thái mặc dù bệnh, miệng không thể nói, nhưng trong lòng cái gì cũng hiểu được.”
Du Thị thì thầm nói: “Nói cái gì là cái đó, có quỷ mới tin, ai biết có phải ngươi bị nó mua chuộc không.”
Du Thị chỉ thẳng ngón tay vào mặt Lâm Lan. Đời này Lâm Lan chưa từng bị ai chỉ ngón tay vào mặt, cơ hồ nổi đóa, nhưng nghĩ tới lão thái thái mới vừa tắt thở, thân thể còn chưa lạnh, làm loạn lên, đúng là bất kính, liền cố kìm cơn giận dữ lại.
Lý Minh Tắc nghe không nổi nữa, đưa tay kéo Lâm Lan, che ở trước mặt nàng, trong đôi mắt hàm chứa nước mắt, oán giận nói: “Đại bá mẫu, hài cốt lão thái thái còn chưa lạnh, đại bá mẫu náo loạn như vậy, không sợ lão thái thái chết không nhắm mắt sao?”
Thấy Du Thị bị cháu quát lớn, Lý Kính Nghĩa mặt dày xông lên, mắng: “Ta thấy đại bất kính chính là bọn ngươi, dùng biện pháp mưu tính đồ của lão thái thái, thức thời thì mau giao ra đây, nếu không, khai tông tộc trị tội của các ngươi…”