Lâm Lan trở lại Lạc Hà trai, không nhịn được nữa, ôm bụng ngã xuống giường cười ha ha, thở không ra hơi: “Minh Doãn… Ai u… Ta không được… Cười chết mất, chàng thấy không, mặt mụ phù thủy cũng xanh tái… ai u… đau bụng…”
Lý Minh Doãn bình tĩnh nói: “Có qua có lại, đây là chuyện phải làm.”
Ngọc Dung nhận áo khoác của nhị thiếu gia: “Nhị thiếu gia, nước nóng đã chuẩn bị xong, cơm tối cũng đã xong xuôi ạ.”
Lý Minh Doãn gật đầu: “Dùng cơm trước.” lại nhìn sang Lâm Lan, khóe miệng cong lên: “Nếu ta không kịp thời chạy tới, nàng định ứng phó thế nào?”
Lâm Lan chật vật nín cười: “Ta đương nhiên là không có ý kiến, có điều ta sẽ không thuận lòng hai người họ, chàng chẳng nói, có chuyện gì chàng sẽ chịu trách nhiệm hết sao.”
Lý Minh Doãn cười ý vị sâu xa: “Trẻ nhỏ dễ dạy.”
Dứt lời vào phòng tắm rửa mặt mũi chân tay. Ngân Liễu u mê hỏi: “Nhị thiếu phu nhân, cái gì mà có qua có lại?”
Ngân Liễu chỉ biết là mụ phù thủy chính là phu nhân, nhị thiếu phu nhân dùng lối xưng hô này trước mặt nàng và Ngọc Dung.
Chuyện này muốn giải thích thì rất phức tạp, thân thế Minh Châu còn cần giữ bí mật, Lâm Lan ngồi dậy, xoa xoa bụng hơi đau vì cười nhiều, bĩu môi nói: “Không có gì, lão thái thái cùng phu nhân muốn nạp thiếp cho nhị thiếu gia nhà em.”
“Cái gì? Cưới vợ bé cho nhị thiếu gia?” Lông mày Ngân Liễu dựng ngược lên.
Lâm Lan vội vàng ra dấu nhỏ giọng: “Em nói nhỏ chút, lớn tiếng như vậy làm gì?”
Ngân Liễu khẩn trương nhỏ giọng: “Vậy nhị thiếu gia nói thế nào ạ?”
Lâm Lan không nhịn được lại khúc khích cười: “Yên tâm, nhị thiếu ra em không phải là cây củ cải trắng.”
Lúc này Ngân Liễu mới thở phào nhẹ nhõm, được một giây lại tỏ ra lo lắng: “Nhưng nếu là phu nhân có tâm tư, sợ là không dễ dàng bỏ qua như chuyện Bạch Huệ lần trước… Chuyện vừa rồi qua chưa lâu, phu nhân sao lại có ý nhét thêm người vào chỗ chúng ta?”
Lâm Lan cười lạnh một tiếng, mỉa mai nói: “Mụ ta mà yên tĩnh được thì đã tốt, có điều em cũng nhắc nhở ta, phải đề phòng…”
Lâm Lan suy nghĩ, mụ phù thủy rõ ràng không dám nhắc lại chuyện cưới vợ bé, nhưng khó đảm bảo mụ không lập lại chiêu cũ, gài bẫy Du Liên cùng Minh Doãn một chỗ, đến lúc đó Minh Doãn không nạp cũng phải nạp, mặc dù nàng cùng Minh Doãn đã cẩn thận khắp nơi nhưng cạm bẫy khó phòng, phải hoàn toàn giải quyết xong mối phiền toái này, Du Liên ơi Du Liên, đừng trách ta gài cô, nếu cô có rơi vào bẫy thì cũng là do tâm tư cô đặt không đúng nơi.
“Nhị thiếu phu nhân định thế nào ạ?” Vẻ mặt Ngân Liễu tò mò, mở to mắt nhìn Lâm Lan.
Lâm Lan nhíu mày cười một tiếng: “Không có gì, mau soạn cơm, nhị thiếu gia đói bụng rồi.”
Một khắc sau, hai người ngồi đối diện nhau, Lâm Lan hai tay chống cằm nhìn Minh Doãn ăn cơm.
“Mấy ngày nay tiệm thuốc làm ăn rất tốt, Bảo Ninh Hoàn bán hết rồi, không còn mấy viên nữa, ta chuẩn bị sẽ tìm mấy tiểu nhị, bào chế Ô Kê Bạch Phượng Hoàn, lại có thêm mấy bài thuốc nữa, làm ăn cũng không quá khó khăn. Y thuật nhị sư huynh tốt hơn trước rất nhiều, lúc trước bắt mạch chẩn bệnh còn chậm, giờ tốc độ rất nhanh…” Lâm Lan báo tình hình tiệm thuốc mấy ngày qua.
Lý Minh Doãn nhấp một hớp súp, chậm rãi nói: “Đừng nghĩ bắt mạch nhanh là tốt, cẩn thận sai.”
Lâm Lan lườm hắn một cái: “Nhị sư huynh là người đàng hoàng, ngũ sư huynh may ra mới thế, cho nên ta để cho ngũ sư huynh làm trợ thủ của nhị sư huynh, việc chính là nhị sư huynh quản lý.”
Lý Minh Doãn cười cười: “Nàng nắm chắc tâm lý là tốt rồi.”
“Ta đương nhiên là suy nghĩ rất kỹ, nhưng mà nhân thủ không đủ… Minh Doãn, ta có ý nghĩ, đi mời mấy vị lang trung y thuật cao minh tới cửa hàng khám bệnh, tiền khám bệnh thuộc về bọn họ, ta kiếm tiền từ dược liệu, cứ như vậy, những vị lang trung kia không cần hằng ngày hối hả ngược xuôi, người có bệnh tự tìm tới cửa, chứ không hiện tại người tới khám quá đông, bận không thở nổi.”
Lâm Lan nghĩ đến những tiệm thuốc đông y hiện đại cũng dùng hình thức kinh doanh thế này, mọi người lấy mạnh bù yếu, đôi bên cùng có lợi, bất quá nàng nhận ra có điểm không tốt, hình thức kinh doanh đó, lang trung có thể được trích cả tiền khám bệnh lẫn tiền dược liệu, có nhiều thứ có thể trích phần trăm khác nữa, có khi những lang trung bị tiền bạc làm cho mê muội, kê đơn thuốc thêm nhiều vị, bệnh nhẹ thành nặng, nặng thành nan y để bắt tay với chủ tiệm kiếm tiền, đây không phải là cứu người mà là lừa người.
Lý Minh Doãn nghĩ ngợi một chút, nói: “Có thể được, nhưng nàng phải mời người có năng lực thật sự.”
“Nhất định là phải mời người có danh tiếng tốt, ký cả hiệp nghị khế ước.” Lâm Lan nói.
Lý Minh Doãn nhìn bộ dạng suy tư của nàng, nhíu mày, không vui nói: “Xem ra lúc ta không có ở đây, nàng suy nghĩ nhiều chuyện, không có thời gian nghĩ tới ta?”
Lâm Lan đáp: “Không có cách nào khác, bận rộn muốn chết, làm gì có thời gian.”
Lý Minh Doãn trợn mắt ra vẻ nghiêm túc: “Thật không hề nghĩ đến?”
Nhìn ánh mắt như lang hổ hung ác của hắn, Lâm Lan thỏa hiệp: “Nghĩ tới cái gì?”
Lý Minh Doãn uống một hơi canh gà, lầu bầu nói: “Uống nhiều cho có sức khỏe.”
Lâm Lan nhất thời rùng mình một cái, vội vàng tỏ thái độ: “Vẫn nghĩ thường xuyên, chàng không ở nhà, buổi tối không ngủ được, thật đấy, không tin chàng hỏi Ngân Liễu mà xem.”
Vẻ mặt Lâm Lan thành khẩn, đáng tiếc Ngân Liễu không có ở đây, bằng không, khẳng định Ngân Liễu cũng sẽ dùng vẻ mặt hết sức thành khẩn gật đầu lia lịa.
Cuối cùng Lý Minh Doãn cũng mỉm cười, nhẹ nhéo mũi nàng, sủng nịch nói: “Thế còn được.”
Lâm Lan bi ai >.<, chợt nhớ tới: "Đúng rồi, Bùi phu nhân bị bệnh, hôm nay Bùi đại nhân mời ta đi xem bệnh, sau này hằng ngày ta phải tới Bùi phủ châm cứu cho Bùi phu nhân, trước mắt là mười ngày, nếu hiệu quả, sẽ trị liệu một đợt dài."
Sắc mặt Lý Minh Doãn nghiêm lại, nói: “Ngày khác ta sẽ đi thăm, ngày mai nàng mang chút đồ bổ dưỡng sang đó.”
“Còn phải chờ chàng nói ấy hả? Hôm nay ta đã phân phó Phúc An, đưa sang một cây nhân sâm trăm năm, hai cân tổ yến thượng hạng cùng vài dược liệu chưng cùng, Bùi đại nhân là ân sư của chàng, hiếu kính một chút là điều nên làm.”
Lý Minh Doãn không nhịn được nhéo nhéo mũi nàng, thương yêu đến nghiến răng nghiến lợi: “Nàng thật là hiền thê nội trợ của ta.”
Lâm Lan vuốt ve tay của hắn, kháng nghị: “Chàng có thể không nhéo mũi ta nữa không, bị chàng nhéo nhiều, mũi sẽ to lên mất.”
Nhìn nàng vừa giận dữ lại vừa như xấu hổ, toát ra sự thẹn thùng quyến rũ của nữ nhân, con ngươi Lý Minh Doãn khẽ lay động, cười nói: “Trong mắt ta, nàng là tuyệt vời nhất.”
Lúc sau, Lâm Lan cùng Minh Doãn thảo luận chuyện Tử Dụ và Bùi Chỉ Thiến, nghe Minh Doãn nói Trần Tử Dụ ái mội Bùi Chỉ Thiến nhiều năm nhưng vẫn không rõ tâm ý Bùi Chỉ Thiến.
Lâm Lan rất là xấu hổ, hối tiếc không kịp, vô cùng đau đớn: “Nhìn họ như thế chứ, ta nhanh như thế đã bị chàng lừa.”
Mặt Lý Minh Doãn đen một nửa: “Tại sao nàng không nói là Trần Tử Dụ quá vô dụng, tên này bình thường hót như chim, vừa thấy Bùi tiểu thư thì lại nói lắp, không giống tướng công của nàng, lúc ra tay tuyệt đối không do dự, đây mới là bản lãnh thật sự.”
Lâm Lan làm ra vẻ hoài nghi nhìn hắn, suy nghĩ một chút, nói: “Ta nhớ được người nào đó từng rất xấu hổ, bị đùa giỡn, mặt đỏ không khác gì Quan Công.”
Lý Minh Doãn che miệng làm bộ ho khan hai tiếng: “Được rồi, ta thừa nhận da mặt ta dày là học theo người khác.”
Lâm Lan trợn mắt nhìn hắn ba giây, mạnh mẽ lao qua cắn hắn. “Á… Đừng cắn, ngày mai ta còn thượng triều đấy…”
“Kệ chàng…” Hai người chơi đùa ầm ĩ.
Lúc này, Hàn Thị đang nằm trên giường ôm trán rên rỉ.
Khương mama xoa xoa huyệt thái dương cho mụ: “Phu nhân, người không thể thế này được, phải mời đại phu đến xem.”
Hàn thị nghe được hai chữ đại phu, đầu càng đau hơn: “Mời đại phu, mời ai? Hôm nay trong nhà có Lâm Lan là đại phu, ta nghĩ mãi cũng không biết mời ai cho thích hợp, người ta sẽ nói, con dâu của mình cũng không tin, có phải là làm việc gì trái với lương tâm không? Mà để cho Lâm Lan xem bệnh thì ta càng không yên lòng.”
Khương mama thất vọng: “Vậy thì bây giờ muốn xem bệnh cũng khó khăn rồi. Nhưng phu nhân cứ thế này thì không được, đau đớn đã vài năm nay rồi.”
Hàn thị hữu khí vô lực nói: “Không phải là vì bị hai vợ chồng nó chọc cho tức giận sao. Hôm nay lời Minh Doãn ngươi cũng nghe thấy rồi, ta thiếu chút nữa phun máu.”
Khương mama nói: “Lão nô lúc ấy sợ hết hồn, có phải thiếu gia Minh Doãn biết chút gì không?”
Hàn Thị nói: “Ngươi cũng cho là như vậy?”
“Lão nô không dám xác định, lẽ ra biểu tiểu thư cùng nhị thiếu phu nhân từng có vài lần xảy ra chuyện, nhị thiếu gia sao có thể coi trọng biểu tiểu thư?” Khương mama nghi ngờ nói.
Hàn Thị thở dài: “Không nói không nói nữa, đợi Minh Tắc thi đậu, đợi bên Sơn Tây thành công, tìm một cơ hội phân tách ra, mắt không thấy tâm không phiền.”
Khương mama chần chờ nói: “Hôm nay lão thái thái ở đây, sợ là không đồng ý chuyện ở riêng, bên phía lão gia cũng không dám phân ra, lão thái thái thích mọi người sum họp, náo nhiệt.”
Hàn Thị ảo não: “Ngươi nói ta phí sức lực mời lão thái thái tới làm gì? Thêm bận rộn, không giúp được gì, ngược lại phải hầu hạ chăm chút, thỉnh thoảng nghe mấy câu giáo huấn, ta có phải là tự tìm phiền toái tới không?”
Nhất thời vẻ mặt Khương mama ngượng ngập, chủ ý cùi bắp này là của bà ta đưa ra, bà ta đành khuyên nhủ: “Phu nhân, người đừng nổi giận, lão thái thái ở đây vẫn có lúc dùng được, lúc đầu có thể áp chế lão gia, nhị thiếu gia cũng không dám vô lễ với người, giống như chuyện cưới vợ bé lần này, nếu không phải nhị thiếu gia đem biểu tiểu thư ra chọn, lão thái thái ra mặt thì nhất định thành rồi.”
“Ta xem lão thái thái đã hoàn toàn bỏ ý nghĩ này.”
Hàn Thị thất bại nói. “Phu nhân cần gì phải gấp gáp, tìm thời cơ, đem hai người… nhị thiếu gia còn có thể không chịu Du tiểu thư?”
Khương mama âm trầm cười nói. Mâu quang Hàn Thị lạnh lẽo, giọng căm hận nói: “Nó không để cho ta thoải mái, hai người chúng nó cũng đừng nghĩ thoải mái, lần này, ta nhất định phải nhét người vào cho được.”
Khương mama ủng hộ nói: “Chỉ cần muốn làm thì nhất định sẽ thành, sở dĩ chuyện Bạch Huệ lúc trước không thành, lão nô nghe, nguyên là nhị thiếu gia đã sớm có đề phòng với Bạch Huệ, hôm nay may là chúng ta không nhắc tới Du tiểu thư, vẫn còn có cơ hội.”
Hàn Thị phấn chấn, đầu cũng không thấy đau nữa, nói: “Chuyện hôm nay chớ để cho tiểu thư biết, tính nó nóng nảy ngông cuồng, biết rồi chỉ làm hư chuyện của ta.”