Sau khi Chu mama rời đi, Lâm Lan lại cho gọi Văn Sơn tới: “Việc tìm hiểu bên cửa hàng thế nào rồi?”
Văn Sơn trả lời: “Tiểu nhân đã hỏi kỹ càng, trong mười tám cửa hàng có bảy cái là năm năm đến kỳ, tức là còn hai năm nữa thì đến hạn, tám cái còn lại đều đã được gia hạn, có cái gia hạn một năm, có cái gia hạn hai năm, nhiều nhất là gia hạn năm năm, sớm nhất cũng đến tháng năm năm sau mới đến kỳ, có hai cửa hàng còn là nằm kề nhau.”
Lâm Lan thầm suy nghĩ, nói như vậy, ít nhất phải đến tháng năm sang năm mới có thể lấy về. Mình muốn mở cửa hàng bốc thuốc, nhà mình có cửa hiệu mặt tiền, mụ phù thủy không có lý do gì để không cho.
Ánh mắt Văn Sơn lóe lên, có vẻ vui mừng: “Nhị thiếu phu nhân, có một chuyện, không biết có được coi là tin tức tốt không.”
Tiểu tử này, lại còn học được thói thừa nước đục thả câu ở đâu rồi, Lâm Lan làm bộ như nghiêm trang: “Ngươi nói đi.”
“Tiểu nhân giả vờ nói muốn mướn cửa hiệu mặt tiền, lừa chưởng quỹ một cửa hàng mang khế ước ra xem, kết quả thế nào nhị thiếu phu nhân đoán xem? Bên trong tờ khế ước kia có ghi rõ, người cho thuê là nghiệp chủ Lý Minh Doãn. Nhị thiếu phu nhân, tên chủ cho thuê những cửa hàng kia trên khế ước là nhị thiếu gia gia.” Văn Sơn hưng phấn nói.
Lâm Lan thiếu chút nữa vỗ đùi trầm trồ khen ngợi, Diệp Thị ơi Diệp Thị, cuối cùng bà cũng làm được một chuyện thông minh, đem quyền quản lý cửa hiệu cho con trai mình.
“Đây là cửa hàng của nhị thiếu gia, nhị thiếu gia có biết không?”
Lâm Lan cố kìm chế cảm xúc hân hoan, mặt mày không khỏi hoan hỉ, hỏi Văn Sơn. Văn Sơn nghĩ nghĩ: “Cái này tiểu nhân không biết, không nghe nhị thiếu gia nhắc tới.”
Trong lòng tự nhủ: Nhị thiếu phu nhân không biết làm sao ta có thể biết được. Vốn muốn ngủ trưa một giấc, bởi vì sự kiện này mà đại não Lâm Lan hưng phấn vô cùng, không thể nào ngủ được, mụ phù thủy dám giả mạo thay mặt khế ước, tiền mướn mấy năm nay đều là mụ ta cầm về. Nàng không khỏi cảm thán, may là luật pháp thời đại này cũng rất nghiêm minh. Định bò dậy tính tính toán toán xem mấy năm nay mụ ta thay mặt thu bao nhiêu bạc, lòng không khỏi vui thích vạch kế hoạch làm sao thu hồi lại toàn bộ số cửa hiệu mặt tiền.
Cho nên, lúc Lý Minh Doãn trở về, Lâm Lan đang gục trên bàn viết viết ghi ghi, tính tính toán toán, miệng thì lẩm bà lẩm bẩm. Ngân Liễu muốn thông truyền, Lý Minh Doãn liền khoát tay cho lui, hắn đi tới phía sau Lâm Lan xem nàng viết gì mà chuyên chú như vậy.
Chỉ thấy trên tờ giấy trắng ngổn ngang những chữ mà hắn xem không hiểu. “Nàng đang viết gì đấy?”
Lý Minh Doãn hiếu kỳ nói. Hắn thình lình lên tiếng khiến Lâm Lan giật mình, quay đầu trừng mắt: “Chàng về lúc nào? Sao Ngân Liễu không thông truyền một tiếng?”
Lý Minh Doãn cười nói: “Vừa về, thấy nàng viết chuyên chú quá nên không cho thông truyền.
Lâm Lan đưa túi sưởi trên đùi mình cho hắn: “Còn ấm…”
Lý Minh Doãn nhận lấy túi sưởi đặt sang một bên, cầm lấy tay nàng. Lòng bàn tay của hắn ấm áp, tay nàng vì tính toán hồi lâu mà ngón tay lạnh cứng, được bàn tay to lớn của hắn bao quanh, ấm áp mà kiên định.
Hắn xoa bóp tay nàng, nhỏ giọng oán trách: “Ở nhà cũng có thể khiến tay bị đông lạnh như vậy.”
Lâm Lan ngượng ngùng cười: “Ta không lạnh.”
Trong lòng rất ấm áp. Lý Minh Doãn nhẹ nhàng ôm nàng vào lồng ngực, ôn nhu hỏi: “Hôm nay nàng đã làm gì?”
Lâm Lan dựa vào ngực hắn, chậm rãi nói: “Còn có thể làm cái gì? Thỉnh an, đi trị sái cổ cho đại bá mẫu, à, đại lão gia đưa thiệp tới, ngày mốt đại biểu muội đính hôn, mời chúng ta qua, ta đã nói Chu mama chuẩn bị lễ vật rồi, danh mục quà tặng đây, chàng xem đã thích hợp chưa?”
Lâm Lan muốn đi cầm danh mục quà tặng, Lý Minh Doãn ngăn nàng: “Không cần xem đâu, những chuyện này nàng quyết định là được.”
“Chàng xem một chút đi, tuy nói ta rất có khả năng nhưng chuyện như vậy chưa từng xử lý qua, không có kinh nghiệm, lại nói biểu muội này cũng có ít nhiều tâm tư với biểu ca, biểu ca chàng cũng nên quan tâm một chút chứ sao…” Lâm Lan rất khiêm nhường hiền lành mà nói.
Lý Minh Doãn làm bộ nhìn chằm chằm nàng: “Được thôi, ngày mai ta tự mình đi hỏi xem biểu muội thích gì.”
Lâm Lan nhíu mày, có chút ai oán nhìn hắn, ấm ức nói: “Cô ấy thích gì chàng sẽ đưa cái đó?”
Nha đầu này, có chủ tâm chọc hắn đây mà, Lý Minh Doãn nghiêm trang gật đầu: “Cái này đương nhiên.”
Chỉ thấy nàng mở to mắt, cười tươi tắn: “Ta đảm bảo biểu muội sẽ nói cô ấy thích chàng, chàng mau chuẩn bị cho tốt, đem chính mình đóng gói đưa đi đi.”
Lý Minh Doãn biết mình vừa bị chơi xỏ, không khỏi nghiến răng nghiến lợi làm ra bộ hung ác: “Buổi tối sẽ dạy dỗ nàng.”
Lâm Lan nghe ra thâm ý trong lời nói của hắn, xấu hổ đỏ mặt, vội vã chuyển chủ đề: “Minh Doãn, chàng có biết khế ước mua bán mười tám cửa hiệu mặt tiền phố Đông là tên chàng không?”
Thần sắc Lý Minh Doãn mờ mịt: “Ta không biết, sao nàng nói vậy?”
“Ta cho Văn Sơn đi dò la, vốn không nghĩ tới lại tìm được nhiều thông tin về mấy cửa hiệu đó như vậy, những cửa hiệu đó đều thuộc về chàng, mụ phù thủy thay mặt dùng khế ước cho thuê những cửa hiệu đó.”
Lý Minh Doãn nhíu mày trầm ngâm nói: “Nàng nói ta mới lờ mờ nhớ ra, năm ta lên mười tuổi, mẫu thân từng lấy ra mấy tờ giấy bảo ta lăn dấu tay lên đó, nhưng lúc ấy còn nhỏ ta không chú ý là cái gì, nếu đó là những khế ước mua bán nhà thì tính toán thời gian cũng trùng khớp.”
Lâm Lan không khỏi oán thầm: Mẹ chồng ơi mẹ chồng, lúc lâm chung sao mẹ không dặn dò một câu, chẳng lẽ mẹ còn trông cậy gì vào tên Lý phụ tình kia sao, lão phụ bạc đó mà biết điều đem khế ước mua bán nhà giao cho con trai mẹ sao? Mẹ chỉ có một người con trai nhưng tên lừa gạt kia đâu chỉ có một người con trai đâu. Sắc mặt Lý Mình Doãn trầm xuống, nhìn ra được tâm tình của hắn có chút suy sụp.
Lâm Lan an ủi: “Đừng suy nghĩ nhiều, bất kể như thế nào, biết được những cửa hiệu mặt tiền này là của chàng đã là một tin tốt rồi, ta sẽ nghĩ biện pháp ra mặt lấy khế ước từ tay mụ phù thủy về, sau đó chúng ta tìm cơ hội thích hợp cũng cầm cửa hàng về.”
Lâm Lan cảm thấy mụ phù thủy nhất định sẽ nghĩ biện pháp đem những sản nghiệp này danh chính ngôn thuận thuộc về bà ta, nếu không sớm muộn cũng sẽ bị Minh Doãn lấy về, như vậy, thay vì đợi mụ ta ra chiêu, không bằng mình động thủ trước.
Lý Minh Doãn gật đầu: “Cũng phải.” là ai chứ riêng mụ ta thì không đời nào có thể chậm trễ việc xuống tay.”
“À, còn có chuyện muốn thương lượng với chàng.” Lâm Lan cười hì hì nói.
Lý Minh Doãn nhíu mày: “Nói.”
“Ta nghĩ hai mươi vạn lượng bạc kia của chàng để trong nhà chẳng sinh ra được bao nhiêu tiền, không bằng lấy một phần đầu tư chỗ khác đi.”
Lý Minh Doãn cười nói: “Nàng có chủ ý gì?”
“Lần trước ta đã nói với chàng chuyện A Giao của Sơn Đông đó, ta nghĩ năm sau phái người tới đó tìm hiểu đôi chút, nếu như được mà nói… bên đó lập một điểm hoàn tán A Giao, thu thập da lừa ngay tại chỗ, chế biến ngay tại chỗ, trước tiên chúng ta phô trương danh tiếng ở kinh thành, nói rằng chất lượng còn tốt hơn cả A Giao cống phẩm của Đức Nhân Đường, sau này có thể đi bán ở các nơi khác, không lo không làm ăn được, dù gì chúng ta cũng có cửa hiệu ở Tô Hàng.” Lâm Lan hưng phấn trình bày kế hoạch của mình.
Lý Minh Doãn nhẹ nhàng nhíu mày, tự hỏi tỷ lệ thành công của chuyện này. “Tại sao nhất định phải là Sơn Đông? Ở Hà Bắc cũng có thể thu thập da lừa mà?”
Lý Minh Doãn không hiểu, Sơn Đông xa như vậy, muốn quản lý là rất khó khăn.
Lâm Lan không thể nói đây là kinh nghiệm đời sau, không thể làm gì hơn là nói dối: “Ta cũng là nghe sư phụ ta nói, nước ở Sơn Đông đặc biệt thích hợp chế tạo A Giao, độ tinh khiết của nước rất cao, có tác dụng tốt phát huy dược tính. Đức Nhân Đường là cửa hiệu trăm năm lâu đời, nếu như không phải thứ tuyệt đối mạnh hơn bọn họ sẽ khó mà đánh bại được bọn họ.”
“Nói cũng đúng, nếu nàng thích thì cứ làm, dù sao số tiền đó cũng là của nàng mà, ta chỉ sợ nàng vất vả cực khổ.” Nụ cười Lý Minh Doãn ấm áp như gió, trong mắt tràn đầy ý trìu mến, trong lòng lẫn lộn cảm xúc, yêu thương, tin cậy, cảm động.
Lâm Lan dựa vào trong ngực hắn, ôn nhu nói: “Cực khổ một chút có gì mà đáng sợ? Con người sợ nhất là sống không có mục đích, chúng ta cùng nhau cố gắng, không chỉ muốn đánh bại những kẻ ác độc kia, còn muốn sống cuộc sống có ích, ðể cho những tên tiểu nhân núp trong bóng tối âm u khóc ròng.”
của nàng biểu đạt hào ngôn chí khí, miệng bất giác cong lên nụ cười, chỉ cần ở cùng nàng một chỗ, cho dù là trời phủ tuyết trắng, gió lạnh thấu xương thì trong lòng vẫn ấm áp như gió xuân.
“Được, chúng ta cùng nhau cố gắng, cố gắng sinh mấy hài tử nữa, sau này con cháu đông cả sảnh đường, mọi người vây quanh gọi nàng là bà nội, quấn ta gọi là ông nội…”
Lý Minh Doãn cắn nhẹ vành tai nàng, cười nói.
Lâm Lan lúng túng cựa quậy trong lòng ngực hắn: “Đến giờ đi thỉnh an và hầu hạ mụ phù thủy rồi, hu hu… Hôm nay ta nhất định cho mụ ta phải ăn những thứ mụ không thích.”
Lý Minh Doãn xoa xoa đầu nàng, an ủi: “Nhẫn nại nhẫn nại nào, sẽ không lâu nữa đâu, lúc về ta sẽ hầu hạ nàng ăn cơm, có được không?”
.”Không được, ta sợ ta ăn no quá.” Lâm Lan buồn bực nói, vuốt ve cánh tay hắn, lòng thầm than, thôi xong rồi, cảm giác mình giống như sủng vật của hắn, hắn hình như càng lúc càng thích xoa xoa đầu mình.
Lý Minh Doãn cười cười, choàng thêm áo cho nàng: “Phía ngoài gió lớn lắm.”
Sắc lụa xanh gắn lông cáo trắng càng tôn lên làn da trắng muốt của nàng, Lâm Lan đang ngượng nên mặt nhuốm một tầng sương hồng phấn, nhìn thật yêu thích,
Lý Minh Doãn không kìm lòng được hôn một cái lên má nàng, ôn nhu hỏi: “Đi có thấy đau không?”
Lâm Lan ngây ngốc trong chốc lát mới hiểu ra, mặt hồng đào thoáng chốc biến thành rặng mây đỏ, xấu hổ nhéo hắn một cái: “Chàng nói xem?”
Lý Minh Doãn ngạc nhiên, hắn làm sao biết?
Lâm Lan không để ý tới hắn, vội vàng quay đầu xốc rèm đi ra ngoài. Lý Minh Doãn ngây ngốc, vội vã đuổi theo, trong lòng tự nhủ: Chạy nhanh như vậy, khẳng định là không sao rồi. Không khí trong Triêu Huy đường hôm nay có chút quái dị, sắc mặt lão thái thái âm trầm, sắc mặt Hàn Thu Nguyệt cũng nặng nề, Lý Minh Tắc thì giống như bị đòn xong, mặt ủ rũ, Đinh Nhược Nghiên mím môi cúi đầu, thần sắc tối đen, còn lão Lý Kính Hiền thì như đang nổi giận.
Lâm Lan cùng Lý Minh Doãn hai mặt nhìn nhau, này là thế nào?