“Kính Hiền, con còn ngại nhà này chưa đủ náo nhiệt sao?” Một giọng nói già nua vang lên, khẩu khí rất nặng, chỉ có điều bởi vì khí lực không đủ nên hiệu quả uy hiếp chưa được tốt lắm.
Lâm Lan nghiêng người lui về phía sau hai bước, nhường đường cho lão thái thái còn đang run rẩy, Đinh Nhược Nghiên cũng đứng lên lui qua một bên. Chúc mama đỡ lão thái thái, vẻ mặt Khương mama có chút phức tạp đi theo phía sau.
Lý Kính Hiền vừa mới nguôi được chút, thấy lão mẫu thân tới, nhất thời lại phát tác, ánh mắt bén nhọn trừng qua cả đám người, lớn tiếng quát: “Người nào dám kinh động lão thái thái?”
Mọi người đều cúi đầu trầm mặc, trong phòng chỉ có tiếng thở gấp của Lý Kính Hiền cùng tiếng nức nở của Hàn Thị. Khương mama nhìn thấy phu nhân bị lão gia đánh cho bê bết, trong lòng đau đớn, cơ hồ không nhịn được nhào tới ôm phu nhân khóc rống.
Lão thái thái ngồi xuống đầu giường đặt lò sưởi, Chúc mama chêm cho bà một cái nệm, để cho bà ngồi được thoải mái.
Lão thái thái khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn nhi tử: “Con còn sợ kinh động đến bà già này? Ta xem con là ngại mạng bà già này quá dài, nghĩ muốn ta tức chết sớm một chút, đem những người không vừa mắt con giết hết, còn lại mình con sống…”
Lão thái thái nói một trận rồi thở gấp, Chúc mama vội vỗ lưng cho bà. Những lời nặng nề này vừa thốt ra khiến Lý Kính Hiền đổ mồ hôi, lập tức dừng to tiếng, lo lắng nói: “Mẫu thân nói quá lời, nhi tử sợ quấy nhiễu mẫu thân, mẫu thân đang bị bệnh…”
Lão thái thái liếc mắt nhìn Minh Tắc núp phía sau Hàn Thị, lắc đầu thở dài mắng: “Cho dù tâm tình con không tốt thì cũng không nên xả giận lên Thu Nguyệt, sao lại lớn tiếng kêu la giết người như vậy.”
Lý Kính Hiền vội vàng giải thích: “Mẫu thân, mẫu thân không biết, Hàn Thị này điên rồi, họa hôm nay của Lý gia đều từ mụ mà ra, mẫu thân, người nhìn xem…”
Lý Kính Hiền nhặt hai văn tự vay tiền dưới đất lên, tiến hai bước giao cho mẫu thân. Lão thái thái thấy không rõ lắm: “Đây là cái gì?”
Lý Kính Hiền quay đầu trừng mắt Minh Tắc, lạnh lùng nói: “Ngươi đứng dậy, lớn tiếng đọc cho bà nội nghe.”
Lý Minh Tắc để cho Khương mama đỡ mẫu thân, đứng dậy bước lên, nhận hai tờ giấy trong tay bà nội, yếu ớt đọc: “Mượn năm mươi vạn lượng bạc trắng, lãi hàng tháng ba vạn, thời hạn vay nửa năm… Người mượn tiền, Hàn Thu Nguyệt Lý phủ…”
Giọng Minh Tắc nhỏ dần, vẻ mặt hoài nghi, nhìn mẫu thân: “Mẫu thân, người mượn nhiều bạc như vậy làm gì?”
Trừ Lý Minh Doãn, Lâm Lan cùng tòng phạm tham gia chuyện này – Khương mama, những người khác đều hướng vẻ mặt nghi vấn nhìn Hàn Thị.
Lý Kính Hiền nói: “Còn nữa, đọc tiếp đi…”
Lý Minh Tắc nhìn sang tờ giấy còn lại, còn chưa mở miệng, mặt đã trắng bạc, kinh hô: “Còn có hai mươi vạn..”
Lão thái thái không nén được tức giận, hỏi: “Kính Hiền, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Khương mama vô cùng lo lắng chạy tới, chỉ nói là tình hình nguy cấp chết người rồi, bà không kịp hỏi, vội vội vàng vàng bò từ trên giường xuống chạy tới, Khương mama chỉ kịp nói là tâm trạng Kính Hiền không tốt, hai vợ chồng cãi nhau. Không nghĩ tới Hàn Thị vay nợ lãi nhiều bạc như vậy, là bảy mươi vạn lượng bạc trắng. Lý Kính Hiền vô cùng chán ghét trợn mắt nhìn Hàn Thị một cái, bực tức nói: “Chuyện gì xảy ra? Ngu phụ này thèm tiền tới điên rồi, gạt ta, gạt mẫu thân, gạt nhi tử, lén lấy tiền của để dành đi mở mỏ, lại còn dám mang khế ước mua bán nhà Lý phủ ra cầm cố, mượn bảy mươi vạn lượng bạc. Kết quả mỏ thua lỗ, không thu được tiền vốn về, mụ lại đánh tới của hàng cùng thôn trang Diệp Thị lưu lại, nhi tử bị mụ lừa gạt, mới có họa hôm nay…”
Lão thái thái chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thân thể loạng choạng, Chúc mama một bên vội đỡ bà, khuyên nhủ: “Lão thái thái xin hãy bình tĩnh…”
Hàn Thị gấp giọng giải thích: “Lão thái thái, mặc dù con dâu có sai, nhưng con dâu là vì cái nhà này, vì con cái, tính tình Minh Tắc hèn yếu, không có bản lãnh gì, con đây là mẹ, nên thay nó…”
“Im miệng, ngươi còn dám nói láo, nếu ngươi thật sự vì cái gì nhà, vì con cái, quang minh chính đại thì cần gì phải lừa gạt? Thời điểm mang nhà này ra thế chấp, có nghĩ tới, vạn nhất thất bại, cái nhà này sẽ bị ngươi phá hủy? Thời điểm ngươi mưu tính, không nghĩ xem mọi người sẽ sống chết ra sao? Loại ngu phụ như ngươi, ta thấy không chỉ không có đầu óc mà còn không có trái tim.” Lý Kính Hiền nổi giận mắng.
Lão thái thái nghe được gia sản đều bị Hàn Thị đem cầm cố hết sạch, tâm tư muốn bảo vệ Hàn Thị hoàn toàn biến mất sạch, Kính Hiền phấn đấu nhiều năm mới có ngày hôm nay, Lý tộc cũng từ đó mà nhảy lên hàn môn, thành vọng tộc, đáng tiếc, toàn bộ bị Hàn Thị làm hỏng, khó trách lão gia tức giận như vậy, nhìn mặt mũi sưng vù của Hàn Thị, bà thật muốn… tát thêm một cái nữa.
Lúc này Lý Minh Tắc không biết trong lòng mình đang thế nào, đủ loại cảm xúc, mà chủ đạo là khổ sở không chịu nổi, mẫu thân phạm sai lầm quá lớn. Đồng thời hắn tự trách mình, nếu như hắn có thể sớm tỉnh ngộ, có thể khiến mẫu thân yên tâm, mẫu thân sao đi tới nông nỗi này…
Khương mama không nhịn được thay phu nhân kêu oan: “Lão gia, trời đất chứng giám, phu nhân chẳng qua là vận khí không tốt, nhưng ý của phu nhân vốn là tốt, người ngàn vạn lần hãy tin tưởng phu nhân.”
“Phi, loại lão nô xảo quyệt nhà ngươi, ngươi đừng tưởng rằng bổn lão gia không biết, phu nhân làm những chuyện ngu xuẩn điên rồ kia hơn phân nửa là bị ngươi xúi giục, người đâu, đem loại lão nô xảo quyệt này ném ra ngoài, loạn côn đánh chết.” Lý Kính Hiền nhẫn nhịn Khương mama đã lâu, nhân cơ hội giải quyết mụ.
Mặt Khương mama không còn chút máu, run run nói: “Lão gia, người không thể nói oan uổng như vậy cho lão nô, lão nô luôn trung thành tận tâm với lão gia, phu nhân, Lý gia…”
Lý Kính Hiền giận quá thành cười: “Trung thành tận tâm? Trung thành tận tâm mà ngươi cho thủy ngân vào đồ ăn của Lưu di nương?”
Khương mama cùng Hàn Thị nghe như sét đánh ngang tai, thì ra lão gia đã biết…
“Nếu không muốn người ta biết, trừ phi mình không làm, các ngươi cho Lâm Lan là lang băm sao? Không nhìn ra thủ đoạn ti tiện của các ngươi sao? Bổn lão gia ẩn nhẫn không nói ra, nguyên nhân là vì nghĩ đến tình cảm vợ chồng, không muốn gia đình lục đục, bổn lão gia nhiều lần công khai ám hiệu cho ngươi, đáng tiếc các ngươi không những không hối cải, ngược lại đắc chí, cho là bổn lão gia cái gì cũng không biết.”
Lý Kính Hiền mắng xong, xoay người chắp tay với mẫu thân: “Mẫu thân, ngày đó Lưu di nương chưa mang thai đứa bé, nếu không, trúng độc thủy ngân, đứa bé cho dù giữ được thì lúc sinh ra cũng sẽ ngu dại hoặc là tứ chi không đầy đủ, mẫu thân không tin có thể hỏi Lâm Lan, nếu không tin Lâm Lan, có thể đi Đức Nhân đường hỏi Hoa đại phu.”
Lão thái thái hoàn toàn tức giận rồi, ánh mắt như đao, căm tức nhìn chủ tớ Hàn Thị, quát lớn: “Thu Nguyệt, tự ngươi nói đi, Kính Hiền có nói oan cho ngươi không?”
Hàn Thị sợ hãi nhìn lão gia và lão thái thái, người run lên bần bật, vẻ mặt cực kỳ ủy khuất, oa một tiếng khóc ròng: “Lão thái thái, con dâu là oan uổng… Con dâu cho dù ngu dốt thế nào cũng không làm ra loại chuyện không có tính người thế này…”
Khương mama cũng sụt sịt theo: “Lão thái thái, lão nô cũng không hề làm…”
Lâm Lan không khỏi mở to mắt, xem thế là đủ rồi, đôi chủ tớ này da mặt dày còn hơn cả cha già, tới nước này rồi còn cố sức diễn trò.
“Ta xem các ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, các ngươi còn tưởng rằng Tiễn Thu cùng Thúy Bình là người của các ngươi sao, đã sớm bị thu thập rồi.” Lý Kính Hiền hừ lạnh nói.
Hàn Thị cùng Khương mama sửng sốt, lại khóc rống lên, lần này thực sự sợ hãi, khóc mỗi lúc một bi thống hơn.
Lý Minh Tắc thống khổ cúi đầu, trong lòng biết hôm nay không thể cứu mẫu thân được nữa.
Lý Kính Hiền nói với mẫu thân: “Mẫu thân, gia môn bất hạnh đều bởi vì Hàn Thị mà ra, nhi tử sẽ hưu mụ, chuẩn theo gia quy.”
Lão thái thái chỉ nhìn Hàn Thị, đau lòng nói: “Thu Nguyệt ơi Thu Nguyệt, ngươi làm ta quá thất vọng, nhiều năm như vậy, ta thầm bảo hộ cho ngươi, nhưng ngươi hồi báo ta như vậy…”
Hàn Thị nước mắt thê lương, nức nở: “Lão thái thái… Con dâu biết sai rồi, van xin lão thái thái cho con dâu thêm một cơ hội sửa đổi, con dâu nhất định hết lòng hiếu kính với người, hết lòng phục vụ lão gia, không bao giờ… tự chủ trương, ghen tuông nữa…”
Lão thái thái hờ hững nói: “Mặc dù ngươi nhận sai nhưng Lý gia chúng ta không dám nhận lại người con dâu như ngươi.”
Lý Minh Tắc kinh hãi, “phịch” một tiếng quỳ xuống: “Bà nội, xin bà nghĩ lại ạ, mẫu thân chỉ là một lúc hồ đồ, mẫu thân không cố tình.”
Lâm Lan không nhịn được buồn cười, Minh Tắc nói như tát vào mặt mụ phù thủy, nhất thời hồ đồ? Hành vi đó mà là nhất thời hồ đồ sao, một lần hồ đồ dài như cả đời người. Lý Kính Hiền giận mắng: “Ngươi tạm thời cách xa chỗ này ra, còn dám thay mụ cầu tình, nếu mụ còn ở lại Lý gia, sớm muộn gì cũng hại cả ngươi.”
Minh Tắc cầu khẩn: “Mặc dù mẫu thân sai nhưng vẫn là mẫu thân nhi tử, kính xin phụ thân hạ thủ lưu tình.”
Lão thái thái hô: “Minh Tắc, phụ thân cháu nói không sai…”
Hàn Thị tuyệt vọng, không nghĩ tới lão thái thái tàn nhẫn như vậy, quả nhiên là mẫu tử một lòng. Tuyệt vọng tới cực điểm, Hàn Thị đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười mỗi lúc một lớn, cười tới độ cả người run lên, trên gương mặt sưng vù xanh tím, nụ cười khiến mặt mụ trở nên méo mó dữ tợn đáng sợ.
Một lúc lâu, mụ mới ngưng cười, đưa ánh mắt chế giễu nhìn lão thái thái: “Lão thái thái, hôm nay ta mới biết được, thì ra vô sỉ tuyệt tình của lão gia là học từ bà ra, bà thật cho là năm đó lão gia bị Diệp Thị bức hôn sao?”
Lý Kính Hiền đột nhiên quát lên: “Hàn Thị, ngươi điên đủ chưa?”
Hàn Thị bỗng nhiên ngẩng đầu, đứng thẳng người lên, lạnh lùng nhìn lão, lớn tiếng nói: “Phải, ta điên rồi, là bị ngươi bức cho điên, ngươi là đồ tiểu nhân hèn hạ vô sỉ, ngụy quân tử chính cống, ngươi không cho ta sống thì ta cũng không cho ngươi được an ổn.”
Mụ chuyển sang lão thái thái: “Bà sinh được một nhi tử thật tốt, thật lợi hại, lừa gạt Diệp Thị khiến cô ta xoay vòng quanh lão, một mực muốn gả cho lão, khiến ta ủy khuất mấy năm, chờ lão tương lai công thành danh toại thì sẽ bỏ rơi Diệp Thị cưới lại ta một lần nữa. Bà cho là Diệp Thị vô sỉ, thật ra vô sỉ chính là nhi tử của bà, cái gì mà Diệp Thị bức hôn, đều là giả dối hết, là nhi tử nhà bà quỳ trước cửa nhà người ta một ngày một đêm chỉ vì cầu hôn Diệp Thị, quả nhiên là tình thâm ý trọng… Nếu không phải vì ta bắt lão viết văn tự, bà cho rằng chỉ dựa vào vài lời bà nói, lão sẽ cho ta trở về Lý gia? Lão chính là đại thiên tài lừa cưới, lừa tiền…”