Màn ra mắt bị Lâm Lan đánh phủ đầu, vợ chồng Lý Kính Nghĩa liền rất biết điều, dĩ nhiên đây là ngoài mặt, hai người thay phiên nhau ở trước mặt lão thái thái hết lòng phụng dưỡng, ân cần chu đáo, một bộ hiếu tử hiền tức, bí mật, Du Thị len lén tìm Du Liên nói thầm.
“Cháu nói xem cháu có phải bị ngu không? Đường đường một hoàng hoa khuê nữ lại đi làm thiếp một lão già, hiện tại nhị lão gia chẳng là cái rắm gì, đời này cũng không thể trở lại, cháu làm sao đây? Hả? Cháu bảo ta phải nói thế nào với cha cháu?” Du Thị trách móc, vẻ mặt giận dữ.
Du Liên vốn trong lòng đau khổ không dứt, bị cô cô vừa nói như thế, nước mắt tuôn rơi, nức nở: “Lúc ấy cô cô không có ở đây, cháu có thể làm sao? Cũng không phải là cháu nguyện ý, nếu không phải nhị thiếu phu nhân thay cháu nghĩ kế, sợ là lúc này cháu không thấy được cô cô rồi.”
Du Thị bực mình nói: “Nó có thể thay cháu nghĩ kế? Nói cháu ngu cháu thật đúng là ngu, bị bán còn giúp người khác tính ra bạc, nó ước gì cháu làm thiếp nhị lão gia, tránh mẹ chồng nó nhét cháu vào phòng nó. Cháu nhìn cháu đi, xảy ra chuyện lớn như vậy, sao không biết gởi tin nói một tiếng, nếu cô cô sớm biết, có thể để cho cháu chịu ủy khuất thế sao?”
“Chuyện cũng đã như vậy, cô cô, cô cô nói cháu gái nên làm cái gì bây giờ?”
Du Liên khóc nức nở nói, cái vấn đề này vẫn khốn nhiễu Du Liên, trước mắt lão thái thái còn sống, nếu lão thái thái ra đi, cô ta lưu lại trong cái nhà này thành ra cái gì? Nếu có chỗ dựa còn có thể dựa vào một chút, đằng này sắp chẳng còn gì. Du Thị trừng mắt nhìn cô ta một cái: “Còn có thể làm sao? Chẳng lẽ cháu muốn sống một mình thờ chồng chết cả đời? Mẹ cháu không oán chết ta mới lạ. Chuyện này cháu không cần phải để ý, có cô cô ở đây, sẽ không để cháu chịu thiệt, có điều, cháu phải nghe lời cô cô.”
“Cháu gái cái gì cũng nghe cô cô.” Du Liên liên tục gật đầu.
Du Thị lại bắt đầu gảy bàn tính, bà ta nhất định muốn mang Du Liên về. Người Du gia bọn họ chưa tới phiên người Lý gia chà đạp, làm sao cũng phải khiến Lâm Lan lấy ra một khoản phí an trí, Du Liên là thay cô ta ngăn chặn tai họa, cô ta muốn phủi tay sạch sẽ, không có cửa đâu. Còn có Lý Minh Châu, nha đầu chết tiệt kia, đừng tưởng rằng đi núp sẽ không còn chuyện gì. Đợi lão thái thái chuyện hiểu rõ, sẽ cùng con nhỏ tính toán món nợ này. Còn có Hàn Thị. Tiện nhân kia lại còn có mặt mũi về với ông bà, còn có mặt mũi tìm tới tận cửa muốn vào ở, ta nhổ vào! Lần này trở về, nhất định phải đem đất đai trong tay Hàn Thị tịch thu, những thứ kia nguyên vốn là tài sản Lý gia, mụ ta họ Hàn cút xa một chút. Du Thị không biết, Lâm Lan sớm phái người ngó chừng bà ta, nhất cử nhất động của bà ta đều ở trong bàn tay Lâm Lan.
“Nhị thiếu phu nhân, đại phu nhân tìm Du di nương nói chuyện rất lâu. Du di nương hai mắt đỏ bừng đi ra ngoài, lệ trên mặt cũng không lau…” Thúy Chi tới báo.
Lâm Lan khép lại sổ sách, như có điều suy nghĩ, khẽ gật đầu: “Biết rồi, ngươi lui đi, tiếp tục ngó chừng bọn họ.”
Thúy Chi lui xuống, Chu mama nói: “Nhị thiếu phu nhân, đại phu nhân nhất định là muốn xui khiến Du di nương. Ban đầu Du di nương bị Minh Châu tiểu thư tính toán, nói không chừng đại phu nhân muốn nhân chuyện này…”
Lâm Lan hừ nhẹ một tiếng: “Bà ta bất quá là muốn hạch chút bạc từ ta thôi, nếu Du di nương này thông minh, ta sẽ không bạc đãi cô ta. Nếu như muốn cùng một giuộc với đại phu nhân, vậy thì đừng trách ta trở mặt vô tình.”
Chu mama lo lắng nói: “Du di nương từ trước đến giờ không mấy để tâm…”
Lâm Lan nghĩ ngợi chốc lát, trầm ngâm nói: “Mama tìm một cơ hội nói cho cô ta, nếu cô ta không nghe thì là việc của cô ta.”
Chu mama vâng một tiếng. “Sơn Nhi thiếu gia đâu?”
Lâm Lan hỏi. “Học bài xong, Cẩm Tú dẫn cậu ấy đi vườn hoa chơi.”
Chu mama nói đến Sơn Nhi sắc mặt liền hiền lành. Ngân Liễu cười híp mắt cầm một chồng thư đi vào, quơ quơ: “Nhị thiếu phu nhân, nhị thiếu gia gửi thư về.”
Lâm Lan mừng rỡ, vội vàng nói: “Mau đem tới để ta xem.”
Hồi này nàng hay tự nhủ, nàng gửi đi nhiều thư như vậy, Minh Doãn lại không hề gửi về một lá nào, thử nghĩ đã giận. Không nghĩ tới hắn một lần gửi cho nàng nhiều thư đến thế. Lâm Lan cầm thư, oán khí trong lòng bay đâu mất hết, khẩn cấp mở phong bì.
Chu mama cùng Ngân Liễu cũng sốt ruột, nóng bỏng nhìn nhị thiếu phu nhân mở thư. Lâm Lan định lấy thư ra, bỗng nhiên nhớ tới Chu mama cùng Ngân Liễu còn đang ở đây, vội nói: “Hai người mau đi đi! Nơi này không cần hầu hạ rồi.”
Chu mama cùng Ngân Liễu mặc dù có chút thất vọng, bọn họ cũng rất muốn biết tình hình nhị thiếu gia, tuy nhiên tâm tình nhị thiếu phu nhân, hai người hiểu cả, liền nhìn nhau cười một tiếng, ngầm hiểu lẫn nhau lui xuống.
“Tiểu Lan tử…”
Á! Người này thật biết báo thù, nàng gọi hắn Tiểu Doãn tử, hắn lại gọi nàng Tiểu Lan tử, Lâm Lan oán thầm một câu, trên mặt là nụ cười tươi rói, trong lòng ngọt ngào, tiếp tục nhìn xuống.
“Thư đã nhận được, biết Lan Nhi ăn ngon ngủ kỹ, trong lòng vi phu rất an ủi, chẳng qua là, vi phu vẫn lo lắng, đợi lúc vi phu về kinh, Tiểu Lan tử phải đổi thành Đại Lan tử đấy, béo mập cũng không sao, Lan Nhi có thế nào, vi phu cũng thích… Lan Nhi nói trong nhà hết thảy mạnh khỏe, vi phu hi vọng đây là thật, nhưng mà Lan nhi, không phải chuyện gì cũng tự mình gánh vác hết cả, đừng quên, đừng quên, còn có ta, trượng phu của nàng, mặc dù ta ở biên quan xa xôi, không thể vì nàng phân ưu, nhưng tâm tư của ta, thời thời khắc khắc đều nhớ thương nàng…”
Lâm Lan cười, mở ra phong thư thứ hai.
“Tiểu Lan tử, nàng lo lắng sự kiện kia, vi phu thay nàng nghĩ biện pháp rồi, nếu nhị sư huynh muốn kết hôn với Ngân Liễu, nàng bắt hắn đổi lại nàng là sư tỷ, nếu không đừng nghĩ cưới… Tiểu tử Tử Dụ kia mạng khổ, vừa mới cưới vợ xong, đáng thương…! Nhưng mà, làm sao ta không nhịn được cười thế này? Hình như có chút xấu xa độc ác rồi, quên đi, cứ mặc hắn khổ sở… Đúng rồi, vi phu gặp phải một vấn đề rất khó giải quyết, nàng nói xem, lão gia hỏa kia luôn tìm ta lôi kéo làm thân, làm sao bây giờ? Ta thật thật khó xử…”
Phong thư thứ ba.
“Tiểu Lan tử, hôm nay thậm chí có mấy sĩ tốt đến đây hỏi thăm, hỏi chừng nào nàng trở về biên quan, bọn họ cũng rất quan tâm nàng, Triệu Trác Nghĩa nói cho bọn họ biết, nàng không trở lại nữa, bọn họ rất thất vọng, Lan Nhi của vi phu nhiều người nhớ thương như vậy, vi phu nên cao hứng hay ưu sầu đây…”
Phong thư cuối cùng.
“Tiểu Lan tử, hôm nay vi phu làm chuyện đại sự, tên tư thông với chó Nhật vừa vặn bị vi phu bắt, hôm nay chứng cớ vô cùng xác thực, vi phu tính toán báo lên triều đình, chuyện này không phải chuyện đùa, chỉ sợ những người khác chó cùng rứt giậu uy hiếp an nguy của nàng, vi phu tại biên quan xa xôi, ngoài tầm tay với, không thể làm gì khác hơn là phái Triệu Trác Nghĩa trở về kinh bảo vệ an toàn cho nàng, Lan Nhi, nàng nhất định phải cẩn thận….! Vi phu lập tức sẽ phải lên đường đi sông Mộc Tháp tiếp nhận sách thư đầu hàng, nếu như chuyện thuận lợi, tháng tám là vi phu có thể trở về kinh rồi, nhớ, vô cùng nhớ, nàng nhất định phải khỏe mạnh, chờ ta trở về…”
Lâm Lan chậm rãi để thư xuống, trong lòng vui buồn lẫn lộn, vui chính là, biên quan hết thảy thuận lợi, Tần Thừa Vọng cũng không còn hí xướng, lo chính là, chỉ sợ Minh Doãn dâng tấu này lên, một kích khởi ngàn tầng sóng, Thái hậu cùng Tần gia không thể trắng trợn đối phó nàng, chỉ sợ một kích kia không thể vặn ngã Tần gia, rắn chết vẫn còn nọc, hậu hoạn vô cùng.
Lâm Lan cho thư nhét vào phong thư mình định gửi, sau đó cho vào hộp, khóa lại, đợi có thời gian rảnh sẽ lấy ra.
Triệu Trác Nghĩa ở Lý gia đã quen cửa quen nẻo rồi, Đông Tử dẫn hắn đi tiểu viện đã an trí lần trước, bất quá, Triệu Trác Nghĩa lần này tới không chỉ một người, còn có vài vị huynh đệ, cái nhà này nhỏ một chút, lại không gần Lạc Hà trai, bất lợi với bọn họ thi hành nhiệm vụ bảo vệ. Triệu Trác Nghĩa nói phải đổi chỗ ở, tốt nhất gần Lạc Hà trai. Đông Tử bối rối, gần Lạc Hà trai, vậy chỉ có thể tiến vào trong viện, nhưng là trong phủ có quy tắc, làm sao đây? Đang do dự, Vân Anh tới truyền lời, nói nhị thiếu phu nhân muốn gặp Triệu Trác Nghĩa.
“Triệu Trác Nghĩa, thời điểm ngươi lên đường, Lý đại nhân đã đi sông Mộc Tháp chưa?” Lâm Lan ân cần hỏi.
Triệu Trác Nghĩa trả lời: “Hồi tẩu phu nhân, Lý đại nhân đã lên đường.”
“Vậy… Lần này bọn họ đi sông Mộc Tháp, đem bao nhiêu người? Có thể bảo đảm an toàn không?”
“Lý đại nhân nói, thỉnh tẩu phu nhân yên tâm, lần này bọn họ đi sông Mộc Tháp đã chuẩn bị đầy đủ, Lý đại nhân và Lâm Tướng quân đi cùng nhau, mang theo năm ngàn binh mã, đây là bên ngoài, bên trong Lâm Tướng quân đã âm thầm sớm phái đại quân đi trước mai phục sông Mộc Tháp, phòng ngừa Đột Quyết dị động, bảo đảm an toàn Lý đại nhân.” Triệu Trác Nghĩa trả lời.
Lâm Lan nghe, trong lòng an tâm một chút, nhưng là mình không ở bên cạnh hắn, vô luận như thế nào cũng không thấy an lòng.
“Tẩu phu nhân, thuộc hạ có một yêu cầu quá đáng.”
“Nói đi.”
“Lý đại nhân ra lệnh thuộc hạ đến bảo vệ an nguy tẩu phu nhân, thuộc hạ hy vọng có thể ở gần nhà này một chút, phòng ngừa vạn nhất, có câu minh thương dễ tránh, còn nữa, tẩu phu nhân xuất hành, làm ơn để cho đám người thuộc hạ đi theo.” Triệu Trác Nghĩa nói.
Lâm Lan trầm ngâm chốc lát, Minh Doãn là sợ Tần gia sử dụng thủ đoạn ti tiện gì đây! Nếu Tần gia cầm nàng đi uy hiếp Minh Doãn, chẳng phải là chuyện xấu?
Chuyện lớn phải bất chấp quy củ: “Cũng tốt, ta sai người thu thập phòng ngoài hậu viện, ngươi sẽ ngụ ở nơi đó, nhưng là thủ hạ của ngươi, ở ngoại viện thì tốt hơn.”
Triệu Trác Nghĩa hiểu ý nàng, nội viện này là nữ quyến, dưới tay hắn đều là huynh đệ, vạn nhất xảy ra chuyện gì, cũng không hay.
Triệu Trác Nghĩa hớn hở nói: “Nghe theo tẩu phu nhân phân phó.”
Lâm Lan cười nói: “Ngươi trước kia mở miệng một tiếng chị dâu, sao giờ khách khí vậy.”
Triệu Trác Nghĩa sờ sờ đầu, cười ngây ngô nói: “Thuộc hạ bị Ninh Tướng quân giáo huấn, nói thuộc hạ không có quy củ… ”
nghĩ đến Ninh Tướng quân giáo huấn, Triệu Trác Nghĩa liền không nhịn được oán thầm, Ninh tướng quân nói: “Chị dâu chị dâu, chị dâu là để ngươi gọi à? Đó là chị dâu lão tử, tiểu tử ngươi cho ta chút tôn trọng, sau này phải gọi tẩu phu nhân…”
Lâm Lan cười cười: “Mặc kệ hắn, cứ gọi chị dâu đi. Ta nghe quen rồi.”
Triệu Trác Nghĩa thưa dạ nói: “Thuộc hạ không dám, quay về để Ninh Tướng quân biết, sẽ gõ đầu thuộc hạ.”
Lâm Lan không khỏi mỉm cười, Ninh Hưng kia, lại nhiều quy củ vậy.