“Không thích, mất thể diện chết.”
Lâm Lan nhỏ giọng lầu bầu, nghĩ đến vẻ mặt mập mờ của mọi người, nàng rất muốn nhấn Lý Minh Doãn ngay vào thùng tắm.
“Có gì đâu, nghe nói tắm nước cánh hoa da thịt sẽ dễ chịu, thùng tắm này lớn, sau này nếu nàng mệt mỏi thì ở trong đó ngâm người, có thể giảm bớt mệt nhọc, dưỡng nhan, nhất cử lưỡng tiện.” Lý Minh Doãn khẽ cười nói.
Lâm Lan hừ hừ, tại sao chàng không nói luôn là uyên ương hí thủy đi?
“Ta không cần, chàng tự dùng đi.”
“Cạch” một tiếng, cửa bị đóng lại, đám Ngọc Dung thức thời lui ra.
Người phía sau đi lên, tầm mắt đưa về phía hơi nước mông lung, những giác quan khác trở nên nhạy cảm, hô hấp nóng rực của hắn rơi vào tai nàng, bờ môi ấm áp rơi xuống cổ, sóng nhiệt trong cơ thể nàng không thể ngăn được dâng lên.
“Như vậy không tốt, sẽ bị bọn nha đầu chê cười.” Nàng căng thẳng lẩm bẩm.
Hắn cười nhẹ, hôn dọc cổ tới xương quai xanh, một tay cởi vạt áo của nàng: “Nam chủ nhân yêu thương nữ chủ nhân, thiên kinh địa nghĩa, có gì buồn cười? Mấy ngày nữa có khi ta phải đi Thiên Tân, ít cũng phải vài ngày…”
Lâm Lan giật mình: “Chàng đi Thiên Tân? Đi làm gì?”
“Có chuyện quan trọng, đi gặp người.”
“Gặp ai vậy?” Lâm Lan tò mò, hắn nói như vậy, rõ ràng là đi làm chuyện riêng.
Đang khi nói chuyện, quần áo đã bị hắn cởi hết cả, chỉ còn một cái yếm hồng cánh sen, Lâm Lan không kịp ngăn cản, dây yếm đã bị rút ra.
“Minh Doãn…” một tiếng hờn dỗi có vẻ cự tuyệt lại thành ra lời mời chào ý vị.
“Nước nguội mất…” Hắn giật xuống chướng ngại cuối cùng, đặt nàng ngồi vào thùng tắm.
Nước ấm vừa vặn, Lâm Lan rụt mình ngâm trong nước tới bả vai, những cánh hoa hờ hững trôi làm cho nàng có cảm giác an toàn, nước mềm mại ấm áp bao quanh thân thể, giống như được vuốt ve, thật sự ôn nhu thoải mái.
Thôi thôi, sống ở đâu thì yên ở đấy, quan trọng là hưởng thụ. Mặt nước xao động, Lý Minh Doãn bước vào, Lâm Lan vội vàng hướng nơi xa trốn, đáng tiếc thùng tắm tuy lớn nhưng cánh tay người ta dài, liền mò tới nàng, đặt nàng ngồi giạng hai chân trên người hắn, vật nóng rực kia chỉa ở mông nàng.
Lâm Lan vặn vẹo uốn éo khiến sự tiếp xúc của hai người càng nhiều, nhất thời bị hù không dám động.
Một tay hắn nắm eo nàng, để bộ ngựa đẫy đà của nàng lộ trên mặt nước, trên làn da trắng nõn nà là hai đỉnh hồng cao vút, mãnh liệt đánh sâu vào thị giác, nhiệt huyết trong lòng Minh Doãn sôi trào, hai tròng mắt đột nhiên trở nên sâu thẳm, đen như mực, hầu kiết động đậy, giọng khàn đặc đi: “Lan Nhi, nàng thật đẹp…”
Trong phòng nhất thời tràn ngập không khí xuân sắc, mâu quang sáng như ngọc, ở trong hơi nước thật huyền mị lòng người. Lâm Lan si ngốc nhìn, trong lòng tự nhủ, người này thật hoàn mỹ, xinh đẹp như yêu nghiệt. Một tay nâng phần đẫy đà lên, hôn xuống, ngậm lấy đỉnh hồng phấn, liếm mút giống như thưởng thức trái dâu tây ngọt ngào tháng ba. Một luồng khoái cảm đánh tới toàn thân, Lâm Lan ngẩng đầu, ưỡn người, nhịn không được “ưm” một tiếng.
“Lan Nhi, thời khắc được ở chung một chỗ với nàng mới là lúc vui sướng nhất…” Hắn thở hổn hển, càng dùng sức vân vê.
Lúc ban đầu phần ngực nàng nhỏ nhắn, hắn nắm trong tay vừa gọn, hiện giờ mỗi lúc một đẫy đà, hôm nay đã tương đối khả quan, đây là công lao của hắn, hắn kiêu ngạo nghĩ.
Lâm Lan rất kinh ngạc, dưới tình huống ý loạn tình mê còn có thể tìm ra lỗi trong lời nói của hắn. “Chàng từng ở cùng một chỗ với người khác sao?”
Nàng nhào qua, cắn lỗ tai hắn, nếu như hắn dám, nàng nhất định không lưu tình, cắn chết hắn. Hô hấp Lý Minh Doãn cứng lại, bình thường hắn vẫn dùng chiêu này đối phó với hắn, bách phát bách trúng khiến cho cả người nàng run rẩy, hôm nay chính mình nếm thử tư vị mới biết được, nơi này là nhược điểm của nàng, cũng là nhược điểm của hắn.
Đầu lưỡi mềm mại của nàng chui vào tai hắn, ngọt ngào trừng phạt: “Nói mau.”
Hắn khó khăn nuốt ngụm nước miếng, hô hấp dồn dập, tiếng nói khản đặc: “Nàng biết là không bao giờ có.”
Cảm nhận được biến hóa của hắn, khóe môi Lâm Lan khẽ cong lên, trong mắt hiện một tia giảo hoạt, ngày thường đều là hắn bắt nạt nàng, hôm nay cho hắn nếm thử tư vị này. Lâm Lan bắt chước đúng cách, tinh tế dời nụ hôn từ tai xuống ngực hắn.
Liếm láp vật nhỏ nhô ra, lại dùng hàm răng khẽ cắn, nũng nịu uy hiếp: “Nếu chàng dám, ta sẽ cắn nó.”
Lý Minh Doãn thở hốc vì kinh ngạc, đột nhiên lại công thủ chuyển đổi, tim hắn đập loạn, thích thú vui mừng đan xen, đây là lần đầu tiên Lan Nhi của hắn chủ động như vậy, xem ra phen công phu này không hề phí công, sớm biết như thế phải sớm đem thùng tắm lớn về nhà.
Vốn định kiềm chế để nàng chủ động nhưng phía dưới nóng rực căng cứng làm hắn đau, hắn gầm nhẹ một tiếng, nâng thân thể nàng lên, đem vật nóng rực nhắm ở miệng hoa huyệt nàng, dùng sức đi vào, trong làn nước dễ chịu, rốt cuộc hai cơ thể giao hòa với nhau.
Cả người Lâm Lan run rẩy, cắn đầu vai hắn, phát ra tiếng rên tựa như thống khổ lại như nức nở vì thoải mái.
“Lan Nhi, như vậy có thích hay không?” Hắn đè eo nàng xuống, một mặt vẫn ngậm lấy bầu ngực nàng.
Mỗi lần đưa ra đưa vào của hắn lại đẩy vật cứng rắn tới nơi sâu nhất trong hoa tâm của nàng, có chút không chịu nổi đụng chạm mãnh liệt như vậy, đột nhiên Lâm Lan có suy nghĩ muốn chạy trốn, nhưng nào có trốn được, chỉ có thể bất lực kêu tên của hắn: “Minh Doãn… Ô… ô…”
“Đừng đè nén bản thân, ta muốn nàng vui vẻ…” giọng nói khàn khàn quyến rũ đầy hấp dẫn, phối hợp với động tác của nàng, đưa qua đưa lại. nàng lui hắn lui, nàng vào hắn vào, phảng phất vĩnh viễn là không đủ.
Lâm Lan cảm thấy linh hồn như muốn thoát ra, làn nước ấm áp bao quanh thân mình, từng tiếng rên rỉ kiều mỵ, nơi tư mật kết hợp chặt chẽ, trước mắt một mảnh mênh mông, đôi mắt hắn thẳm đen như mực, trong mắt nóng rực như có lửa.
“Lan Nhi…” Cảm nhận được hoa huyệt của nàng co rút mạnh mẽ, đột nhiên chặt chẽ vô cùng, hắn thiếu chút không rút ra được, Minh Doãn ôm chặt nàng.
Hồi lâu tim Lâm Lan mới đập đều đặn trở lại, gối đầu lên vai hắn, thở dài một hơi: “Mệt quá…”
Lý Minh Doãn bật cười: “Nành mới động mấy cái đã mệt?”
Lâm Lan tức giận cắn hắn một cái: “Chàng thử xem.”
Lý Minh Doãn cười xấu xa nói: “Đây là nàng nói nhé, kế tiếp đến lượt ta.”
Lâm Lan đẩy ra hắn: “Đừng mà, ta mệt.”
Lý Minh Doãn làm bộ ủy khuất: “Nàng thoải mái xong là không để ý tới ta…” vừa nói vừa đưa ra kháng nghị bằng cách đong đưa trong cơ thể nàng.
Mặt Lâm Lan nóng bừng, đánh nhẹ lên vai hắn mấy cái: “Sao mà hư hỏng thế.”
Sau cuộc uyên ương hí thủy, Lâm Lan kiệt sức, vốn định về phòng ngủ, cuối cùng vẫn là ngủ lại ở gian nhà phía Đông này, khó trách hắn gọi trải giường chiếu, thì ra là sáng sớm đã chuẩn bị dùng sức hành hạ nàng.
Lâm Lan hung hăng oán trách: “Chàng biết ngày mai Lâm Ký khai trương mà còn cố tình, ta hận chàng chết đi được.”
Lý Minh Doãn cười làm lành nói: “Ngày mai ta xin nghỉ cùng nàng, đến lúc đó ta đi giúp nàng xã giao, nàng chỉ cần nghỉ ngơi.”
Lâm Lan nhìn hắn: “Thật không?”
Lý Minh Doãn nhíu mày nói: “Dĩ nhiên, đã bao giờ ta lừa gạt nàng? Ngày mai cậu cả cũng sẽ phái người tới giúp, lại nói còn có hai sư huynh của nàng, đám người lão Ngô, Phúc An, nàng có thể yên tâm.”
“Vậy cũng được, chuyện cần an bài ta cũng đã an bài thỏa đáng, ngày mai chỉ có mấy thủ tục.” Lâm Lan cười tươi như hoa, nghĩ đến tâm nguyện nhiều năm của mình rốt cuộc đã có thể đạt thành, rất là kích động.”
“Phu nhân của ta có thể làm được mọi thứ, ai cũng kém xa.” Lý Minh Doãn nắm lấy tay nàng, hôn vào lòng bàn tay.
Lâm Lan cười ha ha không ngừng, hai người náo trong chốc lát, Lâm Lan chợt nhớ tới chủ đề vừa rồi, nằm trong vòng tay Minh Doãn, lười biếng hỏi: “Lúc nãy chàng nói đi Thiên Tân gặp người, là ai?”
Lý Minh Doãn vỗ về lưng nàng, chậm rãi nói: “Năm xưa, phụ thân từng đổi vận ở Thiên Tân, Diệp gia có một chiếc thuyền lớn ở Thiên Tân, hàng năm vận chuyển tơ lụa bằng đường biển, người bên đó chờ đợi nhiều năm rốt cuộc hỏi thăm được tin tức, tìm được một người nắm giữ chứng cớ phụ thân tham ô nhận hối lộ, vừa rồi người đó chịu bán ra chứng cớ, là chuyện quan trọng, ta phải tự mình đi một chuyến.”
Lâm Lan ngẩn ra: “Chàng chuẩn bị cầm chứng cớ xác thực phụ thân tham ô, sau đó tố giác lão?”
Lý Kính Hiền ra vẻ đạo mạo, miệng đầy trung hiếu lễ nghĩa, trung quân ái quốc, thực chất bên trong cặn bã, lừa gạt cưới hỏi không nói, còn là một tham quan.
Trong lòng Lâm Lan lặng lẽ khinh bỉ. Lý Minh Doãn nói: “Dĩ nhiên ta không thể đi tố giác, nhi tử tố giác lão tử, mặc dù chứng cớ vô cùng xác thực, có lý do đầy đủ cũng sẽ bị người đời coi là đại bất hiếu, trước tiên thu chứng cớ vào tay rồi mới nói, đến lúc đó sẽ quyết định tình huống tiếp làm thế nào.”
Điều này cũng đúng, Minh Doãn muốn chỉnh cha già chỉ có thể thông qua thủ đoạn khống chế đường vòng này, đành âm thầm tiến hành, thăm dò lai lịch cha già mới có thể bắn tên trúng đích. Kế hoạch đối phó với mụ phù thủy của Minh Doãn thì đã rất chu đáo, không thể xảy ra vấn đề gì.
“Phụ thân đảm nhiệm chức Hộ Bộ Thượng Thư đã nhiều năm, một tay quản toàn bộ tiền lương thuế má cả nước, nghĩ không ra còn làm trò như vậy.” Lâm Lan nghĩ ngợi nói.
Lòng người là một cái động không đáy, giống như Lý Kính Hiền tham ô hư vinh, tham tiền háo sắc, đúng là khó lòng thay đổi bản tính tham lam của những kiểu người này.
“Ở kinh thành không thể làm lớn chuyện, sẽ thành đánh rắn động cỏ, hơn nữa phụ thân rất cẩn thận, cậu cả âm thầm lưu ý cha ba năm rồi vẫn chưa bắt được một tia nhược điểm…” Lý Minh Doãn nói.
Lâm Lan đồng ý gật đầu, hỏi: “Bao giờ chàng lên đường? Đi mấy ngày?”
“Khai trương Lâm Ký xong sẽ đi, nhanh thì ba bốn ngày, lâu nhất là năm sáu ngày.” Lâm Lan yên lòng, thời gian đi không lâu lắm.