Lý Minh Doãn ngẩn ra sững sờ, thấy buồn cười: “Sao cô lại có ý nghĩ như vậy?”
Lâm Lan chăm chú nhìn hắn, rất chân thành nói: “Anh chỉ cần nói đúng hay không.”
Vấn đề này rất quan trọng, nếu như vậy thì nàng không thể đối đãi với Bạch Huệ giống như những nha hoàn khác, phải biết rằng một khi nữ nhân yêu thì rất dễ mất đi lý trí, xử lý vô ý, có khả năng sẽ dẫn đến hậu quả khôn lường, nàng không sợ mụ phù thủy sử dụng các loại thủ đoạn gì, nhưng nàng sợ xảy ra chuyện từ chính trong nhà mình, vấn đề này khiến nàng không khỏi phiền não.
Lý Minh Doãn lạnh nhạt nói: “Không phải.”
Lâm Lan lườm hắn, chăm chú quan sát như muốn nhìn thấy mọi thứ trong đáy lòng hắn.
“Trên hiệp ước của chúng ta có một điều, trước khi tôi rời đi, không cho phép anh cưới vợ bé.” Lâm Lan nhắc nhở.
“Tôi biết.”
“Hầu ngủ cũng không thể có.”
“Được…”
“Bạch Huệ kia giờ làm sao?”
“Cô xem làm thế nào thì làm, có thể lưu lại thì lưu, không lưu lại được thì cho đi.”
Nàng hỏi đơn giản, hắn trả lời gọn gàng.
Nhìn thần sắc thản nhiên của hắn, lòng Lâm Lan bình tĩnh trở lại, nhưng ra vẻ không vui nói: “Đây chỉ là lời ngoài miệng của anh, biết đâu quay đầu đi lại tiếc nuối.”
Lý Minh Doãn khẽ mỉm cười: “Trên hiệp ước còn một điều, phải tin tưởng đối phương, tôi tin cô, cô cũng phải tin tôi.”
Lúc này Lâm Lan mới hài lòng, cẩn thận nghĩ xem, có lẽ là nàng đa tâm, kiếp trước đã thấy nhiều phim cổ trang, không thiếu thiếp thân nha hoàn tự nghĩ chiêu tiến cử, bộ dạng Bạch Huệ không tệ, da trắng nõn nà, dáng vẻ thanh tú, lại hầu hạ Minh Doãn từ nhỏ. Minh Doãn ưu tú như thế, ngay cả những thiên kim tiểu thư cũng thèm muốn hắn, thấy hắn là trái tim đã loạn nhịp rồi, huống chi là nha hoàn bên cạnh, đối với Minh Doãn sinh ra chút ái mộ chi tình cũng là hợp lý.
Nếu như Bạch Huệ thật sự động tâm, nàng nên làm gì bây giờ? Thành toàn? Duy trì hài hòa nơi đây? Lý Minh Doãn là một nam nhân bình thường, nghĩ đến hắn cũng nhu cầu kia, nhưng bọn họ chỉ là vợ chồng giả, không thể nào làm loại chuyện đó, mà ép Lý Minh Doãn nhịn trong ba năm, tựa hồ có chút không nhân đạo…
Thật ra nàng không cho phép Lý Minh Doãn cưới vợ bé hay hầu ngủ gì gì đó, một phần vì muốn dùng toàn lực đối với với vợ chồng mụ phù thủy, phần còn lại vì không muốn quan tâm chuyện tranh giành thê thiếp, dĩ nhiên, nàng biết rõ mình không thể nào ăn giấm, cũng chẳng có tâm sức đâu mà làm chuyện đó. Do tình hình trước mắt, nàng không thể nào hai mặt giáp địch, chuyện đó không tốt.
Một phen suy xét, Lâm Lan quyết định quan sát trước rồi sẽ tính tiếp. Trong Vi Vũ hiên, suốt một ngày tâm thần Đinh Nhược Nghiên bất an, thêu hoa thì đâm kim vào tay, uống trà thiếu chút bỏng miệng. Lục Ỷ một bên vô cùng lo lắng, thật ra thì, kể từ khi biết nhị thiếu gia muốn trở về, đại thiếu phu nhân bắt đầu không được bình thường. Nàng theo hầu đại thiếu phu nhân từ nhỏ, tâm sự của đại thiếu phu nhân nàng hiểu rõ hơn ai khác. Hi vọng đại thiếu phu nhân có thể nhanh chóng bước qua được những ưu tư lần này, chốc lát buông bỏ, bằng không, sớm muộn cũng sẽ gây ra tai họa.
“Lục Ỷ, lễ vật ta dặn em chuẩn bị thế nào rồi?” Đinh Nhược Nghiên miễn cưỡng hỏi.
Lục Ỷ hoàn hồn, cười nói: “Đã chuẩn bị xong, lúc này đưa qua ạ?”
“Tặng làm sao đừng khiến người ta cảm thấy chúng ta thất lễ, sau này cũng là người một nhà.” Đinh Nhược Nghiên cười khổ nói.
“Vâng.” Lục Ỷ lên tiếng.
“Không đưa.” Lý Minh Tắc từ bên ngoài đi vào, vừa lúc nghe được Nhược Nghiên tặng lễ vật cho vợ chồng Minh Doãn, kiên quyết phản đối.
Lục Ỷ khó xử nhìn thiếu phu nhân. Hôm nay Lý Minh Tắc rất căm tức, hắn vốn tưởng rằng phụ thân sẽ không nhẫn tâm trách phạt Minh Châu, không nghĩ tới, phụ thân lại phạt Minh Châu quỳ hai canh giờ, hắn cầu tình còn bị mẫu thân ngăn lại, chuyện gì xảy ra thế này? Chẳng lẽ Minh Doãn trở lại, cái nhà này phải thay đổi cả sao? Nghĩ đến cảnh cáo lúc trước của mẫu thân, hôm nay lại thấy phụ thân dung túng Minh Doãn, Lý Minh Tắc càng căm giận, lại còn cảm nhận được mối nguy cơ, nếu để cho Minh Doãn được thế cưng chiều, địa vị hắn vất vả đạt được sắp tới sẽ xuống dốc không phanh rồi.
Đinh Nhược Nghiên đưa mắt ra hiệu cho Lục Ỷ lui xuống.
Tự mình rót trà cho Lý Minh Tắc, đưa đến bên tay hắn, ôn nhu nói: “Tôi biết anh không thích bọn họ, nhưng mọi người cùng ở dưới một mái hiên, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, không nên tỏ thái độ khó chịu như thế. Ngoài ra, anh thân là đại ca, lẽ nào đệ đệ thành thân không có chút lễ vật? Nếu truyền ra ngoài, thân làm đại ca như anh chẳng phải bị chê cười, còn đâu thể diện.”
Lý Minh Tắc im lặng, không phải không thừa nhận lời Nhược Nghiên có lý, nhưng vẫn phẫn nộ hỏi: “Nàng chuẩn bị lễ vật gì?”
“Chỉ có chút châu báu trang sức, là đồ tôi không thích.” Đinh Nhược Nghiên tùy ý nói, nếu để cho Minh Tắc biết, nàng tặng một phần lễ vật xa xỉ, chỉ sợ lại nổi khùng lên.
Lý Minh Tắc tức giận nói: “Đứa con gái nông thôn kia không xứng với đồ tốt.”
Đinh Nhược Nghiên ngao ngán lắc đầu, trong mắt người khác, Lâm Lan là một cô gái nông thôn bé nhỏ không đáng kể, nhưng trong mắt Minh Doãn, Lâm Lan là bảo bối, hôm nay nhìn Minh Doãn không tiếc trở mặt với cha mẹ vì Lâm Lan, nếu không phải vì yêu vô cùng, sao lại khẩn trương như thế. Đinh Nhược Nghiên cảm thấy lòng tràn đầy khổ sở, Minh Tắc luôn miệng nói quan tâm nàng, thích nàng, nhưng hắn vĩnh viễn không thể làm được những việc như Minh Doãn.
Điền mama tràn đầy lý tưởng hào hùng trở lại Lạc Hà trai, thấy tất cả bọn hạ nhân đang đứng trong viện, Chu mama đang đứng nói.
“Nếu nhị thiếu gia và nhị thiếu phu nhân đem chuyện trong viện này giao cho ta xử lý, ta sẽ cố gắng tận tâm tận lực làm cho tốt, mỗi người các ngươi cũng cố gắng làm việc của mình cho tốt, nhị thiếu gia cùng nhị thiếu phu nhân tự nhiên sẽ có thưởng, nếu làm không tốt, làm trái với quy củ trong viện, bất kể ngươi được nhị thiếu phu nhân coi trọng hay là đắc lực bên nhị thiếu gia, hoặc có bất kỳ quan hệ nào đi chăng nữa, nhất nhất xử trí theo luật trong viện, tuyệt đối không dung túng, mọi người nghe rõ chưa…”
Chu mama nghiêm nghị nhìn mọi người.
Mọi người đều lớn tiếng đồng ý: “Nghe rõ ràng…”
Điền mama cảm thấy da đầu tê dại. Chu mama liếc mắt thấy Điền mama trở lại, lại nghênh ngang đứng ở đầu, thể hiện thân phận hơn người của mình, trong lòng cười lạnh.
“Cẩm Tú, ngươi đem quy củ trong viện đọc cho mọi người nghe, cũng là để cho người mới tới học.” Chu mama liếc mắt nhìn Cẩm Tú, Cẩm Tú lĩnh hội được, cầm lấy quy củ Lý gia lớn tiếng đọc chậm.
“Đối với phân phó của chủ nhân không được bằng mặt mà không bằng lòng…” “Không được bất kính đối với chủ nhân, không được tùy ý thăm dò ý tứ chủ nhân, không suy đoán lung tung tâm tư chủ nhân…”
“Không được tùy ý phao tin đồn, mê hoặc lòng người…”
“Không được tự ý rời bỏ cương vị, nếu có việc phải rời đi, phải được sự đồng ý của quản gia…”
Những quy củ này, Chu mama sớm nghe nhiều đã thuộc, thường ngày bà dạy dỗ thủ hạ cũng chỉ nhắc nhở qua vài câu, chưa từng thấy cho trịnh trọng đọc như thế này. Lần này, để cho Điền mama nhìn thấy uy tín của bà nên đã sai người đọc rõ ràng từng câu chữ. Cẩm Tú lưu loát đọc quy củ từ đầu tới cuối.
Chu mama hài lòng gật đầu, ý bảo nàng lui ra. Lớn tiếng hỏi: “Mọi người đều nghe rõ rồi phải không?”
Mọi người lớn tiếng trả lời: “Nghe rõ ràng…”
Điền mama miễn cưỡng lầu bầu.
Sắc mặt Chu mama dịu xuống, nói: “Những quy củ này, mọi người ở Lý gia chắc đã học qua, nhưng ta thì nghe lần đầu, cũng coi như biết được, từ nay về sau, trong viện này, từ trên xuống dưới, tất thảy đều phải tuân thủ nghiêm chỉnh quy củ này, nếu ta phạm sai lầm, ta tự nhiên chịu phạt, mọi người phạm sai lầm, cũng sẽ phải chịu phạt, nhất là Ngân Liễu, Ngọc Dung, còn cả mấy người Văn Sơn mới tới nữa, nên chú tâm mà học hỏi.”
Ngọc Dung vội vã lên tiếng: “Vâng…”
Mặt Điền mama đã lộ vẻ khó chịu, mới ngày đầu đã thế này, bà ta còn phải chịu hành hạ thế này bao lâu?
“Điền mama…”
Điền mama đột nhiên bị Chu mama điểm danh, trong lòng hơi hốt hoảng, theo bản năng tiến lên phía trước một bước. Chu mama nở nụ cười ấm áp, giọng nói thân thiết: “Điền mama cũng là người ở lâu trong phủ, sau này đầy tớ có chỗ nào không hiểu, phiền mama dạy dỗ.”
Điền mama thấy Chu mama cố ý cất nhắc bà ta, liền cậy già lên mặt: “Cái này là điều đương nhiên, hạ nhân trong phủ này, những đứa khá khá đều là ta dạy dỗ.”
Chu mama cười cười, hỏi: “Điền mama mới vừa đi ra ngoài?”
Điền mama có chút không vui, bà quản lắm chuyện thật, liền giải thích: “Nhớ tới buồng kho bên kia còn chút chuyện chưa giải quyết hết, sợ người tiếp nhận không hiểu nên qua đó dặn dò một tiếng.”
Chu mama chợt nói: “À… Khó trách, mới vừa rồi nhị thiếu gia phân phó người dọn dẹp vài thứ lặt vặt trong thư phòng, bọn nha đầu tìm Điền mama mà không thấy.”
Điền mama ấm ức nói: “Ta sẽ dẫn người qua dọn dẹp.”
Nghĩ đến mình sau này phải làm những chuyện vô vị này, trong lòng không thoải mái, thế nhưng nghĩ tới dặn dò của phu nhân, đành nén giận kiên trì một thời gian.
Chu mama chậm rãi nói: “Không cần, nhị thiếu gia cần dùng thư phòng gấp, ta đã phái người qua dọn dẹp rồi.”
Điền mama trì độn cũng đang hiểu Chu mama đang quở trách bà ta không làm tròn nhiệm vụ, lại còn trước mặt nhiều hạ nhân như thế, hạ thấp thanh danh bà ta.
“Cẩm Tú, mới vừa rồi đọc điều số hai mươi tám trong quy củ là gì?” Chu mama hỏi.
Cẩm Tú mở sách ra đọc: “Không được tự ý rời bỏ cương vị, nếu có việc phải rời đi, phải được sự đồng ý của quản gia…”
Điền mama ý thức được phiền toái, xem ra Chu mama muốn chỉnh bà ta. Bà ta ngượng ngùng nói: “Ta thấy trong viện không có việc gì, lại nhớ ra bên buồng kho có chuyện, cho nên liền rời đi trong giây lát…”
Chu mama cười lạnh một tiếng: “Điền mama, trong viện không có việc gì cũng không phải chúng ta quyết định có hay không, nếu không trong phủ sẽ không đề ra những quy củ như vậy, mama trông coi những việc lặt vặt ở đây, mặc dù việc này khá thanh nhàn nhưng lúc nào cũng có thể phát sinh, mà chủ tử không thể nào chờ lúc có việc mới tìm bà làm việc, nếu vậy chẳng phải là loạn điên đảo sao? Mama nói có đúng không?”
Điền mama nhất thời cứng họng, âm thầm kinh hãi, chẳng lẽ Chu mama này có ý chỉnh bà ta? “Mặc dù mama là lão nhân trong phủ, cũng là vì công sự trong phủ mới phạm sai lầm, nhưng đã là lệnh của nhị thiếu gia, phải nghiêm khắc kiểm điểm, lần này là đần đầu, không phạt sợ mọi người không phục, phạt rồi lại sợ bên phu nhân hiểu nhầm, mama nói ta phải làm thế nào cho phải?”
Chu mama làm bộ khó xử nói. Trong lòng Điền mama biết rõ, mình rõ ràng bị chơi xỏ, nhưng người ta mở miệng ngậm miệng quy củ, lại là quy củ trong phủ, chẳng thể làm gì khác là nhận phạt.
“Ta nhận phạt.” Điền mama buồn bực nói.
Chu mama thở dài: “Vậy thì phạt nửa tháng bổng lộc, Cẩm Tú, ngươi ghi lại chuyện này, Điền mama phạm lỗi chuyện gì, người chứng kiến, loại xử phạt nào, phải ghi chép rõ ràng, những người vi phạm sau này cũng phải ghi lại.”
Điền mama nghe vậy hận thấu xương, chiêu này của Chu mama quá ngoan độc, tương lai bất kể thế nào bà ta cũng phải chịu cái danh này rồi. Hừ, phu nhân sẽ không để yên đâu, cứ chờ đấy.
“Điền mama, sau này nhớ không được tùy ý rời viện, nếu có việc gì gấp phải đi thì tới báo trước cho ta, ta cũng không phải người không hiểu đạo lý tình người.” Chu mama ôn nhu nói, bộ dạng rất thân thiện.
Điền mama cơ hồ tức ói máu, trong vòng một ngày hai lần chịu nhục, những kẻ này xem ra không phải đèn đã cạn dầu, nhiệm vụ lần này của bà ta không phải gian khổ bình thường rồi.