Nhận được Kiều Vân Tịch nhắc nhở, Lâm Lan quyết đoán đóng cửa không tiếp tục kinh doanh, sợ các sư huynh ở bên ngoài không an toàn, liền để cho bọn họ đến Diệp gia ở, đồng thời nhắc nhở đại cữu gia phải cẩn thận, ngừa Tần gia không tìm được cơ hội hạ thủ nàng mà tìm tới Diệp gia. Tần gia càng gấp gáp, càng nói rõ phần thắng của Minh Doãn càng lớn, lúc này, nàng tuyệt không thể ra đi nhầm đường, để cho Minh Doãn bị động, chỉ hi vọng Minh Doãn có thể sớm trở về!
Lâm Lan giống như rùa gặp kẻ địch, núp sâu trong mai rùa, chết sống không thăm dò, dưới chân thiên tử, Tần gia không dám có động tác gì lớn, không làm gì được Lâm Lan, mắt thấy Lý Minh Doãn sắp trở về kinh, mà chuyện ám sát nhân chứng cũng không có tin tức gì khiến Tần gia cơ hồ nổi điên, Tần Trung cắn răng một cái, ra lệnh cho Tần Thừa Tự phái toàn bộ tử sĩ Tần gia, ngay cả Lý Minh Doãn cũng giết, người nào muốn đối phó Tần gia, chỉ có chết. Tia nắng ban mai nhảy nhót xuống nhân gian, dưới chân núi Thái Hành đi tới một đội nhân mã, ba ngàn khôi giáp dưới ánh rạng đông lóe lên ánh kim sáng bóng lạnh lẽo.
“Đại ca, phía trước chính là đường núi Thái Hành, qua Bắc Sơn, kinh thành không còn xa.” Ninh Hưng chỉ dãy núi hùng vĩ phía trước nói. Lý Minh Doãn đưa mắt nhìn những dãy núi nguy nga nơi xa, thần sắc có vẻ ngưng trọng, càng gần kinh thành, nguy hiểm càng lớn, đoạn đường này, hắn bị phục kích ba lần, mỗi lần một nghiêm trọng, xuất thủ càng lúc càng tàn nhẫn, nếu không phải bên cạnh có Ninh Hưng cùng ba ngàn dũng sĩ, chỉ sợ hắn không thể đi tới đây.
Ninh Hưng nhìn ra lo lắng của hắn, trong mắt cũng là lộ ra một tia hung hãn, một tay nắm chặt chuôi đao bên hông: “Phía trước sơn đạo hẹp dài, rừng rậm sâu u, là một nơi rất tốt để phục kích, bất quá, có Ninh Hưng ta ở đây, bọn họ đừng mơ tưởng được như ý.”
Lý Minh Doãn cau mày, phảng phất đã thấy trong rừng rậm kia giấu diếm sát cơ, đúng là, muốn ngăn cản hắn trở về kinh, Bắc Sơn đạo là cơ hội tốt nhất cuối cùng. Lần này, Tần gia tận hết sức lực. Lý Minh Doãn quay đầu liếc nhìn Mã Hữu Lương ở phía sau cách đó không xa, trong lòng âm thầm lo lắng, hắn không sợ Tần gia ở Bắc Sơn đạo mai phục bao nhiêu sát thủ, theo thực lực Ninh Hưng, có thể giải quyết được, nhưng nếu trong đội ngũ có nội tặc…
Kể từ khi ra chiến trận, thế lực Mã Hữu Lương cầm đầu Bắc Đại doanh đã từ từ yếu bớt, mà Tần Thừa Vọng té ngựa, cũng làm cho Mã Hữu Lương an phận chút ít, thế nhưng, những thứ này còn chưa đủ, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất này có khả năng sẽ tạo thành hậu quả khôn lường.
“Đại ca, nếu không…” Ninh Hưng bí mật làm ra dấu “giết”, Lý Minh Doãn lo lắng cũng chính là hắn lo lắng, Mã Hữu Lương thủy chung là tai họa ngầm, chỉ có diệt hắn, mới có thể vĩnh tuyệt hậu hoạn.
Lý Minh Doãn thở dài, lắc đầu, Mã Hữu Lương ở Sa Dật cùng Thắng Châu biểu hiện mặc dù khiến huynh đệ Bắc Đại doanh thất vọng không ít. Nhưng hắn thống lĩnh Bắc Đại doanh nhiều năm, địa vị của hắn trong suy nghĩ huynh đệ Bắc Đại doanh không thể trong một chốc một lát dao động, nếu lúc này giết Mã Hữu Lương, khó bảo toàn lòng quân Bắc Đại doanh không dao động, cứ như vậy, Tần gia lại càng có cơ hội, rồi lại nói, Mã Hữu Lương dị tâm hay không cũng chỉ là suy đoán của hắn, hắn không thể chỉ bởi hoài nghi mà đã giết người!
“Lưu ý cử động của hắn là được.”
Lý Minh Doãn thở dài nói: “Phái thêm nhân thủ bảo vệ nhân chứng.”
Ninh Hưng có chút thất vọng, nhưng vẫn tôn trọng ý kiến đại ca.
“Nhân chứng bên kia không thành vấn đề. Có Cát Bưu trông coi, chỉ cần Cát Bưu không có té xuống, ai cũng đừng nghĩ nhích tới gần xe tù.”
Lý Minh Doãn gật đầu, lần nữa ngắm nhìn dãy núi không xa: “Lên đường!”
Biết rõ núi có hổ mà vẫn không tránh được. Hắn có thể lựa chọn đường nhỏ an toàn về kinh, nhưng phải đi thêm mười ngày.
Trước đó vài ngày nhận được mật báo, Tần gia đột nhiên phái sát thủ ban đêm thăm dò Lý phủ, may nhờ Lý phủ có Triệu Trác Nghĩa thủ vệ, Tĩnh Bá Hầu cũng phái ám vệ thủ hộ Lý phủ, biến nguy thành an, nhưng hắn không yên lòng, vạn nhất Tần gia chó cùng rứt giậu, Lâm Lan xảy ra chuyện gì, hắn sẽ hối hận cả đời, cho nên, mặc dù con đường này hung hiểm vạn phần, hắn cũng không chút chọn lựa, chỉ cầu có thể mau sớm về tới kinh thành.
Ninh Hưng vung tay lên, cao giọng nói: “Toàn bộ quân tướng sĩ nghe lệnh, hết tốc độ tiến về phía trước, cần phải tới Bắc Sơn trước khi trời tối.”
Bắc Sơn đi ngang qua núi Thái Hành, quanh co hơn mười dặm, đường núi không hề dài, nhưng có vài chỗ gian nguy, tốc độ hành quân bình thường, tới được Bắc Sơn tuyệt đối không thành vấn đề. Ba ngàn áo giáp rất nhanh biến mất ở trong quần sơn.
Vừa vào Bắc Sơn, hai bên đường rậm rạp cây cối che bầu trời, nhiệt độ chợt hạ, cái lạnh xuyên thấu qua chiến y, thẩm vào lỗ chân lông, rót tới máu, làm cho người ta không khỏi dựng tóc gáy, gió lùa vi vút, tựa như những tiếng gào thét, giống như quỷ khóc, âm trầm làm cho người ta sinh ra khẩn trương, mọi người đề cao tinh thần tập trung, một bên nhanh chóng đi về phía trước, một bên cẩn thận quan sát tình hình xung quanh. Đột nhiên Lâm Phong đi trước mở đường thắng ngựa dừng lại, Ninh Hưng vội vã ra hiệu đội ngũ tạm dừng, vẻ mặt ngưng trọng.
“Xảy ra chuyện gì?” Ninh Hưng hỏi binh lính.
Sĩ tốt trả lời: “Dẫn đường nói, phía trước là một mảnh rừng rậm.”
Ninh Hưng rùng mình, nói như vậy, phía trước chính là địa điểm thích hợp nhất để mai phục sao? Ninh Hưng ra dấu, mười mấy hộ vệ nhất thời rút trường đao, cầm trong tay tấm chắn che cho Lý Minh Doãn, phía sau Cát Bưu nhận được ám hiệu phía trước truyền đến, vung tay lên, đội ngũ của hắn nhanh chóng lấy xe tù làm trung tâm co lại, làm xong thế phòng ngự. mấy hộ vệ Mã Hữu Lương cũng khẩn trương nắm chặt cương đao trong tay, một khi mục tiêu có dị động, lập tức toàn lực đánh chết.
“Tiến lên!” Ninh Hưng trầm giọng nói.
Đội ngũ chậm chạp đi về phía trước.
Đám người Ninh Hưng tiến vào trong rừng rậm này, bỗng nhiên, trong gió truyền đến một thanh âm khác thường, con ngươi Ninh Hưng nhanh chóng co rút, hét lớn một tiếng: “Cẩn thận địch tập kích!”
Trong rừng từng làn tên như mưa bay ra, mục tiêu chạy thẳng tới Lý Minh Doãn.
“Keng, keng, keng.”
Một trận thanh âm kim khí đụng nhau vang lên, mưa tên bị đánh bay, đồng thời phía sau truyền thanh âm chạy chồm như sấm, Lý Minh Doãn quay đầu lại nhìn, trên sơn đạo phía sau vô số tảng đá lớn rơi xuống, cuồn cuộn lăn tới.
“Nguy rồi, xe tù còn đang trên sơn đạo.” Lý Minh Doãn thất thanh nói.
Ninh Hưng gấp giọng nói: “Bảo vệ Lý đại nhân.”
Lời nói chưa dứt âm, vô số mũi tên như mưa trong rừng sau bay tới, ào ào cùng tiếng gió nhắm phía này. Lý Minh Doãn lập tức tung mình xuống ngựa, bọn hộ vệ cầm tấm chắn trong tay vây kín Lý Minh Doãn.
Mũi tên bị tấm chắn chặn lại, rơi ngổn ngang trên mặt đất. Mưa tên không ngừng nghỉ, càng lúc càng dày đặc, từng làn tên ùn ùn bay tới như mưa châu chấu, mục tiêu là mọi người trong rừng. Nhất thời có tướng sĩ trúng tên, tiếng kêu rên hỗn loạn, thật là kinh khủng..
Ninh Hưng đánh những mũi tên bay tới, trong lòng mắng to: Một đám rùa rụt cổ, chỉ biết núp trong bóng tối bắn tên trộm, có gan đi ra ngoài làm một trận sống chết.
“Lá chắn đứng thẳng…Lá chắn đứng thẳng.” Ninh Hưng la lớn.
Tất cả tướng sĩ rối rít đứng lên, làm thành một cái thùng sắt. Mưa tên bắn ước chừng một khắc đồng hồ mới dừng lại.
Trong rừng sâu đột nhiên không có động tĩnh, giống như chết lặng.