Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 196: Thái hậu suy đoán

Tác giả: Tử Y 281
Chọn tập

Ngày hôm đó, sau khi hạ triều, Hoàng đế tới hậu cung thỉnh an Thái hậu.

“Hôm nay khí sắc mẫu hậu tốt lên rất nhiều.” Hoàng đế vui mừng nói.

Thái hậu cười khẽ liếc nhìn Vũ Dương đứng bên cạnh: “Mấy ngày nay làm phiền Vũ Dương ở trong cung phụng bồi ai gia, trêu chọc ai gia vui vẻ, tâm tình tốt lên, còn hữu hiệu hơn cả uống thuốc.”

Vũ Dương cười duyên nói: “Chỉ cần Thái hậu không chê Vũ Dương om sòm, Vũ Dương nguyện ý cả đời phụng bồi Thái hậu.”

Thái hậu cười nói: “Theo ai gia cả đời, chẳng lẽ cháu không lấy chồng sao?”

Vũ Dương ngượng ngùng, cúi đầu xoắn khăn, lẩm bẩm: “Thái hậu làm người ta cười cháu, Vũ Dương không cần lập gia đình.”

Thái hậu cười rộ lên: “Nào có đạo lý nữ nhân không lấy chồng.”

Hoàng đế cười nói: “Vũ Dương cũng đến tuổi lập gia đình rồi, Vũ Dương có công hầu hạ Thái hậu, Cô nhất định cho phép ngươi lấy một lang quân như ý.”

Mặt Vũ Dương ngày càng đỏ, hờn dỗi: “Ngay cả Hoàng thượng cũng giễu cợt Vũ Dương rồi.”

Hoàng đế cùng Thái hậu thoải mái cười to, Thái hậu nói: “Nhất định phải tìm cho Vũ Dương chúng ta một người tài hoa cái thế, anh tuấn tiêu sái.”

Vũ Dương nghe thế trong đầu liền tự nhiên hiện lên thân ảnh Lý Minh Doãn, đáng tiếc… Hắn đã lập gia đình rồi. Thái hậu thấy trong mắt nàng chợt lóe lên ảm đạm, lòng nghi ngờ: Chẳng nhẽ nha đầu này đã có người ngưỡng mộ trong lòng? Nhìn Vũ Dương cúi đầu không nói, Thái hậu quyết định dừng đề tài này, đợi tìm hiểu tâm tư Vũ Dương kỹ rồi hãy nói.

Thái hậu chuyển nhìn Hoàng đế, thấy sắc mặt Hoàng đế rất kỳ quái, mặc dù cười nhưng ánh mắt lộ vẻ không yên lòng.

Liền ôn tồn hỏi: “Hoàng đế có tâm sự gì sao?”

Hoàng đế khẽ thở dài một cái, chậm rãi nói: “Vài ngày trước, bên phía Ngự sử vạch tội Công Bộ Thượng Thư ăn hối lộ, tuy nhiên chưa tra rõ. Sáng sớm hôm nay, các Ngự sử dâng tấu hạch tội Hộ Bộ Thượng Thư Lý đại nhân.”

Thái hậu cảm thấy kinh ngạc, nhíu mày nói: “Chẳng lẽ Lý đại nhân nhận hối lộ?”

Vũ Dương không khỏi rùng mình, căng tai lắng nghe. Thần sắc Hoàng đế ngưng trọng mấy phần, thở dài một hơi: Đâu chỉ là ăn hối lộ đút lót trái pháp luật đâu, sáng nay Dương đại nhân dâng chứng cớ, hắn quả thực không dám tin vào hai mắt của mình, nhưng chứng cớ sờ sờ trước mặt khiến hắn phải tin tưởng. Vì thận trọng để đạt được mục đích, hắn tạm thời không đề cập vấn đề ăn hối lộ này, giao trách nhiệm cho Ngự sử điều tra, sớm đưa ra kết quả rõ ràng.

Hoàng đế nâng chén trà lên rồi lại đặt xuống, thở dài nói: “Nhi thần nhớ rõ, năm đó Lý đại nhân nghênh đón thê tử từ thuở hàn vi về đã khiến dư luận sôi sục, nhi thần khen ngợi hắn, phú quý không quên gian khó, có tình có nghĩa. Mặc dù Lý đại nhân làm quan nhiều năm, quan thanh hơi tệ, nhưng nhi thần vẫn cho là hắn biết trên biết dưới, ai ngờ… Ai biết, biết người biết mặt khó biết tâm, hôm qua, đường lớn Đông Trực Môn xảy ra chuyện khôi hài, người nhà vợ cũ Lý đại nhân – Diệp gia ở đường lớn Đông Trực môn lên án vợ chồng Lý đại nhân, hãm hại Diệp Thị sinh ra nhị thiếu gia Lý gia.”

Vũ Dương thấp giọng nói: “Là Lý học sĩ ạ?”

Thái hậu liếc Vũ Dương một cái, Vũ Dương không nên lên tiếng lúc này. Hoàng đế buồn bực nói: “Lại còn có ý đồ chiếm sản nghiệp Diệp Thị để lại cho nhi tử, lúc ấy mọi người đều nghe thấy cả, Diệp gia còn công bố năm đó Lý đại nhân không hề vì cho là Hàn Thị mất mới cưới Diệp Thị, hắn nói dối trước mặt Diệp gia là vẫn chưa lấy vợ, Lý đại nhân lừa kết hôn, lừa tiền tài.”

Thái hậu kinh ngạc nói: “Nếu thật như thế, Lý đại nhân kia chính là tái giá, quá ti tiện rồi.”

“Aiz… Hôm nay lúc lên triều, các vị đại nhân phòng Ngự sử đều làm khó Lý đại nhân, Lý đại nhân nói đây chỉ là chuyện hiểu nhầm, Lý học sĩ thì nói đây không hề có chuyện mưu đồ sản nghiệp, là hắn tự nguyện nhượng sản nghiệp để chia sẻ cho huynh đệ.” Hoàng đế nói.

Thái hậu như có điều suy nghĩ: “Lý học sĩ thân là con của Lý đại nhân, cũng có thể không nói thật.” “Hoàng đế định xử lý chuyện này như thế nào?” Thái hậu hỏi.

Hoàng đế trầm ngâm nói: “Không có lửa làm sao có khói, hôm nay chuyện này khiến dư luận xôn xao, sự tình lớn thế này, nhi thần cho hắn về đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, đợi điều tra rõ chân tướng rồi sẽ định luận.”

Thái hậu gật đầu: “Lý đại nhân dù sao cũng là trụ cột trong triều, rất có danh vọng, chuyện này phải cực kỳ thận trọng.”

“Mẫu hậu nói rất đúng…”

Sau khi Hoàng đế rời đi, Thái hậu hỏi Vũ Dương: “Cháu nhìn nhận chuyện này thế nào?”

Vũ Dương suy nghĩ một chút, nói: “Ngày sinh thần Cát lão thái thái, Vũ Dương từng thấy qua biểu tiểu thư Lý gia Lý Minh Châu, nghe cô ta chửi bới nhị thiếu phu nhân Lý gia trước mặt mọi người, ngôn từ cay nghiệt, lúc ấy Vũ Dương đã cảm thấy kỳ quái, một biểu tiểu thư Lý gia sao dám lớn lối như vậy? Vũ Dương nghe không lọt tai liền khiển trách cô ta mấy câu. Thật ra thì nhị thiếu phu nhân Lý gia không chỉ y thuật cao siêu mà còn là người rất hòa nhã, rất có danh tiếng trong giới phu nhân trong kinh thành.”

Thái hậu nghe vậy chậm rãi gật đầu, trong lòng có so đo: Một biểu tiểu thư không coi vợ chồng Lý học sĩ vào đâu, những người khác thì càng không cần phải nói, xem ra vợ chồng Lý đại nhân chiếm sản nghiệp Lý học sĩ không phải là chuyện không có thật, không có lửa làm sao có khói chứ.

“Ai gia có nghe phong thanh, hình như nhị thiếu phu nhân Lý gia xuất thân nhà nông, vì thế, lúc đầu Lý đại nhân cố ý không cho vào cửa, nhưng Lý học sĩ một mực cưới về, giằng co một trận, Lý đại nhân mới đồng ý.” Thái hậu nhớ lại.

Vũ Dương mỉm cười: “Chuyện này, Vũ Dương cũng không rõ ạ.”

Tào mama một bên cười nói: “Thái hậu nhớ không sai. Tháng ba vừa rồi, nhị thiếu phu nhân Lý gia còn quyên thuốc cho Bình Nam đại quân nữa ạ.”

Thái hậu cười cười, nhìn Vũ Dương, có thâm ý khác hỏi: “Cháu từng gặp qua Lý học sĩ chưa?”

Mặt Vũ Dương ửng đỏ: “Gặp qua một lần.”

“Cảm thấy như thế nào? ” Thái hậu hỏi tới.

Mới vừa rồi hoàng đế nhắc tới Lý gia, nha đầu Vũ Dương này khẩn trương tới độ sắc mặt cũng thay đổi.

Vũ Dương cúi đầu nói quanh co: “Người ta là Trạng nguyên, lại là Hàn lâm học sĩ, đương nhiên là nhân tài xuất chúng.”

“Vậy… Nếu ai gia đem cháu gả cho Lý học sĩ, cháu ưng không?” Thái hậu cười híp mắt, hỏi.

Vũ Dương đỏ mặt như cắt ra máu, dịu dàng nói: “Thái hậu, người đừng trêu Vũ Dương nữa, Lý học sĩ đã có thê thất, Vũ Dương có thể nào lấy chàng…”

Thái hậu nhìn nàng thẹn thùng lại càng xác định thêm suy đoán của mình. Trong lòng Vũ Dương hỗn loạn, Thái hậu là nói giỡn hay thật đây?

Lý Kính Hiền như đưa đám ngồi phịch lên ghế trong thư phòng, một tay đặt lên trán, cả người mỏi mệt. Làm quan mười mấy năm, chưa bao giờ mất thể diện như ngày hôm nay, đám quan Ngự sử kia như mấy con rùa già, suốt cả ngày nhìn chằm chằm vào lão, thậm chí còn như những con sói đói muốn nhào lên cắn xé lão.

Trước kia vẫn thường nhìn những người khác toàn thân đầm đìa mồ hôi, á khẩu không trả lời được, hoặc là mặt đỏ tới tận mang tai, không nghĩ hôm nay tới phiên lão. Nếu không phải có Đinh đại nhân mật báo, sớm có chuẩn bị, lại có Minh Doãn giúp lão giải thích, sợ là không biết phải thu xếp như thế nào, có khi nào đã chọc giận tới Thánh thượng…

“Lão gia, lão thái thái có dặn khi nào lão gia về thì qua gặp lão thái thái.” Triệu quả gia ngập ngừng nói, nhìn vẻ mặt lão gia thì có vẻ tình hình rất căng thẳng.

Lý Kính Hiền khịt mũi, miễn cưỡng nói: “Biết rồi.”

Lão thái thái mới giữ lại được nửa cái mạng, quan tâm nhiều chuyện vậy làm cái gì? Hàn Thị ở nguyên trong Triêu Huy đường phụng bồi lão thái thái, nghĩ trấn an mấy câu, nhưng trong lòng mụ còn đang hoảng hốt không ai trấn định được, nói lung tung mấy câu càng làm lão thái thái sốt ruột. Lâm Lan hôm nay không đi tiệm thuốc, lão thái thái bị bệnh, nàng được “tận hiếu”.

Lâm Lan khuyên nhủ: “Phụ thân làm quan đã nhiều năm, sóng to gió lớn nào chưa từng trải qua ạ, hơn nữa, phía trên muốn định tội phụ thân cũng phải có bằng chứng cụ thể, Thánh thượng là minh quân, sao có thể bởi vì Diệp gia nói mấy câu bất lợi đối với phụ thân mà định tội phụ thân được? Chỉ cần Minh Doãn ra mặt làm sáng tỏ trường hợp hiểu lầm này, vậy thì mọi chuyện sẽ ổn.”

Lúc này Hàn Thị không còn tâm tình nào để ý từng lời Lâm Lan nói, mụ chỉ hi vọng lời nàng nói là thật, mụ tin tưởng cho dù Lý Minh Doãn có dụng ý khác cũng không dám ở trước mặt Thánh thượng hồ ngôn loạn ngữ, Hàn Thị phụ nữ: “Lâm Lan nói rất đúng, ta cũng là quan tâm quá mà bị loạn, không nghĩ tới điều này, lão thái thái, người cứ yên tâm đi, lão gia chắc chắn sẽ không có chuyện gì.”

Mụ không biết lão gia của mụ đã bị Thánh thượng lệnh cưỡng chế đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm.

Lão thái thái than thở: “Chỉ hi vọng như thế.”

Lý Kính Hiền nhất định là không dám tỏ ra lo âu, vạn nhất lão thái thái kích động lần nữa nhất định sẽ xảy ra chuyện chết người. Rồi lại nói lão cũng suy nghĩ theo hướng tích cực, nói không chừng Thánh thượng lệnh cho lão đóng cửa tự suy nghĩ lỗi lầm là muốn lão tránh đầu sóng ngọn gió, chờ thời gian qua, mọi chuyện sẽ tốt trở lại. Cả Lý phủ chìm trong những suy nghĩ mông lung, bầu không khí u ám khiến người ta không thở nổi, tất cả mọi người đều hoảng sợ. Người làm trong Lạc Hà trai thì vẫn bình thản, chỉ khi nào ra khỏi sân mới làm bộ dạng khổ sở sầu não, giống như họ cũng rất lo lắng chuyện lần này.

Lâm Lan đợi lão thái thái nằm ngủ rồi mới trở về, sau khi về Lạc Hà trai liền cho gọi Chu mama vào phòng. “Tiếng gió thả ra rồi?”

Chu mama trả lời: “Thả ra rồi, rất cẩn thận để đạt được mục đích, lão nô không dám để cho Du di nương biết là người của chúng ta thả tiếng gió ra, chẳng qua là… Du di nương sẽ không nói tới tai lão gia chứ?”

Lâm Lan nhíu mày: “Cô ta nếu không phải loại ngu ngốc thì sẽ biết đây là cơ hội tuyệt hảo thế nào, cô ta hẳn rõ ràng, còn Hàn Thị ngày nào, cô ta sẽ còn khổ sở ngày ấy.”

Đêm đó, theo như quy định, Lý Kính Hiền sẽ tới phòng Lưu di nương, nhưng tâm tình của lão đang xuống thấp cực độ, không muốn đem buồn bực lây sang cả Lưu di nương, Lưu di nương còn đang mang bầu. Chỗ của Hàn Thị, lão càng không muốn đi, thấy Hàn Thị lại càng bực bội, cho nên, chạy hết một vòng, liền đi Tây Khoa viện của Du di nương.

Du Liên nhìn lão gia rầu rĩ không vui, tập trung cẩn thận hầu hạ, bưng trà dâng nước, nắn vai xoa chân. Lý Kính Hiền mặt lạnh hai ngày một đêm, cuối cùng thần kinh cũng nới lỏng đôi chút, mày giãn ra, nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần.

“Lão gia… ” Du Liên nhỏ giọng kêu.

Lý Kính Hiền lười biếng “Ừ… ” một tiếng.

“Lão gia, mấy hôm trước thiếp thân nghe được một chuyện.”

“Chuyện gì? Nếu không quan trọng thì không cần phải nói, ta đã đủ phiền lắm rồi.” Lý Kính Hiền hờ hững nói.

Du Liên đem lời định nói nén lại, nhưng là không nói không cam lòng, ấp úng mở miệng: “Thiếp thân cảm thấy chuyện dó có liên quan tới chuyện phát sinh hai ngày nay.”

Lý Kính Hiền đột nhiên mở mắt, ngó chừng Du Liên, lạnh lùng nói: “Nói…”

Du Liên tỏ ra bình thường, nói:

“Là chuyện tháng trước, ngày đó, phu nhân gọi thiếp thân sau giờ ngọ đi giúp phu nhân phân chia vải vóc, Xuân Hạnh nói phu nhân đang nói chuyện cùng Tôn tiên sinh, thiếp thân đợi ở phòng ngoài… Sau đó, nghe thấy phu nhân nói với Tôn tiên sinh “ngươi nói bọn họ yên tâm, ta nhất định sẽ trả tiền đúng hạn, tiền lãi cũng không thiếu một cắc, đừng có như quỷ đòi mạng nữa.” “

Chọn tập
Bình luận
× sticky