Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 173: Làm sao bây giờ

Tác giả: Tử Y 281
Chọn tập

“Trong lòng chàng tự hiểu.” Lâm Lan không nói thêm gì, nàng tin tưởng Minh Doãn biết nhìn đại cục.

Lý Minh Doãn khẽ cười cười: “Ta biết, ta có chừng mực.”

Bên kia, Lý Kính Hiền muốn dùng gia pháp giáo huấn nghịch tử một phen, Lý Minh Tắc thu hồi bộ dạng say rượu, nói một câu khiến cha già thu lại toàn bộ hỏa nộ. “Phụ thân, gia pháp hôm nay kính xin phụ thân ghi lại, đợi nhi tử khảo thí xong, xin phụ thân xử phạt.”

Lý Kính Hiền sững sờ một hồi, bỗng nhiên cảm thán, nhi tử thác loạn này có phải mình sinh ra hay không, có thể biết cãi lại?

Hàn Thị vội tới thay nhi tử giải vây: “Lão gia, ngày mai Minh Tắc thi rồi, lão gia để cho nó đi rồi hãy trách phạt sau, cũng tại nó cảm thấy quá áp lực nên mới ra ngoài giải sầu, giờ đã trở về rồi, lão gia hãy bỏ qua cho nó lần này.”

Lý Kính Hiền vẫn đang tức giận, mà đã tức giận thì tức nặng hay tức nhẹ cũng như nhau, không dễ dàng cam lòng tha cho Minh Tắc như vậy, đúng lúc này, lão thái thái phái người tới gọi lão gia phu nhân đi qua nói chuyện, Lý Kính Hiền không thể làm gì khác hơn là mặt đen lên quát lớn: “Còn không mau cút đi xuống.”

Lý Minh Tắc tái nhợt nghiêm mặt lảo đảo đi ra. Ngày hôm nay lão thái thái vô cùng phiền lòng, đầu tiên là chuyện Kính Hiền cùng Du Liên chưa giải quyết xong thì đã tới vấn đề của Minh Tắc, đến lúc tìm được Minh Tắc về, bà biết rõ tính Kính Hiền, sợ Minh Tắc không biết kiềm chế sẽ xảy ra chuyện nên phái người kêu Kính Hiền cùng Hàn Thị đến. Lý Kính Hiền đi tới Triêu Huy đường, vẻ mặt vô cùng tức giận, tuy nhiên lão cố gắng tận lực khắc chế, cung kính thỉnh an mẫu thân. Hàn Thị cũng hành lễ theo.

Lão thái thái chăm chú quan sát nét mặt nhi tử: “Cũng đã nhiều tuổi, nên bình tĩnh chút ít.”

Lý Kính Hiền chưa lĩnh hội hết tinh thần mẫu thân, nói: “Minh Tắc làm việc quá mức hoang đường, không có trách nhiệm, mẫu thân yên tâm, nhi tử chắc chắn sẽ dạy dỗ nó tử tế.”

Hàn Thị oán thầm: Ông chẳng phải cũng làm việc hoang đường sao? Còn có mặt mũi dạy dỗ nhi tử.

Lão thái thái lạnh lùng hừ khẽ: “Con không hoang đường? Con có trách nhiệm? Nếu có chững chạc thì sao lại làm ra chuyện như vậy, con còn có mặt mũi dạy dỗ Minh Tắc sao, ta nói con nghe, Minh Tắc chính là bị người cha như con đả kích đấy.”

Lý Kính Hiền nhất thời đổ mồ hôi lạnh, hoảng sợ cúi đầu, không dám cãi lại. Lão thái thái nói mấy câu trọng điểm trong lòng bà, cuối cùng mở miệng ác khí.

“Con có suy nghĩ không, Du Liên là cháu gái đại tẩu con, con làm như vậy, mặt mũi đại tẩu con giấu đi đâu? Đại ca con nghĩ thế nào? Con… Con thật là hồ đồ.”

Lão thái thái tức giận nói.

Đầu Lý Kính Hiền càng cúi thấp hơn, lo lắng nói: “Là Du Liên…”

Lời còn chưa dứt đã bị lão thái thái lớn tiếng cắt đứt: “Con đừng tưởng mẹ già rồi thì dễ gạt, Du Liên xưa nay nhát gan, nói còn không dám nói lớn, nhìn ai cũng không dám nhìn thẳng, con nói nó câu dẫn con? Con đem những lời giải thích này lừa gạt được bên ngoài thôi, định giấu diếm mẹ đẻ con sao?”

Hàn Thị một bên ủy khuất rơi lệ, Lý Kính Hiền chỉ dám nhỏ gọng cáo lỗi: “Là nhi tử hồ đồ, mẫu thân ngàn vạn lần bảo trọng thân thể.”

Lão thái thái vô cùng đau đớn: “Năm đó ta cũng đã nói không bao giờ… quản chuyện của con, nhưng dù gì, con cũng là khúc ruột của ta, một tay ta nuôi con lớn lên, không thể trơ mắt nhìn con mắc lỗi lầm, nếu con coi trọng người nào, muốn nạp thiếp ai, mẹ cũng không nói gì, chỉ cần vợ con đồng ý, nhưng con hết lần này tới lần khác chọc tới Du Liên, hôm nay con nói đi, chuyện này nên giải quyết như thế nào?”

Lý Kính Hiền bị nói mặt đỏ tới mang tai, xấu hổ đáp: “Nhi tử sẽ cho nàng một cái danh phận.”

Hàn Thị như con nhím xù lông, đứng lên nói: “Ta không đáp ứng.”

Lý Kính Hiền trừng mắt: “Vậy bà nói xem, chuyện này giải quyết thế nào?”

Hàn Thị tức giận nói: “Ta bất kể, một mình ông gây ra tai họa, tự ông phải giải quyết, nhưng là cho nó danh phận, trừ khi ta chết.”

Lão thái thái thở gấp mấy hơi, Chúc mama vội vàng vuốt lưng cho bà, lão thái thái xua tay ý bảo không cần, tự mình vuốt ngực, tĩnh tâm lại, nói với Hàn Thị: “Ta biết chuyện này ủy khuất cho con, nhưng con cũng rõ, chuyện này là một tay ai tạo thành.”

Hàn Thị ngẩn ra, nhìn thấy ánh mắt sắc bén của lão thái thái đang hướng về phía mình, không khỏi chột dạ, nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào.

Chỉ nghe lão thái thái nói: “Xế chiều ngày hôm nay, thời điểm con lo lắng tìm nhi tử, Du Liên thiếu chútnữa treo cổ tự vẫn trong phòng.”

Lý Kính Hiền cùng Hàn Thị rùng mình. “Đứa nhỏ này, một bụng ủy khuất không có nơi nói, may nhờ Mạt Nhi phát hiện sớm, bằng không, lúc này hai con còn có thể đứng ở đây nói chuyện sao? Nếu người chết thật rồi, các con định báo cho bên đại ca làm sao? Mặc dù Du Liên xuất thân hèn kém nhưng là một cô nương đứng đắn, đại tẩu con hảo tâm muốn thay mẹ con bé làm chuyện tốt, đưa tới quý phủ chúng ta mới mấy tháng lại treo cổ tự vẫn, mặc cho các con nghĩ ra cái gì giải thích cũng khó mà lọt lỗ tai. Không nói bên đại ca con, hôm nay Kính Hiền quyền cao chức trọng, con đường làm quan của Minh Doãn đang thuận lợi, bao người nhìn vào, mỏi mắt mong chờ chúng ta phạm lỗi, nếu có người độc ác mang chuyện này ra đồn đại, nói con hoang dâm vô độ bức tử nhân mạng, cho dù con có tránh được trách phạt thì cũng bại hoại danh tiếng…”

Lão thái thái nghĩ đến bộ dạng hấp hối của Du Liên, lại còn những lời nói của cô ta, hận không đuổi ngay được Minh Châu ngu xuẩn ra khỏi cửa. Lý Kính Hiền nghe được mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Hàn Thị lại càng thấp thỏm, xế chiều mụ lo lắng chuyện Minh Tắc, tiểu tiện nhân kia treo cổ mụ không hay biết, cũng không biết tiểu tiện nhân kia đã khai ra Minh Châu với lão thái thái chưa, tiện nhân này, sao không treo cổ chết luôn đi.

“Con dâu, ta không muốn nói nhiều, nếu con không quyết định được, ta không thể làm gì khác hơn là mang người về nói với ông bà tổ tiên, cho Du gia một cái công đạo.”

Lão thái thái nói, thâm ý nhìn Hàn Thị một cái. Hàn Thị mặc dù ngu dốt tới đâu đi nữa cũng nghe ra ẩn ý trong lời lão thái thái, lão thái thái mang Minh Châu ra uy hiếp mụ ta.

Lý Kính Hiền mới nghe mẫu thân nói muốn mang hắn về chịu tội trước ông bà tổ tiên thì sợ hãi: “Việc đã đến nước này, bà còn muốn như thế nào nữa? Muốn ồn ào cho mọi người đều biết sao? Như vậy có lợi gì cho bà? Nếu lần này Minh Tắc thi đỗ, ngay sau đó còn phải xét duyệt, nếu xảy ra chuyện, Lý gia mất danh dự truyền đi, đừng nghĩ Minh Tắc sẽ được gì.”

Một mặt là thanh danh nữ nhi, một mặt là tiền đồ nhi tử, Hàn Thị bị bức vào ngõ cụt, trừ thỏa hiệp còn có biện pháp gì? Hàn Thị che mặt bi thương khóc rống: “Ta làm sao mệnh khổ như vậy…”

Dây dưa với vợ chồng này làm lão thái thái mệt mỏi, bà nhắm mắt thở dài nói: “Ban đầu không nên tới, mắt không thấy tâm không phiền…”

Chúc mama nói: “May là tới, nếu không, không biết sẽ náo loạn thành dạng gì, chỉ có lão thái thái mới có thể đem chuyện này đè xuống.”

Lão thái thái lắc đầu: “Nếu ta không sớm định ra chuyện này, Du Liên là đứa bé yếu đuối,… Sớm muộn ta cũng bị chúng chọc cho tức chết…”

Chúc mama an ủi: “Trải qua lần này, Minh Châu tiểu thư sẽ nhận được bài học.”

Lão thái thái khẽ mở hai mắt, lộ ra một tia lạnh lẽo: “Lần này là Hàn Thị thay nó chịu trách nhiệm, ta không thể làm gì hơn là tiếp tục nói dối cho nó, nếu nó còn không biết hối cải, nó sẽ phải chịu tội.”

Đinh Nhược Nghiên tự mình bưng canh giải rượu cho Minh Tắc. “Minh Tắc, uống chén canh giải rượu đi.”

Minh Tắc đọc sách, không ngẩng đầu lên: “Đặt đó đi.”

Đinh Nhược Nghiên cẩn thận đặt xuống, đứng một bên, do dự hồi lâu, nói nhỏ: “Tối hôm qua, ta không cố ý nói những lời đó, thật sự là…”

Minh Tắc thản nhiên nói: “Ta biết.”

Đinh Nhược Nghiên hôm nay ngóng hắn cả một ngày, lúc Minh Tắc về hình như có thay đổi, nói gì thì nói, Minh Tắc khiến nàng chịu uất ức, đau đớn nhưng là… Nàng vẫn phải làm tròn trách nhiệm một người vợ.

“Anh còn giận tôi sao?” Đinh Nhược Nghiên cúi đầu hỏi.

Minh Tắc ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh: “Không có, ta chỉ là, nghĩ thông suốt một chuyện, Nhược Nghiên, nàng đi ngủ trước đi, ta đọc sách.”

Nói xong lại cúi đầu chuyên chú đọc sách. Minh Tắc như vậy làm cho người ta cảm giác xa lạ, không giống bình thường, hắn nghĩ thông suốt cái gì? Đinh Nhược Nghiên trù trừ, muốn nói lại thôi, lặng lẽ lui khỏi thư phòng.

Đợi nàng đi, Minh Tắc nhìn cánh cửa kia, yên lặng: Nhược Nghiên, trước kia ta nói rất nhiều, cũng rất thật tâm, nhưng cuối cùng lại nuốt lời, ta rất oán giận nàng đối với ta quá lãnh đạm, trong lòng nàng không có ta; hiện tại ta mới cẩn thận suy nghĩ, trốn tránh không phải là biện pháp, mình phóng túng không phải là lý do, ta sẽ cố gắng thay đổi chính mình, hi vọng có một ngày, khi nằm mơ nàng sẽ gọi tên ta…

Ngày hôm sau, ăn điểm tâm xong, Lâm Lan để Ngân Liễu qua bên Du Liên, không bao lâu, Ngân Liễu trở về, mang lời Du Liên nói lại, nói phương thuốc của nhị thiếu phu nhân rất tốt, đã thấy hiệu quả rồi. Lâm Lan nghe xong cười một tiếng, Ngân Liễu nghĩ mãi không ra: “Nhị thiếu phu nhân, hôm qua người chỉ cấp cho Du tiểu thư mấy viên thuốc hoàn cùng một lọ thuốc mỡ đúng không? Còn chưa kê đơn, sao Du tiểu thư lại nói phương thuốc của người rất tốt?”

Lâm Lan ra vẻ thần bí cười nói: “Ai nói phương thuốc thì là phương thuốc?”

Ngân Liễu sửng sốt một chút, tựa hồ có chút hiểu: “Nhị thiếu phu nhân, người nói lão gia có nạp Du Liên làm thiếp không?”

Lâm Lan đưa mắt nhìn hàng liễu ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Du tiểu thư không phải đã nói là thấy hiệu quả rồi sao?”

Lúc này Ngân Liễu mới hiểu hết, nở nụ cười: “Thì ra nhị thiếu phu nhân đích thân kê đơn, khó trách thần sắc Du tiểu thư hôm nay đã khá lên nhiều.”

Lý Minh Doãn luyện chữ xong tới đây, nghe chủ tớ nói chuyện, cười nói: “Ngân Liễu, ngươi đi theo nhị thiếu phu nhân phải gắng học hỏi, không chỉ học chữa bệnh mà còn phải học y tâm.”

Ngân Liễu bĩu môi nói: “Nô tỳ đầu óc đần độn, có thể học giỏi y thuật làm trợ thủ cho nhị thiếu phu nhân là tốt lắm rồi.”

Lý Minh Doãn cười nhẹ: “Ta xem ngươi không ngốc chút nào cả.”

Lâm Lan ý bảo Ngân Liễu đi xuống, hỏi Minh Doãn: “Hôm nay chàng không cần đi giúp Bùi đại nhân sao?”

Lý Minh Doãn chậm rãi nói: “Ta phải tránh tị hiềm, vì sao lại có thể nhanh chóng thăng quan như thế, coi như nghỉ ngơi một ngày, hôm nay đi Trần phủ, xế chiều ta tới tiệm thuốc cùng nàng đi Bùi phủ.”

Lâm Lan nói: “Chàng nghĩ biện pháp khai đạo cho Tử Dụ nhé, tiếp tục nữa là thành thặng nam rồi.”

Lý Minh Doãn nhíu mày: “Thặng nam?”

Chọn tập
Bình luận