Lâm Lan không thể không bội phục đại cữu gia, chiêu đục nước béo cò, cháy nhà hôi của này thật hữu hiệu, cha già chỉ có thể trơ mắt chấp nhận, nhưng là, trách đi phải có trách lại, chỉ có thể trách cha già lòng tham không đáy, còn định đem sản nghiệp Diệp Thị lưu lại bán cho Diệp gia, trên đời này làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy.
“Xem ra Lý đại nhân không cần ta hỗ trợ, được rồi, vậy ta đây về thôi.” Diệp Đức Hoài lạnh lùng liếc Lý Kính Hiền một cái, chậm rãi thu hồi ngân phiếu.
Lý Kính Hiền cắn răng, một màn này, lão không những trả lại sản nghiệp của Diệp Thị mà còn vô duyên vô cớ gánh trên lưng tám mươi vạn lượng bạc nợ, chỉ nghĩ thôi cũng đã muốn nôn ra máu, thôi thôi, cùng người Diệp gia bàn về làm ăn, lão chỉ có thể chấp nhận thua cuộc.
“Ta mượn.” Lý Kính Hiền vô cùng không cam lòng.
Hai chữ cơ hồ như tóe ra lửa. Một khắc đồng hồ sau, Diệp Đức Hoài cầm theo văn tự sản nghiệp của muội muội lưu lại rời khỏi Lý phủ, hôm nay rốt cuộc mở miệng nói ra hết những tích tụ suốt nhiều năm trời, thật thoải mái…
Lý Kính Hiền nắm tấm ngân phiếu tám mươi vạn lượng, sắc mặt trầm lãnh như băng tan. Từ khi bước lên con đường làm quan, có thể nói là một đường xuôi chèo mát mái, chưa từng chịu qua chật vật như lúc này, vận may của lão đi đâu rồi? Không, lão không tin, hết thảy chuyện này đều là do Hàn Thị mà ra, Hàn Thị là mầm mống tai họa, chỉ cần diệt trừ Hàn Thị, hết thảy sẽ tốt đẹp.
Lý Kính Hiền nhăn mày, phất tay nói: “Các ngươi lui cả đi.”
Lý Minh Tắc thấy chuyện bạc được giải quyết, thở phào một cái, rốt cuộc mẫu thân và muội muội cũng được cứu rồi. Hai đôi vợ chồng trước sau ra khỏi phòng khách.
Minh Tắc cảm kích nói: “Nhị đệ, lần này làm phiền đệ giúp đỡ.”
Lý Minh Doãn mỉm cười nói: “Nhưng là phụ thân không vui.”
Minh Tắc thở dài: “Thật ra thì, đại cữu gia đệ muốn lấy lại sản nghiệp mẹ đệ lưu lại cũng là chuyện phải làm.”
Lý Minh Doãn cười khổ: “Đại ca bận rộn một ngày rồi, đi nghỉ ngơi đi, yên tâm, những tên bắt cóc kia sẽ nhanh có tin thôi, tối nay đại ca còn phải mệt nhọc nhiều.”
Ngụ ý, chuyện chuộc người này, hắn không tham dự nữa. Lý Kính Hiền ngồi yên chốc lát, bỗng nhiên đi đến bên bàn cầm giấy bút lên, nhanh chóng viết xong một phong thư, dùng xi niêm phong lại, gọi Triệu quản sự tới, dặn hắn nhanh chóng mang tới phủ doãn ở quê.
Trở lại Lạc Hà trai, Lâm Lan đóng kín cửa, cười nói: “Chiêu này của cậu cả thật tuyệt, nhìn phụ thân chàng đau lòng như bị xẻo từng miếng thịt ấy.”
Lý Minh Doãn châm chọc: “Có phải cắt thịt của lão đâu? Phụ thân quan tâm, chỉ là danh lợi, những thứ khác, đều có thể vứt bỏ.”
“Đợi lão mất đi thứ lão quan tâm nhất, vậy thì đúng là sống không bằng chết.” Lâm Lan cười lạnh nói.
Lý Minh Doãn thở dài, nói: “Nàng thấy không, phụ thân nhất định không chịu bỏ ra tám mươi vạn lượng bạc trắng.”
Lâm Lan trầm ngâm nói: “Vậy lão định thế nào? Ngầm báo quan?”
Lý Minh Doãn nheo mắt, nghiêm nghị nói: “Ta đoán lão vốn không muốn chuộc mụ phù thủy, tốt nhất là, để mụ bị bọn bắt cóc giết chết, vĩnh trừ hậu họa.”
“Nếu là như vậy, chàng phải báo cho bọn Cổ tiên sinh đề phòng.” Lâm Lan lo lắng nói.
Lý Minh Doãn cười cười: “Cổ tiên sinh là người từng trải, còn loại người nào chưa từng gặp qua, yên tâm đi, ma cao một thước, đạo cao một trượng.”
Giờ tuất một khắc, quả nhiên bọn bắt cóc phái người đưa tin. Trong thư nói rõ địa điểm cùng thời gian cụ thể chuộc người, bọn bắt cóc muốn đại thiếu gia Lý gia một mình đi tới, không được đem theo bất luận kẻ nào. Nếu Lý phủ có bất kỳ cử động nhỏ nào, bọn chúng không lấy được tiền hoặc là không thể toàn thân trở về, như vậy, tối nay, mỗi vị đại nhân phòng Ngự sử sẽ nhận được thư tự tay Hàn Thị viết tố giác, sáng sớm ngày mai, phủ đệ các vị quan gia trong kinh thành cũng sẽ nhận được truyền đơn bất lợi với danh tiếng Lý đại nhân. Lý Kính Hiền xem xong thư, hồi lâu nói không ra lời, những tên bắt cóc này quá giảo hoạt, chặn hết mọi đường lui của lão, khiến lão không thể động đậy, xem ra biện pháp tận diệt Hàn Thị cùng bọn bắt cóc là không thể thực hiện được rồi.
Lý Kính Hiền trước nay chưa từng thất bại vô lực, không thể làm gì khác hơn là viết một phong thư, báo cho phủ doãn kinh đô hủy bỏ kế hoạch. Trong tòa nhà bỏ hoang ngoài ngoại ô, Hàn Thị sắp phát điên, hai ngày nay, nam từ gầy gò kia ép mụ viết đơn tố cáo Lý Kính Hiền, mới đầu mụ không chịu, mặc dù mụ hận chết Lý Kính Hiền nhưng dù sao lão cũng là cha ruột Minh Tắc, nếu Lý Kính Hiền ngã ngựa, Minh Tắc cũng phải chịu liên lụy theo.
Nam tử không nói hai lời, quay đầu đi ra ngoài, sau nửa canh giờ quay trở lại, vứt một ngón tay trước mặt mụ, tàn bạo nói: “Nếu ngươi không viết, nửa canh giờ, chúng ta sẽ chặt một ngón tay mụ già kia, xong mụ ta sẽ tới con gái ngươi.”
Hàn Thị sợ vỡ mật, còn sức nào lo cho tiền đồ Minh Tắc nữa, chỉ cầu có thể giữ được mạng Minh Châu. Hàn Thị không có học vấn, chỉ biết mấy chữ, chỉ biết kể lể trên đơn, nam tử kia cũng không khắt khe, kêu mụ biết những chuyện xấu gì của Lý Kính Hiền thì viết cả ra, sau đó lấy một mẫu đơn kiện cho mụ sao chép, chép cả ngày cả đêm.
“Cạch”, cửa phòng bị mở ra, nam tử cùng tên cầm đao xông vào xe ngựa đêm đó cùng nhau đi vào. Người gầy cầm lấy số đơn Hàn Thị đã chép xem qua, gật đầu, tên cầm đao tiến tới nhấc tay Hàn Thị ra, rút thanh đao sáng loáng lên.
Hàn Thị thấy hắn định chặt ngón tay mụ, hồn phi phách tán, thét to: “Ngươi, ngươi muốn làm gì? Các ngươi nói gì ta đều làm theo cả, van cầu ngươi, đừng chặt tay ta.”
Tên cầm đao trừng mắt quát lên: “Ngươi gào cái gì mà gào? Dám nói một lời nữa, ta cắt lưỡi ngươi.”
Đang khi nói chuyện, đao nhọn chỉ lên ngón trỏ Hàn Thị, mụ kêu lên một tiếng thảm thiết. Tên cầm đao ngại mụ ầm ĩ, một cái tát bay qua, mặt Hàn Thị vốn sưng vù lúc này cơ hồ muốn tóe máu, tên này cầm lấy ngón trỏ Hàn Thị, lăn tay lên đơn kiện.
Hàn Thị thấy hắn không phải là muốn chém ngón tay mụ, hơi an tâm chút ít, run giọng cầu khẩn: “Ta đã làm theo ý các ngươi, van cầu các ngươi, thả ta đi, các ngươi muốn bao nhiêu bạc ta cũng giao…”
Người gầy đùa cợt nói: “Thôi đi Hàn Thu Nguyệt, ngươi bị đuổi ra khỏi cửa, bạc ở đâu ra nữa, coi chúng ta là người ngu đần sao?”
“Thật mà, mặc dù ta không còn ở Lý gia nhưng ta còn có nh tử, nhi tử ta nhất định sẽ không bỏ mặc ta.” Hàn Thị vội la lên.
Người gầy cười lạnh, chỉ vào những đơn kiện có dấu tay mụ, nói: “Hiện tai ngươi nên hiểu được, sai ngươi viết những thứ này là vì muốn tốt cho ngươi, không có cái này, Lý Kính Hiền kia chịu màng tới sống chết của ngươi sao? Ngươi tốt nhất van xin Bồ Tát phù hộ, phù hộ nhi tử ngươi tối nay có thể mang tám mươi vạn lượng bạc tới chuộc người, bằng không, lão tử chém ngươi thành tám mảnh, ném xuống sông cho rùa ăn, bán con gái ngươi cho kỹ viện, kỹ viện chắc sẽ hoan nghênh con gái ngươi lắm…”
Hàn Thị kinh hãi, tám mươi vạn lượng? Những tên bắt cóc ngày há miệng lớn như vậy, Lý gia lấy đâu ra tám mươi vạn lương? Ttời ơi… Mạng già của mụ không giữ được, đáng thương Minh Châu, bị tội cùng mụ.
Hàn Thị khóc lên: “Ta van cầu các ngươi, thả con gái ta ra, nó còn nhỏ, không hiểu gì cả…”
Người gầy lạnh lùng nhìn Hàn Thị, nói với tên cầm đao: “Ta thấy nên cắt lưỡi mụ đi, bớt việc.”
Hàn Thị sợ nín bặt, cố nén sợ hãi lại trong lòng. Lăn tay xong, tên cầm đao đem dây lại trói Hàn Thị, che mắt, bịt miệng, xách như xách gà, ném Hàn Thị vào xe ngựa.
Hàn Thị ngã lên một người, người nọ kêu lên “ô..ô…” Hàn Thị nghe ra là Minh Châu, vui mừng muốn hỏi Minh Châu có ổn hay không, có phải chịu khổ không, nhưng miệng bị nhét giẻ, nói không ra lời, chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ. Hai mẹ con nằm im rơi lệ, một lúc lâu, Hàn Thị mới phát hiện, Khương mama không có trên xe, còn đang nghi hoặc thì nghe người bên ngoài nói: “Bà già kia không dùng được rồi…”
Tên cầm đao lạnh lùng nói: “Thật vô dụng, chỉ chặt có hai ngón tay mà như thế, vứt mụ vào sơn cốc cho sói ăn…”
Hàn Thị kinh hãi, cảm giác Minh Châu bên cạnh cũng đang phát run.
“Đi, lên đường.” Tên cầm đao hét lớn một tiếng, xe ngựa dần chuyển bánh.
Hàn Thị âm thầm cầu nguyện: Hi vọng Minh Tắc có thể mang bạc tới chuộc mụ. Thời gian những tên bắt cóc định đã gần tới, địa điểm là sườn núi cách thành Tây mười dặm, nơi đó là một bãi tha ma, ban ngày còn khó thấy bóng người, tối đến càng âm trầm kinh khủng.
Đinh Nhược Nghiên rất lo lắng: “Minh Tắc, có nên cho Triệu quản gia mang theo mấy hộ vệ? Vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, còn có thể hỗ trợ?”
Trong lòng Minh Tắc sợ hãi, những tên bắt cóc đã nói rõ, chỉ cho phép một mình hắn đi, nếu để cho bọn chúng biết hắn còn đem theo người, giết con tin thì làm sao bây giờ?
“Quên đi, ta cẩn thận là được rồi.”
Minh Tắc bất đắc dĩ nói, nhìn lệ trên mi mắt Nhược Nghiên, trong lòng ngũ vị tạp trần, gần đây trong nhà liên tiếp gặp chuyện không may, Nhược Nghiên chẳng những không vứt bỏ hắn, ngược lại còn quan tâm, cùng hắn buồn, cùng hắn lo lắng, cùng nhau nghĩ biện pháp, trước kia Nhược Nghiên chỉ coi hắn như một người xa lạ.
Minh Tắc nhẹ nhàng lau đi lệ nơi khóe mắt nàng, ôn nhu nói: “Nhược Nghiên, ta nhất định sẽ an toàn trở lại, vì nàng, ta sẽ cố gắng bảo trọng, nàng gả cho ta, chưa có được ngày nào thư thái, sau này, ta sẽ cố gắng bồi đắp cho nàng, để mỗi ngày nàng đều vui vẻ mà sống.”
Nước mắt Đinh Nhược Nghiên không nhịn được mà lăn xuống, rơi lên vạt áo, nàng nghẹn ngào gật đầu: “Chàng nhất định phải cẩn thận.” Nha hoàn phía ngoài bẩm báo: “Đại thiếu gia, lão gia gọi người đi một chuyện.”
Minh Tắc nói: “Ta lập tức đi qua.”
Lại an ủi Nhược Nghiên: “Nàng ở nhà chờ ta.”
Lý Kính Hiền nhìn hộp đựng thức ăn trên bàn, nặng nề thở dài, chỉ có thể làm như vậy. Lý Minh Tắc đi vào: “Phụ thân.”
Lý Kính Hiền gật đầu, để cho hắn ngồi xuống, hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”
“Nhi tử đã chuẩn bị thỏa đáng, lập tức xuất phát.”
Minh Tắc trả lời. Lý Kính Hiền thở dài nói: “Trên bàn có một bọc quần áo, bên trong là quần áo mẹ con, còn có chút bạc, con chuộc người rồi, không cần đưa mẹ con về, đưa những đồ này cho bà ấy, để cho bà ấy về với ông bà, kia là hộp cơm, đều là đồ mẹ con thích ăn, mang theo trên đường mà dùng.”