Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 165: Tâm tư thật là độc

Tác giả: Tử Y 281
Chọn tập

Quản sự của tiệm tơ lụa Diệp gia ở đối diện nghe được tin tức, vội vàng đi báo Diệp đại lão gia, biển vừa treo xong, Diệp đại lão gia đã tới.

“Không nghe thấy khua chiêng gõ trống, ta còn tưởng rằng quản sự lừa ta, không nghĩ là thật.”

Diệp Đức Hoài ngẩng đầu nhìn mấy chữ vàng Hồi Xuân đường, kích động hâm mộ dâng lên: “Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn quá, đến lúc nào Diệp gia chúng ta cũng có thể kiếm được một tấm biển như vậy nhỉ, chết cũng không hối tiếc.”

Lâm Lan che miệng cười khẽ: “Cháu dâu là nhờ có Minh Doãn, Thánh Thượng coi trọng Minh Doãn mới đặc biệt ân tứ.”

Lý Minh Doãn liếc nàng một cái, nhỏ giọng cười nói: “Lúc này nàng khiêm nhường quá, Thánh Thượng vốn là muốn gióng trống khua chiêng ban thưởng tấm biển vì hành động quyên thuốc của nàng, nhưng nàng nghĩ xem, Thiểm Tây dịch đậu bộc phát, cũng có tiệm thuốc khác giúp dược liệu, vì sao chỉ có mình nàng được thưởng? Đây chính là vì Thánh Thượng đặc biệt chiếu cố chúng ta, cho nên ta mất một phen miệng lưỡi, mới nói để cho Thánh Thượng hiểu được.”

Lý Minh Doãn đắc ý nhướng mày, nhìn lên tấm biển, chậm rãi nói: “Hồi Xuân đường, mấy chữ này thật là tốt, không biết, thật đúng là nghĩ nàng có bàn tay diệu kỳ.”

Lâm Lan hung hăng véo tay hắn một cái, cười híp mắt, thấp giọng nói: “Thứ nhất, ta khiêm nhường là vì trấn an cậu cả, không nhìn thấy cậu cả hâm mộ tới mức suýt rớt nước mắt hả? Thứ hai, chàng đưa ra ý hay đáng ghi nhận, thứ ba, ngự tứ này tuyệt đối danh phù kỳ thực*, phu nhân chàng, tuyệt đối được xưng tụng bàn tay kỳ diệu, hiểu chưa?”

((* Danh phù kỳ thực: danh xứng với thực.)

Lý Minh Doãn bị đau, cuống quýt nói: “Hiểu rồi, hiểu rồi…”

Diệp Đức Hoài thổn thức cảm thán một trận, tâm tình cuối cùng ổn định lại, nói: “Đây là chuyện vui lớn, phải ăn mừng, tối nay cậu cả làm ông chủ, chúng ta tiệc rượu, linh đình ăn mừng một phen, đúng rồi, phải mau báo cho lão thái gia, lão thái thái tin mừng này.”

Minh Doãn chắp tay nói: “Cậu cả, tiệc rượu là nhất định phải mở, nhưng mà lần này nên để cháu trai làm, ngày mai tốt ngày, mời cậu cả cùng đại biểu ca tới Dật Cư Hương.”

Đến đây nhỏ giọng lại: “Thuận đường nói chút chuyện quan trọng.”

Diệp Đức Hoài tâm thần lĩnh hội, Minh Doãn muốn tìm cơ hội nói với hắn chuyện bên Thiên Tân, liền cười ha hả nói: “Cũng được, vậy thì ngày mai.”

Rồi lại hướng Lâm Lan nói: “Cháu dâu, cháu thật giỏi giang, ai, đáng tiếc, Minh Doãn không họ Diệp.”

Lâm Lan cười nói: “Minh Doãn không họ Diệp, cũng là một nửa người Diệp gia.”

Diệp Hoài Đức cao hứng trở lại, vỗ vỗ bả vai Minh Doãn: “Không tệ, không tệ, nói có lý, ưu điểm của Minh Doãn đều giống Diệp gia chúng ta.”

Minh Doãn bị cậu cả chụp chụp vai lúc lâu, có thể thấy được sự hâm mộ của cậu cả thế nào. Lâm Lan cố gắng nín cười, cậu cả trêu chọc quá rồi.

Trong Lý phủ, Minh Châu từ Vi Vũ các đi ra ngoài, vểnh miệng lầu bầu: “Càng ngày càng không dễ chơi rồi, đại biểu ca lo học hành, đại biểu tẩu thì mệt mỏi, gặp tỷ ấy cảm thấy không có chút thần khí nào, Du Liên thì không ra chơi, thời gian này thật vô nghĩa, nhàm chán quá.”

A Hương nghĩ kế nói: “Biểu tiểu thư, nếu không, chúng ta thả diều trong vườn, người xem hôm nay khí trời rất tốt.”

Minh Châu ngẩng đầu nhìn trời xanh biếc, tâm tư khẽ động: “Năm ngoái mua diều có cất đi không?”

A Hương vội nói: “Nô tỳ đã cất cẩn thận, nô tỳ về lấy luôn chứ ạ?”

Minh Châu phất tay một cái: “Ngươi đi đi, ta đi dạo trong vườn trước.”

“Vâng… ” A Hương khoái trá quay đi.

Một mình Minh Châu nhàn nhã đi dạo trong vườn, đã là tháng ba, trong vườn muôn hoa đua nở, tường vi vàng nhạt bò trên tường, đinh hương màu tím, hoa hồng đỏ phớt, hoa đào hồng phấn,… cả khu vườn rực rỡ sắc xuân. Minh Châu hái một đóa thược dược xuống tay thưởng thức.

“Ta nghe nói, lão thái thái định cưới vợ bé cho nhị thiếu gia.”

“Ngươi nghe ai nói? Nhị thiếu gia cùng nhị thiếu phu nhân thành thân chưa tới nửa năm, sao lại cưới vợ bé?”

Đang đứng sau hòn non bộ, Minh Châu lập tức bị hấp dẫn, cô ta khẽ nhón chân tới gần, vểnh tai nghe lén.

“Có gì kỳ lạ đâu, đại thiếu gia thành thân bao lâu? Không phải là nạp Ngụy di dương nào? Ta nghe nói là lão thái thái sợ nhị thiếu phu nhân mở tiệm thuốc không quan tâm nhị thiếu gia, mới nghĩ đến cưới vợ bé cho nhị thiếu gia…”

“Nhị thiếu gia xuất chúng, anh tuấn tiêu sái, không biết người nào có phúc khí có thể làm thiếp cho nhị thiếu gia.”

“Ai… Ngươi đừng có chảy nước miếng, cho dù nhị thiếu gia nạp một trăm người thiếp cũng không tới phiên ngươi…”

“Ta hâm mộ một chút không được sao, không biết ai lọt vào mắt lão thái thái nhỉ? Là người trong phủ chúng ta hay người ngoài?”

“Cái này thì không rõ, có điều dạo này lão thái thái thường xuyên gọi Du tiểu thư tới nói chuyện, ta chỉ biết là, nhị thiếu gia nói, nếu như nạp biểu tiểu thư… thiếu gia sẽ đáp ứng.”

“Biểu tiểu thư? Không thể nào, lần trước biểu tiểu thư chịu phạt, không phải là vì nhị thiếu gia nổi giận sao?”

“Đúng thế đấy, vì vậy, nghĩ mãi mà không rõ…”

“Ta biết rồi…”

“Ngươi biết cái gì?”

“Nhất định là nhị thiếu phu nhân hận biểu tiểu thư, cố ý để nhị thiếu gia nạp biểu tiểu thư làm thiếp, sau này có thể tùy tiện sửa biểu tiểu thư rồi, ngươi nghĩ đi, ngày đầu nhị thiếu phu nhân vào cửa đã bị biểu tiểu thư gây khó dễ, nhị thiếu phu nhân có thể không ghi hận sao?”

Minh Châu nghe được giận sôi lên, thược dược trong tay cô ta bị bóp nát, trong lòng mắng: Lâm Lan chị giỏi lắm, tâm tư thật ác độc, lần trước hướng lên người ta giội nước bẩn, lần này lại còn ghê tởm hơn.

“Tiểu thư, tiểu thư… ” nơi xa truyền đến tiếng A Hương gọi.

Minh Châu cả kinh, trượt chân thiếu chút ngã, không khỏi “Ai nha” một tiếng.

Người sau hòn giả sơn kinh hô: “Nguy rồi…” nhất thời chạy trốn.

Minh Châu vốn muốn tóm hai người lại hỏi cẩn thận thì bóng người đã chạy biến, lại càng tức giận.

A Hương chạy tới, hưng phấn quơ diều: “Tiểu thư, người xem, gió này mà thả thì lên cao lắm.”

Minh Châu hung hăng trừng mắt: “Tốt cái gì mà tốt, ngươi, hô to thế, gọi hồn à…”

A Hương không biết mình tại sao lại chọc cho tiểu thư tức giận, ủy khuất im miệng, cúi đầu không dám nói lời nào. Minh Châu tức giận, cũng không biết mới vừa rồi kia hai nha đầu là ai, nghe câu được câu không, mặc kệ, Lâm Lan, đồ tiện nhân, muốn hại ta, ta không để chị thoải mái đâu.

Chu mama đang ở sân lo lắng đi tới đi lui, thấy Vân Anh cùng Văn Lệ vội vàng chạy về, bước lên phía trước hỏi thăm: “Thế nào rồi? Làm xong chuyện chưa?”

Vân Anh vỗ ngực một cái, thở phì phò, trả lời: “Chúng nô tỳ đi theo biểu tiểu thư đến vườn hoa, đem lời mama nhắn nói ra bảy tám phần, nếu không phải A Hương tới, biểu tiểu thư hoảng hốt, chúng nô tỳ đã có thể nói hết, có điều, điểm quan trọng đã nói ra cả rồi.”

Chu mama nhìn ra khe cửa: “Các ngươi có bị biểu tiểu thư phát hiện không?”

Văn Lệ nói: “Chúng nô tỳ nhanh chân, biểu tiểu thư hẳn là không phát hiện được.”

Chu mama ổn định tâm thần, vẻ mặt hòa hoãn: “Lúc này những việc hai người cần làm thì hãy làm, hạn chế đi a ngoài, cũng không được bàn luận chuyện này.”

Hai người vội vã “Dạ”.

Chu mama lạnh lùng cười một tiếng, biểu tiểu thư không có đầu óc này, cũng là một con cờ tốt, kế hoạch của nhị thiếu phu nhân có thể thành hay không đành nhờ cô rồi, biểu tiểu thư, cô gắng biểu hiện cho tốt, ngàn vạn lần đừng khiến chúng ta thất vọng. Mụ tú bà, rất nhanh mụ sẽ biết cái gì gọi là tự tạo nghiệt thì không thể sống nổi. Minh Châu tức giận đùng đùng đi tìm mụ phù thủy.

“Dì… ” Minh Châu ủy khuất làm nũng.

Hàn Thị đang nói chuyện lợi tức cùng Tôn tiên sinh, thấy Minh Châu xông vào, không khỏi nhíu mày, nói với Tôn tiên sinh: “Cứ xử lý như ta nói, tháng này có chút khó khăn, tháng sau thoải mái rồi.”

Tôn tiên sinh rất thức thời khom người cáo lui. Khương mama đưa hắn đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại. “

Con sao thế? Không thấy mẹ đang bàn chuyện sao? Mạo muội xông tới.” Hàn Thị nhẹ giọng trách móc.

Miệng Minh Châu trễ xuống rõ dài, ngồi xuống cạnh mẹ mình: “Mẹ, có phải nhị ca nói muốn nạp con làm thiếp?”

Hàn Thị ngẩn ra: “Con nghe vớ vẩn ở đâu vậy?”

Minh Châu lớn tiếng: “Mẹ còn giấu con, trong phủ đang truyền ầm lên.”

Hàn Thị nhìn Khương mama, Khương mama không hiểu gì: “Hôm qua chỉ có lão nô và Chúc mama, những nha đầu khác đều ở bên ngoài, sao có ai đem lời truyền đi?”

Trong mắt Hàn Thị lóe lên một tia hàn quang, nghiến răng nghiến lợi nói: “Còn có ai? Đích thị là hai đứa tiện nhân kia, ta không nghĩ tới, chiêu này thật độc, biết ta đang tìm nhà chồng cho Minh Châu, bọn họ cố ý nói muốn nạp Minh Châu làm thiếp, lời này nếu truyền ra ngoài, người ngoài sẽ phỏng đoán ra chuyện gì?”

Khương mama chảy mồ hôi ròng ròng, khỏi cần nói, người ngoài nhất định sẽ cho là nhị thiếu gia cùng Minh Châu tiểu thư có tình cảm mập mờ, còn có gia đình nào muốn chịu Minh Châu tiểu thư?

Minh Châu trước khi đến còn chưa nghĩ ra điều này, hiện tại càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng gấp gáp, bối rối níu tay mẹ: “Mẹ, bây giờ nên làm gì? Không thể để bọn họ làm hỏng danh tiếng nữ nhi được.”

Hàn Thị vỗ vỗ cánh tay Minh Châu: “Con yên tâm, mẹ sẽ không để cho chúng nó được như ý. Khương mama, ngươi đi dò tra, có ai bí mật nghị luận chuyện này, bắt được, bất luận là ai, nhất luật loạn côn đánh chết, răn đe.”

Khương mama lau mồ hôi, vội nói: “Lão nô sẽ đi tra ngay bây giờ.”

“Mẹ, nhị ca khi dễ người như thế, chẳng lẽ cha không quản sao? Con cũng là cốt nhục của cha.” Minh Châu khóc òa lên.

Hàn Thị cười khổ một tiếng: “Cha con, cha con hiện tại hận không nâng được Minh Doãn lên trời, đối với Minh Doãn thì vẻ mặt ôn hòa, hướng về đại ca con thì trừng mắt, trong lòng ông ấy, nào còn có ba mẹ con ta.”

“Vậy thì đi nói cho bà nội, bà nội nhất định sẽ không mặc kệ, nếu ngay cả bà nội cũng mặc kệ, vậy con còn ủy ủy khuất khuất làm biểu tiểu thư làm gì? Con cũng bất kể hết, chiêu cáo thiên hạ, con là nữ nhi của Lý Kính Hiền, cái nhà này cũng phá hủy đi cho xong, chúng ta về với ông bà ngoại, dù sao bên kia cũng có nhà, có vườn, con không muốn làm biểu tiểu thư dư thừa nữa.” Minh Châu tức giận tới mức không còn để ý gì nữa.

Hàn Thị vội vàng khuyên nhủ: “Con đừng làm loạn, nói ra thì có gì khó? Nhưng chúng ta không thể phí công vô ích để chúng chiếm tiện nghi, chúng ta đi rồi, gia sản lớn này chẳng phải thuộc về đám tiện nhân sao? Tiền đồ của anh con cũng mất.”

Minh Châu mờ mịt, luống cuống nói: “Vậy phải làm thế nào bây giờ?”

“Con đừng vội, bây giờ có chút gian nan, chờ anh con thi đậu, qua một thời gian nữa, dần có tiền đồ, cha con tự nhiên sẽ quay lại.”

“Nếu đại ca thi không đậu?” Minh Châu lo lắng hỏi.

Hàn Thị lườm cô ta một cái: “Con ngậm cái mỏ quạ đen lại, phi phi phi.”

Minh Châu ngượng ngùng, Hàn Thị thở dài nói: “Thật muốn đến cái bước kia, ta cũng muốn nói trắng sự thật lắm chứ.”

Chọn tập
Bình luận
× sticky